"Ưm!".
Sau một thoáng trừng mắt bất động, Liễu Phù Dung rốt cuộc cũng đã có phản ứng. Nàng đưa tay đem Ngọc Vô Tâm đẩy ra. Khổ nỗi Ngọc Vô Tâm thì lại chẳng chịu buông tha.
Tay nắm chặt tay, Ngọc Vô Tâm dụng lực xoay người đem giai nhân đè xuống đất. Kế đó, nhân lúc Liễu Phù Dung sơ hở hé răng, nàng cho lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng đối phương.
Oang! Khoảnh khắc chiếc lưỡi kia xâm nhập, chạm vào lưỡi mình, trong đầu Liễu Phù Dung tựa hồ vang lên tiếng sét, giống như bị ai dùng búa đánh mạnh xuống đầu, khiến toàn thân nàng cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn Liễu Phù Dung nàng vẫn luôn là trong trắng như ngọc, thân thể nào đã từng bị ai phi lễ qua. Nói gì hôn, một cái ôm thôi còn chẳng có nữa là. Ấy vậy mà bây giờ...
Ngọc Vô Tâm đã hôn nàng, lại còn hôn rất sâu, rất đỗi cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi kia đang quấn quýt lấy lưỡi nàng, tham lam mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương. Cảm giác này thật sự rất là kỳ quái.
Mà khoan đã! Liễu Phù Dung nàng bây giờ không phải là đang bị khi dễ hay sao?!
Thần trí nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, Liễu Phù Dung xuất động linh lực, rất không khách khí hướng kẻ đang đè lên người mình đánh ra một chưởng.
"Xí hụt!".
Ngọc Vô Tâm vốn đã có phòng bị, lập tức tránh đi. Biết nếu còn nán lại thì có thể sẽ gặp phiền toái, nàng độn quang bay đi luôn.
"Liễu muội muội, đây là để đáp lại tấm thịnh tình trước đó muội đã kéo ta vào vũng nước đục. Đây chắc hẳn là nụ hôn đầu của Liễu muội. Yên tâm, tỷ đây sẽ trân quý giữ gìn, đêm đêm tưởng nhớ. Ha ha ha...".
Bóng người đã khuất, chỉ còn lại thanh âm như thể đang cười nhạo. Liễu Phù Dung nghe rõ mồn một, môi hồng mím lại.
"Ngọc Vô Tâm... Ngọc tỷ tỷ... hình ảnh của tỷ tỷ muội muội này đây chắc chắn cũng sẽ khắc ghi".
...
Sau màn từ biệt thân ái đầy cảm xúc nọ thì Ngọc Vô Tâm đã liên tục độn quang trong suốt mấy canh giờ liền mới tạm nghỉ, nghỉ xong nàng lại tiếp tục bay đi, cứ thế liên tục hai ngày. Nhưng thay vì trở về Phiêu Hương Các thì nàng lại tìm đến một tiểu sơn vô danh rồi kiếm một hang động bí mật dừng chân.
Mặc dù Liễu Phù Dung đã phát thệ trước tâm ma, rằng sẽ tuyệt đối giữ kín những bí mật của nàng, nhưng nàng vẫn chưa thể an lòng được. Cũng không phải nàng không tin Liễu Phù Dung, chỉ là... Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Liễu Phù Dung có thể che giấu bí mật hay không vẫn còn khó nói. Rủi sau khi trở về Bích Du Cung bẩm báo sự tình, Liễu Phù Dung nàng nhất thời sơ sót bị người dùng thủ đoạn khai thác thông tin thì...
Đem vận mệnh của mình đặt ở trong tay kẻ khác thật chẳng khôn ngoan chút nào. Giết người diệt khẩu mới là tốt nhất. Thế nhưng với hoàn cảnh khi đó...
"Cho dù ta có ra tay thì cũng chưa chắc hạ sát được Liễu Phù Dung. Bổn sự của ả thật sự rất ghê gớm, thủ đoạn chẳng kém gì ta".
"Liễu Phù Dung, nữ nhân này... tốt hơn hết vẫn là nên phòng bị".
Ngồi trong hang động, Ngọc Vô Tâm hiện đã đả toạ xong, lúc này đang hồi tưởng những sự tình mình trải qua. Trong chuyến đi đến Phí Long Sơn lần này phải nói vô cùng hung hiểm, suýt nữa thì táng thân. May sao mệnh nàng còn chưa tận, đã cùng với Liễu Phù Dung sát diệt được trang chủ Mạn Đà Sơn Trang Chung Sĩ Cơ, kế đó còn thu được bảo vật mà Mạn Đà Sơn Trang hao tổn hơn mười năm tâm huyết chuẩn bị đoạt lấy...
Nghĩ đến tài bảo, Ngọc Vô Tâm liền đem những túi trữ vật cùng không gian giới chỉ bày ra, bắt đầu kiểm kê.
Đồ vật đầu tiên nàng cầm lên xem xét là hai cây linh dược Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi. Đối với hiện trạng của nàng thì hai cây linh dược này vô cùng có ý nghĩa. Nếu không có chúng thì sẽ không thể luyện chế được cực phẩm Bồi Nguyên Đan, mà không có cực phẩm Bồi Nguyên Đan thì e cả đời nàng cũng không thể đột phá được bình cảnh.
"Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi này, chiếu theo hình dạng cùng màu sắc thì đều đã trưởng thành, phẩm chất còn vô cùng tốt".
Càng xem, càng ngắm trong lòng Ngọc Vô Tâm càng vui vẻ. Nàng đem chúng cất lại vào trong một cái hộp gỗ màu nâu đỏ. Tất nhiên đây không phải một hộp gỗ bình thường. Nó được chế tạo từ một loại tài liệu đặc thù, có diệu dụng đặc biệt. Linh dược sau khi hái xuống, đem bỏ vào trong này thì sau vài ba tháng lấy ra vẫn tươi rói như lúc vừa mới hái.
Tiếp theo, Ngọc Vô Tâm cầm lấy túi trữ vật của Chung Sĩ Cơ, đem toàn bộ những thứ bên trong đổ ra.
Rầm một tiếng rồi tiếp theo là một trận âm thanh leng keng. Bảo vật, tài liệu, linh thạch, cả một đống lớn nằm ngổn ngang trước mặt Ngọc Vô Tâm.
Quả không hổ là trang chủ của Mạn Đà Sơn Trang, gia tài của Chung Sĩ Cơ này phong phú vượt xa tưởng tượng, có tới cả ngàn khối linh thạch trung phẩm, ngoài ra còn có không ít bình nhỏ và mấy kiện Linh khí cao cấp.
Ngọc Vô Tâm im lặng trong chốc lát, ánh mắt khẽ đảo, cuối cùng dừng ở một kiện Linh khí bắt mắt nhất trong đó.
Đó là một thanh Ngô Câu phong cách cổ xưa, màu đỏ, tản ra linh lực khiến người kinh hãi, mới nhìn đã biết là vật bất phàm.
"Ngô Câu này phẩm chất không tệ, so với cực phẩm phi kiếm của ta còn tốt hơn, hẳn ngang ngửa với Nguyệt Nha Nhận".
"Hmm... Đây là bảo vật hỏa thuộc tính, lúc công kích có thể phát ra vài loại pháp thuật thuộc tính hoả, thời điểm đối địch rất hữu dụng".
Ngọc Vô Tâm đối với thanh Ngô Câu cũng có phần yêu thích. Nàng xem xét, vuốt ve thêm một lúc rồi mới đem cất vào trong giới chỉ của mình.
Ánh mắt Ngọc Vô Tâm lại đảo qua những chiếc bình cùng lọ nhỏ trong đống tài bảo thì phát hiện bên trong đựng đan dược không ít, các tài liệu cũng rất nhiều. Có một số thứ nàng nhận ra, song phần lớn là xa lạ.
"Chung Sĩ Cơ là trang chủ Mạn Đà Sơn Trang, lão cất giữ những thứ này thì khẳng định chúng có chỗ hữu dụng. Để sau này tìm hiểu vậy".
Tiếp tục kiểm kê thêm một lát, cuối cùng Ngọc Vô Tâm dừng lại ở hai món đồ vật. Một cuốn ngọc giản và một tấm ngọc bài. Đây cũng chính là hai trong số bốn bảo vật mà nàng và Liễu Phù Dung đã chia nhau mỗi người thu lấy một nửa lúc ở Phí Long Sơn.
"Mạn Đà Sơn Trang đối với những bảo vật này rất là xem trọng, chắc chắn không phải tầm thường".
Trong lòng mong đợi, Ngọc Vô Tâm đem thần thức rót vào ngọc giản.
Sau chừng nửa canh giờ... Nàng đem thần thức thu hồi, trên mặt lộ rõ vui mừng. Thì ra bên trong ngọc giản này ghi lại một thiên công pháp hết sức cao cấp, tu đến đại thành thậm chí có thể di sơn đảo hải.
Tu tiên đạo được chia làm chín đại cảnh giới là Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Vấn đỉnh kỳ, Linh châu kỳ, Nguyên anh kỳ, Ly hợp kỳ, Động huyền kỳ, Phân thần kỳ và Độ kiếp kỳ, mỗi đại cảnh giới đều có công pháp phù hợp. Tức là Luyện khí có công pháp của Luyện khí, Trúc cơ có công pháp của Trúc cơ, Vấn đỉnh, Linh châu cũng đều tương tự như vậy. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện những loại công pháp dùng chung cho một hai đại cảnh giới, nhưng hầu hết đều là dưới Linh châu kỳ trở xuống, chứ từ Linh châu trở lên thì rất hiếm.
Song thiên công pháp được ghi lại bên trong cuốn ngọc giản này thì khác, nó chia làm ba phần thượng - trung - hạ, dành cho cả ba đại cảnh giới là Vấn đỉnh, Linh châu và Nguyên anh. Trong đó phần thượng dành cho tu sĩ Vấn đỉnh kỳ tu luyện, phần trung dành cho tu sĩ Linh châu kỳ tu luyện còn phần hạ thì dành cho tu sĩ Nguyên anh kỳ. Và cũng bởi là nhất mạch tương thừa nên uy lực của công pháp này mạnh hơn khá nhiều so với các loại pháp môn khác.
Linh Tịch Ma Thiên Quyết, đấy là danh tự của thiên công pháp này.
Theo như những ghi chú ở bên dưới thì người sáng tạo ra công pháp này chính là Thiên Diệp Huyền Tôn, một đại nhân vật đã từng tồn tại ở hơn vạn năm về trước. Người này phải nói là bậc kỳ tài vạn năm có một. Hắn xuất thân tán tu nhưng lại có thể tu đến cảnh giới Nguyên anh, trở thành một đại năng ai nấy cũng đều phải kính sợ.
Sở học của Thiên Diệp Huyền Tôn rất phức tạp. Hắn không chỉ tu luyện ma công mà còn kiêm tu cả pháp môn chính giáo. Trong những năm tháng cuối đời, hắn đã dựa vào lượng tri thức phong phú cùng kiến giải độc đáo của mình mà sáng tạo ra hai thiên công pháp tâm đắc, một là Bích Hải Trường Sinh Quyết còn hai thì chính là Linh Tịch Ma Thiên Quyết này. Trong đó, Bích Hải Trường Sinh Quyết là pháp môn dành cho tu sĩ chính giáo tu luyện còn Linh Tịch Ma Thiên Quyết thì dành cho tu sĩ tà đạo tu luyện. Vừa khéo Linh Tịch Ma Thiên Quyết lại rơi vào tay Ngọc Vô Tâm.
"Như vậy một trong hai món bảo vật mà Liễu Phù Dung thu lấy, có một cái nhất định là ngọc giản ghi lại công pháp Bích Hải Trường Sinh Quyết".
Buông ngọc giản trên tay xuống, Ngọc Vô Tâm nhìn đến vật thứ hai.
Đây là một cái lệnh bài to gần bằng nửa bàn tay, bằng ngọc bích, phong cách cổ xưa, mặt trước điêu khắc một số điểu thú ngư trùng kỳ dị, sau lưng có một đồ án cổ quái tựa hồ là một loại thượng cổ văn tự nào đó mà Ngọc Vô Tâm không hiểu được.
"Cũng không biết đây là loại cổ văn gì, không biết có thể tìm hiểu được không...".
Ngọc Vô Tâm trầm tư thêm chốc lát thì khẽ lắc đầu, đem tất cả bảo vật cất vào bên trong chiếc không gian giới chỉ của mình.
Linh Tịch Ma Thiên Quyết huyền diệu hay là ngọc bài thần bí, hết thảy đều không phải thứ có thể dùng ngay. Việc quan trọng trước mắt của Ngọc Vô Tâm nàng là mau chóng luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan, dùng nó đột phá bình cảnh tiến vào Vấn đỉnh.
Sau một thoáng trừng mắt bất động, Liễu Phù Dung rốt cuộc cũng đã có phản ứng. Nàng đưa tay đem Ngọc Vô Tâm đẩy ra. Khổ nỗi Ngọc Vô Tâm thì lại chẳng chịu buông tha.
Tay nắm chặt tay, Ngọc Vô Tâm dụng lực xoay người đem giai nhân đè xuống đất. Kế đó, nhân lúc Liễu Phù Dung sơ hở hé răng, nàng cho lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng đối phương.
Oang! Khoảnh khắc chiếc lưỡi kia xâm nhập, chạm vào lưỡi mình, trong đầu Liễu Phù Dung tựa hồ vang lên tiếng sét, giống như bị ai dùng búa đánh mạnh xuống đầu, khiến toàn thân nàng cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn Liễu Phù Dung nàng vẫn luôn là trong trắng như ngọc, thân thể nào đã từng bị ai phi lễ qua. Nói gì hôn, một cái ôm thôi còn chẳng có nữa là. Ấy vậy mà bây giờ...
Ngọc Vô Tâm đã hôn nàng, lại còn hôn rất sâu, rất đỗi cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi kia đang quấn quýt lấy lưỡi nàng, tham lam mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương. Cảm giác này thật sự rất là kỳ quái.
Mà khoan đã! Liễu Phù Dung nàng bây giờ không phải là đang bị khi dễ hay sao?!
Thần trí nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, Liễu Phù Dung xuất động linh lực, rất không khách khí hướng kẻ đang đè lên người mình đánh ra một chưởng.
"Xí hụt!".
Ngọc Vô Tâm vốn đã có phòng bị, lập tức tránh đi. Biết nếu còn nán lại thì có thể sẽ gặp phiền toái, nàng độn quang bay đi luôn.
"Liễu muội muội, đây là để đáp lại tấm thịnh tình trước đó muội đã kéo ta vào vũng nước đục. Đây chắc hẳn là nụ hôn đầu của Liễu muội. Yên tâm, tỷ đây sẽ trân quý giữ gìn, đêm đêm tưởng nhớ. Ha ha ha...".
Bóng người đã khuất, chỉ còn lại thanh âm như thể đang cười nhạo. Liễu Phù Dung nghe rõ mồn một, môi hồng mím lại.
"Ngọc Vô Tâm... Ngọc tỷ tỷ... hình ảnh của tỷ tỷ muội muội này đây chắc chắn cũng sẽ khắc ghi".
...
Sau màn từ biệt thân ái đầy cảm xúc nọ thì Ngọc Vô Tâm đã liên tục độn quang trong suốt mấy canh giờ liền mới tạm nghỉ, nghỉ xong nàng lại tiếp tục bay đi, cứ thế liên tục hai ngày. Nhưng thay vì trở về Phiêu Hương Các thì nàng lại tìm đến một tiểu sơn vô danh rồi kiếm một hang động bí mật dừng chân.
Mặc dù Liễu Phù Dung đã phát thệ trước tâm ma, rằng sẽ tuyệt đối giữ kín những bí mật của nàng, nhưng nàng vẫn chưa thể an lòng được. Cũng không phải nàng không tin Liễu Phù Dung, chỉ là... Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Liễu Phù Dung có thể che giấu bí mật hay không vẫn còn khó nói. Rủi sau khi trở về Bích Du Cung bẩm báo sự tình, Liễu Phù Dung nàng nhất thời sơ sót bị người dùng thủ đoạn khai thác thông tin thì...
Đem vận mệnh của mình đặt ở trong tay kẻ khác thật chẳng khôn ngoan chút nào. Giết người diệt khẩu mới là tốt nhất. Thế nhưng với hoàn cảnh khi đó...
"Cho dù ta có ra tay thì cũng chưa chắc hạ sát được Liễu Phù Dung. Bổn sự của ả thật sự rất ghê gớm, thủ đoạn chẳng kém gì ta".
"Liễu Phù Dung, nữ nhân này... tốt hơn hết vẫn là nên phòng bị".
Ngồi trong hang động, Ngọc Vô Tâm hiện đã đả toạ xong, lúc này đang hồi tưởng những sự tình mình trải qua. Trong chuyến đi đến Phí Long Sơn lần này phải nói vô cùng hung hiểm, suýt nữa thì táng thân. May sao mệnh nàng còn chưa tận, đã cùng với Liễu Phù Dung sát diệt được trang chủ Mạn Đà Sơn Trang Chung Sĩ Cơ, kế đó còn thu được bảo vật mà Mạn Đà Sơn Trang hao tổn hơn mười năm tâm huyết chuẩn bị đoạt lấy...
Nghĩ đến tài bảo, Ngọc Vô Tâm liền đem những túi trữ vật cùng không gian giới chỉ bày ra, bắt đầu kiểm kê.
Đồ vật đầu tiên nàng cầm lên xem xét là hai cây linh dược Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi. Đối với hiện trạng của nàng thì hai cây linh dược này vô cùng có ý nghĩa. Nếu không có chúng thì sẽ không thể luyện chế được cực phẩm Bồi Nguyên Đan, mà không có cực phẩm Bồi Nguyên Đan thì e cả đời nàng cũng không thể đột phá được bình cảnh.
"Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi này, chiếu theo hình dạng cùng màu sắc thì đều đã trưởng thành, phẩm chất còn vô cùng tốt".
Càng xem, càng ngắm trong lòng Ngọc Vô Tâm càng vui vẻ. Nàng đem chúng cất lại vào trong một cái hộp gỗ màu nâu đỏ. Tất nhiên đây không phải một hộp gỗ bình thường. Nó được chế tạo từ một loại tài liệu đặc thù, có diệu dụng đặc biệt. Linh dược sau khi hái xuống, đem bỏ vào trong này thì sau vài ba tháng lấy ra vẫn tươi rói như lúc vừa mới hái.
Tiếp theo, Ngọc Vô Tâm cầm lấy túi trữ vật của Chung Sĩ Cơ, đem toàn bộ những thứ bên trong đổ ra.
Rầm một tiếng rồi tiếp theo là một trận âm thanh leng keng. Bảo vật, tài liệu, linh thạch, cả một đống lớn nằm ngổn ngang trước mặt Ngọc Vô Tâm.
Quả không hổ là trang chủ của Mạn Đà Sơn Trang, gia tài của Chung Sĩ Cơ này phong phú vượt xa tưởng tượng, có tới cả ngàn khối linh thạch trung phẩm, ngoài ra còn có không ít bình nhỏ và mấy kiện Linh khí cao cấp.
Ngọc Vô Tâm im lặng trong chốc lát, ánh mắt khẽ đảo, cuối cùng dừng ở một kiện Linh khí bắt mắt nhất trong đó.
Đó là một thanh Ngô Câu phong cách cổ xưa, màu đỏ, tản ra linh lực khiến người kinh hãi, mới nhìn đã biết là vật bất phàm.
"Ngô Câu này phẩm chất không tệ, so với cực phẩm phi kiếm của ta còn tốt hơn, hẳn ngang ngửa với Nguyệt Nha Nhận".
"Hmm... Đây là bảo vật hỏa thuộc tính, lúc công kích có thể phát ra vài loại pháp thuật thuộc tính hoả, thời điểm đối địch rất hữu dụng".
Ngọc Vô Tâm đối với thanh Ngô Câu cũng có phần yêu thích. Nàng xem xét, vuốt ve thêm một lúc rồi mới đem cất vào trong giới chỉ của mình.
Ánh mắt Ngọc Vô Tâm lại đảo qua những chiếc bình cùng lọ nhỏ trong đống tài bảo thì phát hiện bên trong đựng đan dược không ít, các tài liệu cũng rất nhiều. Có một số thứ nàng nhận ra, song phần lớn là xa lạ.
"Chung Sĩ Cơ là trang chủ Mạn Đà Sơn Trang, lão cất giữ những thứ này thì khẳng định chúng có chỗ hữu dụng. Để sau này tìm hiểu vậy".
Tiếp tục kiểm kê thêm một lát, cuối cùng Ngọc Vô Tâm dừng lại ở hai món đồ vật. Một cuốn ngọc giản và một tấm ngọc bài. Đây cũng chính là hai trong số bốn bảo vật mà nàng và Liễu Phù Dung đã chia nhau mỗi người thu lấy một nửa lúc ở Phí Long Sơn.
"Mạn Đà Sơn Trang đối với những bảo vật này rất là xem trọng, chắc chắn không phải tầm thường".
Trong lòng mong đợi, Ngọc Vô Tâm đem thần thức rót vào ngọc giản.
Sau chừng nửa canh giờ... Nàng đem thần thức thu hồi, trên mặt lộ rõ vui mừng. Thì ra bên trong ngọc giản này ghi lại một thiên công pháp hết sức cao cấp, tu đến đại thành thậm chí có thể di sơn đảo hải.
Tu tiên đạo được chia làm chín đại cảnh giới là Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Vấn đỉnh kỳ, Linh châu kỳ, Nguyên anh kỳ, Ly hợp kỳ, Động huyền kỳ, Phân thần kỳ và Độ kiếp kỳ, mỗi đại cảnh giới đều có công pháp phù hợp. Tức là Luyện khí có công pháp của Luyện khí, Trúc cơ có công pháp của Trúc cơ, Vấn đỉnh, Linh châu cũng đều tương tự như vậy. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện những loại công pháp dùng chung cho một hai đại cảnh giới, nhưng hầu hết đều là dưới Linh châu kỳ trở xuống, chứ từ Linh châu trở lên thì rất hiếm.
Song thiên công pháp được ghi lại bên trong cuốn ngọc giản này thì khác, nó chia làm ba phần thượng - trung - hạ, dành cho cả ba đại cảnh giới là Vấn đỉnh, Linh châu và Nguyên anh. Trong đó phần thượng dành cho tu sĩ Vấn đỉnh kỳ tu luyện, phần trung dành cho tu sĩ Linh châu kỳ tu luyện còn phần hạ thì dành cho tu sĩ Nguyên anh kỳ. Và cũng bởi là nhất mạch tương thừa nên uy lực của công pháp này mạnh hơn khá nhiều so với các loại pháp môn khác.
Linh Tịch Ma Thiên Quyết, đấy là danh tự của thiên công pháp này.
Theo như những ghi chú ở bên dưới thì người sáng tạo ra công pháp này chính là Thiên Diệp Huyền Tôn, một đại nhân vật đã từng tồn tại ở hơn vạn năm về trước. Người này phải nói là bậc kỳ tài vạn năm có một. Hắn xuất thân tán tu nhưng lại có thể tu đến cảnh giới Nguyên anh, trở thành một đại năng ai nấy cũng đều phải kính sợ.
Sở học của Thiên Diệp Huyền Tôn rất phức tạp. Hắn không chỉ tu luyện ma công mà còn kiêm tu cả pháp môn chính giáo. Trong những năm tháng cuối đời, hắn đã dựa vào lượng tri thức phong phú cùng kiến giải độc đáo của mình mà sáng tạo ra hai thiên công pháp tâm đắc, một là Bích Hải Trường Sinh Quyết còn hai thì chính là Linh Tịch Ma Thiên Quyết này. Trong đó, Bích Hải Trường Sinh Quyết là pháp môn dành cho tu sĩ chính giáo tu luyện còn Linh Tịch Ma Thiên Quyết thì dành cho tu sĩ tà đạo tu luyện. Vừa khéo Linh Tịch Ma Thiên Quyết lại rơi vào tay Ngọc Vô Tâm.
"Như vậy một trong hai món bảo vật mà Liễu Phù Dung thu lấy, có một cái nhất định là ngọc giản ghi lại công pháp Bích Hải Trường Sinh Quyết".
Buông ngọc giản trên tay xuống, Ngọc Vô Tâm nhìn đến vật thứ hai.
Đây là một cái lệnh bài to gần bằng nửa bàn tay, bằng ngọc bích, phong cách cổ xưa, mặt trước điêu khắc một số điểu thú ngư trùng kỳ dị, sau lưng có một đồ án cổ quái tựa hồ là một loại thượng cổ văn tự nào đó mà Ngọc Vô Tâm không hiểu được.
"Cũng không biết đây là loại cổ văn gì, không biết có thể tìm hiểu được không...".
Ngọc Vô Tâm trầm tư thêm chốc lát thì khẽ lắc đầu, đem tất cả bảo vật cất vào bên trong chiếc không gian giới chỉ của mình.
Linh Tịch Ma Thiên Quyết huyền diệu hay là ngọc bài thần bí, hết thảy đều không phải thứ có thể dùng ngay. Việc quan trọng trước mắt của Ngọc Vô Tâm nàng là mau chóng luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan, dùng nó đột phá bình cảnh tiến vào Vấn đỉnh.
Danh sách chương