Diệp Bất Phàm phiền.
Nhưng Hắc Điểu giờ phút này ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng ngẩng đầu nhìn chằm chằm nắm đan dược trên tay Diệp Bất Phàm, ngay lúc đó một cỗ dược hương tán loạn mà ra, Hắc Điểu hô hấp dồn dập, ý thức của nó đối với kỳ đan kia vậy mà nảy sinh mãnh liệt thèm khát.
"Đây tuyệt không phải đan dược tầm thường, mặc dù độ tinh khiết không cao chỉ đạt đến sáu thành nhưng ở trên cấp độ...Hình như có điều không đúng!" Hắc Điểu kinh hoảng nói thầm, rất nhanh liền chui qua nách Diệp Bất Phàm theo ống tay áo đi thẳng đến bàn tay phải.
Vừa tới gần cỗ dược hương càng thêm nồng đậm, Hắc Điểu co rúm hai chân nhấc mông hít vào liên tục mấy hơi khiến cho tâm thần lập tức ong ong chấn động, tuy nhiên nó không phải phi cầm tầm thường.
Biết có điều không ổn Hắc Điểu dứt khoát cắn lưỡi, mượn cơn đau đi thanh lọc tâm thần.
"Là đan dược chi phối tâm thần, dược tính cực cao!" Hắc Điểu lẩm bẩm lại tiếp tục hít thêm mấy hơi.
"Sảng khoái! Ta cảm thấy nóng, muốn cởi bỏ.. Không! Không!" Mặt chim đỏ, mào nhỏ dựng thẳng liên tục co giật, sau đó bỗng nhiên nhấc chân tựa hồ phát cuồng cào cấu lên ngực nhổ xuống mấy nhúm lông lớn.
"Cởi hết, cởi hết a!".
"Đây là thứ chó gì?" Hắc Điểu bộ dáng vặn vẹo dữ tợn, nhịn một lúc tựa hồ không thể kiềm chế được, Hắc Điểu ở trong ống tay áo Diệp Bất Phàm điên cuồng gào thét.
"Im lặng!" Diệp Bất Phàm cáu, một tay trực tiếp vỗ lên người Hắc Điểu.
"Diệp Bất Phàm...Tiểu Thanh Tử...Điểu Gia hỏi ngươi, ngươi điều chế đan gì, tại sao ta hít vào liền phát cuồng như vậy?" Hắc Điểu cổ họng khô khốc, trước mắt bắt đầu phát sinh ảo giác, mơ hồ nhìn thấy một đàn Khổng Tước cái đang xòe đuôi nhảy múa.
Diệp Bất Phàm âm trầm, nghĩ rằng con chim kia đang cố tình chọc tức, lúc này hắn hoàn toàn không có tâm trạng để đôi co, một tay dứt khoát thọc sâu vào ngực nắm lấy cổ Hắc Điểu kéo ra, chưa dừng lại còn liên tục nhét vào miệng Hắc Điểu một mạch mấy viên kỳ đan, xong đỏ mắt gầm nhẹ:" Đan con em ngươi! Cút!".
Thanh âm rơi xuống, Hắc Điểu cũng bị ném đến bãi đất trống bên cạnh, xong xuôi, Diệp Bất Phàm phủi tay trở về động phủ của mình.
Hắc Điểu như chim chết nằm trên mặt đất lăn lộn vô cùng chật vật, lúc này ảo giác càng nhiều, càng ngưng thực, nó nhìn thấy đàn Khổng Tước cái kia không những xòe đuôi khiêu vũ mà còn bắt đầu thoát y rồi.
Cổ họng khô khốc, cả người giống như rơi vào một vũng nham tương nóng bỏng, toàn thân Hắc Điểu cứng đơ, thể nội chí dương cương khí như lưu tinh loạn vũ điên cuồng tàn phá:"Không!! Là Xuân Dược!".
Hắc Điểu hét thảm, ánh mắt mờ mịt vô thần.
Lúc này, đỉnh Khâu Sơn bên trong Hạ Viện sơn môn thình lình vang lên một tiếng điểu minh thanh thúy, gần như ngay lập tức ánh mắt Hắc Điểu sáng rực, hai mắt linh động xoay tròn, đầu nhỏ ngẩng cao, cả người cong lại run nhẹ mấy cái, rốt cuộc hướng địa phương phát ra tiếng điểu minh cực tốc phóng đi.
Diệp Bất Phàm không biết chuyện này, sau khi trở lại động phủ thì ngây ngốc thêm mấy canh giờ tiêu hóa thất vọng, mất một lúc, Diệp Bất Phàm mở mắt, ánh mắt lạnh xuống, hai tay xiết chặt nhẹ giọng lẩm bẩm:" Nhất định là tại con chim đó, lão tử từ nay cùng với tất cả loài phi cầm đều có thù!".
Lại hai canh giờ qua đi, Diệp Bất Phàm lật tới từng quyển đan phương, cố gắng nhồi nhét thật nhiều kiến thức vào đầu, một năm qua đều liên tục như vậy, đến nỗi Vạn Dược Đan Đồ giờ phút này hắn đã cực kỳ thông suốt, tuy nhiên Đan Tu thường sợ hãi quá trình ghi nhớ, cũng tương tự Linh Tu xem hấp nạp là khổ hình đáng sợ nhất.
Không biết bao lâu sau Diệp Bất Phàm mệt mỏi nhấc tay bóp trán, luôn tiện lùa đống đan phương sang một bên, động phủ khép chặt hoàn toàn không có ánh sáng, cái ninh tường đến đáng sợ này Diệp Bất Phàm đã khá quen thuộc, Diệp Bất Phàm thở sâu.
Ngẫm lại thì mục đích hắn bái vào Bát Cực Đạo Tông là vì truy cầu thực lực, đến sau cùng mới nhận ra bản thân tại con đường Tiên Đạo không có cơ duyên, Diệp Bất Phàm buộc phải chọn Đan Tu như một cách để cứu cánh.
Mặc dù hao tổn phần lớn thời gian trên đan phương dược đỉnh, tuy nhiên Diệp Bất Phàm chưa bao giờ xem nhẹ Tu Linh, vậy cho nên trong vòng một năm bằng vào thiên phú tầm thường dưới ít ỏi hạ cấp đan dược phụ trợ, Diệp Bất Phàm cũng thuận lợi đi đến Khí Huyết cảnh viên mãn, kém một chút nữa thôi, chỉ cần mở ra Ngưng Khí Đan Điền thì hắn chính là Đan Linh Song Tu.
Ngưng Khí Đan Điền là cực hạn mơ ước của Diệp Bất Phàm, một khắc khi Đan Điền mở ra đồng nghĩa trên Tu Tiên Lộ hoa đăng thắp sáng, Diệp Bất Phàm chưa bao giờ từ bỏ khát vọng, theo hắn thì chỉ cần bản thân đi đến Đan Sư, luyện chế ra được Phá Cảnh Đan liền có thể lấy tài năng bù đắp cho thiên phú.
"Nếu đã bày ra hai con đường trước mặt tại sao ta lại không dám đi cả hai? Phải thử trùng kích Đan Điền xem cảm giác rốt cuộc thế nào!" Diệp Bất Phàm hô hấp ngưng trọng, trong đầu thình lình lóe lên suy nghĩ táo bạo kia.
Nói trùng kích Đan Điền nghe có vẻ dễ dàng nhưng trên thực tế khó khăn ngàn vạn, kẻ thiên phú không cao như hắn đã bị chú định Thiên Đạo xa lánh, thông thường Đan Điền vô cùng rắn chắc, để mở ra phải chịu đựng vô vàn thống khổ, vậy nên bắt buộc phải có một quả Đạo Tâm kiên định hơn người, thêm nữa quá trình này còn ẩn chứa rất nhiều hung hiểm, sai sót liền xem như thân tử mệnh tiêu.
Nghĩ là làm, Diệp Bất Phàm cắn răng, cố gắng quan tưởng toàn bộ ghi chép bên trong môn Luyện Khí Công Pháp cơ sở mà ngày trước khi bái tông hắn được ban cho.
Áo nghĩa của Luyện Khí Công Pháp chính là khiến cho linh hồn rơi vào một loại trạng thái du hư gọi là vong ngã, ở vong ngã trạng thái linh hồn dung hợp cùng thiên địa, đi cảm nhận sự tồn tại của thiên địa linh khí, tìm cách dẫn dắt linh khí tiến nhập thể nội mượn ngoại lực đó công kích, phá bỏ tấm màn ngăn Đan Điền.
Trong đầu Diệp Bất Phàm hiện lên một cái đồ án, chính là đồ án được vẽ lại bên trong Luyện Khí Công Pháp, nó có hình dạng một chiếc lá cây với dày đặc mạch văn mà điểm đầu điểm cuối mạch văn không được chú định rõ ràng, hiển nhiên muốn tìm hiểu phải sử dụng tư duy.
"Diệp Lục Đồ Đằng!" Diệp Bất Phàm ngưng thần đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, trong cổ họng thình lình vang lên thanh âm nhàn nhạt cũng không biết có phải chính miệng hắn vừa nói ra hay không.
Bước đầu tiên để mở Ngưng Khí Đan Điền là tìm hiểu lộ trình mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.
Diệp Lục Đồ Đằng giống như một con đường tồn tại đầy đủ điểm khởi đầu, nơi kết thúc, quy tắc ẩn chứa bên trong mặc dù trước sau cố định nhưng mỗi người, ở mỗi thời khắc đều có một cách nhìn khác biệt.
Cho nên mạch văn rối rắm hay đơn giản, lộ trình mạch văn dài hay ngắn đến cùng là do thiên phú quyết định.
Bất kỳ Linh Tu nào muốn mở ra Ngưng Khí Đan Điền đều phải đi qua một bước này, có lẽ bên trong cõi U Minh cố tình đưa ra thử thách, tựa hồ muốn khai sáng cho nhân loại một thứ còn ẩn tàng nào đó.
Mạch văn trong đầu Diệp Bất Phàm hệt một sợi chỉ rối, tinh thần tập trung cao độ, bỗng nhiên trước mặt Diệp Bất Phàm mơ hồ hiện ra một con đường, con đường này rất dài, uốn lượn trùng điệp, bốn bề khung cảnh đồng nhất một màu băng tuyết trắng xoá, cỏ dại ven đường bị hàn thực xâm chiếm, lá cây cong xuống óng ánh như nước, thậm chí bầu trời bên trên cũng một màu trắng tinh lạnh lẽo, mặt trời màu bạc, lại có vô cùng vô tận hoa bồ công anh hóa bông tuyết theo gió phiêu diêu.
Mênh mang bất tận! Diệp Bất Phàm rơi vào vong ngã, linh hồn hư dư.
Trạng thái vong ngã kéo dài, Diệp Bất Phàm như kẻ đắm mộng, trên con đường không điểm kết chậm rãi đi, hắn cảm nhận được cái băng hàn tê tái, cảm nhận được một màu trắng tang tóc, cảm nhận được mùi vị hàn khí đậm đặc cắt vào da thịt.
Diệp Bất Phàm phảng phất quên đi khái niệm thời gian, không biết bao lâu sau sừng sững ở giữa con đường là một tảng đá đen cao lớn như bia mộ cắm lên đại địa, bia đá tựa hồ trời sinh đã mang theo thâm trầm khí tức, càng tràn ngập cổ lão ý vị.
"Quen thuộc!" Diệp Bất Phàm mơ màng.
Linh hồn chăm chú quan sát, bốn bề bia đá hàn khí ngùn ngụt phun trào, tưởng chừng cực kỳ lạnh lẽo, nhưng chạm tay mới thấy một luồng khí nóng kỳ dị trực tiếp đi xuyên vào cơ thể, cái chạm tay này mang lại cho Diệp Bất Phàm một cỗ cảm xúc hết sức khó nói, có lẽ hài tử lần đầu chạm tay lên khuôn mặt mẫu thân, ấm áp mà thân thuộc, tương liên nhưng xa lạ.
Diệp Bất Phàm thở sâu, tinh thần tập trung quan sát tấm bia đá, giờ phút này bên trên bia đá bỗng nhiên hiện lên dày đặc mạch văn, giống hệt với mạch văn của Diệp Lục Đồ Đằng, tuy nhiên những mạch văn này lại tối giản hơn rất nhiều, tựa hồ một cái bản đồ ẩn chứa quy tắc.
Rất nhanh, Diệp Bất Phàm đã rõ ràng lộ trình, đại não bắt đầu ghi nhớ cùng suy diễn.
Lập tức trước mặt Diệp Bất Phàm, dưới đại địa, mặt đất băng hàn thình lình nứt toác sau đó chậm rãi nhô lên, hiện hữu mơ hồ hàng vạn con đường lớn nhỏ, cắt ngang con đường mà hắn đang đứng, nhìn tổng thể thì đây chính là mô phỏng mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.
Diệp Bất Phàm tiếp tục thôi diễn, không vì sự việc phát sinh mà hốt hoảng, theo mạch văn tối giản trên bia đá Diệp Bất Phàm ẩn ẩn nhìn ra con đường vốn thuộc về bản thân, con đường này hướng đông chạy dài, vòng qua một ngọn cao sơn, tận cùng là một gốc đại thụ cực kỳ to lớn, phảng phất muốn chống đỡ cả thiên địa, gốc cây đen nhánh im lìm như Định Hải Thần Châm, tán cây buông dài che kín mấy vạn dặm trời.
Thời khắc này tầm mắt Diệp Bất Phàm có thể xuyên thấu tinh không, nhìn được rõ ràng mọi chuyển biến của thiên địa, tại đó ngàn vạn đạo thiểm điện hồ quang vặn vẹo đầy trời du tẩu giống như mang theo một loại quy tắc ước pháp vô hình mà hiện tại Diệp Bất Phàm còn chưa thể nào cảm nhận.
Sát na này trời đất nổ tung, thiên địa cộng minh thanh âm, trên cao Thiên Khí cuồn cuộn hoá thành một đầu Băng Long gào thét lao xuống đỉnh đầu Diệp Bất Phàm dưới đất, Địa Khí trực tiếp thẩm thấu, tiến nhập thể nội.
Linh khí nhập thể.
Diệp Bất Phàm biểu tình gấp gáp, linh khí theo hô hấp, theo 10 vạn 8 ngàn lỗ chân lông điên loạn tuần hoàn chảy xuôi trong kỳ kinh bát mạch, gần như ngay lập tức phía trước Đan Điền một mũi khoan linh khí lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trống rỗng thành hình, mũi khoan linh khí gào thét động đãng khí thế như muốn trực tiếp xé nát Đan Điền.
Diệp Bất Phàm miệng nhẩm pháp ngôn, tay ấn pháp quyết, ý thức hắn chủ động câu thông cùng mũi khoan linh khí, rất nhanh mũi khoan tiếp cận Đan Điền, đâm sâu vào bên trong, lúc này Đan Điền đại môn đóng chặt dưới tác động của ngoại lực bắt đầu có dấu hiệu phản kháng.
Một màn ánh sáng bàng bạc dâng lên cố tình ngăn cản, hai bên khí thế như muốn lẫn nhau ăn tươi nuốt sống, lập tức một cỗ đau đớn mãnh liệt dội đến đại não, vùng bụng quặn thắt, tựa hồ ngàn vạn mũi tên tề nhiên công kích, cỗ đau đớn này khiến Diệp Bất Phàm toát mồ hôi lạnh.
Đại môn Đan Điền quả thực vô cùng rắn chắc, dưới mũi khoan linh khí điên cuồng công kích cũng không chút nào biểu hiện ra yếu thế, quá trình này kéo dài hơn mười hơi thở, đau đớn theo thời gian liên tục dâng lên lên, mãi một lúc tựa hồ đã đạt đến cực hạn chịu đựng, Diệp Bất Phàm há miệng gầm lớn, gân xanh cuồn cuộn, hốc mắt phát hồng, khuôn mặt càng vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi tắm ướt y phục cả người như muốn nổ tung.
"Không thể!" Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, thanh âm lạnh lẽo nghe như tiếng dã thú thống khổ thê minh, hắn quyết định ngừng lại, dù sao mục đích của hắn lần này cũng chỉ là thăm dò nếm thử.
Theo Diệp Bất Phàm thu công mũi khoan linh khí tự động tán đi, thể nội linh khí biến mất vô tung vô ảnh, bất quá, vùng bụng vẫn âm âm đau nhức.
Diệp Bất Phàm thở ra một hơi dư khí, đưa tay vuốt xuống mồ hôi lạnh, bản thân hắn biết quá trình Ngưng Khí khó khăn nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng quá mười hơi thở, trong khi muốn mở ra Đan Điền thời gian cụ thể là bao lâu vẫn còn chưa xác định.
"Cũng đúng! Linh Tu là bên trong vạn người chọn một, nếu quá trình không ẩn chứa trùng điệp khó khăn thì thế gian này hẳn ai ai cũng đều là Tu Giả, làm gì còn có phàm nhân!" Diệp Bất Phàm cảm khái nói thầm.
Nhưng Hắc Điểu giờ phút này ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng ngẩng đầu nhìn chằm chằm nắm đan dược trên tay Diệp Bất Phàm, ngay lúc đó một cỗ dược hương tán loạn mà ra, Hắc Điểu hô hấp dồn dập, ý thức của nó đối với kỳ đan kia vậy mà nảy sinh mãnh liệt thèm khát.
"Đây tuyệt không phải đan dược tầm thường, mặc dù độ tinh khiết không cao chỉ đạt đến sáu thành nhưng ở trên cấp độ...Hình như có điều không đúng!" Hắc Điểu kinh hoảng nói thầm, rất nhanh liền chui qua nách Diệp Bất Phàm theo ống tay áo đi thẳng đến bàn tay phải.
Vừa tới gần cỗ dược hương càng thêm nồng đậm, Hắc Điểu co rúm hai chân nhấc mông hít vào liên tục mấy hơi khiến cho tâm thần lập tức ong ong chấn động, tuy nhiên nó không phải phi cầm tầm thường.
Biết có điều không ổn Hắc Điểu dứt khoát cắn lưỡi, mượn cơn đau đi thanh lọc tâm thần.
"Là đan dược chi phối tâm thần, dược tính cực cao!" Hắc Điểu lẩm bẩm lại tiếp tục hít thêm mấy hơi.
"Sảng khoái! Ta cảm thấy nóng, muốn cởi bỏ.. Không! Không!" Mặt chim đỏ, mào nhỏ dựng thẳng liên tục co giật, sau đó bỗng nhiên nhấc chân tựa hồ phát cuồng cào cấu lên ngực nhổ xuống mấy nhúm lông lớn.
"Cởi hết, cởi hết a!".
"Đây là thứ chó gì?" Hắc Điểu bộ dáng vặn vẹo dữ tợn, nhịn một lúc tựa hồ không thể kiềm chế được, Hắc Điểu ở trong ống tay áo Diệp Bất Phàm điên cuồng gào thét.
