Dịch giả: Xương Rồng

Hạ Băng Vân vừa thay quần áo xong đang ngồi trước mặt Thương Hạo, trên mặt sớm đã phủ đầy rặng mây đỏ.

Hạ Băng Vân cũng thật không ngờ mình sẽ gặp phải nhiều phiền phức như vậy, ngày hôm nay vốn muốn biết một chút tình hình môn phái này, nên một mình đến, thế nhưng, để cho nàng vạn lần không ngờ chính là còn có kẻ cường bạo, Ô Tiểu Hổ trực tiếp sai người đem nàng bắt đến nơi này, càng không có nghĩ tới là Ô Tiểu Hổ tuy rằng cũng không có nóng lòng chơi mình, cũng là lệnh cho những nữ nhân kia tại trên người của mình triển khai các loại thủ đoạn.

Lại nghĩ tới chính bản thân mình ngay trước mặt Đông Phong Trạch làm ra cái loại biểu hiện phóng đãng kia, Hạ Băng Vân thật muốn tìm một cái khe mà chui vào.

Dĩ nhiên, thông qua việc này, Hạ Băng Vân phát hiện tư tưởng của mình bị đả kích cực lớn, vốn là rất nhiều ý nghĩ trước đây đều đã mất đi.

Trong phòng đã không có người ngoài, Thương Hạo càng là đem mọi người đuổi ra ngoài, thấy Hạ Băng Vân bộ dáng như vậy, Thương Hạo nói:
  • Cô bây giờ có ý kiến gì không?
  • Trạch ca, có phải là ta quá vô dụng hay không? Trong lòng ngươi nhất định rất khinh thường ta đúng không?"
Hạ Băng Vân ngẩng đầu lên, liền nhìn về phía Thương Hạo. Đối với nam nhân có ân cứu mình, lại luôn bảo vệ chính mình, Hạ Băng Vân ngoại trừ cảm kích ra, trong lòng cũng có rất nhiều suy đoán.

Lắc đầu, Thương Hạo nói:
  • Đó cũng không phải lỗi của cô, mà là cô không có năng lực phản kháng, tại Tu Chân Giới nói chuyện chính là dựa vào lực lượng, nếu như muốn tại Tu Chân Giới này phát triển, cô không có lực lượng là căn bản không được.
  • Thế nhưng, ta vừa mới tiếp xúc tu chân, người ta tu vi đều đã là Kim Đan kỳ, ta căn bản cũng không khả năng đạt được loại trình độ đó a!
Rất rõ ràng, xảy ra chuyện như vậy, ngạo khí trong lòng Hạ Băng Vân đã yếu ớt và mọi thứ tất cả đều đã bị đả kích không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
  • Cô cho rằng một người muốn đạt được trình độ của bọn họ yêu cầu thời gian bao lâu?" Thương Hạo cười hỏi.
  • Ta tuy rằng không hiểu rất rõ Tu Chân Giới sự tình, ta cũng là nghe ngóng được, đầu tiên là Luyện Khí kỳ, sau đó mới là Trúc Cơ, lại đi qua mới đến Kim Đan, ta cùng bọn họ chênh lệch thua kém nhiều lắm!"
Thương Hạo nhấp một ngụm nước trà, trong đầu óc lúc này đang tính toán Tụ Hoa Cung những cao thủ kia tới cùng sẽ đối với mình như thế nào, tâm suy nghĩ chuyện xảy ra như vậy. Mình cũng ở chỗ này chờ không sai biệt lắm một canh giờ, hẳn là đã có quyết định cuối cùng rồi, nếu mà tình hình không đúng, chỉ có thể mang theo Hạ Băng Vân xông ra khỏi vòng vây.

Kỳ thực. Thương Hạo cũng là đang đánh cuộc, đánh cuộc người ở bên trong Tụ Hoa Cung này cũng không sẽ không liều lĩnh, dù sao đây là một cái tà phái, tà phái cũng có chỗ tốt của tà phái, đó chính là chỉ cần nắm đấm cứng. Bọn họ liền phục.

Hạ Băng Vân lúc này còn nói thêm:
  • Nghe nói rất nhiều người tại Luyện Khí kỳ vài thập niên cũng không có tiến triển, muốn đạt tới Kim Đan kỳ mà nói, vậy thì thật không biết phải mất bao nhiêu năm tháng!
  • Phải có lòng tin đối với mình chứ.
Hạ Băng Vân trên mặt phiếm hồng, chần chờ một chút, đột nhiên nhìn về phía Thương Hạo, cố lấy dũng khí nói:
  • Trạch ca, ta biết dùng khả năng của ngươi, ngươi căn bản cũng không thiếu nữ nhân, ta... Ta...
Nói đến đây, trên mặt Hạ Băng Vân càng thêm đỏ bừng.

Qua một trận chần chờ. Hạ Băng Vân cố lấy hết dũng khí, cứ như vậy nhìn thẳng về phía Thương Hạo nói:
  • Trạch ca, ta không dám xin làm đạo lữ của huynh, chỉ cần huynh muốn ta, từ giờ trở đi, ta sẽ là nữ nhân của huynh, chỉ hy vọng huynh có thể giúp ta một chút, để cho ta không bị người của Tụ Hoa Cung khi dễ!
Thương Hạo giật mình nhìn về phía Hạ Băng Vân, không nghĩ tới Hạ Băng Vân dĩ nhiên nói ra lời như vậy.
  • Cô thế nào đột nhiên có ý nghĩ như vậy?
Đem lời trong lòng nói ra xxong, Hạ Băng Vân trái lại không còn đỏ mặt nữa. Dường như gỡ được một cái gánh nặng, nhìn về phía Thương Hạo nói:
  • Ta hiện tại đã biết Tụ Hoa Cung hoàn toàn chỉ là một tà phái, dùng khả năng của ta, muốn chạy trốn đều không thoát. Nếu không cách nào chạy trốn, vậy cũng chỉ có thể là bị động tiếp nhận, thế nhưng, ta lại không muốn trở thành đồ chơi trên giường của người khác, ở chỗ này chỉ có Trạch ca là đối tốt với ta, huynh lần lượt giúp ta. Ta cũng không phải một người không hiểu được nhận ơn phải đền ơn, ta cũng không thể vĩnh viễn không rõ ràng ân tình huynh đã giúp đỡ ta, kỳ thực, ta tuy rằng đã từng kết hôn, nhưng ta cùng với nam nhân kia chưa từng cùng giường."
Nói đến đây, khuôn mặt Hạ Băng Vân lại đỏ lên.

Á đù! Còn có việc này sao? Thương Hạo có chút đờ người ra nhìn về phía Hạ Băng Vân, không nghĩ tới người nữ nhân này dĩ nhiên còn zin.

Thấy ánh mắt Thương Hạo nhìn sang, Hạ Băng Vân bỗng đứng dậy, trong lúc bất chợt đã đem y phục trên người mình cởi sạch, cứ như vậy trần truồng đứng ở trước mặt Thương Hạo.
  • Tu Chân Giới chính là nơi có lợi ích cùng trao đổi, ta không có gì quý giá cả, chỉ có tâm thân trong sạch này, xin Trạch ca hãy bảo hộ ta!"
  • Cô thực sự quyết định như vậy?"
Thấy Hạ Băng Vân điệu bộ, lại nhìn thấy trong mắt nàng ánh lên vẻ kiên nghị, trong lòng Thương Hạo hiểu rõ, người nữ nhân này rất là thông minh, đã có chút cảm ngộ, nàng là muốn từ giờ trở đi sẽ thay đổi, đi lên một con đường mới toàn vẹn.
  • Cô có hiểu rõ về ta không?
Thương Hạo đột nhiên hỏi một câu.
  • Vô luận là hiểu hay chưa hiểu rõ, từ giờ trở đi, chỉ cần Trạch ca huynh bảo hộ ta, ta sẽ là nữ nhân của huynh!
Chuyển biến có chút quá nhanh, làm cho Thương Hạo đều có chút ngoài ý muốn.

Còn chưa chờ Thương Hạo phản ứng kịp, Hạ Băng Vân đã mang thân thể trần trụi nhào vào trong lòng Thương Hạo, tuy rằng trong lòng ngượng ngùng, nhưng Hạ Băng Vân cũng biết, tại bên trong Tụ Hoa Cung này, người duy nhất có thể giúp mình chính là người đàn ông đối diện này.

Phải được Đông Phong Trạch bảo vệ!

Hạ Băng Vân đã hoàn toàn tiếp nhận hiện thực rồi, biết mình nên làm như thế nào mới có thể có được bảo hộ.
  • Trạch ca, thủ đoạn hầu hạ của các nàng làm cho ngươi ta cũng có thể học tập!
Nhìn nữ nhân vừa mỹ lệ mà lại có khí chất này, Thương Hạo dùng tay vỗ vỗ lấy sau lưng trơn bóng như ngọc nói:

- Kỳ thực, chúng ta sớm đã là người quen!

Đem đầu nâng lên, Hạ Băng Vân không hiểu nhìn về phía Thương Hạo.

Hắn lùi ra sau vài bước, Dịch dung quyết của Thương Hạo bắt đầu vận chuyển.

Theo Dịch Dung Quyết Thương Hạo triển khai, hắn cũng chậm chậm khôi phục tướng mạo trước đây.

"A! Á á!"

Khi tướng mạo của Thương Hạo hoàn toàn khôi phục lại, ánh mắt của Hạ Băng Vân đã mở lớn hết cỡ, miệng cũng vậy, cứ trơ như sét đánh vậy mà nhìn về phía Thương Hạo.

Hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện dĩ nhiên xảy ra, kẻ đứng ở trước mặt mình đây, từ trước cho tới nay xưng là Trạch ca, lại chính là Thương Hạo, cái tên dễ nhìn nhưng nhỏ hơn mình mấy tuổi!

Nếu như nói, thỉnh cầu Đông Phong Trạch bảo hộ là vì an toàn của mình, hiện tại nhìn cái tên soái ca đứng ở trước mặt đây, trong lòng Hạ Băng Vân một ít nghĩ kháng cự trước đây đã hoàn toàn biến mất, nữ nhân có được một nam nhân như hắn, trong lòng Hạ Băng Vân sớm đã thoả mãn cực kỳ.

Vốn tình cảm đột ngột chi phối, ngượng ngùng trong giây lát xông lên đầu, Hạ Băng Vân cấp bách vội vàng đem hai tay che lên ngực.

Thương Hạo khẽ mỉm cười nói:
  • Nàng hối hận?
Hạ Băng Vân cả kinh, khóe miệng đã lộ ra ý cười, liền đột nhiên thả hai tay ôm chầm lấy Thương Hạo hét lên:
  • Quyết không!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện