"Chuyện này...".

Thời điểm Phỉ Thúy quay trở lại Ma Thần Tông, khi xem tràng cảnh, nàng không khỏi bị chấn động. 

Trước mắt nàng, xác người la liệt, máu nhuộm đỏ cả mặt đất, cả tường thành, cả cỏ cây... 

Người chết rất nhiều. Nam có, nữ có, già có, trẻ có... Tất cả đều là đệ tử của Ma Thần Tông. 

Là ai đã giết họ? Đáp án rất nhanh Phỉ Thúy liền biết. 

Trước mặt nàng lúc này, Ngọc Vô Tâm vừa mới đem Bách Hồn Phiên thu hồi. Trên thân thể loã lồ của nàng máu tươi dính đầy, từ mặt tới chân chỗ nào cũng có. 

Chẳng nghi ngờ gì nữa, hung thủ đích xác là Ngọc Vô Tâm. Chính nàng đã huyết tẩy Ma Thần Tông. 

Tại sao nàng lại làm thế? Quá bi phẫn trước cái chết của Tố Tâm chăng?

Dạ lo lắng, Phỉ Thúy tiến lại gần Ngọc Vô Tâm, cất tiếng gọi: "Vô Tâm".

"Vô Tâm, nàng ổn chứ?".

Ngọc Vô Tâm xoay đầu lại, khuôn mặt không một tia cảm xúc. Nàng chẳng nói gì, lẳng lặng quay trở lại chỗ Tố Tâm, cúi người đem thi thể cô bé bồng lên.

Một đường đi thẳng đến hậu sơn, nàng chọn một bãi đất trống gần mép vực, tự tay đào lấy mộ phần. 

Phỉ Thúy thấy vậy thì cũng cúi người toan giúp, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cánh tay đã bị Ngọc Vô Tâm ngăn giữ. Ngọc Vô Tâm không muốn nàng giúp. 

Bất đắc dĩ Phỉ Thúy chỉ đành thu tay, đứng bên cạnh đưa mắt dõi theo.

Hôm nay đến đây vốn là muốn gặp Ngọc Vô Tâm nói lời từ biệt để trở về tổng đàn Bái Hoả Giáo, nào hay vừa đến thì đã thấy cảnh thê lương... Ông trời cũng thật tàn nhẫn với Ngọc Vô Tâm nàng. 

...

Một người đào mộ, một kẻ đứng xem, trong im lặng nắng vàng dần tắt. 

Lúc trời nhá nhem, bóng tối bắt đầu bủa vây thì mộ huyệt cũng chính thức làm xong. 

Ngọc Vô Tâm quỳ trước mộ phần, ngón tay đặt trên bia, lấy máu của mình viết ra từng chữ.

"Tố Tâm chi mộ".

...

"Tố Tâm, muội ngủ đi. Sẽ không ai làm phiền muội đâu".

"Haiz...".

Phỉ Thúy khe khẽ thở dài: "Vô Tâm, người đi đã đi, nàng hãy bớt ưu thương".

Ngọc Vô Tâm trầm mặc hồi lâu, đứng lên thì nói: "Cảm ơn".

Phỉ Thúy nhẹ lắc đầu, lấy từ giới chỉ ra một bộ quần áo rồi khoác tạm lên người Ngọc Vô Tâm. 

"Giá như ta có thể đến sớm hơn".

Ngọc Vô Tâm im lặng, không bình luận gì. Cuộc đời thường chẳng như mong đợi. "Giá như", "nếu như", "ước gì"... hết thảy đều viển vông. Sự thật vẫn cứ là sự thật. 

Thấy Ngọc Vô Tâm không nói năng gì, Phỉ Thúy mới hỏi: "Vô Tâm, sau này nàng định thế nào?".

"Có lẽ sẽ rời khỏi Nam man".

"Vậy... đi cùng ta. Theo ta về tổng đàn Bái Hoả Giáo".

Ngọc Vô Tâm thoáng do dự, nhưng rồi cũng lắc đầu từ chối: "Cảm ơn ý tốt của tiền bối".

"Nàng... ghét bỏ ta?".

"Không phải. Vô Tâm chỉ là muốn ở một mình".

Phỉ Thúy vốn còn muốn khuyên bảo, nhưng quan sát thấy nét u buồn trên khuôn mặt Ngọc Vô Tâm, đành thở dài. 

"Nếu như ý nàng đã quyết thì ta cũng không miễn cưỡng".

Lấy ra một chiếc giới chỉ cùng mấy túi trữ vật, Phỉ Thúy đặt vào trong tay Ngọc Vô Tâm: "Đây là chiến lợi phẩm thu được từ đám người Thiên Cực Cung kia, giá trị không nhỏ, bảo vật phòng thân cũng có mấy món trân quý, nàng hãy giữ lấy".

"Tiền bối...".

"Đừng từ chối. Tu tiên đạo gian nan vất vả, nàng lại thân gái một mình, có thêm chút vốn liếng thì sẽ tốt hơn".

Phỉ Thúy lại lấy ra thêm một tấm lệnh bài và một cuốn ngọc giản đưa cho Ngọc Vô Tâm: "Tấm lệnh bài này là tín vật của ta, có gì cần thì cứ đến Bái Hoả Giáo tìm ta. Trông thấy lệnh bài tự khắc sẽ có người dẫn nàng tiến nhập. Bên trong ngọc giản có ghi rõ đường đi nước bước, là một tấm địa đồ rất chi tiết của đại lục Ô La, sẽ tiện cho nàng hành tẩu...".

"Vô Tâm, tổng giáo có việc gấp, ta không thể trì hoãn thêm, cáo biệt tại đây." Căn dặn kỹ càng trước sau, Phỉ Thúy lúc này mới lên tiếng từ biệt. Phận làm thuộc hạ, đối với mệnh lệnh của giáo chủ nàng thật chẳng dám coi thường.

"Vậy chúc tiền bối thượng lộ bình an".

"Có thể hôn một cái từ biệt không?".

Ngó thấy Ngọc Vô Tâm im lặng, Phỉ Thúy trong lòng thất vọng, gượng cười quay đi. Nhưng chân nàng còn chưa kịp bước thì một cánh tay đã vươn ra nắm lấy chỗ áo nơi hông nàng kéo lại. Kế đó, một đôi môi mềm áp lên môi nàng. 

Thật ngọt ngào. Phỉ Thúy có chút lâng lâng. Đây là lần đầu tiên Ngọc Vô Tâm chủ động hôn lên môi nàng...

Nụ hôn không quá sâu nhưng cũng đủ làm hành trang vạn dặm cho kẻ si tình. Phỉ Thúy mỉm cười nói câu tạm biệt rồi bước đi. 

Nụ hôn này nàng sẽ khắc ghi.

"Ngọc Vô Tâm, hy vọng chúng ta còn gặp lại".

...

Gặp gỡ là duyên, nếu duyên chưa hết ngày sau nhất định còn gặp lại. Nhưng tương lai ai nói trước được điều gì, dẫu thực hữu duyên thì ai dám khẳng định đấy là lương duyên mà không phải nghiệt duyên?

Chỉ có thể hy vọng. Và... hy vọng...

...

"Tố Tâm, thỉnh thoảng tỷ sẽ về thăm muội".

"Tỷ đi đây".

Ngọc Vô Tâm đem cánh tay rút về, chuyển mình đứng lên. 

Tố Tâm đã chết, Ma Thần Tông cũng đã bị nàng xoá sổ, Nam man đã chẳng còn gì cho nàng lưu luyến nữa. Tu tiên đạo bao la rộng lớn, nếu muốn bước lên đỉnh phong, trở thành đại nhân vật thì Ngọc Vô Tâm nàng phải đi. Nàng cần không gian để cho mình phát triển. 

Nàng biết, đoạn đường phía trước sẽ đầy rẫy chông gai, một chút sơ suất thì liền bỏ mạng. Nhưng nàng không sợ. Trên thế gian này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Phàm muốn có được thứ gì thì đều phải trả giá.

Gian khổ? Hiểm nghi? Có đại nhân vật nào chưa từng trải qua? 

Ngọc Vô Tâm chấp nhận đương đầu. Cho dù chỉ còn một tia hy vọng thì nàng cũng sẽ theo đuổi đến cùng. Nàng không muốn bị người giẫm đạp, bất lực đứng nhìn nữa...

Lòng ôm chí lớn, Ngọc Vô Tâm kiên cường cất bước.

"N-Ngọc sư tỷ!".

Đột nhiên, từ phía sau lưng, tiếng một tiểu cô nương cất lên. Thanh âm rất là quen thuộc.

Giọng nói này... Ngọc Vô Tâm khựng người, hai mắt mở to, toàn thân lạnh toát. 

Ta nghe lầm chăng?

Ngọc Vô Tâm nghĩ như vậy, nhưng lập tức nàng biết không phải. Bởi vì...

"Ngọc sư tỷ." Cái giọng non nớt đó nó lại vừa vang lên. 

Ngọc Vô Tâm vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, chầm chậm xoay người nhìn lại.

"T-Tố Tâm?".

Ngọc Vô Tâm không dám tin vào mắt mình. Trước mặt nàng thân hình Tố Tâm đang hiện hữu. 

Nhưng Tố Tâm không phải đã chết rồi sao? Có phải Ngọc Vô Tâm nàng đang bị ảo giác?

Theo phản xạ, Ngọc Vô Tâm vận linh lực lên đôi mắt, đồng thời cũng đem thần thức quét qua thân ảnh Tố Tâm. 

Kết quả cho ra tức thì. Ngọc Vô Tâm nàng không bị ảo giác. Tố Tâm đúng là có thật, song chẳng phải người. Hiện cô bé là... ma. Một âm hồn!

"Tố Tâm, muội...".

"Ngọc sư tỷ." Trong dạng hồn phách, Tố Tâm muốn tiến qua nhưng rồi lại ngừng, dáng vẻ lưỡng lự, thần tình phức tạp.

Ngọc Vô Tâm thì chẳng cố kỵ nhiều như vậy. Sau khi xác nhận mình cũng không có hoa mắt thì nàng liền áp sát âm hồn Tố Tâm. 

"Tố Tâm, thật là muội sao?!".

"Sư tỷ, đúng là Tố Tâm. Nhưng mà... hình như Tố Tâm chết rồi".

"Muội đứng yên, thả lỏng để ta kiểm tra". 

"Vâng".

Tố Tâm nhu thuận gật đầu, để mặc cho sư tỷ mình tra xét. 

Ngọc Vô Tâm càng tra, càng xét thì khuôn mặt càng thay đổi, ý vui càng nhiều. 

"Tốt quá rồi! Thật là tốt quá rồi!".

Đột nhiên thấy sư tỷ mình kích động cười lên như vậy, Tố Tâm không khỏi nghi hoặc: "Ngọc sư tỷ, tại sao sư tỷ lại vui mừng như vậy?".

"Tố Tâm." Chưa hết kích động, Ngọc Vô Tâm vừa lay âm hồn Tố Tâm vừa nói "Muội chính là thuần âm chi hồn!".

"Tố Tâm muội chính là thuần âm chi hồn!".

Thuần âm chi hồn?

"Ngọc sư tỷ, thuần âm chi hồn là cái gì?".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện