- Có Phục Yêu Tháp nơi tay khó trách Hắc Phong lại bị hàng phục dễ dàng như vậy. Tên cự nhân kình thiên vừa rồi lại có được chí bảo lục phẩm Phục Yêu Tháp bực này! Hắn rốt cục là thần thánh phương nào?!

Lãnh Nguyệt Tông chủ cố gắng tiết kiệm thời gian điều tức, trong mắt lộ ra một tia dị sắc.

Chỉ một lúc, thần niệm Đại trưởng lão truyền tới:

- Không ổn! Tông chủ, Hắc Phong bị một kẻ lạ mặt dùng Phục Yêu Tháp thu phục cho nên mới phản lại Lãnh Nguyệt Môn chúng ta!

- Việc này ta đã sớm biết rồi, các ngươi nhanh phái người ra ngoài điều tra, ta muốn tìm tên chủ nhân Phục Yêu Tháp kia!

Sắc mặt Lãnh Nguyệt Tông chủ lành đạm, lập tức dặn dò.

- Vâng, Tông chủ!

Bốn vị trưởng lão đồng thời nói.

Vì thế, toàn bộ thượng tầng Lãnh Nguyệt Môn được động viên, bốn trưởng lão đều đồng thời xuất động.

Không lâu sau, thần thức Ngao Xương liền nắm giữ được dị trạng ở Vô Song Thành.

- Tông chủ, Vô Song Thành gặp phải một Ma đầu kình thiên tập kích, đại bộ phận bảo vật bên trong thành đều bị cướp đoạt sạch sẽ. Giờ phút này, trong Vô Song Thành là một mảnh hỗn loạn.

Sắc mặt Ngao Xương cực kỳ khó coi.

- Cái gì?! Người này dám xuống tay với Vô Song Thành?! Đây không phải là cố ý nhằm vào Lãnh Nguyệt Môn ta đó sao?!

Sắc mặt Lãnh Nguyệt Tông chủ hiện ra một tia âm lãnh, rốt cục không thể nhẫn nại được nữa, mạnh mẽ đứng dậy xuất quan.

Phốc!

Hắn vừa đứng dậy liền phun ra một búng máu tươi, sắc mặt liền trắng bệch.

Bắc Thần Đại Lục có ba đại tiên môn, cũng có ba đại chủ thành. Mà Vô Song Thành chính là do Lãnh Nguyệt Môn quản hạt. Nếu có người dám tới Vô Song Thành gây chuyện thì tuyệt nhiên chính là khiêu khích Lãnh Nguyệt Môn.

- Cho dù liều mạng, mạnh mẽ xuất quan bị thương ta cũng muốn băm thây người này vạn đoạn.

Sắc mặt Lãnh Nguyệt Tông chủ lạnh như băng! Một cỗ khí tức khiến người ta hít thở không thông từ trên người hắn tản mát ra.

Nhất thời, toàn bộ Ngạo Nguyệt Sơn đều bị một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ. Thanh thế này thậm chí còn khủng bố hơn cả Phục Yêu Tháp trong tay Trương Hằng.

- Tông chủ, thương thế của ngươi...

Đại trưởng lão hơi lo lắng nói.

- Không có việc gì! Chỉ là một ít nội thương mà thôi, đối phó với một tên mao đầu tiểu tử thực lực tiếp cận Tiên Quân thượng vị cũng không có quá nhiều vấn đề.

Lãnh Nguyệt Tông chủ lau khô vết máu trên khóe miệng, thân thể cao lớn đứng lên ngạo nghễ, mái tóc bạc tung bay trong gió, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, nổi lên một cỗ kiếm khí lăng vân tối thượng đáng sợ.

Chính vào lúc này, Bắc Kiếm Hàn với một thân áo trắng cấp tốc bay về phía sư phụ.

- Sư phụ, đồ nhi có việc trọng yếu cần bẩm báo.

Bắc Kiếm Hàn từ xa đã kinh hô.

- Kiếm Hàn. ngươi có chuyện gì mau nói, sư phụ lúc này đang vội, phải truy kích cường địch của Lãnh Nguyệt Môn ta!

Lãnh Nguyệt Tông chủ hơi ngưng trọng nói.

- Sư phụ, là thế này... Mấy năm trước, Hồ lão tiên của Vô Song Thành từng bói toán ra một bí mật kinh thiên, cả người cũng vì thế mà phát điện. Qua mỗi ba năm, hắn đều thanh tỉnh một lần. Hiện tại hắn đã tới lượt thanh tỉnh lần thứ hai.

- Hồ lão tiên? Hắn bói toán ra cái gì? Lãnh Nguyệt Tông chủ hiển nhiên biết danh tính Hồ lão tiên, cũng tò mò hỏi lại, thừa dịp này điều tức pháp lực trong cơ thể, chữa trị thương thể.

- Trong miệng hắn liên tục thốt lên mấy chữ cổ quái: Ma Thần buông xuống! Hắn còn nói bí mật này hắn chỉ có thể tự mình nói cho sư phụ ngài, nếu nói cho người ngoài chỉ sợ sẽ lập tức đưa tới họa sát sinh!

Bắc Kiếm Hàn biết thời gian sư phụ rất gấp, vẻ mặt dồn dập nói.

- Ma Thần buông xuống?

Trong đầu Lãnh Nguyệt Tông chủ đột nhiên không hiểu sao hiện ra cự nhân kình thiên kia.

- Hồ lão tiên hiện có tỉnh không?

Lãnh Nguyệt Tông chủ hỏi.

- Không có, đồ nhi chỉ có thể xác định hắn sẽ sớm thanh tỉnh mà thôi!

Bắc Kiếm Hàn đáp.

- Ngươi trở về bảo vệ Hồ lão tiên, vi sư trước đuổi giết cường địch đã!

Lãnh Nguyệt Tông chủ dặn dò một câu rồi thân hình như điện, phút chốc đã bay ra khỏi Ngạo Nguyệt Sơn. Tốc độ này vô cùng khủng bố, không hề chậm sơn Hắc Phong chút nào cả.

Vù!

Đồng thời, Ma Thần do Trương Hằng biển thành sau khi cướp đoạt Vô Song Thành thỉ liền cấp tốc bay về phía xa xa.

Dọc đường đi, khí tức cuồng bạo đáng sợ của hắn khiến cho sinh linh một khu vực sợ hãi không thôi.

Vô hình, khí tức phá diệt cường đại này khiến cho linh hồn vô sổ sinh linh lâm vào run rẩy, một mảng lớn thực vật cũng trực tiếp héo úa. Nên biết rằng dù là những thực vật bình thường ở Tiên giới cũng có được sinh mệnh lực rất dồi dào. Chỉ dựa vào cỗ khí tức phá diệt này mà có thể khiến thực vật héo rũ cho thấy công pháp Trương Hằng tu luyện bá đạo như thế nào!

Nhưng còn chưa bay đi được mười mấy vạn dặm. Trương Hằng liền tâm sinh cảm ứng, thần thức hơi quét về phía sau. Hắn liền phát hiện ra một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang bay về phía mình.

Một thanh niên tóc bạc với bảo kiếm màu bạc sau lưng đang bay về phía hắn, mang theo một cỗ kiếm ý băng lãnh cũng khiến hắn lạnh người.

- Khí tức thật cường đại. Tuyệt đối là cấp Tiên Quân thượng vị! Không thể nghi ngờ, người này tất nhiên là Lãnh Nguyệt Tông chủ!

Trương Hằng lập tức phán đoán ra thân phận đối phương, vội vàng gia tốc bỏ chạy.

- Đạo hữu phía trước là nhân sĩ phương nào?! Chúng ta không thù không oán, sao phải nhàm vào Lãnh Nguyệt Môn ta?

Lãnh Nguyệt Tông chủ vừa đuổi vừa hỏi, giọng điệu cũng khá khách khí.

Đối với sự chất vấn của Lãnh Nguyệt Tông chủ, Trương Hằng cũng không thèm trả lời, đang nghĩ cách thoát khỏi phiền toái này.

Mục đích của hắn ở Cô Đế Tinh cũng không phải chỉ nhằm vào Lãnh Nguyệt Môn. Mưu đồ của hắn chính là toàn bộ tinh cầu. Đương nhiên, Trương Hằng cũng sẽ không nói ra điều này.

- Hừ, ngươi có Phục Yêu Tháp, ta lại chưa từng gặp mặt, bởi vậy có thể thấy được ngươi khẳng định không phải là nhân sĩ bản thổ Cô Đế Tinh. Ngươi tới Cô Đế Tinh rốt cục có mục đích bất lương gì?

Quanh thân Lãnh Nguyệt Tông chủ ngưng tụ một tầng kiếm khí băng Lãnh, một vòng sóng gợn màu bạc lấy hắn làm trung tâm lan ra phạm vi mấy chục dặm.

Hưu!

Tốc độ của Lãnh Nguyệt Tông chủ phải nhanh gấp hai lần Trương Hằng, khoảng cách giữa hai người cũng nhanh chóng giảm xuống.

- Người này không hổ là Tiên Quân thượng vị, cường giả bậc nhất trên Cô Đế Tinh! Dù bị thương một chút nhưng cũng không thể khinh thường.

Thần sắc Trương Hằng ngưng trọng, biết rằng tốc độ của mình không thể chạy thoát khỏi đối phương nên trực tiếp dừng lại, chuẩn bị đại chiến một phen với Lãnh Nguyệt Tông chủ.

- Ngươi đã không muốn nói thì bản tôn trước bắt ngươi về bản tông rồi tính tiếp.

Chớp mắt, Lãnh Nguyệt Tông chủ đã bay tới đối diện Trương Hằng. Hai người đứng cách nhau vài trăm dặm, bắt đầu giằng co.

Trước mặt Trương Hằng - một cự nhân khổng lồ, Lãnh Nguyệt Tông chủ chỉ bé nhỏ như một con kiến, nhưng thân thể hắn ẩn chứa lực lượng khủng bố, đủ khiến trong lòng Trương Hằng sinh ra up hiếp cực mạnh.

Trương Hằng không dám chậm trễ, lập tức tế ra Tiên bảo Phá Không Kiếm ngũ phẩm. Một cỗ kiếm ý lăng lệ xé không mà ra.

Lãnh Nguyệt Tông chủ liếc nhìn Tiên bảo trong tay hắn một cái, thản nhiên cười:

- Không tồi!

Dứt lời, thân hình hắn phiêu nhiên bay tới, sóng gợn màu bạc quanh thân liền đánh úp lại, kiếm khí lạnh lẽo liền tàn sát phạm vi cả trăm dặm.

Ý niệm Trương Hằng khẽ động, Phá Không Kiếm liền chém ra một đạo quang hồ màu bạc, xẹt qua hư không.

Phốc!

Phá Không Kiếm chém lên sóng gợn màu bạc quanh thân Lãnh Nguyệt Tông chủ, thoáng chốc một cỗ kiếm ý lạnh lẽo liền theo Phá Không Kiếm truyền tới, ập thẳng vào Nguyên linh Trương Hằng.

Ầm!

Tâm thần Trương Hằng khẽ run lên, thân thể chợt cứng ngắc một cái.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện