Diệp Bất Phàm kêu tên Chí Tôn Bạo Dục Đan ánh mắt mang theo nghi hoặc liền quay sang hỏi Hắc Điểu:" Hắc Điểu lão đệ! Ngươi lần trước nuốt Chí Tôn Bạo Dục Đan làm ra tai họa chẳng lẽ còn chưa sợ?" Diệp Bất Phàm trầm giọng.
"Không sao? Lần đó là sự cố ngoài ý muốn, chút nữa ta cắn đan lão đệ cứ nhốt ta lại bên trong động phủ! " Hắc Điểu gật đầu một cái, nghiêm túc đáp.
"Sẽ rất vật vã a!" Diệp Bất Phàm cũng gật đầu đáp trả, trong lòng hắn đối với Hắc Điểu giống như nảy sinh một chút cảm xúc khó nói, Diệp Bất Phàm thừa nhận Chí Tôn Bạo Dục Đan của mình dược lực khủng khiếp, ngay như Hỏa Thánh Ma Viên cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại thì những gì Hắc Điểu đã phải trải qua mấy hôm trước hẳn là vô cùng kinh khủng.
"Con chim này vậy mà quá kiên định...Không! Phải nói là quá dũng cảm đi, xứng đáng làm kẻ thử đan cho lão tử!" Diệp Bất Phàm nói thầm, ánh mắt sâu sắc nhìn Hắc Điểu, đối với Hắc Điểu có chút chịu phục.
"Hắn là thực lòng lo nghĩ cho ta, những biểu cảm kia không thể nào giả tạo được, kẻ này tâm địa thiện lương chỉ là người trẻ nhiều khi không khống chế được cảm xúc, tính tình có chút bộc trực, chung quy đáng giá kết giao! Điểu Gia xưa nay nhìn người chưa sai bao giờ!" Hắc Điểu ưỡn ngực vỗ cánh, đầu nhỏ cọ cọ lên mặt Diệp Bất Phàm.
Hắc Điểu cắn đan, Diệp Bất Phàm liền đóng chặt cửa động phủ đứng ở bên ngoài chờ đợi, mấy cái hơi thở qua đi, rất nhanh, bên trong vang lên từng tràng thanh âm điểu minh thảm thiết, thanh âm khi thanh khi đậm quay cuồng dữ dội nghe muốn tê tâm liệt phế.
"Thành công!" Diệp Bất Phàm mừng điên thở ra một hơi thật dài.
Lúc này từ phía hàn đàm một đám người nhân số không rõ nối đuôi nhau trùng điệp kéo tới, bọn hắn vừa đi vừa luôn mồm la hét khiến cho đoạn đường phía trước một mảnh nhốn nháo:" Kẻ nào bạo lô? Nhanh bước ra đây cho lão tử!".
"Là tổ tông tám đời tên nào giữa trưa bạo lô làm hại ta suýt chút nữa phản phệ trọng thương?".
"Con em nó là tên chết dẫm nào?"
Đoàn người hướng vị trí lân cận động phủ Diệp Bất Phàm quét ngang, tới gần mới thấy nhân số có hơn 200, ai nấy thần sắc đều hiện lên vẻ hung thần ác sát, một vài kẻ côn đồ còn lăm lăm cầm theo hung khí.
Diệp Bất Phàm nhìn qua liền nhảy dựng một cái:" Xong, không lẽ bọn hắn biết chính xác là ta cố tình bạo lô? Hẳn là không đi!" Diệp Bất Phàm dựa lưng trên cửa động phủ, nhìn trời huýt sáo.
"Không! Bọn hắn không biết, đang đi dò từng nhà, may mà lão tử đã kịp thay y phục, động phủ cũng đều dọn dẹp sạch sẽ" Diệp Bất Phàm liếc mắt, nói thầm.
"Mở cửa! Mở cửa a! Chúng ta muốn vào kiểm tra bên trong?"
"Các ngươi từ đâu tới? Lấy quyền hạn gì đòi vào kiểm tra động phủ của ta?".
Mấy động phủ sát vách bắt đầu nổ vang thanh âm cãi cọ tranh chấp, Diệp Bất Phàm thở sâu, trong lòng dâng lên một chút bất an:" Bọn hắn sẽ không đến đây đi! Hình ảnh này vậy mà quá giống mấy tháng trước!" Diệp Bất Phàm nói thầm, ở vụ án nội y nữ tu cũng từng phát sinh cảnh tượng tương tự.
"Diệp Bất Phàm!" Phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi lớn, Diệp Bất Phàm nhìn lại thì thấy đám người Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cùng Vũ gia huynh đệ đang hướng bên này đi qua, ai nấy trên mặt đều hiện lên vui vẻ.
Thiết Trụ hớn hở ôm chặt Diệp Bất Phàm một cái, nhìn kỹ Diệp Bất Phàm thật lâu mới vừa ý gật đầu, Sở Vân Thiên thì nho nhã hơn, tay phải hướng ra, cùng bàn tay Diệp Bất Phàm ở giữa không trung va chạm, riêng hai huynh đệ Vũ gia không làm nhiều động tác mà đi đến bên cạnh Diệp Bất Phàm, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười.
"A! Là các ngươi!" Diệp Bất Phàm có chút bất ngờ, đối với mấy người cũng hết sức vui vẻ, trong lòng hắn có loại cảm giác bằng hữu vừa gặp đã quen vừa quen đã thân, mặc dù chỉ cùng nhau đi một đoạn đường từ lưng chừng núi xuống dưới chân núi nhưng những gì bọn hắn cùng nhau trải qua là không hề đơn giản, cũng có thể xem như đi hết một vòng sinh tử, bằng hữu trùng phùng.
"Ngươi không sao là tốt rồi! Hôm nay chúng ta đến đây là để cám ơn, nhờ ngươi mà năm người chúng ta đều toàn mạng!" Thiết Trụ vỗ vai Diệp Bất Phàm, thân hình cao lớn hơi khom xuống, trong thanh âm đầy đủ chân thành.
Sở Vân Thiên cùng Vũ gia huynh đệ thoáng ôm quyền, hình ảnh Diệp Bất Phàm dứt khoát ném bạch y nữ tu vào truyền tống trận, lại không do dự lấy thân mình ngăn cản một kích Trúc Cơ để cho bọn hắn được an toàn rời đi đã vô tình ăn sâu vào tiềm thức, ở đó có lẽ sẽ tồn tại cho đến hết đời.
Thiếu niên luôn như vậy, đó chân chính là xúc cảm ban sơ, không phải xúc cảm đơn thuần giữa hai người nam nữ.. Ở đây, giữa người có ơn và kẻ chịu ơn.
Đầu đời, ở thiếu niên thời điểm mỗi người tính cách đều là một loại đơn thuần, giống như giấy trắng.
Diệp Bất Phàm nhìn Thiết Trụ, nhìn Sở Vân Thiên, lại nhìn Vũ gia huynh đệ, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ cảm xúc lâng lâng, bản thân hắn thường ngày có lẽ hơi vô sỉ nhưng nếu đặt ở trong hoàn cảnh thích hợp liền bộc phát ra chân chính tính cách, Diệp Bất Phàm mặc dù rất muốn truy cầu tính cách này nhưng hắn thừa khôn ngoan để hiểu, không phải ai, không phải trong hoàn cảnh nào cũng đáng giá cho bản thân hắn hy sinh, như lời Diệp Phụ nói...Thế giới ngoài kia không đơn giản.
"Không mời chúng ta vào sao? Hay là tư gia có đại sự, chủ nhà phải ra ngoài canh cổng?" Sở Vân Thiên nhìn Diệp Bất Phàm, nhỏ giọng trêu đùa.
"Đúng a! Huynh đệ đến nhà lại bắt đứng bên ngoài trời nắng" Thiết Trụ nhếch môi cười, hai huynh đệ Vũ gia cũng làm như đang sốt sắng chờ đợi.
"Động phủ bé như lỗ mũi, ta lại càng là nam nhân không ưa thích trật tự ngăn nắp, bên trong cực kỳ hôi hám bừa bộn..Chúng ta đến Thị Phường làm vài bình rượu! Thế nào?" Diệp Bất Phàm xấu hổ phân trần.
Đúng lúc này bên trên bầu trời một đạo bạch quang thình lình xẹt qua, ở trước mặt Diệp Bất Phàm ngưng tụ chân thân, chớp mắt, bạch y nữ tu đã đạp lên đất bằng chậm rãi đi tới, nàng hôm nay một thân thanh sam tao nhã, mặt nạ che mất dung nhan cũng đã được gỡ xuống, dưới ánh kiêu dương chiếu ngang nửa khuôn mặt bạch y nữ tu xinh đẹp một cách kinh tâm động phách.
Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, môi đỏ mi cong, dung nhan càng cực kỳ thanh tú xuất trần, vẻ đẹp này tin tưởng bất kỳ nam nhân nào vừa nhìn vào trái tim liền mốn lập tức tan chảy, nàng ở giữa thiên địa như một đóa phù dung khoe sắc, mặc dù cao ngạo, mạc dù lãnh đạm, mặc dù lạnh nhạt nhưng hẳn không ai dám có thành kiến, vì nàng xứng đáng.
Diệp Bất Phàm nhìn qua hình thể liền đoán được nàng là bạch y nữ tu, nhưng không ngờ nàng lại kinh diễm đến như vậy, Diệp Bất Phàm thở sâu, đáy lòng nhộn nhạo, hắn biết bạch y nữ tu đến đây cũng giống như những người khác, là đối với hắn nói một tiếng cám ơn.
"Diệp Bất Phàm! Cám ơn ngươi, nghe tin ngươi trở về ta liền đến" Bạch y nữ tu nhã nhặn, thanh âm trong trẻo như gió.
"Ta..Ta..Không sao! Chuyện nên làm thôi!" Diệp Bất Phàm ấp úng, mỉm cười nhỏ giọng, bề ngoài như vậy nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ mạch lạc...Nếu có thể quay lại, ta vẫn lựa chọn từ bỏ tính mạng để cứu sống nàng! Không vì lý do gì cả!.
Diệp Bất Phàm nói thầm, đó là nam nhân quả quyết cũng là một loại đối với bản thân tàn nhẫn.
"Bạch y sư tỷ! Chúng ta dự định đi Phường Thị uống rượu, sư tỷ có muốn đi cùng?" Thiết Trụ lén nhìn bạch y nữ tu một cái, ánh mắt nhanh chóng thu hồi, nhẹ giọng hỏi.
"Cũng tốt, hôm nay ta rảnh, Triệu Hy Viên là tên của ta, về sau gọi ta Triệu sư tỷ là được!" Triệu Hy Viên gật đầu đáp ứng.
"Diệp Bất Phàm! Ngươi muốn đi đâu? Còn không mau mở cửa động phủ cho chúng ta vào kiểm tra?" Một tên thiếu niên cao lớn đạo phục màu lam, phía trước ngực thêu một cái nhật nguyệt đồ án, hiển nhiên là đệ tử Cổ Linh Đường, thiếu niên vẻ mặt có chút gian manh hung ác, dẫn đầu đám người hướng Diệp Bất Phàm nhanh chóng tiến đến, từ xa lớn giọng quát.
"Ngươi là cái thứ gì? Muốn vào động phủ của ta kiểm tra? Là ai cho phép ngươi tùy tiện như vậy?" Diệp Bất Phàm trừng mắt, gay gắt đáp trả.
"Vừa rồi có kẻ luyện đan bạo lô, khiến cho đồng niên đệ tử không ít người bị dẫn động bạo lô tạo thành dây chuyền gây ra thương tổn trên phạm vi lớn! Ta Trần Tuần Sơn tiểu đội trưởng Chấp Sự Đường thuộc Cổ Linh Đường đến đây chấp mệnh điều tra" Trần Tuần Sơn nheo mày, khuôn miệng nhếch lên, cũng lớn giọng quát.
"Là ai phái ngươi đi điều tra? Muốn điều tra thì quay về Cổ Linh Đường, đây là Luyện Dược Đường không phải chỗ cho ngươi tác oai tác quái! " Diệp Bất Phàm tán ra nộ khí, ngoài mạnh trong yếu quát.
Mặc dù việc hắn luyện đan dẫn đến bạo lô bên trong tông quy không hề đề cập, nhưng bạo lô ngay thời điểm nhạy cảm, hơn nữa còn dẫn động tạo thành dây chuyền, Diệp Bất Phàm không sợ tông môn trách phạt, chỉ sợ lòng người ghi hận.
"Ta không chỉ đại diện Chấp Sự Đường mà còn đại diện cho mấy trăm người ở đây muốn đòi một câu công đạo, nếu ngươi thực sự không can hệ có thể mở ra động phủ, chúng ta chỉ vào nhìn một chút rồi đi!" Trần Tuần Sơn cười nhạt, từ lúc Diệp Bất Phàm loanh quanh bên ngoài động phủ hắn đã bắt đầu chú ý, hơn nữa rất nhiều người cam đoan, thanh âm bạo lô là từ động phủ của Diệp Bất Phàm phát ra đầu tiên.
"Hừ! Môn quy không xử được ngươi nhưng lòng người thì sao? Ta muốn xem dưới biển người phẫn nộ ngươi sẽ thoái thác thế nào? Diệp Bất Phàm a! Có lẽ ngươi quên ta, nhưng Trần Tuần Sơn lại đối với ngươi nột mực ghi nhớ! Thanh Phong Thành ta có thể đạp ngươi ở dưới chân, đạp Diệp gia ở dưới chân thì Bát Cực Đạo Tông cũng vậy, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên Lang Y bần cùng mạt hạng mà thôi! Bày đặt Tu Tiên a!" Ánh mắt Trần Tuần Sơn lóe lên một tia hung ác.
Chuyện cũ Thanh Phong Thành một đêm kia có hai người tìm đến Diệp Phụ cầu hắn cứu mạng người nhà.. Một bên lão niên lão bệnh thập tử nhất sinh, bên kia đứa nhỏ phong hàn hết sức nguy kịch..Ở cùng thời điểm chỉ có thể chọn cứu một người, Diệp Phụ chọn đứa nhỏ phong hàn.
Lão nhân là gia phụ Trần Tuần Sơn cho nên hắn một mực ghi hận, ở Thanh Phong Thành gây nên sóng gió thủy chung chèn ép Diệp gia.
"Không sao? Lần đó là sự cố ngoài ý muốn, chút nữa ta cắn đan lão đệ cứ nhốt ta lại bên trong động phủ! " Hắc Điểu gật đầu một cái, nghiêm túc đáp.
"Sẽ rất vật vã a!" Diệp Bất Phàm cũng gật đầu đáp trả, trong lòng hắn đối với Hắc Điểu giống như nảy sinh một chút cảm xúc khó nói, Diệp Bất Phàm thừa nhận Chí Tôn Bạo Dục Đan của mình dược lực khủng khiếp, ngay như Hỏa Thánh Ma Viên cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại thì những gì Hắc Điểu đã phải trải qua mấy hôm trước hẳn là vô cùng kinh khủng.
"Con chim này vậy mà quá kiên định...Không! Phải nói là quá dũng cảm đi, xứng đáng làm kẻ thử đan cho lão tử!" Diệp Bất Phàm nói thầm, ánh mắt sâu sắc nhìn Hắc Điểu, đối với Hắc Điểu có chút chịu phục.
"Hắn là thực lòng lo nghĩ cho ta, những biểu cảm kia không thể nào giả tạo được, kẻ này tâm địa thiện lương chỉ là người trẻ nhiều khi không khống chế được cảm xúc, tính tình có chút bộc trực, chung quy đáng giá kết giao! Điểu Gia xưa nay nhìn người chưa sai bao giờ!" Hắc Điểu ưỡn ngực vỗ cánh, đầu nhỏ cọ cọ lên mặt Diệp Bất Phàm.
Hắc Điểu cắn đan, Diệp Bất Phàm liền đóng chặt cửa động phủ đứng ở bên ngoài chờ đợi, mấy cái hơi thở qua đi, rất nhanh, bên trong vang lên từng tràng thanh âm điểu minh thảm thiết, thanh âm khi thanh khi đậm quay cuồng dữ dội nghe muốn tê tâm liệt phế.
"Thành công!" Diệp Bất Phàm mừng điên thở ra một hơi thật dài.
Lúc này từ phía hàn đàm một đám người nhân số không rõ nối đuôi nhau trùng điệp kéo tới, bọn hắn vừa đi vừa luôn mồm la hét khiến cho đoạn đường phía trước một mảnh nhốn nháo:" Kẻ nào bạo lô? Nhanh bước ra đây cho lão tử!".
"Là tổ tông tám đời tên nào giữa trưa bạo lô làm hại ta suýt chút nữa phản phệ trọng thương?".
"Con em nó là tên chết dẫm nào?"
Đoàn người hướng vị trí lân cận động phủ Diệp Bất Phàm quét ngang, tới gần mới thấy nhân số có hơn 200, ai nấy thần sắc đều hiện lên vẻ hung thần ác sát, một vài kẻ côn đồ còn lăm lăm cầm theo hung khí.
Diệp Bất Phàm nhìn qua liền nhảy dựng một cái:" Xong, không lẽ bọn hắn biết chính xác là ta cố tình bạo lô? Hẳn là không đi!" Diệp Bất Phàm dựa lưng trên cửa động phủ, nhìn trời huýt sáo.
"Không! Bọn hắn không biết, đang đi dò từng nhà, may mà lão tử đã kịp thay y phục, động phủ cũng đều dọn dẹp sạch sẽ" Diệp Bất Phàm liếc mắt, nói thầm.
"Mở cửa! Mở cửa a! Chúng ta muốn vào kiểm tra bên trong?"
"Các ngươi từ đâu tới? Lấy quyền hạn gì đòi vào kiểm tra động phủ của ta?".
Mấy động phủ sát vách bắt đầu nổ vang thanh âm cãi cọ tranh chấp, Diệp Bất Phàm thở sâu, trong lòng dâng lên một chút bất an:" Bọn hắn sẽ không đến đây đi! Hình ảnh này vậy mà quá giống mấy tháng trước!" Diệp Bất Phàm nói thầm, ở vụ án nội y nữ tu cũng từng phát sinh cảnh tượng tương tự.
"Diệp Bất Phàm!" Phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi lớn, Diệp Bất Phàm nhìn lại thì thấy đám người Thiết Trụ, Sở Vân Thiên cùng Vũ gia huynh đệ đang hướng bên này đi qua, ai nấy trên mặt đều hiện lên vui vẻ.
Thiết Trụ hớn hở ôm chặt Diệp Bất Phàm một cái, nhìn kỹ Diệp Bất Phàm thật lâu mới vừa ý gật đầu, Sở Vân Thiên thì nho nhã hơn, tay phải hướng ra, cùng bàn tay Diệp Bất Phàm ở giữa không trung va chạm, riêng hai huynh đệ Vũ gia không làm nhiều động tác mà đi đến bên cạnh Diệp Bất Phàm, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười.
"A! Là các ngươi!" Diệp Bất Phàm có chút bất ngờ, đối với mấy người cũng hết sức vui vẻ, trong lòng hắn có loại cảm giác bằng hữu vừa gặp đã quen vừa quen đã thân, mặc dù chỉ cùng nhau đi một đoạn đường từ lưng chừng núi xuống dưới chân núi nhưng những gì bọn hắn cùng nhau trải qua là không hề đơn giản, cũng có thể xem như đi hết một vòng sinh tử, bằng hữu trùng phùng.
"Ngươi không sao là tốt rồi! Hôm nay chúng ta đến đây là để cám ơn, nhờ ngươi mà năm người chúng ta đều toàn mạng!" Thiết Trụ vỗ vai Diệp Bất Phàm, thân hình cao lớn hơi khom xuống, trong thanh âm đầy đủ chân thành.
Sở Vân Thiên cùng Vũ gia huynh đệ thoáng ôm quyền, hình ảnh Diệp Bất Phàm dứt khoát ném bạch y nữ tu vào truyền tống trận, lại không do dự lấy thân mình ngăn cản một kích Trúc Cơ để cho bọn hắn được an toàn rời đi đã vô tình ăn sâu vào tiềm thức, ở đó có lẽ sẽ tồn tại cho đến hết đời.
Thiếu niên luôn như vậy, đó chân chính là xúc cảm ban sơ, không phải xúc cảm đơn thuần giữa hai người nam nữ.. Ở đây, giữa người có ơn và kẻ chịu ơn.
Đầu đời, ở thiếu niên thời điểm mỗi người tính cách đều là một loại đơn thuần, giống như giấy trắng.
Diệp Bất Phàm nhìn Thiết Trụ, nhìn Sở Vân Thiên, lại nhìn Vũ gia huynh đệ, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ cảm xúc lâng lâng, bản thân hắn thường ngày có lẽ hơi vô sỉ nhưng nếu đặt ở trong hoàn cảnh thích hợp liền bộc phát ra chân chính tính cách, Diệp Bất Phàm mặc dù rất muốn truy cầu tính cách này nhưng hắn thừa khôn ngoan để hiểu, không phải ai, không phải trong hoàn cảnh nào cũng đáng giá cho bản thân hắn hy sinh, như lời Diệp Phụ nói...Thế giới ngoài kia không đơn giản.
"Không mời chúng ta vào sao? Hay là tư gia có đại sự, chủ nhà phải ra ngoài canh cổng?" Sở Vân Thiên nhìn Diệp Bất Phàm, nhỏ giọng trêu đùa.
"Đúng a! Huynh đệ đến nhà lại bắt đứng bên ngoài trời nắng" Thiết Trụ nhếch môi cười, hai huynh đệ Vũ gia cũng làm như đang sốt sắng chờ đợi.
"Động phủ bé như lỗ mũi, ta lại càng là nam nhân không ưa thích trật tự ngăn nắp, bên trong cực kỳ hôi hám bừa bộn..Chúng ta đến Thị Phường làm vài bình rượu! Thế nào?" Diệp Bất Phàm xấu hổ phân trần.
Đúng lúc này bên trên bầu trời một đạo bạch quang thình lình xẹt qua, ở trước mặt Diệp Bất Phàm ngưng tụ chân thân, chớp mắt, bạch y nữ tu đã đạp lên đất bằng chậm rãi đi tới, nàng hôm nay một thân thanh sam tao nhã, mặt nạ che mất dung nhan cũng đã được gỡ xuống, dưới ánh kiêu dương chiếu ngang nửa khuôn mặt bạch y nữ tu xinh đẹp một cách kinh tâm động phách.
Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, môi đỏ mi cong, dung nhan càng cực kỳ thanh tú xuất trần, vẻ đẹp này tin tưởng bất kỳ nam nhân nào vừa nhìn vào trái tim liền mốn lập tức tan chảy, nàng ở giữa thiên địa như một đóa phù dung khoe sắc, mặc dù cao ngạo, mạc dù lãnh đạm, mặc dù lạnh nhạt nhưng hẳn không ai dám có thành kiến, vì nàng xứng đáng.
Diệp Bất Phàm nhìn qua hình thể liền đoán được nàng là bạch y nữ tu, nhưng không ngờ nàng lại kinh diễm đến như vậy, Diệp Bất Phàm thở sâu, đáy lòng nhộn nhạo, hắn biết bạch y nữ tu đến đây cũng giống như những người khác, là đối với hắn nói một tiếng cám ơn.
"Diệp Bất Phàm! Cám ơn ngươi, nghe tin ngươi trở về ta liền đến" Bạch y nữ tu nhã nhặn, thanh âm trong trẻo như gió.
"Ta..Ta..Không sao! Chuyện nên làm thôi!" Diệp Bất Phàm ấp úng, mỉm cười nhỏ giọng, bề ngoài như vậy nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ mạch lạc...Nếu có thể quay lại, ta vẫn lựa chọn từ bỏ tính mạng để cứu sống nàng! Không vì lý do gì cả!.
Diệp Bất Phàm nói thầm, đó là nam nhân quả quyết cũng là một loại đối với bản thân tàn nhẫn.
"Bạch y sư tỷ! Chúng ta dự định đi Phường Thị uống rượu, sư tỷ có muốn đi cùng?" Thiết Trụ lén nhìn bạch y nữ tu một cái, ánh mắt nhanh chóng thu hồi, nhẹ giọng hỏi.
"Cũng tốt, hôm nay ta rảnh, Triệu Hy Viên là tên của ta, về sau gọi ta Triệu sư tỷ là được!" Triệu Hy Viên gật đầu đáp ứng.
"Diệp Bất Phàm! Ngươi muốn đi đâu? Còn không mau mở cửa động phủ cho chúng ta vào kiểm tra?" Một tên thiếu niên cao lớn đạo phục màu lam, phía trước ngực thêu một cái nhật nguyệt đồ án, hiển nhiên là đệ tử Cổ Linh Đường, thiếu niên vẻ mặt có chút gian manh hung ác, dẫn đầu đám người hướng Diệp Bất Phàm nhanh chóng tiến đến, từ xa lớn giọng quát.
"Ngươi là cái thứ gì? Muốn vào động phủ của ta kiểm tra? Là ai cho phép ngươi tùy tiện như vậy?" Diệp Bất Phàm trừng mắt, gay gắt đáp trả.
"Vừa rồi có kẻ luyện đan bạo lô, khiến cho đồng niên đệ tử không ít người bị dẫn động bạo lô tạo thành dây chuyền gây ra thương tổn trên phạm vi lớn! Ta Trần Tuần Sơn tiểu đội trưởng Chấp Sự Đường thuộc Cổ Linh Đường đến đây chấp mệnh điều tra" Trần Tuần Sơn nheo mày, khuôn miệng nhếch lên, cũng lớn giọng quát.
"Là ai phái ngươi đi điều tra? Muốn điều tra thì quay về Cổ Linh Đường, đây là Luyện Dược Đường không phải chỗ cho ngươi tác oai tác quái! " Diệp Bất Phàm tán ra nộ khí, ngoài mạnh trong yếu quát.
Mặc dù việc hắn luyện đan dẫn đến bạo lô bên trong tông quy không hề đề cập, nhưng bạo lô ngay thời điểm nhạy cảm, hơn nữa còn dẫn động tạo thành dây chuyền, Diệp Bất Phàm không sợ tông môn trách phạt, chỉ sợ lòng người ghi hận.
"Ta không chỉ đại diện Chấp Sự Đường mà còn đại diện cho mấy trăm người ở đây muốn đòi một câu công đạo, nếu ngươi thực sự không can hệ có thể mở ra động phủ, chúng ta chỉ vào nhìn một chút rồi đi!" Trần Tuần Sơn cười nhạt, từ lúc Diệp Bất Phàm loanh quanh bên ngoài động phủ hắn đã bắt đầu chú ý, hơn nữa rất nhiều người cam đoan, thanh âm bạo lô là từ động phủ của Diệp Bất Phàm phát ra đầu tiên.
"Hừ! Môn quy không xử được ngươi nhưng lòng người thì sao? Ta muốn xem dưới biển người phẫn nộ ngươi sẽ thoái thác thế nào? Diệp Bất Phàm a! Có lẽ ngươi quên ta, nhưng Trần Tuần Sơn lại đối với ngươi nột mực ghi nhớ! Thanh Phong Thành ta có thể đạp ngươi ở dưới chân, đạp Diệp gia ở dưới chân thì Bát Cực Đạo Tông cũng vậy, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên Lang Y bần cùng mạt hạng mà thôi! Bày đặt Tu Tiên a!" Ánh mắt Trần Tuần Sơn lóe lên một tia hung ác.
Chuyện cũ Thanh Phong Thành một đêm kia có hai người tìm đến Diệp Phụ cầu hắn cứu mạng người nhà.. Một bên lão niên lão bệnh thập tử nhất sinh, bên kia đứa nhỏ phong hàn hết sức nguy kịch..Ở cùng thời điểm chỉ có thể chọn cứu một người, Diệp Phụ chọn đứa nhỏ phong hàn.
Lão nhân là gia phụ Trần Tuần Sơn cho nên hắn một mực ghi hận, ở Thanh Phong Thành gây nên sóng gió thủy chung chèn ép Diệp gia.
Danh sách chương