- Ta là Phạm Bá, phụ trách hầu hạ khách ăn cơm chùa.

Cái người to lớn vạm vỡ này không nóng không lạnh nói. thế nhưng từ các khớp xương vang lên các tiếng rắc rắc giòn tan. một cỗ khí tức nguy hiểm truyền ra từ người hắn. Đương nhiên, đây là chi đối với những tu sĩ bị phong ấn pháp lực.

- Một cái phàm nhân nho nhỏ như các ngươi cũng đám kiêu ngạo trước mặt chúng ta.

Một tu sĩ Độc Thiên Bảo khinh miệt nói.

- Vậy sao? Phạm Bá lắc lắc cô. ánh mắt dừng lại trước mặt tu sĩ kia, trên mặt còn mang theo vài tia cười lạnh.

- Ta mặc kệ các ngươi là người phàm hay là tiên nhân, đều phải tuân thủ quý củ nơi này.

Thân hình Phạm Bá chẩm chậm đi tới gần tu sĩ kia.

- Ngươi muốn thế nào...

Đối mặt với Phạm Bá như mãnh thú. ánh mắt tu sĩ này lộ ra một tia sợ hãi, sau đó hơi lui ra một chút.

ở trong lĩnh vực cấm pháp, người tu tiên so với người bình thường phải mạnh hơn không ít. thế nhưng so sánh với cao thủ võ lâm này, chênh lệch liền kéo lớn ra.

Trương Hằng ngồi một bên không khỏi âm thầm may mắn. công pháp mình tu luyện thật là được trời ưu ái, cho dù ở bất cứ tình huống gì, bản thân mình đều có thể chiếm được không ít ưu thế.

- Kỳ thật quán rượu này có một quy củ. cũng không phải không thể ăn cơm chùa, chẳng qua phẩm là ai ăn cơm chùa, phải chịu Phạm Bá ta một quyền. Chỉ cần ai có thể chịu ta một quyên, có thể ăn cơm chùa ở đây.

Phạm Bá cười ha ha, nói với mười mấy người này:

- Các ngươi từng cái rừng cái đến đây!

Bùm, thân ảnh Phạm Thiên nháy mắt xuất hiện trước mặt tên tu sĩ kia, hời hợt tung ra một quyền.

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên. tên tu sĩ kia bị một quyền đánh bay, rơi ra ngoài quán rượu.

- Hả?

Trong mắt Phạm Bá mang theo vài phần vô cùng kinh ngạc:

- Năng lực chịu đựng không tệ. chẳng qua đây là ta chỉ dùng một phần công lực mà thôi. Ha ha.

- Cùng xông lên!

Đỗ Bằng hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu ra tay với đoàn người Phạm Bá.

- Chơi quần ẩu? Chúng ta chấp hết! Các huynh đệ. lên!

Nhất thời, trong quán rượu rối loạn, mấy chục người xông lên đánh nhau, tràng diện này cũng thật là khá đồ sộ.

Rất nhanh, đám người Phạm Bá đều rút đao, xông lên đám tu sĩ đâm chém.

Những người Độc Thiên Bảo này dù có chút Linh khí, thế nhưng đều đặt trong túi trữ vật, có người cũng mặc Linh khí phòng ngự. Thế nhưng không có pháp thuật khởi động. Linh khí phòng ngự Chỉ có thể bảo vệ một bộ phận mặc trên thân thể. không thể bảo vệ được toàn thân.

- Chạy nhanh!

Thấy tình thế không đúng. Đỗ Bằng kinh hô một tiếng, mang theo đám tu sĩ chạy ra bên ngoài.

- Các huynh đệ. đuổi theo! Không thể dễ dàng buông tha đám người này.

Phạm Bá quát lớn một tiếng, dẫn đầu xông lên. tay mỗi người đều cầm đao kiếm sáng loáng.

Trương Hằng cười ha hả nhìn một đám người phàm đuổi giết những kẻ gọi là người tu tiên đến gà bay chó sủa trong lòng âm thầm khinh bỉ.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Trương Hằng đỡ Triệu Thụy đang ngủ thật say. chậm rì rì đi ra ngoài quán rượu.

- Này! Vị khách quan này. các vị còn chưa trá tiền mà?

Điếm tiểu nhị cản hai người lại.

Trương Hằng cười hì hì nói:

- Chúng ta tới đây ăn cơm chùa.

Nói xong, cũng không để ý tới điếm tiểu nhị này. kéo Triệu Thụy đi ra ngoài.

- Người đâu mau tới đây! Lại tới một bàn ăn cơm chùa nữa!

Điếm tiêu nhị kinh hô một tiếng, trong lòng cũng buồn bực. vì sao hôm nay người tới ăn cơm chùa lại đặc biệt nhiều như thế?

Chẳng qua hắn ở đó hô nửa ngày, cũng không thấy một người tới.

- Ôi... Quên đi. ta cũng không phải ông chủ mà.

Điếm tiêu nhị Chỉ có thể giương mắt nhìn hai người đi xa.

Sắc trời đã tối. Trương Hằng mang theo Triệu Thụy tìm một nhà khách sạn ở gần đó.

- Cái gì? Còn phải giao tiền đặt cọc?

Trương Hằng hết sức phiền muộn nhìn ông chủ này.

- Muốn ở trọ. nhất định phải giao tiền đặt cọc trước.

Ông chủ kia chắc như đỉnh đóng cột.

- Tiền không có. thế nhưng mạng lại có một cái!

Trương Hằng khẽ hừ một tiếng, kéo Triệu Thụy đi vào bên trong.

- Người đâu mau tới đây! ở đây có người ở phòng chùa này...

Ống chủ kinh hô.

Còn ở phòng chùa? Trương Hằng hết chỗ nói.

Xoạt một cái, từ trong khách sạn chạy ra mấy chục người.

Dần đầu cũng là một vị cao thủ võ lâm, hắn châm chọc nói:

- Ta là Phạm Man, dám can đảm ở phòng chùa? Nhất định phải chịu một cước của ta...

Trương Hằng có chút buồn bực. lẽ nào mỗi một cửa hàng ở cái thôn trấn này đều có bảo hộ hay sao? Cái quán rượu vừa nãy cùng khách sạn lúc này đều có cao thủ võ lâm tọa trấn, cái này có chút không hợp tình hợp lý quá đi chứ.

Có thể, loại an bài này chính là cố ý nhắm vào những tu sĩ cấp thấp không thể thi triển pháp thuật ở chỗ này.

Bốp binh bình bịch...

Mười giây sau, Trương Hằng vỗ vỗ tay. nhìn mười mấy người nằm sấp. hỏi:

- Thế nào? Các ngươi có phục không?

Trương Hằng đương nhiên không phải tu sĩ bình thường có thể sánh bằng, dù là ở trong lĩnh vực cấm pháp, cũng không cần e ngại những cao thủ võ lâm này.

Phạm Man sắc mặt tái mét. khóe miệng tràn máu. cả người chỉ còn một hơi. trong mắt lại lóe lên một tia sắc thái:

- Không hổ là cao thủ Phá toái hư không, có thể thua ở trong tay các hạ. là vinh hạnh của Phạm Man.

- Cầu ngài thu ta làm đồ đệ...

Bỗng nhiên Phạm Man quy xuống trước mặt Trương Hằng. vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.

Còn Phá toái hư không? Trong lòng Trương Hằng cười thầm, sắc mặt lạnh nhạt nói:

- Bản thân ta tung Hoành thiên hạ không địch thủ, ngươi có tư cách gì làm đồ đệ ta. còn không mau an bài cho ta một gian phòng.

Lấy thực lực Trương Hằng hiện tại. dù là pháp lực bị giam cầm. cũng vẫn có thể tung hoành vô địch ở Giới võ lâm người phàm.

- Vâng vâng vâng...

Phạm Man cũng không nổi giận, liên tục nháy mắt với ông chủ.

- Tiểu nhị, an bài cho hai vị này một gian phòng tốt nhất.

Cứ thế, trong ánh mắt kính ngưỡng của đám tay đấm. hai người Trương Hằng vào ở trong một gian phòng rộng rãi.

- Lão đại, hắn là ai? Lợi hại như thế?

Một tiểu đệ hiếu kỳ hỏi.

Phạm Man trừng mắt, hung hăng nói:

- Dừng hỏi nhiều, đây là cao thủ Phá toái hư không hiếm thấy trên thế gian...

CỐ gắng nén cười. Trương Hằng đóng cửa phòng lại.

Thì ra mình cũng có thiên phú làm tàng mà!

Ném Triệu Thụy ngủ như lợn chết lên giường, Trương Hằng cùng không dự tính đi ngủ.

Thần thức quét nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong tiệm cũng không có tu sĩ khác.

Ngẫm lại cũng đúng, không phải mỗi người đều có thể ăn cơm chùa, ở của chùa như Trương Hằng.

Đám tu sĩ Độc Thiên Bảo chính là một bài học đẫm máu.

Tắt đèn. Trương Hằng lấy trong áo ra một hạt châu tròn lóe ra ánh sáng bảy màu.

Hạt châu này chính là nội đan Hạo Thiên Xà Long Vương lưu lại!

Ngón tay chạm vào vật này. cảm giác được một cỗ khí tức hung dữ, năng lượng ẩn chứa trong này tuyệt đối rất dáng sợ!

Hạo Thiên Xà Long Vương Không phải yêu thú giới này. trong cơ thể mang theo một bộ phận huyết mạch Long tộc. mười vạn năm trước bị Huyết Sát Thần Đế hàng phục.

Nói cách khác, viên nội đan này ẩn chứa tinh túy tu luyện hơn mười vạn năm qua của Hạo Thiên Xà Long Vương!

Nếu như cắn nuốt nội đan này, không biết công lực của mình có thể tăng lên bao nhiều? Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.

Thế nhưng, Trương Hằng cũng phát hiện một quy luật: càng là thứ đẳng cấp cao. tốc độ dùng ngọn lửa bạc cắn nuốt cũng càng chậm.

Như là mảnh vỡ thế giới thần bí trước đó, bản thân nó là một bộ phận của thế giới, nhưng tốc độ luyện hóa vật ấy là chậm nhất.

Còn Linh khí bình thường, trong chớp mắt là có thể nuốt sạch, tốc độ như thế đâu chỉ hơn kém ngàn vạn lần.

Đương nhiên, theo đẳng cấp công pháp của Trương Hằng tăng lên. tốc độ cắn nuốt cũng sẽ càng nhanh.

Trước tiên thử hiệu quả nội đan như thế nào.

Vươn tay ra, Hư Không Hỏa Diễm nhảy ra từ thần thức hải, nhắn nhủ một cỗ dao động tinh thần vui vẻ với Trương Hằng.

Phốc. một đoàn lửa ánh bạc bao phủ nội đan.

Nhắm mắt lại, Trương Hằng cảm nhận được tốc độ luyện hóa.

Theo ngọn lửa bạc thiêu đốt. những viên màu bạc không ngừng sinh ra ở trong đan điền Trương Hằng.

Một lát sau, Trương Hằng thở ra một hơi, mở mắt, cũng không ngừng ngọn lửa bạc luyện hóa.

- Tốc độ còn chậm hơn cả tưởng tượng?

Trương Hằng khẽ nhíu mày một chút.

Chẳng qua cái này cũng chứng minh đẳng cấp nội đan vẫn còn rất cao.

Trương Hằng tính toán một chút, lấy tốc độ luyện hóa như thế. một ngày tương đương với cắn nuốt mười món Linh Khí hạ phẩm. tốc độ nhanh hơn cắn nuốt mảnh vỡ thế giới.

- Xem chừng còn cần khoảng một trăm ngày, công pháp của mình sẽ có thể thăng một cấp nhỏ. đạt đến giai đoạn Đại viên mãn tầng một!

Sắc mặt Trương Hằng khẽ mừng, tốc độ như thế đã nhanh hơn rất nhiều lần tu sĩ cùng cấp bình thường.

Sờ nội đan này. Trương Hằng thầm nghĩ chỉ cần có viên nội đan này. là có thể trợ giúp mình tiến vào Luyện Thiên Hóa Địa công tầng thứ hai.

Chẳng qua, viên nội đan này làm Trương Hằng nhớ tới Hạo Thiên Xà Long Vương đã chết, thần sắc trước khi chết của hắn. Trương Hằng khó mà quên được.

Tất cả đều phải chờ tới sau khi tiến vào Thần Điện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện