Tô Dự ghen tị nhìn Hoàng thượng đem quả cầu mập nắn đến nắn đi, mà tên kia một chút cũng không phản kháng, một bộ dáng thành thật mặc vua chà đạp, "Như thế nào ở trong tay ngươi liền nghe lời như vậy?"
"Trẫm là Thiên Tử." An Hoằng Triệt đắc ý nói.
Giữa hai cái này có quan hệ gì sao? Tô Dự trợn trắng mắt, thò tay ý đồ vụng trộm sờ mèo mập nhỏ một chút, kết quả Hoàng thượng lập tức dời tay đi không cho sờ.
"Không tin?" An Hoằng Triệt tự nhiên thấy được màn mắt trợn trắng của Tô Dự, nhíu mày, cầm mèo nhỏ trong tay đặt trên đùi, vươn một ngón tay, "Nâng chân!"
Đệ đệ ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn ca ca, chậm rãi vươn ra một cái móng vuốt, phóng tới trên đầu ngón tay vươn ra của Hoàng đế bệ hạ.
"Oa!" Tô Dự sùng bái nhìn Hoàng thượng, "Mèo nhỏ như vậy mà chịu nghe lời a!"
Hoàng thượng đối với Tô Dự sùng bái thập phần hưởng thụ, không ngừng cố gắng nói: "Đổi chân trái."
Mèo nhỏ cứng ngắc liếc mắt nhìn, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía ca ca, "Ca, mèo có thể biết trái hay phải sao?"
"Khụ." An Hoằng Triệt vội ho một tiếng, trừng mắt nhìn đệ đệ, ý bảo đừng dài dòng.
Chiêu vương điện hạ đành phải đổi chân trái để lên đầu ngón tay của Hoàng thượng.
"Ngoan quá!" Tô Dự kinh hô, con mèo này thế nhưng còn có thể phân biệt trái phải, dứt khoát sắp vượt qua Tương Trấp Nhi luôn.
"Lăn lộn!" Hoàng thượng dùng đầu ngón tay chọt chọt cái đầu đầy lông.
Chiêu vương điện hạ liếc mắt nhìn ca ca chơi đến nghiện, đối diện ánh mắt uy hiếp kia, ý tứ thực minh bạch, "Không nghe lời liền nhổ lông". Chậm rãi cúi đầu, tại chỗ lăn một vòng, căm giận nhìn vị huynh trưởng vì nụ cười mỹ nhân mà lạm dụng quyền lực, hôn quân! "A? Vậy có thể chơi trò giả chết hay không?" Tô Dự hai mắt tỏa sáng, chú mèo nhỏ này thật sự là chơi rất vui a.
"Giả chết?" Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, "Mèo như thế nào giả chết?"
"Chính là......" Tô Dự giải thích một chút, chính là khoa tay múa chân lấy tay làm hình súng lục, chỉ vào mèo nhỏ "Pằng" một tiếng, để mèo nằm đổ ra giả vờ chết ngất.
An Hoằng Triệt nhướng mày nhìn về phía đệ đệ, đã hiểu đi? Sau đó, liền đối với đệ đệ vươn ra ngón tay tội ác, "Pằng!"
Chiêu vương điện hạ sửng sốt một chút, "Phịch phịch" một tiếng đổ trên mặt đất, oán niệm trừng mắt nhìn Tô Dự, không để ý thần tử khó khăn, loạn ra chủ ý, yêu phi!
"Ngoan quá!" Tô Dự hưng phấn không thôi, cầm khối bánh tiểu ngư, kế tiếp tự giác uy nó.
Yêu phi, muốn lấy miếng ăn hối lộ bổn vương, bổn vương...... Bổn vương là đại trượng phu, co được dãn được...... Mèo nhỏ lập tức há miệng, đem bánh tiểu ngư ngon lành ngậm vào trong miệng, ngô, ăn ngon thật.
Hai người tại đại điện chơi đến hoàng hôn, Thái Hậu cho người truyền tin tức đến.
Trầm hương kia vốn là hương liệu bình thường, chỉ là trong đó bỏ thêm hai dược vị, Thái Hậu gọi Chiêu vương đến phân biệt, chính là để tìm ra xuất xứ của hai loại thuốc này. Trong đó thuốc khiến người ta ngủ say là ở chỗ Trần Chiêu nghi, mà thuốc khiến nam tử động tình thì ngoài ý muốn xuất hiện trong cung Lộ Quý phi.
Trần Chiêu nghi khóc kể, bởi vì mình thường xuyên giữa đêm bừng tỉnh, nên mới tìm thái y xin cấp an thần hương. Thế nhưng, Sầm Tài tử là ở tại Xuân Hoa Cung của Trần Chiêu nghi, hộp gỗ tử đàn lúc ấy lại do tiểu thái giám trong Xuân Hoa Cung lấy đi, nếu nói việc này cùng Trần Chiêu nghi không quan hệ, ai cũng không tin.
"Thái Hậu, thiếp thân chỉ là Chiêu nghi, cho dù Hiền phi thật sự bị hại, Hoàng thượng cũng sẽ không sủng hạnh đến thần thiếp a!" Trần Chiêu nghi khóc không thành tiếng.
"Vậy cũng chưa chắc," Đức phi lành lạnh nói, "Hồi đầu tháng còn có người thấy ngươi cùng Sầm Tài tử tranh chấp tại Ngự Hoa viên."
"Thần thiếp tuy không thích Sầm Tài tử, thế nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là người trong cung thần thiếp, nếu nàng ta xảy ra chuyện, thần thiếp vẫn thoát không được can hệ như thường, người thường ai lại làm loại chuyện hại người không lợi mình thế này chứ?" Trần Chiêu nghi cắn răng, vụng trộm liếc mắt nhìn Lộ Quý phi. Nàng lúc ấy cùng Sầm Tài tử tại Ngự Hoa viên cãi nhau, kỳ thật là xuất phát từ Lộ quý phi bày mưu đặt kế.
Bởi vì tính tình Sầm Tài tử thích khoe khoang, dẫn đến rất nhiều người đều biết gia tộc nàng cùng Tô Dự có liên hệ, Lộ Quý phi liền bày mưu đặt kế cho Trần Chiêu nghi tại nơi Tô Dự đi qua giáo huấn nàng ta, giúp nàng ta giành được sự đồng tình của Tô Dự, khiến hai người sinh ra liên hệ càng sâu, rồi sau đó tìm một cơ hội, bắt được hai người tư tình trao đổi, nhất tiễn hạ song điêu.
Ai ngờ Tô Dự đem một ngàn lượng bạc trả lại muốn cùng nàng ta phủi sạch quan hệ, Sầm Tài tử thế nhưng cũng vui vẻ đồng ý, kế sách này liền chết từ trong trứng nước. Đức phi vào lúc này đề xuất lên, ngược lại trở thành chứng cứ bất lợi đối với Trần Chiêu nghi, Trần Chiêu nghi tức mà không sao nói được.
Lộ Quý phi hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, trừng mắt nhìn Dạ Diên bị trói thành cái bánh chưng, tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Vị thuốc đó vốn là ả chuẩn bị ngày nào đó Hoàng thượng lật bài tử của ả dùng làm vật trợ hứng, lúc ấy thời điểm đưa Dạ Diên vào Dạ Tiêu Cung ả có cho chút, là vì muốn nàng ta tìm cơ hội câu dẫn Tô Dự dùng. Nhưng Tô Dự đối với cung nữ luôn luôn không liếc mắt, nên cũng đành bỏ tâm tư này đi. Ai ngờ con nô tì hèn mọn này hôm nay lại vẽ rắn thêm chân trên kế hoạch không kẽ hở của ả, bỏ thêm một vị thuốc như vậy!
Nay, Lộ Quý phi và Trần Chiêu nghi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đủ loại mưu kế phức tạp cộng dồn lên, ngược lại mang đến một thân tai kiếp.
"Thái Hậu, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, thần thiếp thẹn trong lòng, mong Thái Hậu tước Quý phi vị của thần thiếp." Lộ Quý phi cái gì cũng không biện giải, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc nói.
Thái Hậu nhàn nhã săm soi ly uống trà trong tay, chậm rãi nói, "Ai gia đã nói bao nhiêu lần, Hoàng thượng thân thể yếu đuối, chịu không nổi những thứ này, bảo ngươi quản hậu cung cho tốt, ngươi ngược lại thì hay rồi, tự mình dùng tới trước." Không nhanh không chậm, phảng phất như cô và chất nữ nói chuyện phiếm bình thường, trong thanh âm lại không mang theo một tia độ ấm.
Lộ Quý phi lần này kinh hoảng thật, nhiều năm như vậy nàng hiểu rõ Thái Hậu nhất, việc nhỏ bình thường đều sẽ do nàng quyết định, nhưng một khi xúc phạm tới Hoàng thượng, liền tuyệt không để yên.
"Thái Hậu tước Quý phi vị, giao trách nhiệm Lộ thị bế môn tự kiểm, không được bước ra Ngọc Loan Cung một bước, Trần Chiêu nghi giam lại, Dạ Diên đánh chết," Tiểu thái giám truyền lời mặt không biểu tình đem chuyện phát sinh tại Từ An Cung nói qua một lần, "Thái Hậu nói hôm nay trước cứ như vậy, chờ xem ý tứ Hoàng thượng."
An Hoằng Triệt nghe được nhíu mày, hậu cung thủ đoạn rườm rà thật sự khó có thể lý giải, "Đi bẩm báo mẫu hậu, nói trẫm đã biết." Thái Hậu ý tứ là, thóp đã đưa qua, chờ xem y ở trên triều làm thế nào, Thái Hậu mới lại cân nhắc xử trí những cung phi đó ra sao.
Đuổi tiểu thái giám đi, Tô Dự mới nghĩ đến phải làm cơm, Hoàng thượng không có việc gì liền nhấc đệ đệ lên, theo đuôi vào phòng bếp.
Hoàng thượng tại phòng bếp bận rộn không thể giúp một tay, may mà cũng không thêm phiền, chỉ là lòng vòng bên cạnh Tô Dự, hiếu kì nhìn hắn nấu ăn.
"Làm sao vậy?" Tô Dự đang xào đồ ăn, sau lưng có một cơ thể ấm áp đột nhiên dán lại, ôm eo hắn, cằm tự nhiên gác lên bờ vai của hắn.
"Có chút mệt mỏi." Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, mệt mỏi do so chiêu cùng Quốc sư hồi chiều lúc này mới hiển lộ ra.
"Về ngủ trước đi, xong sẽ gọi ngươi." Tô Dự bị Hoàng thượng ôm, tim đập có chút gia tốc, lo lắng mình đem đồ ăn xào hỏng.
"Không đi." Tùy hứng tại trên cổ Tô Dự cọ cọ mũi, Hoàng đế bệ hạ kiên trì không buông tay, mà Chiêu vương điện hạ bị ép ở giữa lồng ngực huynh trưởng và lưng tẩu tử, thì đang đau khổ giãy dụa bò lên trên.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: Hoàng thượng, chúng ta đến chơi trò hôn quân ]
Nhất kỵ hồng trần phi tử cười
Miêu công: Thập Thất thúc chuyển phát nhanh một giỏ mèo con đến!
Phong hỏa hí chư hầu
Miêu công: Hôm nay tại nóc nhà ăn cá nướng!
"Trẫm là Thiên Tử." An Hoằng Triệt đắc ý nói.
Giữa hai cái này có quan hệ gì sao? Tô Dự trợn trắng mắt, thò tay ý đồ vụng trộm sờ mèo mập nhỏ một chút, kết quả Hoàng thượng lập tức dời tay đi không cho sờ.
"Không tin?" An Hoằng Triệt tự nhiên thấy được màn mắt trợn trắng của Tô Dự, nhíu mày, cầm mèo nhỏ trong tay đặt trên đùi, vươn một ngón tay, "Nâng chân!"
Đệ đệ ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn ca ca, chậm rãi vươn ra một cái móng vuốt, phóng tới trên đầu ngón tay vươn ra của Hoàng đế bệ hạ.
"Oa!" Tô Dự sùng bái nhìn Hoàng thượng, "Mèo nhỏ như vậy mà chịu nghe lời a!"
Hoàng thượng đối với Tô Dự sùng bái thập phần hưởng thụ, không ngừng cố gắng nói: "Đổi chân trái."
Mèo nhỏ cứng ngắc liếc mắt nhìn, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía ca ca, "Ca, mèo có thể biết trái hay phải sao?"
"Khụ." An Hoằng Triệt vội ho một tiếng, trừng mắt nhìn đệ đệ, ý bảo đừng dài dòng.
Chiêu vương điện hạ đành phải đổi chân trái để lên đầu ngón tay của Hoàng thượng.
"Ngoan quá!" Tô Dự kinh hô, con mèo này thế nhưng còn có thể phân biệt trái phải, dứt khoát sắp vượt qua Tương Trấp Nhi luôn.
"Lăn lộn!" Hoàng thượng dùng đầu ngón tay chọt chọt cái đầu đầy lông.
Chiêu vương điện hạ liếc mắt nhìn ca ca chơi đến nghiện, đối diện ánh mắt uy hiếp kia, ý tứ thực minh bạch, "Không nghe lời liền nhổ lông". Chậm rãi cúi đầu, tại chỗ lăn một vòng, căm giận nhìn vị huynh trưởng vì nụ cười mỹ nhân mà lạm dụng quyền lực, hôn quân! "A? Vậy có thể chơi trò giả chết hay không?" Tô Dự hai mắt tỏa sáng, chú mèo nhỏ này thật sự là chơi rất vui a.
"Giả chết?" Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, "Mèo như thế nào giả chết?"
"Chính là......" Tô Dự giải thích một chút, chính là khoa tay múa chân lấy tay làm hình súng lục, chỉ vào mèo nhỏ "Pằng" một tiếng, để mèo nằm đổ ra giả vờ chết ngất.
An Hoằng Triệt nhướng mày nhìn về phía đệ đệ, đã hiểu đi? Sau đó, liền đối với đệ đệ vươn ra ngón tay tội ác, "Pằng!"
Chiêu vương điện hạ sửng sốt một chút, "Phịch phịch" một tiếng đổ trên mặt đất, oán niệm trừng mắt nhìn Tô Dự, không để ý thần tử khó khăn, loạn ra chủ ý, yêu phi!
"Ngoan quá!" Tô Dự hưng phấn không thôi, cầm khối bánh tiểu ngư, kế tiếp tự giác uy nó.
Yêu phi, muốn lấy miếng ăn hối lộ bổn vương, bổn vương...... Bổn vương là đại trượng phu, co được dãn được...... Mèo nhỏ lập tức há miệng, đem bánh tiểu ngư ngon lành ngậm vào trong miệng, ngô, ăn ngon thật.
Hai người tại đại điện chơi đến hoàng hôn, Thái Hậu cho người truyền tin tức đến.
Trầm hương kia vốn là hương liệu bình thường, chỉ là trong đó bỏ thêm hai dược vị, Thái Hậu gọi Chiêu vương đến phân biệt, chính là để tìm ra xuất xứ của hai loại thuốc này. Trong đó thuốc khiến người ta ngủ say là ở chỗ Trần Chiêu nghi, mà thuốc khiến nam tử động tình thì ngoài ý muốn xuất hiện trong cung Lộ Quý phi.
Trần Chiêu nghi khóc kể, bởi vì mình thường xuyên giữa đêm bừng tỉnh, nên mới tìm thái y xin cấp an thần hương. Thế nhưng, Sầm Tài tử là ở tại Xuân Hoa Cung của Trần Chiêu nghi, hộp gỗ tử đàn lúc ấy lại do tiểu thái giám trong Xuân Hoa Cung lấy đi, nếu nói việc này cùng Trần Chiêu nghi không quan hệ, ai cũng không tin.
"Thái Hậu, thiếp thân chỉ là Chiêu nghi, cho dù Hiền phi thật sự bị hại, Hoàng thượng cũng sẽ không sủng hạnh đến thần thiếp a!" Trần Chiêu nghi khóc không thành tiếng.
"Vậy cũng chưa chắc," Đức phi lành lạnh nói, "Hồi đầu tháng còn có người thấy ngươi cùng Sầm Tài tử tranh chấp tại Ngự Hoa viên."
"Thần thiếp tuy không thích Sầm Tài tử, thế nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là người trong cung thần thiếp, nếu nàng ta xảy ra chuyện, thần thiếp vẫn thoát không được can hệ như thường, người thường ai lại làm loại chuyện hại người không lợi mình thế này chứ?" Trần Chiêu nghi cắn răng, vụng trộm liếc mắt nhìn Lộ Quý phi. Nàng lúc ấy cùng Sầm Tài tử tại Ngự Hoa viên cãi nhau, kỳ thật là xuất phát từ Lộ quý phi bày mưu đặt kế.
Bởi vì tính tình Sầm Tài tử thích khoe khoang, dẫn đến rất nhiều người đều biết gia tộc nàng cùng Tô Dự có liên hệ, Lộ Quý phi liền bày mưu đặt kế cho Trần Chiêu nghi tại nơi Tô Dự đi qua giáo huấn nàng ta, giúp nàng ta giành được sự đồng tình của Tô Dự, khiến hai người sinh ra liên hệ càng sâu, rồi sau đó tìm một cơ hội, bắt được hai người tư tình trao đổi, nhất tiễn hạ song điêu.
Ai ngờ Tô Dự đem một ngàn lượng bạc trả lại muốn cùng nàng ta phủi sạch quan hệ, Sầm Tài tử thế nhưng cũng vui vẻ đồng ý, kế sách này liền chết từ trong trứng nước. Đức phi vào lúc này đề xuất lên, ngược lại trở thành chứng cứ bất lợi đối với Trần Chiêu nghi, Trần Chiêu nghi tức mà không sao nói được.
Lộ Quý phi hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, trừng mắt nhìn Dạ Diên bị trói thành cái bánh chưng, tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Vị thuốc đó vốn là ả chuẩn bị ngày nào đó Hoàng thượng lật bài tử của ả dùng làm vật trợ hứng, lúc ấy thời điểm đưa Dạ Diên vào Dạ Tiêu Cung ả có cho chút, là vì muốn nàng ta tìm cơ hội câu dẫn Tô Dự dùng. Nhưng Tô Dự đối với cung nữ luôn luôn không liếc mắt, nên cũng đành bỏ tâm tư này đi. Ai ngờ con nô tì hèn mọn này hôm nay lại vẽ rắn thêm chân trên kế hoạch không kẽ hở của ả, bỏ thêm một vị thuốc như vậy!
Nay, Lộ Quý phi và Trần Chiêu nghi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đủ loại mưu kế phức tạp cộng dồn lên, ngược lại mang đến một thân tai kiếp.
"Thái Hậu, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, thần thiếp thẹn trong lòng, mong Thái Hậu tước Quý phi vị của thần thiếp." Lộ Quý phi cái gì cũng không biện giải, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc nói.
Thái Hậu nhàn nhã săm soi ly uống trà trong tay, chậm rãi nói, "Ai gia đã nói bao nhiêu lần, Hoàng thượng thân thể yếu đuối, chịu không nổi những thứ này, bảo ngươi quản hậu cung cho tốt, ngươi ngược lại thì hay rồi, tự mình dùng tới trước." Không nhanh không chậm, phảng phất như cô và chất nữ nói chuyện phiếm bình thường, trong thanh âm lại không mang theo một tia độ ấm.
Lộ Quý phi lần này kinh hoảng thật, nhiều năm như vậy nàng hiểu rõ Thái Hậu nhất, việc nhỏ bình thường đều sẽ do nàng quyết định, nhưng một khi xúc phạm tới Hoàng thượng, liền tuyệt không để yên.
"Thái Hậu tước Quý phi vị, giao trách nhiệm Lộ thị bế môn tự kiểm, không được bước ra Ngọc Loan Cung một bước, Trần Chiêu nghi giam lại, Dạ Diên đánh chết," Tiểu thái giám truyền lời mặt không biểu tình đem chuyện phát sinh tại Từ An Cung nói qua một lần, "Thái Hậu nói hôm nay trước cứ như vậy, chờ xem ý tứ Hoàng thượng."
An Hoằng Triệt nghe được nhíu mày, hậu cung thủ đoạn rườm rà thật sự khó có thể lý giải, "Đi bẩm báo mẫu hậu, nói trẫm đã biết." Thái Hậu ý tứ là, thóp đã đưa qua, chờ xem y ở trên triều làm thế nào, Thái Hậu mới lại cân nhắc xử trí những cung phi đó ra sao.
Đuổi tiểu thái giám đi, Tô Dự mới nghĩ đến phải làm cơm, Hoàng thượng không có việc gì liền nhấc đệ đệ lên, theo đuôi vào phòng bếp.
Hoàng thượng tại phòng bếp bận rộn không thể giúp một tay, may mà cũng không thêm phiền, chỉ là lòng vòng bên cạnh Tô Dự, hiếu kì nhìn hắn nấu ăn.
"Làm sao vậy?" Tô Dự đang xào đồ ăn, sau lưng có một cơ thể ấm áp đột nhiên dán lại, ôm eo hắn, cằm tự nhiên gác lên bờ vai của hắn.
"Có chút mệt mỏi." Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, mệt mỏi do so chiêu cùng Quốc sư hồi chiều lúc này mới hiển lộ ra.
"Về ngủ trước đi, xong sẽ gọi ngươi." Tô Dự bị Hoàng thượng ôm, tim đập có chút gia tốc, lo lắng mình đem đồ ăn xào hỏng.
"Không đi." Tùy hứng tại trên cổ Tô Dự cọ cọ mũi, Hoàng đế bệ hạ kiên trì không buông tay, mà Chiêu vương điện hạ bị ép ở giữa lồng ngực huynh trưởng và lưng tẩu tử, thì đang đau khổ giãy dụa bò lên trên.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: Hoàng thượng, chúng ta đến chơi trò hôn quân ]
Nhất kỵ hồng trần phi tử cười
Miêu công: Thập Thất thúc chuyển phát nhanh một giỏ mèo con đến!
Phong hỏa hí chư hầu
Miêu công: Hôm nay tại nóc nhà ăn cá nướng!
Danh sách chương