Mãi một lúc lâu vẫn chưa nghe ai nói năng gì, chỉ chăm chăm nhìn mình, Ngọc Vô Tâm khó tránh cảm giác nhột nhạt. Nàng đành phải lên tiếng: "Sư tôn...".
Cầu Bất Nhận hít vào một hơi, trấn định lại tâm tình. Bà nhìn Ngọc Vô Tâm, ngữ khí trang nghiêm: "Ngọc Vô Tâm, từ bây giờ ta lập con làm thiếu chủ Phiêu Hương Các, tương lai sẽ thay ta kế thừa chức vị các chủ".
Ngọc Vô Tâm ngẩn ra, vội quỳ xuống: "Sư tôn, như thế không được! Đệ tử bái nhập Phiêu Hương Các còn chưa được bao lâu, sao có thể đảm đương trọng trách!".
"Không có gì không được. Ta tin sẽ không ai dám phản đối đâu".
Bên cạnh Cầu Bất Nhận, Ngô Thiên, Hà Kính Nghiêu, Liêm Sĩ Thành ba vị trưởng lão ngầm tán đồng. Một kỳ tài như Ngọc Vô Tâm vạn năm cũng chưa chắc xuất ra được một. Lập nàng làm thiếu chủ, tương lai kế thừa chức vị các chủ, đấy là phúc phần của Phiêu Hương Các. Bọn họ tin nàng sẽ đem Phiêu Hương Các phát dương quang đại.
...
Sau khi Ngọc Vô Tâm đưa ra trung phẩm Trúc Cơ Đan, được lập làm thiếu chủ thì nghiễm nhiên những hình phạt cũng tức khắc tiêu biến. Đối với nàng Bạch Tề và Liễu Phù Dung đều chẳng dám buông lời xúc phạm. Trái lại bọn họ càng thêm coi trọng nàng.
Ở cửa sơn môn, Bạch Tề tươi cười ôm quyền: "Ngọc thiếu chủ, tiễn đến đây là được rồi. Có thể kết giao cùng với thiếu chủ Bạch Tề thật rất vinh hạnh".
"Bạch huynh quá lời".
"Ngọc thiếu chủ..." Liễu Phù Dung mới nói tới đó đã bị người đưa tay ngăn lại.
Ngọc Vô Tâm bảo: "Cứ gọi ta Vô Tâm là được rồi".
"Nếu vậy Phù Dung sẽ không khách sáo".
Liễu Phù Dung hiếm hoi lắm mới nở được một nụ cười: "Chuyến này đến Phiêu Hương Các, quen biết được Vô Tâm thật sự là niềm vui ngoài mong đợi. Sau này có dịp Phù Dung sẽ lại tới thăm".
"Vậy Vô Tâm trông đợi".
"Hmm... Cũng không còn sớm nữa, Phù Dung phải đi".
"Tạm biệt".
"Tạm biệt".
Dõi mắt nhìn theo bóng giai nhân xa dần, Ngọc Vô Tâm vô thức mỉm cười: "Xem ra vị tiên tử này cũng không phải khó gần lắm. Chỉ có điều... hoa đẹp có gai, sen này không dễ hái".
...
Những ngày tiếp theo Ngọc Vô Tâm chỉ quanh quẩn trong phòng, ít khi ra ngoài. Nàng bận tinh chế Trúc Cơ Đan, tinh chế xong thì lại đem chúng phục dụng, hy vọng đủ giúp cho bạch liên hoa tiến cấp lần nữa.
Chỗ Trúc Cơ Đan này dĩ nhiên là lấy từ lần luyện chế mười phần tài liệu trước đó. Liễu Phù Dung và Bạch Tề đã có nói qua, bọn họ chỉ cần hai viên trung phẩm đan, số còn lại thì tính vào thù lao chi trả. Mà Ngọc Vô Tâm, nàng đâu ngu gì từ chối. Cống hiến cho tông môn ư? Làm gì có quy định đó. Hạ phẩm đan, phế đan, toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của nàng.
Thân gia cất chứa bảy tám mươi viên Trúc Cơ Đan, không thể không nói là Ngọc Vô Tâm rất giàu có. Song sự giàu sang này đã chẳng duy trì được lâu. Chỉ vài ba hôm thì đã có hơn phân nửa đan dược được Ngọc Vô Tâm đem sử dụng rồi.
Mỗi lần nuốt xuống một viên đan dược Ngọc Vô Tâm đều tập trung quan sát, xem xem bạch liên hoa có phát sinh biến hoá gì không.
Quả như suy đoán, bạch liên hoa đã có thay đổi. Khi trước, toàn bộ tám cánh hoa đều có màu trắng, song sau khi phục dụng hơn phân nửa chỗ Trúc Cơ Đan mình sở hữu thì một trong tám cánh hoa ấy đã đổi sang màu lam. Từ trên cánh hoa lam sắc đó, quang điểm phát ra giống y hệt như ở phần nhụy hoa, cũng có công dụng tinh chế đan dược.
Ngọc Vô Tâm có vui, song cũng hơi muộn phiền. Hấp thụ mấy mươi viên đan dược mà chỉ mới biến đổi được một cánh hoa, tám cánh thì phải bao nhiêu mới đủ đây?
Giả sử cứ sau mỗi một cánh hoa, khi đến cánh hoa tiếp theo thì số lượng đan dược đòi hỏi lại càng tăng cao, như vậy... muốn đem bạch liên hoa chuyển đổi thành lam liên hoa thật cũng chẳng dễ dàng gì. Tài vật tiêu phí sẽ rất lớn...
Suy đi nghĩ lại Ngọc Vô Tâm quyết định ngưng, thôi không phục dụng Trúc Cơ Đan nữa. Nói sao cũng là loại đan dược trân quý, để đó biết đâu sẽ cần đến khi giao dịch cùng người. Biến đổi thêm một cánh hoa cũng chả giúp năng lực tinh chế tăng thêm được bao nhiêu, thực sự không cần lắm.
Vấn đề bức thiết bây giờ có chăng là phải làm sao để đột phá bình cảnh. Chỉ cần có thể tiến vào Vấn đỉnh thì số lượng lam sắc quang điểm sẽ tự khắc gia tăng thôi.
"Long Tâm Thảo, Ngũ Sắc Linh Chi, trước mắt cũng chỉ biết mỗi Phí Long Sơn của Mạn Đà Sơn Trang mới có hai loại dược liệu này...".
"Xem ra cũng chỉ có thể mạo hiểm một chuyến".
Cầu Bất Nhận hít vào một hơi, trấn định lại tâm tình. Bà nhìn Ngọc Vô Tâm, ngữ khí trang nghiêm: "Ngọc Vô Tâm, từ bây giờ ta lập con làm thiếu chủ Phiêu Hương Các, tương lai sẽ thay ta kế thừa chức vị các chủ".
Ngọc Vô Tâm ngẩn ra, vội quỳ xuống: "Sư tôn, như thế không được! Đệ tử bái nhập Phiêu Hương Các còn chưa được bao lâu, sao có thể đảm đương trọng trách!".
"Không có gì không được. Ta tin sẽ không ai dám phản đối đâu".
Bên cạnh Cầu Bất Nhận, Ngô Thiên, Hà Kính Nghiêu, Liêm Sĩ Thành ba vị trưởng lão ngầm tán đồng. Một kỳ tài như Ngọc Vô Tâm vạn năm cũng chưa chắc xuất ra được một. Lập nàng làm thiếu chủ, tương lai kế thừa chức vị các chủ, đấy là phúc phần của Phiêu Hương Các. Bọn họ tin nàng sẽ đem Phiêu Hương Các phát dương quang đại.
...
Sau khi Ngọc Vô Tâm đưa ra trung phẩm Trúc Cơ Đan, được lập làm thiếu chủ thì nghiễm nhiên những hình phạt cũng tức khắc tiêu biến. Đối với nàng Bạch Tề và Liễu Phù Dung đều chẳng dám buông lời xúc phạm. Trái lại bọn họ càng thêm coi trọng nàng.
Ở cửa sơn môn, Bạch Tề tươi cười ôm quyền: "Ngọc thiếu chủ, tiễn đến đây là được rồi. Có thể kết giao cùng với thiếu chủ Bạch Tề thật rất vinh hạnh".
"Bạch huynh quá lời".
"Ngọc thiếu chủ..." Liễu Phù Dung mới nói tới đó đã bị người đưa tay ngăn lại.
Ngọc Vô Tâm bảo: "Cứ gọi ta Vô Tâm là được rồi".
"Nếu vậy Phù Dung sẽ không khách sáo".
Liễu Phù Dung hiếm hoi lắm mới nở được một nụ cười: "Chuyến này đến Phiêu Hương Các, quen biết được Vô Tâm thật sự là niềm vui ngoài mong đợi. Sau này có dịp Phù Dung sẽ lại tới thăm".
"Vậy Vô Tâm trông đợi".
"Hmm... Cũng không còn sớm nữa, Phù Dung phải đi".
"Tạm biệt".
"Tạm biệt".
Dõi mắt nhìn theo bóng giai nhân xa dần, Ngọc Vô Tâm vô thức mỉm cười: "Xem ra vị tiên tử này cũng không phải khó gần lắm. Chỉ có điều... hoa đẹp có gai, sen này không dễ hái".
...
Những ngày tiếp theo Ngọc Vô Tâm chỉ quanh quẩn trong phòng, ít khi ra ngoài. Nàng bận tinh chế Trúc Cơ Đan, tinh chế xong thì lại đem chúng phục dụng, hy vọng đủ giúp cho bạch liên hoa tiến cấp lần nữa.
Chỗ Trúc Cơ Đan này dĩ nhiên là lấy từ lần luyện chế mười phần tài liệu trước đó. Liễu Phù Dung và Bạch Tề đã có nói qua, bọn họ chỉ cần hai viên trung phẩm đan, số còn lại thì tính vào thù lao chi trả. Mà Ngọc Vô Tâm, nàng đâu ngu gì từ chối. Cống hiến cho tông môn ư? Làm gì có quy định đó. Hạ phẩm đan, phế đan, toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của nàng.
Thân gia cất chứa bảy tám mươi viên Trúc Cơ Đan, không thể không nói là Ngọc Vô Tâm rất giàu có. Song sự giàu sang này đã chẳng duy trì được lâu. Chỉ vài ba hôm thì đã có hơn phân nửa đan dược được Ngọc Vô Tâm đem sử dụng rồi.
Mỗi lần nuốt xuống một viên đan dược Ngọc Vô Tâm đều tập trung quan sát, xem xem bạch liên hoa có phát sinh biến hoá gì không.
Quả như suy đoán, bạch liên hoa đã có thay đổi. Khi trước, toàn bộ tám cánh hoa đều có màu trắng, song sau khi phục dụng hơn phân nửa chỗ Trúc Cơ Đan mình sở hữu thì một trong tám cánh hoa ấy đã đổi sang màu lam. Từ trên cánh hoa lam sắc đó, quang điểm phát ra giống y hệt như ở phần nhụy hoa, cũng có công dụng tinh chế đan dược.
Ngọc Vô Tâm có vui, song cũng hơi muộn phiền. Hấp thụ mấy mươi viên đan dược mà chỉ mới biến đổi được một cánh hoa, tám cánh thì phải bao nhiêu mới đủ đây?
Giả sử cứ sau mỗi một cánh hoa, khi đến cánh hoa tiếp theo thì số lượng đan dược đòi hỏi lại càng tăng cao, như vậy... muốn đem bạch liên hoa chuyển đổi thành lam liên hoa thật cũng chẳng dễ dàng gì. Tài vật tiêu phí sẽ rất lớn...
Suy đi nghĩ lại Ngọc Vô Tâm quyết định ngưng, thôi không phục dụng Trúc Cơ Đan nữa. Nói sao cũng là loại đan dược trân quý, để đó biết đâu sẽ cần đến khi giao dịch cùng người. Biến đổi thêm một cánh hoa cũng chả giúp năng lực tinh chế tăng thêm được bao nhiêu, thực sự không cần lắm.
Vấn đề bức thiết bây giờ có chăng là phải làm sao để đột phá bình cảnh. Chỉ cần có thể tiến vào Vấn đỉnh thì số lượng lam sắc quang điểm sẽ tự khắc gia tăng thôi.
"Long Tâm Thảo, Ngũ Sắc Linh Chi, trước mắt cũng chỉ biết mỗi Phí Long Sơn của Mạn Đà Sơn Trang mới có hai loại dược liệu này...".
"Xem ra cũng chỉ có thể mạo hiểm một chuyến".
Danh sách chương