TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 192:Khỉ mạn tàng vân, khủng ngại nhập mạc chi tân.




Khi thiếu niên lật tay tung chưởng, đánh tiểu thiếu nữ là muội muội của y rớt xuống hồ, mọi người ở đây đều bị kinh ngốc.

"Ngươi, thế này..."

Khi Bạch Thế Tuấn vẫn còn mơ hồ thì thấy Trương đường chủ mới vừa cười nói đã ra tay với tiểu muội, cúi người thi lễ với gã, nói:

"Bạch quận thủ, tuy xá muội tuổi nhỏ vô tri, Phi Hoàng đạo trưởng đó cũng rất khả nghi, nhưng nó tự động giết người, xác thật lỗ mãng. Một chưởng vừa rồi của ta đánh nó rớt xuống hồ, coi như trừng phạt. Nếu như nó có thể thoát chết thì coi như đó là may mắn của nó".

Nghe được lời này, Bạch Thế Tuấn im lặng một lúc, cuối cùng mới than:

"Trương đường chủ hà tất kích động như thế, vừa rồi ta còn chưa nói xong... Ai, mà thôi. Đã là thế này, ta cũng hy vọng Quỳnh Dung cô nương có thể bình an vô sự".

Lúc gã nói lời này cũng là xuất từ chân tâm. Một chiêu vừa rồi của Tỉnh Ngôn nằm ngoài ý liệu của gã, Bạch Thế Tuấn vốn đang giận dữ, hiện đã bình tĩnh trở lại.

Bình tĩnh trở lại, Bạch Thế Tuấn liền cảm thấy hành động bức bách thiếu niên vừa rồi, đúng là có chút bất trí. Suy cho cùng, y cũng có giao hảo với công chúa, mà trước đó, tên đạo sĩ chết bầm này cũng đã lộ ra chút bản lĩnh. Chỉ bất quá, tuy lúc này gã thành tâm hy vọng Quỳnh Dung bình an, nhưng nhìn Lô thu hồ khói sóng mênh mông, một chút động tĩnh cũng không có, gã cũng biết tiểu thiếu nữ đó lành ít dữ nhiều.


Khi Bạch Thế Tuấn định lệnh cho thủ hạ xuống hồ tìm kiếm, thì bỗng nghe vị công chúa tôn quý đã lâu không lên tiếng đột ngột mở miệng:

"Trương đường chủ, tối nay ngươi đến ở chỗ ta".

Nói xong, vị công chúa mặt lạnh như băng đó, dưới sự hộ vệ của nữ binh, chuyển thân rời đi.

Nhìn Tỉnh Ngôn đi theo đám nữ nhân, nghĩ lại lời nói lạnh băng của công chúa, Bạch Thế Tuấn đột nhiên nhớ đến tình cảnh thân mật giữa nàng và tiểu thiếu nữ vừa rớt xuống hồ, trong đầu Bạch Thế Tuấn như có quả chùy đập vào, đầu óc choáng váng trống rỗng.

Tạm không nhắc trường thê lương trong Chẩm lưu các, lại nói đoàn người của Cứ Doanh. Đợi khi đi khỏi tầm mắt của chúng nhân, Tỉnh Ngôn liền cáo tội một tiếng, một mình rẽ đi hướng khác, sau khi quẹo vài lần thì đến rừng tre bên Lô thu hồ.

Vừa đến chỗ này thì bỗng nghe có tiếng nước động, sau đó thì nghe tiếng nữ hài nhân vui vẻ nói nhanh:

"Ca ca, huynh đến nhanh thật!"

Tỉnh Ngôn nghe tiếng đưa mắt nhìn, thấy người nói chính là Quỳnh Dung bị y đánh văng xuống hồ khi nãy. Nhìn nữ hài nhân đó đang ở chỗ nước nông leo lên bờ, y tự tán thưởng:

"Không tệ, Thuất thủy quyết của ta lại có tiến bộ!"

Nói xong thì nắm lấy cánh tay của Quỳnh Dung, nhanh chóng bỏ đi.

Đợi hai huynh muội hết sức hiểu ý nhau đó quay lại gian nhà cỏ thì khiến Cứ Doanh nghênh tiếp bọn họ phải giật nảy mình!

Thì ra, lúc này tiểu thiếu nữ vừa xuống hồ khi nãy, hiện đang nằm trên lưng Tỉnh Ngôn, cái đầu ngã ra bờ vai ca ca, lắc lư theo nhịp bươc của y, tựa như chẳng có cảm giác gì.

"A! Không phải giả vờ mà thành thật chứ!"

Từng ở trên Thiên điểu nhai một thời gian, vị công chúa này rất hiểu tính cách của hai huynh muội bọn họ, thấy tình trạng vậy thì thất kinh. Chỉ bất quá, khi thò tay sờ mũi Quỳnh Dung, cảm thấy hô hấp của nó đều đều, mới biết tiểu muội muội đó đang nằm trên lưng thiếu niên ngủ.

Thế là đêm đó, ba người Tỉnh Ngôn nghỉ ở nhà cỏ của Cứ Doanh. Do đang mùa hạ, Tỉnh Ngôn ở trong phòng ngủ của Cứ Doanh, trải một cái đệm cỏ cho Tuyết Nghi ngủ, bản thân thì ra phòng ngoài, cũng trải một đệm cỏ ngủ, còn Quỳnh Dung đêm nay mệt nhọc công cao thì được ngủ cùng Cứ Doanh trên gường gấm.

Y sắp xếp như thế, Cứ Doanh, Tuyết Nghi tự nhiên không có dị nghị gì. Chỉ có thủ lĩnh hộ vệ Tông Duyệt Như thấy thiếu niên lớn gan đó dám ngủ ở "Tẩm cung" của công chúa, tự nhiên tức khí. Nào ngờ, vừa lên tiếng can gián đã bị công chúa điện hạ vung tay, bảo cô ta đi nghỉ sớm đi.

Thấy như thế, Tông Duyệt Như cũng chỉ đành hậm hực lui ra.

Qua một thời gian nháo loạn, Tỉnh Ngôn hiện cũng mệt mỏi, thế là mặc kệ vị nữ tướng quân nhân lúc công chúa không chú ý lén đá vào chiếu của y, y cứ an tâm mà ngủ.

Đêm khuya tựa như rất an tĩnh, chỉ có trên thượng không Tê Minh sơn và Lô thu hồ, thỉnh thoảng có mấy tiếng chim đêm kêu thê lệ.

Sáng hôm sau, nằm ngoài ý liệu của mọi người trong nhà cỏ, vị Bạch quận thủ khí thế bức người đêm qua, mới sáng sớm đã đến bên ngọc kiều xin lỗi sự lỗ mãng tối qua.

Thấy vị Vô Song tiểu hầu gia kiêu ngạo tự thị lại thấp giọng xin lỗi mình, Tỉnh Ngôn hết sức kinh ngạc. Chỉ bất quá, lúc này y cũng đang tìm kế tiếp tục lưu lại gia trang, lập tức bắt lấy cơ hội, không khí liền trở nên hòa hoãn.

Quỳnh Dung cũng bị Tuyết Nghi tỷ kéo ra gặp khách. Thấy nó an nhiên vô sự, Bạch Thế Tuấn cũng giật mình, sau đó thì vui vẻ chúc mừng, cũng không hỏi vì sao tiểu thiếu nữ lại thoát hiểm.

Sau một hồi vui vẻ trò chuyện, Bạch Thế Tuấn kiến nghị với Tỉnh Ngôn, nói trước đây chiêu đãi thiếu sót, hiện tại muốn an bài cho bọn họ một nơi nghỉ khác. Tỉnh Ngôn nghe xong, khiêm tốn cảm tạ, nói Bạch quận thủ không cần khách khí.

Thấy y khiêm nhường, Bạch Thế Tuấn dùng ngữ khí có chút thành khẩn nói:

"Tỉnh Ngôn lão đệ, trước đây ta thật không có mắt, không thấy được rồng phượng, tiếp đãi thiếu chu đáo, trong lòng rất hổ thẹn".

"Trải qua chuyện hồi tối, khi Thế Tuấn quay về ngẫm nghĩ, cảm thấy Phi Hoàng đạo nhân đúng là rất khả nghi. Rất có thể lại là cùng bọn với Thanh Vân đạo nhân. Do đó bổn quận cũng có ý muốn nhờ pháp lực của Trương đường chủ, điều tra rõ ràng chuyện này".


Nghe gã nói như thế, tuy không biết lời này là thật hay giả, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy không cần thoái thác. Thế là, y cùng Tuyết Nghi, Quỳnh Dung theo sự an bài của Bạch Thế Tuấn, đến ở trong một đình viện yên tĩnh, gọi là "Cầu long viện", cách U hoàng lý không xa, đối diện với Lô thu hồ, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Theo Bạch Thế Tuấn giới thiệu, Cầu long viện ở trong Thủy vân trang, là chỗ hào hoa chỉ sau Nghênh tiên thai, chuyên dùng để tiếp đãi thượng khách. Hôm nay mời mấy người Tỉnh Ngôn vào ở nơi này, cũng rất hợp với hai chữ "Cầu long".

Nghe lời nói của gã, Tỉnh Ngôn tự nhiên lại cảm tạ một phen.

Đợi khi tiến vào trong sương phòng Cầu long viện, Tỉnh Ngôn mới biết lời của Bạch Thế Tuấn quả nhiên không ngoa. Ba gian phòng liền kề trong Cầu long viện, trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Ngoài những đồ dùng đáng giá, màn che, trướng rủ đều làm bằng lụa quý hoa mĩ, thảm trải nền cũng bằng tơ tằm, trên tường treo mấy bức tranh thuê tay, đường nét sắc sảo hết sức sống động.

Đặt chân trên thảm nhung mềm mại, Tỉnh Ngôn bỗng nhiên phát giác một điểm kỳ quặc:

Tuy hiện là tháng bảy nóng bức, nhưng không khí trong phòng rất mát mẻ, tấm lụa dưới chân cũng mát lạnh.

Phát giác điểm này, y liền tò mò hỏi chủ nhân nơi này, nào ngờ hiện tại trang chủ nơi đây trở nên thập phần khiêm tốn, nghe Tỉnh Ngôn hỏi, chỉ cười cười đáp "Mấy thứ tầm thường, thật không đáng lọt vào mắt cao nhân", rồi không chịu nói thêm gì cả.

Sau khi bọn người Tỉnh Ngôn đã yên ổn, Bạch Thế Tuấn khách sáo mấy câu rồi cáo từ mà đi.

Đợi gã đi khỏi. hai thiếu nữ ở trong phòng sắp xếp hành lý, còn Tỉnh Ngôn thì ra ngoài sân ngắm cảnh hồ trước mặt. Lúc này Lô thu hồ vô cùng yên tĩnh, mặt nước phản chiếu bóng mây, thỉnh thoảng lại có vài cánh chim chao lượn sát mặt nước, phóng mắt nhìn ra xa thì cây cối xanh tươi, núi xanh trời biếc, cảnh vật thật động lòng người.

Cảnh hồ đẹp như tranh vẽ, nhưng Tỉnh Ngôn lại chẳng yên trong lòng. Ánh mắt dõi theo mấy cánh chim trên hồ, lòng nghi hoặc:

"Kì quái, Bạch Thế Tuấn trước cứ sau cung, rốt cuộc là có dụng ý gì?"

Vốn đã định chủ ý chuẩn bị hành hiệp trượng nghĩa như lúc xưa ở Bà Dương hồ, nhưng lúc này Tứ Hải đường chủ lại có chút không nắm chắc.

Lại trù trừ một lúc, y vẫn quyết định, đợi thêm một hai ngày nữa sẽ giở lại mánh xưa, vận pháp chú ẩn thân đã lâu không dùng "Thủy vô ngân", đi những chỗ hiểm yếu trong trang tìm hiểu thật hư.

Lúc này y không hề biết, trong trang viện dùng để tránh nóng cảnh đẹp thanh u này, lại có một địa lao u tối. Trong đó, hiện đang vọng vọng tiếng gào phẫn hận:

"Bạch thị tiểu nhân, lại dám cầm tù lão phu!"

"Thằng ranh không đủ mưu kế! Thằng ranh không đủ mưu kế!"

Nghe lão mắng chửi không thôi, thủ vệ địa lao Bạch phủ không nhịn được đập đập cánh cửa sắt, hảo tâm khuyên bảo:

"Hứa tiên sinh, ngài hà cớ phải khổ sở như thế. Công tử chỉ là tạm thời giữ ngài lại, qua tối nay sẽ thả ngài ra, ngài đâu cần khổ sở mắng chửi như thế".

Nghe ngục tốt nói như thế, Hứa Tử Phương đã gào đến khan giọng, bỗng chán nản ngồi phệch xuống đất, lẩm nhẩm:

"Ngươi chỉ là một tên ngục tốt làm sao hiểu được, trên thế gian hiện nay, thà làm kẻ địch của một nước còn hơn làm kẻ địch của Thượng Thanh. Tiểu hầu không nghe lời của lão phu, nhất định bại vong".

"Ai, lão hầu gia, lần này ngài tính sai rồi..."

Tạm không nhắc đến đoạn than thở cổ quái ở chỗ bí ẩn trong trang viên.

Ban ngày yên bình, đến đêm khi Tỉnh Ngôn ngần ngừ không biết đêm nay có nên đi thám thính hư thật hay không thì bỗng nghe ngoài cửa có người đến chơi. Khi Tuyết Nghi ra xem thì nhận ra người đang đêm đến thăm chính là vị nhũ mẫu Vương đại nương từng làm mối hôm trước. Hiện tại Vương đại nương đang dẫn theo mấy nha hoàn, bưng theo ít trái cây đến mời khách nhân trong Cầu long viện ăn chơi.

Lúc này khí trời nóng bức, nhưng trong phòng lại mát mẻ, Vương đại nương khiêm tốn mỉm cười, kêu nha hoàn đặt trái cây lên bàn trong phòng để mấy quý khách dùng.

Chỉ là, lúc này trong nhà chỉ có Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi, Quỳnh Dung thì lúc chiều đã chạy đi chơi, đến giờ cũng chưa quay về.


Thấy Quỳnh Dung chưa về, Tỉnh Ngôn, Tuyết Nghi cũng chờ nó về cùng ăn, thế là Vương đại nương sau khi nói mấy câu thì lên tiếng cáo từ, khởi thân rời đi.

Sau khi bà ta đi không lâu thì thiếu nữ Cứ Doanh vốn ở trong Nghênh tiên thai, có Tông Duyệt Như đi theo, cũng theo ánh trăng đến thăm. Thế là ba người cùng trong Tứ Hải đường ngày trước, cùng với vị hộ vệ nữ tướng quân, ngồi trong Cầu long viện chờ tiểu nha đầu trở về.

Lại nói Quỳnh Dung, lúc này tiểu nha đầu đang ở một chỗ cây cối rậm rạp trong Thủy vân trang, hai mắt chăm chú quan sát một con dế nhủi trong hốc, chỉ đợi nó chui ra là nhảy đến chụp.

Đang chuyên tâm chú mục thì bỗng nghe được, ở một nơi không xa phía trước, cách sau một bức tường, đột nhiên có tiếng người thì thầm truyền đến.

Đang ngồi canh dế có chút nhàm chán, chợt nghe có người nói chuyện, Quỳnh Dung liền vểnh tai lắng nghe.

Sau mấy câu đầu không chú ý, lúc này tiểu nha đầu nghe có thanh âm lão phụ cất lên:

"Thiếu gia xin yên tâm, lão thân vừa rồi đã ấn vào cơ quan".

"Rất tốt!"

Thanh âm hồi đáp nghe rất quen, khi Quỳnh Dung đang định lò đầu ra xem thì nghe người đó hơi lo lắng hỏi:

"Đại nương, Cứ Doanh cô nương đúng là không có trong Cầu long viện?"

"Đúng là không có".

Nghe nhũ mẫu xác định chắc chắn, sau một lúc trầm mặc thì nghe nam tử đó nghiến răng nói:

"Nhũ nương làm rất tốt! Tiện dân đó, không chỉ vọng tưởng đến công chúa, còn làm hỏng đại kế của ta!"

"Ta tồn trữ lương thực giá thấp ba năm trời, lần này mượn nạn châu chấu thu gom tài lực trong dân, ủy khúc trong đó toàn nhờ pháp thuật của Phi Hoàng đạo trưởng tương trợ. Nào ngờ, Phi Hoàng đạo trưởng lại sớm bị hắn hại chết!"

"Lần này, ta nhất định sẽ khiến hắn chết không có đất chôn!"

Nghe đến chỗ này, dù Quỳnh Dung rất ngây thơ, không chút tâm cơ cũng bị ngữ khí oán độc đó làm cho kinh hoảng.

Bị đoạn đối thoại đó chấn động, Quỳnh Dung chợt nhớ bản thân đã nên trở về. Tuy không minh bạch nguyên nhân, nhưng nó cảm giác hiện tại bản thân phải mau quay về bên cạnh ca ca.

Thế là, hai người đứng bên kia tường, bỗng nghe phía này tường có tiếng cây cối khua sột soạt.

"Ai?"

Người vừa nói nghe tiếng động thất kinh, vội phi thân nhảy qua xem thì chỉ thấy vết cỏ ngã rạp, không hề thấy có bóng người nào.

"Có lẽ chỉ là mấy con thỏ dại".

Trong đầu nghĩ như thế, gã lại hồi phục sự bình thản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện