Trưởng hoàng tử ngồi ở giữa nhuyễn điếm, đang hiếu kì nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên thấy đệ đệ, lập tức cười tủm tỉm bò qua, một phen ôm chặt Thái tử điện hạ lông xù.
"Đệ đệ!" Trưởng hoàng tử cười khanh khách, đem quả cầu lông nhỏ bắt lại, há miệng ra muốn cắn.
Thái tử điện hạ lập tức xoay người, cho huynh trưởng một móng vuốt.
Móng vuốt mèo con tuy rằng không bén, nhưng da mặt tiểu anh nhi cũng thập phần non mềm, bị như vậy, lập tức lưu lại bốn đường vết cào màu đỏ.
Tô Dự hoảng sợ, con nít bị cào đau, tất nhiên là muốn khóc, khóc trên lễ chọn đồ vật đoán tương lai như thế này thì thật không tốt lắm, đang định tiến lên đi ôm hài tử dỗ dành, ai ngờ Trưởng hoàng tử điện hạ chỉ ngẩn ngơ một lát, rồi bĩu môi, tiếp tục đem đệ đệ ôm vào trong ngực không buông tay.
Thái Thượng Hoàng rất là đắc ý.
Tô Dự giật giật khóe miệng, nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ.
"Đại Mao ngược lại là giống ta a." Cảnh vương lấy tay khuỷu tay chọc a chọc Hoàng thượng.
Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn hắn, tiến lên rút Thái tử từ trong tay Trưởng hoàng tử ra, ném cho Tô Dự.
Tô Dự nhanh chóng vươn lòng bàn tay, vuốt vuốt lông cho Thái tử sắp phát giận, hiếu kì hỏi Cảnh vương, "Như thế nào lại tựa như người vậy?"
"Ta năm đó thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, trảo cũng là Thái tử nha!" Cảnh vương rất là đắc ý, khom lưng đem Trưởng hoàng tử đang nhìn quanh tìm kiếm đệ đệ ôm lấy, cao cao ném lên lại đón được.
Năm đó Cảnh vương chọn đồ vật đoán tương lai, trảo cái gì ném cái đó, đợi sau khi đem hết đồ trên đệm mềm đều ném một lần, bỗng nhiên thấy được mèo con màu vàng kim cách đó không xa, lập tức nhào lên, lăn một vòng trên đất, biến thành cục lông nhỏ màu đen, ôm mèo con lông vàng liền bắt đầu đánh nhau. Lúc ấy công công bên cạnh Thái Thượng Hoàng sắc mặt không thay đổi tuyên bố, đã chọn Thái tử, tỏ vẻ đứa nhỏ này về sau tất nhiên sẽ trung quân ái quốc.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt, Thái Thượng Hoàng liền khẩn cấp đuổi bọn đệ đệ đi, miễn cho bọn họ lại theo Thái Hậu đòi chuột bông gắn dây cót. Trọng yếu nhất là, đem phụ tử Ly vương đuổi trở về, đại thần trong triều đã khổ không nói nổi rồi, nhìn thấy Ly vương cùng Hoàng thượng vào triều liền muốn cáo ốm ở nhà, thậm chí có đại thần không chịu nổi quấy nhiễu này, đã đệ tấu chương thỉnh cầu dời kinh thành luôn đó.
Nhóm Vương gia lục tục rời đi, chỉ có phụ tử Cảnh vương là còn chưa đi.
Đợt sóng triều hải quái đã bình ổn, Cảnh vương gần đây cuối cùng cũng thanh nhàn chút, tại Đông Hải không có việc gì, liền ở lại trong cung, nói là lúc nào hắn đánh bại Hoàng tổ thúc mới đi.
Mà Hạo vương thì càng đúng lý hợp tình, anh em song sinh vốn là không nên tách ra, cùng huynh trưởng như hình với bóng nhiều năm như vậy, mai kia chia lìa thật sự khó có thể dứt bỏ, lời vừa nói xong, liền đoạt chuột bông trong tay Thái Thượng Hoàng, sau đó là bị Thái Thượng Hoàng đánh te tua một trận.
Hải quái giảm bớt, giá cá biển tự nhiên khôi phục như bình thường, chuyện làm ăn bị lạnh lẽo một đoạn thời gian của Tiên Mãn Đường lại dần dần tốt lên.
Tô Dự kéo Hoàng thượng xuất cung đi dò xét sản nghiệp, nay hắn không có thời gian để dạy đồ đệ, Tiên Mãn Đường liền biến thành nơi chuyên làm cua hương lạt, tôm hương lạt, nguyên liệu pha chế mỗi ngày do hai đồ đệ hắn chế biến trước, sau đó phân phối đến các cửa hàng con.
Hai người đi đến chi nhánh chính của Tiên Mãn Đường, tìm vị trí dựa vào cửa sổ, gọi một phần cua hương lạt.
"Đông gia, nhị vị ngài như thế nào lại đến đây?" Viên tiên sinh đang ở sau quầy gảy bàn tính trông thấy, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Viên tiên sinh nay đã thành Đại chưởng quỹ Tiên Mãn Đường, quản lý cửa hàng khắp các nơi Đại An, nguyên bản làm một mưu sĩ, hẳn là có cơ hội đạt được công danh, bất quá người này làm chưởng quầy đã lâu, ngược lại không còn nguyện ý lại vào chốn triều đình.
"Ngày hôm trước lão phu nhân còn hỏi, mắt thấy đã muốn sắp cuối năm, nương nương rỗi rãi có thể trở về nhìn xem." Viên tiên sinh cười nói.
Hắn nói lão phu nhân, tự nhiên chính là mẫu thân Triệu thị của Tô Dự, năm trước cùng một nhà đại bá nháo lật trời, Tô Dự đã để mẫu thân và thứ muội đến trụ tại thôn trang ngoại ô, sau này tòa nhà Tô Dự mua xây xong, liền đem người đón vào thành. Tô Dự ngẫu nhiên mới xuất cung một lần, nên luôn nhờ Viên tiên sinh chăm sóc mẹ con các nàng.
Nay Tô Dự đã là Hoàng hậu, Tô gia coi như là ôn phú hộ, Tô Dự đi đến trước cửa, nhìn hai con sư tử bằng đá uy vũ, không khỏi có chút cảm khái. Nguyên bản xuyên việt đến thế giới này, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cứ nghĩ sẽ dựa vào tay nghề bản thân kiếm tiền, trở thành phú thương giàu có, mua một tòa tòa nhà lớn ẫu thân cư ngụ, nay tòa nhà ngược lại là đã có, bất quá, dựa vào lại là "Gả vào hào môn" mà thôi.
"Trẫm nuôi ngươi không phải thiên kinh địa nghĩa sao?" Hoàng đế bệ hạ rất là đắc ý.
"Vâng." Tô Dự cười lên tiếng, kéo Hoàng thượng đi vào.
Tô trạch [nhà Tô gia] không phải rất lớn, lại được xây đến vô cùng tinh xảo, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, đều là Chiêu vương thu xếp kiến tạo. Triệu thị nay là lão phu nhân trong phủ, của cải giàu có, qua ngày thật sự là dễ chịu.
"Con có tin tức một nhà đại bá hay không?" Triệu thị kinh sợ hành lễ với Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng nhàn rỗi đến mức nhàm chán đi dạo tới lui trong hoa viên, lúc này mới kéo Tô Dự hỏi.
Tô Dự lắc lắc đầu, lúc trước đường huynh Tô Danh giết người, nha môn Kinh đô phủ xử phán lưu đày, đại bá mẫu khóc thiên hôn địa ám nhất định muốn đi cùng, cuối cùng một nhà đại bá bán tổ trạch Tô gia, cùng đi biên cương. Thứ nữ nhà hắn, chính là Tô Dĩnh cùng Tô Dự đi tuyển tú kia, nói cái gì cũng không chịu đi cùng, ả còn chưa xuất giá, đến nơi đất đai hoang vắng đó chẳng phải là muốn gả an nhân sao? Liền khóc sướt mướt đến cầu trước mặt Triệu thị, nói cái gì nguyện ý theo bên cạnh thẩm nương, làm nha hoàn cho thẩm nương cũng nguyện ý.
Triệu thị nguyên bản không muốn phản ứng ả ta, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt xanh mét của đại bá mẫu Tô Dự, ma xui quỷ khiến thế nào liền đáp ứng, dù sao trong phủ cũng không thiếu một miếng cơm này, năm đó nha đầu kia khi dễ Tô Dự, tự nhiên phải chậm rãi khi dễ trở về rồi.
Hoàng đế bệ hạ khoanh tay đứng ở hoa viên, nhìn cá du đãng trong hồ nước.
Phía sau cây cối, Tô Dĩnh bám nhánh cây nhìn xem đến mắt đều thẳng, "Hoàng thượng quả đúng là tuấn mỹ......" Năm đó nếu không phải vận khí không tốt, nay trở thành Hoàng hậu có lẽ chính là ả rồi, nghĩ như thế, trong lòng liền sinh ra vô số ý nghĩ không cam nguyện.
"Tỷ tỷ vẫn là chớ nằm mơ thì hơn, cho dù tất cả những tú nữ kia có rớt hết đi chăng nữa, cũng không đến lượt ngươi được chọn đâu." Thanh âm Tô Chỉ - thứ muội Tô Dự từ phía sau truyền đến.
Tô Dĩnh lập tức trừng nàng, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám nhiều lời. Nhờ Triệu thị chỉ bảo, Tô Chỉ hai năm này ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, mỗi ngày đều chọc giận ả, nhưng nếu cáo trạng đến trước mặt Triệu thị, người ta tự nhiên là thiên vị nữ nhi của mình, ả cũng đào không được nửa phần ưu việt.
Đang nói, Tô Dự từ trong phòng đi ra, giật giật ống tay áo Hoàng đế bệ hạ, "Đi thôi, nên về cung rồi."
Hoàng thượng quay đầu, bốn phía nhìn nhìn, không có ai, liền dán lên lưng Tô Dự, để hắn kéo đi. "Nô tài ngốc, chúng ta đi Giang Nam đi."
"Hửm?" Tô Dự kéo miếng thuốc dán to đùng sau lưng chậm rãi bước đi.
Nhờ phúc các vị Thân vương, Tiên Mãn Đường đã mở khắp đại giang nam bắc, Hoàng đế bệ hạ cảm giác cua hương lạt hôm nay ăn tuy rằng không bằng Tô Dự làm, nhưng cũng có một phen phong vị khác, bỗng nghĩ đến đất lành Giang Nam kia không hề thiếu món ngon. Huống chi nô tài ngốc đến thế giới này lâu như vậy, cũng chỉ ở kinh thành và Đông Hải lăn lộn qua, làm một trượng phu biết săn sóc, y hẳn là nên mang theo nô tài ngốc đi thăm thú chung quanh chứ.
"Được a, đến mùa xuân đi nhé." Tháng ba hoa khói hạ Dương Châu, đi Giang Nam, tự nhiên mùa xuân là tốt nhất.
Tới gần cuối năm, nhóm Thân vương lại lần lượt hướng kinh thành chạy trở về.
"Bổn vương đã đệ ba đợt tấu chương, phụ hoàng vì sao không chuẩn cho bổn vương hồi kinh chứ!" Tây Bắc, đất phong Mục Quận vương, An Hoằng Trạc tức giận hất rơi chén trà.
"Lúc nào ngươi đem chuyện Huyền điệt khai báo rõ ràng, có lẽ sẽ có thể hồi kinh." Rèm cửa vén lên, Túc vương một thân áo bào đen tuyền đi đến, đất phong của Mục Quận vương nằm trong địa phận hắn quản hạt, tuy rằng chán ghét, nhưng vẫn phải thường xuyên đến xem xem, miễn cho đứa cháu luẩn quẩn trong lòng này lại làm ra chút điều gì đó.
Mục Quận vương ánh mắt lóe lóe, "Hoàng thúc đã hỏi bao nhiêu lần rồi, cháu thật sự chưa thấy qua Huyền điệt gì cả."
Túc vương thật sâu nhìn hắn một cái, "Đó là tốt nhất, nay Thái Thượng Hoàng đã về kinh, hết thảy mạnh khỏe, nếu ngươi thành thành thật thật, nói không chừng qua hai năm có thể triệu ngươi trở về." Nói xong, xoay người rời đi, hắn còn phải vội vàng đi kinh thành nữa, chỉ tiện đường đến liếc mắt nhìn xem thôi.
"Hừ!" Mục Quận vương lại hất vỡ cái chén khác, nhóm Hoàng thúc này cũng bất công như phụ hoàng vậy, chưa bao giờ dùng mắt nhìn hắn, "Tiên sinh áo đen như thế nào còn chưa đến!" Năm đó có người thân bọc hắc bào đến tìm hắn, nói chỉ cần nắm được dị tinh thì có thể có được ngôi vị Hoàng đế, nhưng hắn dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể bắt được Tô Dự.
"Này......" Tên thủ hạ khó khăn đi lên trước, "Tiên sinh nói, lão tổ tông nhà hắn bị Hoàng thượng giết, hiện tại tự thân khó bảo toàn, nhắn Vương gia tự cầu nhiều phúc đi."
"Cái gì!" Mục Quận vương ngã ngồi lên ghế, sắc mặt như tro tàn.
Đảo mắt lại một năm xuân về hoa nở.
Thái tử điện hạ cũng đã đầy tuổi, mắt mũi kia cùng Hoàng thượng cực kỳ tương tự, Thái Hậu thích ghê gớm, mỗi ngày đều đem hai tôn tử ôm đến bên cạnh mà nuôi, Thái Thượng Hoàng chỉ có thể đi Hải Yến Cung tìm Hoàng tổ thúc phơi nắng.
"Thái Thượng Hoàng, không tốt rồi, Hoàng thượng, Hoàng thượng......" Tiểu thái giám mới ký huyết khế bên cạnh Thái Thượng Hoàng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Mèo lớn vàng kim từ trong bộ lông của Hoàng tổ thúc ngẩng đầu.
"Hoàng thượng để thư lại, đi ra ngoài rồi!" Tiểu thái giám vẻ mặt thảm thiết nói.
"Cái gì!" Mèo lớn vàng kim vừa lỡ tay, xé nát chuột bông trong lòng.
"Meo?" Đại đại miêu xáp qua an ủi hắn, liếm Thái Thượng Hoàng một thân nước miếng.
Giang Nam, Tiên Mãn Đường.
Tô Dự đứng trong quầy xem sổ sách, cục lông màu vàng kim thì nằm tại đầu quầy, chầm chậm lắc cái đuôi.
"U, chưởng quầy, mèo chiêu tài này của ngươi thật không tồi nha, kiếm được ở đâu thế?" Giang Nam thương nhân nhiều, khách nhân tính tiền nhìn thấy chú mèo ánh vàng rực rỡ kia đều cảm thấy hiếm lạ vô cùng, ý đồ thò tay sờ sờ, lập tức bị miêu đại gia thưởng một móng vuốt.
Tô Dự cười xoa xoa đầu mèo, "Mèo này của ta không chỉ có thể chiêu tài, còn có thể bảo vệ thiên hạ thái bình nữa a."
Trong cung, Hải Yến Cung.
Thái Thượng Hoàng cầm bút son, "Nghịch tử!" Căm giận mắng một câu, tấu chương trước mắt nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nâng tay cào cào loạn xạ.
Quốc sư chân trần nằm trên bụng lông đại đại miêu, lành lạnh liếc mắt nhìn huynh trưởng, một chút cũng không có ý định hỗ trợ, lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
"Hoàng thúc --" Một quả cầu lông màu đen đằng không mà đến, thẳng tắp bổ nhào vào ngực Quốc sư.
Những ngày gà bay chó sủa còn đang tiếp tục, có đám cục lông không đáng tin này ở đây, thiên hạ, đại khái, liền không cái gì phải lo lắng...... đi.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, ngô, phiên ngoại sẽ có, đại khái 2 chương đi, ta rốt cuộc có thể ngủ nướng rồi, oa tạp tạp tạp [ uy !]
Văn này viết nửa năm, trong đó xảy ra thật nhiều chuyện, thế nhưng nhiều khả ái các bạn cùng ta như vậy, khiến tiểu điểu từ đầu đến cuối bảo trì trạng thái manh manh, cạc cạc cạc
"Đệ đệ!" Trưởng hoàng tử cười khanh khách, đem quả cầu lông nhỏ bắt lại, há miệng ra muốn cắn.
Thái tử điện hạ lập tức xoay người, cho huynh trưởng một móng vuốt.
Móng vuốt mèo con tuy rằng không bén, nhưng da mặt tiểu anh nhi cũng thập phần non mềm, bị như vậy, lập tức lưu lại bốn đường vết cào màu đỏ.
Tô Dự hoảng sợ, con nít bị cào đau, tất nhiên là muốn khóc, khóc trên lễ chọn đồ vật đoán tương lai như thế này thì thật không tốt lắm, đang định tiến lên đi ôm hài tử dỗ dành, ai ngờ Trưởng hoàng tử điện hạ chỉ ngẩn ngơ một lát, rồi bĩu môi, tiếp tục đem đệ đệ ôm vào trong ngực không buông tay.
Thái Thượng Hoàng rất là đắc ý.
Tô Dự giật giật khóe miệng, nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ.
"Đại Mao ngược lại là giống ta a." Cảnh vương lấy tay khuỷu tay chọc a chọc Hoàng thượng.
Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn hắn, tiến lên rút Thái tử từ trong tay Trưởng hoàng tử ra, ném cho Tô Dự.
Tô Dự nhanh chóng vươn lòng bàn tay, vuốt vuốt lông cho Thái tử sắp phát giận, hiếu kì hỏi Cảnh vương, "Như thế nào lại tựa như người vậy?"
"Ta năm đó thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, trảo cũng là Thái tử nha!" Cảnh vương rất là đắc ý, khom lưng đem Trưởng hoàng tử đang nhìn quanh tìm kiếm đệ đệ ôm lấy, cao cao ném lên lại đón được.
Năm đó Cảnh vương chọn đồ vật đoán tương lai, trảo cái gì ném cái đó, đợi sau khi đem hết đồ trên đệm mềm đều ném một lần, bỗng nhiên thấy được mèo con màu vàng kim cách đó không xa, lập tức nhào lên, lăn một vòng trên đất, biến thành cục lông nhỏ màu đen, ôm mèo con lông vàng liền bắt đầu đánh nhau. Lúc ấy công công bên cạnh Thái Thượng Hoàng sắc mặt không thay đổi tuyên bố, đã chọn Thái tử, tỏ vẻ đứa nhỏ này về sau tất nhiên sẽ trung quân ái quốc.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt, Thái Thượng Hoàng liền khẩn cấp đuổi bọn đệ đệ đi, miễn cho bọn họ lại theo Thái Hậu đòi chuột bông gắn dây cót. Trọng yếu nhất là, đem phụ tử Ly vương đuổi trở về, đại thần trong triều đã khổ không nói nổi rồi, nhìn thấy Ly vương cùng Hoàng thượng vào triều liền muốn cáo ốm ở nhà, thậm chí có đại thần không chịu nổi quấy nhiễu này, đã đệ tấu chương thỉnh cầu dời kinh thành luôn đó.
Nhóm Vương gia lục tục rời đi, chỉ có phụ tử Cảnh vương là còn chưa đi.
Đợt sóng triều hải quái đã bình ổn, Cảnh vương gần đây cuối cùng cũng thanh nhàn chút, tại Đông Hải không có việc gì, liền ở lại trong cung, nói là lúc nào hắn đánh bại Hoàng tổ thúc mới đi.
Mà Hạo vương thì càng đúng lý hợp tình, anh em song sinh vốn là không nên tách ra, cùng huynh trưởng như hình với bóng nhiều năm như vậy, mai kia chia lìa thật sự khó có thể dứt bỏ, lời vừa nói xong, liền đoạt chuột bông trong tay Thái Thượng Hoàng, sau đó là bị Thái Thượng Hoàng đánh te tua một trận.
Hải quái giảm bớt, giá cá biển tự nhiên khôi phục như bình thường, chuyện làm ăn bị lạnh lẽo một đoạn thời gian của Tiên Mãn Đường lại dần dần tốt lên.
