TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 8: Tiếu tróc cường lương như thử (1)
Nắng chiều mùa thu chầm chậm lùi dần về núi tây, ráng hồng ở chân trời cũng nhạt dần rồi lùi vào trong u ám. Màn đêm, cuối cùng cũng buông xuống.
“Phải xuất phát rồi!” Tỉnh Ngôn nói.
“Ồ!”Cứ Doanh có chút khẩn trương.
Lúc sắp rời phòng, thiếu niên đột nhiên ngừng lại, trầm tư chốc lát, quay lại nói với thiếu nữ phía sau: “Hành động lần này tịnh không phải trò chơi, Cứ Doanh cô phải theo thương nghị của chúng ta vừa rồi mà hành sự, không được làm loạn!”
“Ta hiểu rồi!” Thiếu nữ cũng biết hành động này vạn phần hung hiểm, nghiêm nghị gật đầu.
“Còn nữa,” Tỉnh Ngôn lại nghiêm mặt nói, “Vạn nhất thất thủ, Cứ Doanh cô cứ mặc kệ ta, tự mình chạy trước đi!”
“…Ta không thể mặc kệ ngươi!”
“Đa tạ cô! Bất quá là cứ theo lời ta mà làm. Bởi vì chỉ có cô chạy thoát, mới có thể đem cứu binh đến giúp ta”.
“Nếu ta bị bắt đi, cô phải lập tức tìm cách nào nhanh nhất đi tìm một người, hắn chắc chắn có thể giải trừ khốn đốn của ta!”
“Ai?”
“Vương Nhị chịu đòn”.
Nam Cơ Đảo chìm trong màn đêm, bình tĩnh an tường. Núi sông tươi đẹp trong đêm thu, đang vô cùng tĩnh lặng. Chính vì như thế, một hán tử xiêu vẹo lảo đảo đi trên bờ hồ, lộ ra hết sức không cân đối.
Hán tử này trong miệng ngâm nga ư ử một điệu hát dân gian hạ lưu, thấy rõ đã uống say, chính là Trần Khôi Trần trưởng nhóm vang dang gần xa của chúng ta.
“Hôm nay vận mạng không tệ à, lại không cần phí lực cũng có thể tìm được đò ngang!”
Mắt hắn say lờ đờ, tuy mù mờ nhưng vẫn thấy chỗ cây liễu trên bờ hồ không xa trước mặt đang có một con thuyền buồm đen chở khách đậu đó. Bà Dương Hồ đã trở nên tĩnh lặng trong màn đêm, chỉ có sóng gợn lăn tăn vỗ vào bờ hồ, thuyền buồm đen đó theo sự lên xuống của con sóng, lúc nhô lúc hụp.
“Hì hì, mấy thuyền gia này bình thường trốn lão tử như trốn ôn thần, hôm nay lại vừa vặn có một chiếc, chỉ đợi lão tử đến ngồi!”
Trần Khôi đầy vẻ đắc ý hô: “Khà khà! Ăn cơm miễn phí, ngồi Bá vương thuyền, đại trượng phu như thế là quá được rồi!”
Vừa nghe tiếng hắn gọi, vị thuyền gia đội nón đang ngồi ở đầu thuyền đợi khách, vội đứng dậy, sau đó thì tháo sợi dây thừng buột trên thân cây liễu, kêu “Lão gia, ngài ngồi ổn không?”, rồi đưa cây sào trúc điểm nhẹ vào bờ hồ, thế là chiếc thuyền này nhẹ nhàng rời khỏi bóng liễu bên bờ hồ, trong màn đêm mênh mông, chạy vào trong Bà Dương Hồ.
“Không tưởng được thuyền gia này cũng hiểu chuyện, hà hà…” Tên tiểu đầu mục Trần trưởng nhóm phẩm cấp bé xíu xiu này, đang thích thú được người khác gọi là lão gia.
... “Hồi nãy định về làm gì chứ? Về ngủ à?...không phải, đã nhớ rồi…lão gia ta còn phải gian khổ một chuyến, vào trong đại lao cả đêm thẩm vấn tiểu nương tử đó!”
... “Đợi chút nữa, ta phải chăm sóc nàng thật tốt, để nàng biết thủ đoạn phong lưu của Trần lão gia ta đây…”
Đúng khi thuyền đến giữa hồ, lúc vị Trần lão gia này tinh thần đang lâng lâng vì men rượu, gương mặt đầy dâm đãng cười bỉ ổi, bên tai bỗng nghe một tiếng gió “vù”, cảm giác trước mặt đen thui – thì ra là một cái túi gai lớn chụp xuống, nhốt cả người Trần Khôi Trần lão gia say rượu yếu ớt vào trong, nhanh nhẹn buột miệng túi lại, hoàn chỉnh thành một cục.
“Khổ vậy! Lên trúng thuyền tặc rồi!”
Chỉ thoáng chốc, Trần Khôi này đã tiêu hết hơi rượu, lời nói phong lưu kinh nhân vừa rồi cũng lập tức bị ném đến ngoài chín tầng mây. “Cứu, mệnh, a…!”
Không tưởng được Trần trưởng nhóm tệ như thế, chỉ hơi ngọ nguậy vài cái, đã kêu gào như heo bị thọc tiết!
Chỉ là Bà Dương Hồ khói sương vạn khoảnh, lại đang đêm đen mông lung, thuyền đi lại trên hồ cực ít, cho dù có ngư gia nghe được, cũng chỉ giả điếc, có ai dám đến gần chứ? Vì vậy tiếng la cứu mạng rách cả cổ họng của Trần trưởng nhóm này, tuy tê tâm liệt phế chói tai vô cùng, nhưng không có chút hiệu quả thực tế nào.
“Câm cái mỏ nhọn của ngươi lại!” Một tiếng quát lớn rền rền vang lên, sau đó Trần trưởng nhóm liền cảm giác một trận thiết quyền như mưa rơi trên người hắn. Tuy có một lớp vải gai dầy che chắn, nhưng một trận đánh người này, khiến Trần trưởng nhóm tét môi gãy răng đau đớn, gương mặt méo mó hết sức khó nhìn – đương nhiên, đang ở trong cái túi này, cũng không đoán được hình dáng mạt mày của hắn trở nên xấu như thế nào.
Trận đòn cuối cùng cũng ngừng, sau đó liền nghe người đó hét: “Kêu nữa không? Còn kêu nữa lão tử quăng ngươi xuống hồ cho cá ăn!”
“Hảo hán không chịu thiệt trước mắt”, không tưởng được vì Trần đại trưởng nhóm bình thời tác oai tác phúc này, lại là hảo hán trong hảo hán. Trần lão gia trong túi gai lập tức ý thức được sự tình nghiêm trọng, vội ngừng việc la hét vô ý nghĩa nhưng rất có thể mang lại hậu quả nghiêm trọng, trong túi gai thấp giọng van xin: “Không biết vị hảo hán này có phải túi tiền không được thoái mái phải không? Nếu là vậy, chỉ cần phân phó tiểu nhân một tiếng, sau khi quay về tiểu nhân lập tức hai tay dâng cho hảo hán, tuyệt đối không hàm hồ!”
Tặc nhân đó lại không trả lời. Im lặng hồi lâu, nhất thời trong khoang thuyền tịch mịch, chỉ nghe tiếng sóng hồ ì oạp ngoài thuyền.
Chỉ là, càng tĩnh mịch như thế, trong lòng Trần trưởng nhóm càng sợ hãi. Lại đột nhiên nghĩ đến bản thân trước giờ dường như không có làm qua chuyện gì tốt, nói không chừng lần này là cừu gia kết oán đến tầm cừu. Bất quá không đúng à, bình thường tìm đến hiếp đáp, đều nhìn chuẩn là lão bách tính nghèo khổ, dường như chưa đắc tội với kẻ khó chơi nào?
Trần Khôi đang tâm loạn như ma, bỗng nghe một thanh âm trong trẻo nói:
“Đại ca, đêm không trăng đứng gió, cảnh đẹp ngày tốt thế này, chúng ta sao không ngâm một bài thơ để trợ nhã hứng?”
“Tiêu rồi, thì ra tặc tử không chỉ một người!”
Trần Khôi nghe vậy, không kìm được phiền muộn trong lòng, liền trách rượu vàng ở Thủy trung cư đã khiến bản thân hắn trước khi lên thuyền không nhìn rõ lộ số, đi nhằm thuyền của hồ tặc!
“Bất quá…nghe khẩu khí đó của tặc tử, dường như bọn chúng cũng là dạng phong nhã. Nói không chừng chính là Lương phỉ hiểu biết đạo lý trong tặc nhân!”
Trần Khôi lập tức giống như nhìn thấy được một cây thuốc cứu mạng, liền không ngừng cầu nguyện, hy vọng Bồ tát trong Lão gia miếu có thể hiển linh giúp đỡ.
Đang mang mưu mô, lại nghe “Đại ca” đó hắng giọng, đáp một tiếng “Được”, rồi bắt đầu ngâm một bài thơ:
“Lưng ngựa tung hoành ngang dọc
Lấy đao thương dựng làm nhà
Bày rượu bên bãi tha ma
Giết người chính là sinh kế!”
Vừa nghe lời này, Trần trưởng nhóm bị dọa đến hồn phi phách tán!
Ngay khi Trần Khôi nghe thơ biến sắc, sắp kêu cha gọi mẹ của mình, lại nghe tặc tử trẻ tuổi tiếp lời tán thưởng:
“Bài thơ này của đại ca quả nhiên rất hay, chính là tả cuộc sống hàng ngày của chúng ta! Tiểu đệ tuy đần độn, văn tài thua xa đại ca, nhưng cũng khoe xấu làm một bài để họa với đại ca”.
“Úy? Không biết hiền đệ họa thế nào? Mau đọc nghe xem!”
Tuy không nhẫn nại, nhưng Trần trưởng nhóm chỉ sợ quấy rầy thi hứng của tặc nhân dẫn đến ăn đòn, lúc này chỉ đành nhịn xung động muốn phát ngôn, ở trên khoang thuyền rửa tai lắng nghe. Đồng thời, trong lòng cầu nguyện không ngừng, chỉ mong hai vị tặc nhân phong cách đặc biệt thi hứng đại phát, ngâm ra tác phẩm có một không hai, tâm tình vui vẻ nói không chừng sẽ tha cho mình.
Thế là trong cùng sự mong ngóng của cả hai người, cả trong túi lẫn ngoài túi, vị tặc nhân trẻ tuổi cuối cùng cũng lí nhí đọc:
“Mười bước giết một người
Nghìn dặm không lưu dấu
Làm sao không lưu dấu?
Ném cho thần hồ ăn!”
Hai vị thính giả đang tự thưởng thức hàm nghĩa trong bài thơ này, lại nghe tặc nhân trẻ tuổi đó đọc đến hứng khởi, bỗng hung dữ nói:
“Lão đại, tên này vui nhất là đi Thủy trung cư, chi bằng cứ đem hắn ném xuống hồ cho cá ăn. Hai huynh đệ bọn ta thì đi du hồ, tiểu đệ đang có mấy bài thơ mới muốn thỉnh giáo đại ca!”
“Không thể!”
“Không cần đâu!
Hai câu nói của tặc tử lớn tuổi và Trần trưởng nhóm cơ hồ đồng thời phát ra. Tuy hàm ý bất đồng, giọng nói càng khác xa, nhưng điều khiến Trần trưởng nhóm thở phào chính là, lời nói của tặc nhân đó giống với ý của hắn.
“Đại ca, vì sao không thể?”
“Hiền đệ có chỗ không biết, tên này tuy đáng ghét, nhưng đại ca đang có một chuyện cần dựa vào trên người hắn, không thể hại tính mệnh của hắn”.
“Nghĩa sĩ à! Không biết đại vương có chuyện gì cần tiểu nhân làm? Ghết người phóng hỏa hay chặn đường cướp của? Chỉ cần đại vương ngài phân phó một lời, Trần Khôi ta cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng tuyệt không chau mày một cái!”
Vừa nghe nói tính mạng có thể không lo, Trần trưởng nhóm bỗng cảm giác cái túi gai tối đen này lập tức trở thành chỗ sáng sủa. Xem ra chắc do mình vừa rồi khấn bái cúng tế bò, dê, lợn cho bồ tác đã sinh tác dụng, nghe được việc bản thân còn có chỗ dùng với bọn tặc nhân này, Trần Khôi lập tức hận không thể đem cả trời xuống cho tặc nhân – nhưng lại không dám vùng vẫy lung tung, sợ bị hiểu lầm muốn đào tẩu.
“Câm mồm!”
Nghe hắn huyên náo, tặc nhân trẻ tuổi quát một tiếng, sau đó dịu giọng hỏi:
“Không biết đại ca người vì chuyện gì?”
“Ai! Nói ra sợ hiền đệ cười, nghĩ xem đại ca ngươi tuy hết sức tài hoa, thi tài xuất chúng, nhưng cũng vì đó mà mắt đặt trên đầu, khó kiếm tri âm, cũng không nhìn đến đám tục phấn bình thường. Cho đến tận hôm nay, vẫn là người đơn chiếc. Hiền đệ tuổi còn trẻ, không biết được nỗi khổ không có người kề gối đâu”.
Nói đến chỗ này, tặc nhân lớn tuổi không nhịn được thở dài than ngắn, ngữ điệu khổ sở, làm cho Trần Khôi cũng dường như quên đi xử cảnh của mình, chút nữa đã xuất ngôn an ủi.
“Này! Không biết đại ca có nỗi khổ như thế! Vừa rồi là tiểu đệ lỗ mãng. Chỉ là, chuyện này liên can gì đến tên này?”
“A!...Đại vương à! Chuyện tẩu phu nhân cứ giao cho tiểu nhân! Ta giỏi nhất chuyện này! Sáng sớm mai đưa cho ngài mấy cô, bảo đảm ai nấy…”
Đây chính là Trần Khôi nghe được hai chữ “Tên này” mà có phản ứng, lập tức biểu lộ lòng trung; nếu không phải trong túi chật hẹp, thì ngay cả nhảy múa hắn cũng làm!
“Câm cái mỏ nhọn của ngươi đi! Làm ồn nữa thì lão tử sẽ cho ngươi một quyền!”
Túi gai lập tức yên lặng như cũ, nhìn không ra bên trong còn có vật sống.
“Hiền đệ ngươi có chỗ không biết, hôm nay trước giờ ngọ đại ca đang đi trên Vọng Hồ Nhai mua ít thảo dược trị bong gân, trật khớp để chuẩn bị cho lúc bất ngờ, lại ở trước quầy hàng thuốc thấy được đại tẩu của ngươi – ách, đó là một vị cô nương bán thuốc. Ta cùng nàng vừa thấy đã ưng, hai người đều hâm mộ tài mạo của đối phương, lập tức ở dưới mặt trời, trước quầy hàng thuốc ước định chung thân!”
“Đại ca đang muốn quay về thương lượng việc đón dâu với ngươi, nhưng trong lòng quả thực không thể dứt được hình bóng chị dâu ngươi, nửa đường quay trở lại, muốn nói tiếp với nàng mấy câu tri âm – ai biết đã là người đi quầy trống, hành tung khó tìm. Chính là ‘Đa tình tự cổ khống dư hận’, hà…”
“A! không tưởng được đại ca người dáng vẻ thô kệch, vẫn có tấm lòng lãng mạn tinh tế như thế”
“Hiền đệ lầm rồi! Lúc đó đang lúc đại ca trong lòng ảo não, lại nghe người đi đường nói, chính là tên trong túi này bắt đại tẩu ngươi và nhạc phụ ta vào trong nha môn! Mối cừu đoạt thê giết…”
Tặc nhân đại ca đó nói đến chỗ này, bỗng lại nộ khó bộc phát, thế là Trần Khôi chỉ cảm giác trên mông đít mình, lại trúng một cước mạnh. Có điều tuy đau nhưng cũng chỉ ráng nhịn, không dám kêu gào.
Trần trưởng nhóm này không thẹn là cầm đầu nha dịch một huyện, quả là cơ linh, vừa nhịn đau, vừa tiếp lời, thấp giọng hạ khí cầu cáo:
“Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân mù mắt rồi, không nên đụng đến đại tẩu! Chỉ xin hảo hán tha cho tiểu nhân quay về, tiểu nhân sáng sớm mai sẽ đưa tẩu phu nhân về”.
“Hả? Lời này thật chứ?”
“Tuyệt không hư ngôn! Nếu tôi có nửa câu nói láo, xin cho Trần Khôi tôi bị sét đánh, không thể chết an lành! Cứ cho tôi bị…”
Biết đang đến thời khắc quan trọng, Trần trưởng nhóm không chút chần chù thề độc ào ào, sợ nói chậm thì tặc nhân này biến đổi chủ ý, cái tính mạng này cũng bị mất ở trong Bà Dương Hồ.
Thề độc này của Trần Khôi, cũng là phát từ nội tâm, ngữ khí chân thành. Tên khốn hiếp yếu sợ mạnh này, chính là “Đi đêm cũng có ngày gặp quỷ”, hôm này mới biết còn có người hung dữ hơn mình, lập tức liền không dám có chút hai lòng nào.
“Được! Không cần phải thề độc nữa. Nghĩ ngươi cũng không dám lừa gạt bọn ta, nếu trước giờ ngọ ngày mai còn không thấy nàng dâu của ta, không cần thiên lôi đánh ngươi, ta cũng không tha cho ngươi! Trừ phi cả đời ngươi chui rút trong huyện nha không đi đường ban đêm!”
Trần Khôi liền nói không dám, thề thốt thể hiện lòng trung thành.
“Đại ca, tên này đã nhận sai, cứ “đưa” hắn qua đi”.
“’Đưa’ qua? Không phải là siêu độ chứ?”
Trần trưởng nhóm đã như chim sợ cành cong, nghi thần nghi quỷ. Lại nghe đại ca đó trầm ngâm một chút, nói:
“Không thể, bờ bắc sợ có người đi dạo, nếu bị nhìn thấy sợ sẽ hỏng chuyện; hay là quay thuyền lại, đến Nam Ki Đảo tìm một chỗ tịch mịch ném xuống”.
“Quả nhiên vẫn là lão đại nghĩ được chu toàn! Cứ y theo lời đại ca”.
Trần Khôi ở trong túi nghe rất rõ, chỉ là tịnh không dám nói leo; trong khoang thuyền lại yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước vỗ bì bõm vào thuyền, tiếng mái chèo khua sóng…
Hôm nay, thủy lộ của Bà Dương Hồ này, trong lòng Trần Khôi dường như hết sức dài, qua một lúc lâu, thuyền này mới chạm bờ ngừng lại.
Mới thầm vui vẻ, lại bỗng cảm giác giống như đằng vân giá vụ, bản thân cùng cái túi gai này bị người lôi lên, lại đi mấy bước vẫn ở trên đất, trên người rất đau, bất giác la “á” một tiếng. Tiếng la vừa vang lên, Trần trưởng nhóm lập tức trong lòng hết sức lo lắng, thầm cảnh giới, cũng không dám có chút động tĩnh nào.
“Trần, trưởng, nhóm…”
Chỉ nghe giọng nửa nam nửa nữ của tặc tử trẻ tuổi nói:
“Ngươi cứ kêu đi! Nói không chừng sẽ có người đến cứu ngươi!”
Túi gai yên tĩnh như nước đọng.
“A…Không phải là té chết rồi chứ?”
“Đại vương, tiểu nhân còn sống chứ?”
Sợ tặc nhân quyền đấm cước đá kiểm tra, Trần trưởng nhóm đành phải xuất thanh ứng đáp; chỉ bất quá, tên này đã tận lực hạ thấp thanh âm, nếu không phải là đêm tối yên tịnh, khoảng cách lại gần, bằng không nhất thời thật sự không nghe tiếng hắn.
“Chưa chết đâu. Nhớ kỹ, trước giờ ngọ ngày mai, ta muốn thấy được nương tử của ta, cùng cha nàng từ trong nha môn bước ra”.
Ngừng một chút, lại bổ sung một câu:
“Nếu trên người bọn họ thiếu một sợi lông, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của ngươi!”
"Nhất định ! Nhất định ! "
Lại bỗng cảm giác có chút thiếu sót, Trần Khôi vội bổ sung:
“Đại vương xin yên tâm! Chuyện ngày mai cứ giao cho tiểu nhân!”
Ngữ khí kiên định, tiếng như muỗi kêu.
Đợi thật lâu, nhưng không nghe có người đáp lời. Trần Khôi đang thấy bồn chồn, lại phát giác thân thể dần có thể chuyển động, không khí thở cũng dần nghe lạnh.
Thì ra, không biết lúc nào, miệng túi đã được mở ra.
Lúc phát giác tình hình này, Trần Khôi vẫn không dám cử động. Qua một lúc, xác nhận xung quanh đúng là không có người, mới dám chui khỏi túi. Vốn là Trần trưởng nhóm kinh nghiệm quả nhiên phong phú, biết rõ tuyệt không thể đối mặt với tặc cướp. Nếu như tướng mạo của tặc nhân đó sơ hở bị mình nhìn thấy, cái tiểu mệnh này cũng coi như kết thúc ở đây – nhớ đến trận quyền đầu mạnh mẽ đó, Trần trưởng nhóm không nhịn được lại rùng mình một cái.
Đứng ngẩn ngơ ở đó một lúc để định thần, Trần trưởng nhóm lúc này mới vận lực mà đi; quan sát xung quanh, lại phát hiện chỗ bản thân đứng, tịnh không phải là Nam Ki Đảo trong miệng tặc nhân, mà là đã về đến bờ bắc Bà Dương Hồ. Mé nước đang có mấy chiếc thuyền nhỏ, theo sóng dập dềnh; nhìn tiếp ra xa, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng ảnh của Vọng Hồ Lâu.
“Hai tặc đồ này quả nhiên giảo hoạt!”
Trần Khôi mắng thầm trong bụng, chỉ là chân càng không dám chậm, đi một lèo về huyện nha.
Hắn chỉ sợ đi chậm, có tên thủ hạ nào ngu ngốc không biết tốt xấu vô lễ với cha con cứu khổ cứu nạn đó!