Tô Dự kéo Hoàng thượng xuất cung đi dò xét sản nghiệp, nay hắn không có thời gian để dạy đồ đệ, Tiên Mãn Đường liền biến thành nơi chuyên làm cua hương lạt, tôm hương lạt, nguyên liệu pha chế mỗi ngày do hai đồ đệ hắn chế biến trước, sau đó phân phối đến các cửa hàng con.
Hai người đi đến chi nhánh chính của Tiên Mãn Đường, tìm vị trí dựa vào cửa sổ, gọi một phần cua hương lạt.
"Đông gia, nhị vị ngài như thế nào lại đến đây?" Viên tiên sinh đang ở sau quầy gảy bàn tính trông thấy, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Viên tiên sinh nay đã thành Đại chưởng quỹ Tiên Mãn Đường, quản lý cửa hàng khắp các nơi Đại An, nguyên bản làm một mưu sĩ, hẳn là có cơ hội đạt được công danh, bất quá người này làm chưởng quầy đã lâu, ngược lại không còn nguyện ý lại vào chốn triều đình.
"Ngày hôm trước lão phu nhân còn hỏi, mắt thấy đã muốn sắp cuối năm, nương nương rỗi rãi có thể trở về nhìn xem." Viên tiên sinh cười nói.
Hắn nói lão phu nhân, tự nhiên chính là mẫu thân Triệu thị của Tô Dự, năm trước cùng một nhà đại bá nháo lật trời, Tô Dự đã để mẫu thân và thứ muội đến trụ tại thôn trang ngoại ô, sau này tòa nhà Tô Dự mua xây xong, liền đem người đón vào thành. Tô Dự ngẫu nhiên mới xuất cung một lần, nên luôn nhờ Viên tiên sinh chăm sóc mẹ con các nàng.
Nay Tô Dự đã là Hoàng hậu, Tô gia coi như là ôn phú hộ, Tô Dự đi đến trước cửa, nhìn hai con sư tử bằng đá uy vũ, không khỏi có chút cảm khái. Nguyên bản xuyên việt đến thế giới này, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cứ nghĩ sẽ dựa vào tay nghề bản thân kiếm tiền, trở thành phú thương giàu có, mua một tòa tòa nhà lớn ẫu thân cư ngụ, nay tòa nhà ngược lại là đã có, bất quá, dựa vào lại là "Gả vào hào môn" mà thôi.
"Trẫm nuôi ngươi không phải thiên kinh địa nghĩa sao?" Hoàng đế bệ hạ rất là đắc ý.
"Vâng." Tô Dự cười lên tiếng, kéo Hoàng thượng đi vào.
Tô trạch [nhà Tô gia] không phải rất lớn, lại được xây đến vô cùng tinh xảo, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, đều là Chiêu vương thu xếp kiến tạo. Triệu thị nay là lão phu nhân trong phủ, của cải giàu có, qua ngày thật sự là dễ chịu.
"Con có tin tức một nhà đại bá hay không?" Triệu thị kinh sợ hành lễ với Hoàng thượng, đợi Hoàng thượng nhàn rỗi đến mức nhàm chán đi dạo tới lui trong hoa viên, lúc này mới kéo Tô Dự hỏi.
Tô Dự lắc lắc đầu, lúc trước đường huynh Tô Danh giết người, nha môn Kinh đô phủ xử phán lưu đày, đại bá mẫu khóc thiên hôn địa ám nhất định muốn đi cùng, cuối cùng một nhà đại bá bán tổ trạch Tô gia, cùng đi biên cương. Thứ nữ nhà hắn, chính là Tô Dĩnh cùng Tô Dự đi tuyển tú kia, nói cái gì cũng không chịu đi cùng, ả còn chưa xuất giá, đến nơi đất đai hoang vắng đó chẳng phải là muốn gả an nhân sao? Liền khóc sướt mướt đến cầu trước mặt Triệu thị, nói cái gì nguyện ý theo bên cạnh thẩm nương, làm nha hoàn cho thẩm nương cũng nguyện ý.
Triệu thị nguyên bản không muốn phản ứng ả ta, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt xanh mét của đại bá mẫu Tô Dự, ma xui quỷ khiến thế nào liền đáp ứng, dù sao trong phủ cũng không thiếu một miếng cơm này, năm đó nha đầu kia khi dễ Tô Dự, tự nhiên phải chậm rãi khi dễ trở về rồi.
Hoàng đế bệ hạ khoanh tay đứng ở hoa viên, nhìn cá du đãng trong hồ nước.
Phía sau cây cối, Tô Dĩnh bám nhánh cây nhìn xem đến mắt đều thẳng, "Hoàng thượng quả đúng là tuấn mỹ......" Năm đó nếu không phải vận khí không tốt, nay trở thành Hoàng hậu có lẽ chính là ả rồi, nghĩ như thế, trong lòng liền sinh ra vô số ý nghĩ không cam nguyện.
"Tỷ tỷ vẫn là chớ nằm mơ thì hơn, cho dù tất cả những tú nữ kia có rớt hết đi chăng nữa, cũng không đến lượt ngươi được chọn đâu." Thanh âm Tô Chỉ - thứ muội Tô Dự từ phía sau truyền đến.
Tô Dĩnh lập tức trừng nàng, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám nhiều lời. Nhờ Triệu thị chỉ bảo, Tô Chỉ hai năm này ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, mỗi ngày đều chọc giận ả, nhưng nếu cáo trạng đến trước mặt Triệu thị, người ta tự nhiên là thiên vị nữ nhi của mình, ả cũng đào không được nửa phần ưu việt.
Đang nói, Tô Dự từ trong phòng đi ra, giật giật ống tay áo Hoàng đế bệ hạ, "Đi thôi, nên về cung rồi."
Hoàng thượng quay đầu, bốn phía nhìn nhìn, không có ai, liền dán lên lưng Tô Dự, để hắn kéo đi. "Nô tài ngốc, chúng ta đi Giang Nam đi."
"Hửm?" Tô Dự kéo miếng thuốc dán to đùng sau lưng chậm rãi bước đi.
Nhờ phúc các vị Thân vương, Tiên Mãn Đường đã mở khắp đại giang nam bắc, Hoàng đế bệ hạ cảm giác cua hương lạt hôm nay ăn tuy rằng không bằng Tô Dự làm, nhưng cũng có một phen phong vị khác, bỗng nghĩ đến đất lành Giang Nam kia không hề thiếu món ngon. Huống chi nô tài ngốc đến thế giới này lâu như vậy, cũng chỉ ở kinh thành và Đông Hải lăn lộn qua, làm một trượng phu biết săn sóc, y hẳn là nên mang theo nô tài ngốc đi thăm thú chung quanh chứ.
"Được a, đến mùa xuân đi nhé." Tháng ba hoa khói hạ Dương Châu, đi Giang Nam, tự nhiên mùa xuân là tốt nhất.
Tới gần cuối năm, nhóm Thân vương lại lần lượt hướng kinh thành chạy trở về.
"Bổn vương đã đệ ba đợt tấu chương, phụ hoàng vì sao không chuẩn cho bổn vương hồi kinh chứ!" Tây Bắc, đất phong Mục Quận vương, An Hoằng Trạc tức giận hất rơi chén trà.
"Lúc nào ngươi đem chuyện Huyền điệt khai báo rõ ràng, có lẽ sẽ có thể hồi kinh." Rèm cửa vén lên, Túc vương một thân áo bào đen tuyền đi đến, đất phong của Mục Quận vương nằm trong địa phận hắn quản hạt, tuy rằng chán ghét, nhưng vẫn phải thường xuyên đến xem xem, miễn cho đứa cháu luẩn quẩn trong lòng này lại làm ra chút điều gì đó.
Mục Quận vương ánh mắt lóe lóe, "Hoàng thúc đã hỏi bao nhiêu lần rồi, cháu thật sự chưa thấy qua Huyền điệt gì cả."
Túc vương thật sâu nhìn hắn một cái, "Đó là tốt nhất, nay Thái Thượng Hoàng đã về kinh, hết thảy mạnh khỏe, nếu ngươi thành thành thật thật, nói không chừng qua hai năm có thể triệu ngươi trở về." Nói xong, xoay người rời đi, hắn còn phải vội vàng đi kinh thành nữa, chỉ tiện đường đến liếc mắt nhìn xem thôi.
"Hừ!" Mục Quận vương lại hất vỡ cái chén khác, nhóm Hoàng thúc này cũng bất công như phụ hoàng vậy, chưa bao giờ dùng mắt nhìn hắn, "Tiên sinh áo đen như thế nào còn chưa đến!" Năm đó có người thân bọc hắc bào đến tìm hắn, nói chỉ cần nắm được dị tinh thì có thể có được ngôi vị Hoàng đế, nhưng hắn dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể bắt được Tô Dự.
"Này......" Tên thủ hạ khó khăn đi lên trước, "Tiên sinh nói, lão tổ tông nhà hắn bị Hoàng thượng giết, hiện tại tự thân khó bảo toàn, nhắn Vương gia tự cầu nhiều phúc đi."
"Cái gì!" Mục Quận vương ngã ngồi lên ghế, sắc mặt như tro tàn.
Đảo mắt lại một năm xuân về hoa nở.
Thái tử điện hạ cũng đã đầy tuổi, mắt mũi kia cùng Hoàng thượng cực kỳ tương tự, Thái Hậu thích ghê gớm, mỗi ngày đều đem hai tôn tử ôm đến bên cạnh mà nuôi, Thái Thượng Hoàng chỉ có thể đi Hải Yến Cung tìm Hoàng tổ thúc phơi nắng.
"Thái Thượng Hoàng, không tốt rồi, Hoàng thượng, Hoàng thượng......" Tiểu thái giám mới ký huyết khế bên cạnh Thái Thượng Hoàng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Mèo lớn vàng kim từ trong bộ lông của Hoàng tổ thúc ngẩng đầu.
"Hoàng thượng để thư lại, đi ra ngoài rồi!" Tiểu thái giám vẻ mặt thảm thiết nói.
"Cái gì!" Mèo lớn vàng kim vừa lỡ tay, xé nát chuột bông trong lòng.
"Meo?" Đại đại miêu xáp qua an ủi hắn, liếm Thái Thượng Hoàng một thân nước miếng.
Giang Nam, Tiên Mãn Đường.
Tô Dự đứng trong quầy xem sổ sách, cục lông màu vàng kim thì nằm tại đầu quầy, chầm chậm lắc cái đuôi.
"U, chưởng quầy, mèo chiêu tài này của ngươi thật không tồi nha, kiếm được ở đâu thế?" Giang Nam thương nhân nhiều, khách nhân tính tiền nhìn thấy chú mèo ánh vàng rực rỡ kia đều cảm thấy hiếm lạ vô cùng, ý đồ thò tay sờ sờ, lập tức bị miêu đại gia thưởng một móng vuốt.
Tô Dự cười xoa xoa đầu mèo, "Mèo này của ta không chỉ có thể chiêu tài, còn có thể bảo vệ thiên hạ thái bình nữa a."
Trong cung, Hải Yến Cung.
Thái Thượng Hoàng cầm bút son, "Nghịch tử!" Căm giận mắng một câu, tấu chương trước mắt nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nâng tay cào cào loạn xạ.
Quốc sư chân trần nằm trên bụng lông đại đại miêu, lành lạnh liếc mắt nhìn huynh trưởng, một chút cũng không có ý định hỗ trợ, lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
"Hoàng thúc --" Một quả cầu lông màu đen đằng không mà đến, thẳng tắp bổ nhào vào ngực Quốc sư.
Những ngày gà bay chó sủa còn đang tiếp tục, có đám cục lông không đáng tin này ở đây, thiên hạ, đại khái, liền không cái gì phải lo lắng...... đi.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, ngô, phiên ngoại sẽ có, đại khái 2 chương đi, ta rốt cuộc có thể ngủ nướng rồi, oa tạp tạp tạp [ uy !]
Văn này viết nửa năm, trong đó xảy ra thật nhiều chuyện, thế nhưng nhiều khả ái các bạn cùng ta như vậy, khiến tiểu điểu từ đầu đến cuối bảo trì trạng thái manh manh, cạc cạc cạc
Danh sách chương