"Im lặng!" Diệp Bất Phàm cáu, một tay trực tiếp vỗ lên người Hắc Điểu.
"Diệp Bất Phàm...Tiểu Thanh Tử...Điểu Gia hỏi ngươi, ngươi điều chế đan gì, tại sao ta hít vào liền phát cuồng như vậy?" Hắc Điểu cổ họng khô khốc, trước mắt bắt đầu phát sinh ảo giác, mơ hồ nhìn thấy một đàn Khổng Tước cái đang xòe đuôi nhảy múa.
Diệp Bất Phàm âm trầm, nghĩ rằng con chim kia đang cố tình chọc tức, lúc này hắn hoàn toàn không có tâm trạng để đôi co, một tay dứt khoát thọc sâu vào ngực nắm lấy cổ Hắc Điểu kéo ra, chưa dừng lại còn liên tục nhét vào miệng Hắc Điểu một mạch mấy viên kỳ đan, xong đỏ mắt gầm nhẹ:" Đan con em ngươi! Cút!".
Thanh âm rơi xuống, Hắc Điểu cũng bị ném đến bãi đất trống bên cạnh, xong xuôi, Diệp Bất Phàm phủi tay trở về động phủ của mình.
Hắc Điểu như chim chết nằm trên mặt đất lăn lộn vô cùng chật vật, lúc này ảo giác càng nhiều, càng ngưng thực, nó nhìn thấy đàn Khổng Tước cái kia không những xòe đuôi khiêu vũ mà còn bắt đầu thoát y rồi.
Cổ họng khô khốc, cả người giống như rơi vào một vũng nham tương nóng bỏng, toàn thân Hắc Điểu cứng đơ, thể nội chí dương cương khí như lưu tinh loạn vũ điên cuồng tàn phá:"Không!! Là Xuân Dược!".
Hắc Điểu hét thảm, ánh mắt mờ mịt vô thần.
Lúc này, đỉnh Khâu Sơn bên trong Hạ Viện sơn môn thình lình vang lên một tiếng điểu minh thanh thúy, gần như ngay lập tức ánh mắt Hắc Điểu sáng rực, hai mắt linh động xoay tròn, đầu nhỏ ngẩng cao, cả người cong lại run nhẹ mấy cái, rốt cuộc hướng địa phương phát ra tiếng điểu minh cực tốc phóng đi.
Diệp Bất Phàm không biết chuyện này, sau khi trở lại động phủ thì ngây ngốc thêm mấy canh giờ tiêu hóa thất vọng, mất một lúc, Diệp Bất Phàm mở mắt, ánh mắt lạnh xuống, hai tay xiết chặt nhẹ giọng lẩm bẩm:" Nhất định là tại con chim đó, lão tử từ nay cùng với tất cả loài phi cầm đều có thù!".
Lại hai canh giờ qua đi, Diệp Bất Phàm lật tới từng quyển đan phương, cố gắng nhồi nhét thật nhiều kiến thức vào đầu, một năm qua đều liên tục như vậy, đến nỗi Vạn Dược Đan Đồ giờ phút này hắn đã cực kỳ thông suốt, tuy nhiên Đan Tu thường sợ hãi quá trình ghi nhớ, cũng tương tự Linh Tu xem hấp nạp là khổ hình đáng sợ nhất.
Không biết bao lâu sau Diệp Bất Phàm mệt mỏi nhấc tay bóp trán, luôn tiện lùa đống đan phương sang một bên, động phủ khép chặt hoàn toàn không có ánh sáng, cái ninh tường đến đáng sợ này Diệp Bất Phàm đã khá quen thuộc, Diệp Bất Phàm thở sâu.
Ngẫm lại thì mục đích hắn bái vào Bát Cực Đạo Tông là vì truy cầu thực lực, đến sau cùng mới nhận ra bản thân tại con đường Tiên Đạo không có cơ duyên, Diệp Bất Phàm buộc phải chọn Đan Tu như một cách để cứu cánh.
Mặc dù hao tổn phần lớn thời gian trên đan phương dược đỉnh, tuy nhiên Diệp Bất Phàm chưa bao giờ xem nhẹ Tu Linh, vậy cho nên trong vòng một năm bằng vào thiên phú tầm thường dưới ít ỏi hạ cấp đan dược phụ trợ, Diệp Bất Phàm cũng thuận lợi đi đến Khí Huyết cảnh viên mãn, kém một chút nữa thôi, chỉ cần mở ra Ngưng Khí Đan Điền thì hắn chính là Đan Linh Song Tu.
Ngưng Khí Đan Điền là cực hạn mơ ước của Diệp Bất Phàm, một khắc khi Đan Điền mở ra đồng nghĩa trên Tu Tiên Lộ hoa đăng thắp sáng, Diệp Bất Phàm chưa bao giờ từ bỏ khát vọng, theo hắn thì chỉ cần bản thân đi đến Đan Sư, luyện chế ra được Phá Cảnh Đan liền có thể lấy tài năng bù đắp cho thiên phú.
"Nếu đã bày ra hai con đường trước mặt tại sao ta lại không dám đi cả hai? Phải thử trùng kích Đan Điền xem cảm giác rốt cuộc thế nào!" Diệp Bất Phàm hô hấp ngưng trọng, trong đầu thình lình lóe lên suy nghĩ táo bạo kia.
Nói trùng kích Đan Điền nghe có vẻ dễ dàng nhưng trên thực tế khó khăn ngàn vạn, kẻ thiên phú không cao như hắn đã bị chú định Thiên Đạo xa lánh, thông thường Đan Điền vô cùng rắn chắc, để mở ra phải chịu đựng vô vàn thống khổ, vậy nên bắt buộc phải có một quả Đạo Tâm kiên định hơn người, thêm nữa quá trình này còn ẩn chứa rất nhiều hung hiểm, sai sót liền xem như thân tử mệnh tiêu.
Nghĩ là làm, Diệp Bất Phàm cắn răng, cố gắng quan tưởng toàn bộ ghi chép bên trong môn Luyện Khí Công Pháp cơ sở mà ngày trước khi bái tông hắn được ban cho.
Áo nghĩa của Luyện Khí Công Pháp chính là khiến cho linh hồn rơi vào một loại trạng thái du hư gọi là vong ngã, ở vong ngã trạng thái linh hồn dung hợp cùng thiên địa, đi cảm nhận sự tồn tại của thiên địa linh khí, tìm cách dẫn dắt linh khí tiến nhập thể nội mượn ngoại lực đó công kích, phá bỏ tấm màn ngăn Đan Điền.
Trong đầu Diệp Bất Phàm hiện lên một cái đồ án, chính là đồ án được vẽ lại bên trong Luyện Khí Công Pháp, nó có hình dạng một chiếc lá cây với dày đặc mạch văn mà điểm đầu điểm cuối mạch văn không được chú định rõ ràng, hiển nhiên muốn tìm hiểu phải sử dụng tư duy.
"Diệp Lục Đồ Đằng!" Diệp Bất Phàm ngưng thần đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, trong cổ họng thình lình vang lên thanh âm nhàn nhạt cũng không biết có phải chính miệng hắn vừa nói ra hay không.
Bước đầu tiên để mở Ngưng Khí Đan Điền là tìm hiểu lộ trình mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.
Diệp Lục Đồ Đằng giống như một con đường tồn tại đầy đủ điểm khởi đầu, nơi kết thúc, quy tắc ẩn chứa bên trong mặc dù trước sau cố định nhưng mỗi người, ở mỗi thời khắc đều có một cách nhìn khác biệt.
Cho nên mạch văn rối rắm hay đơn giản, lộ trình mạch văn dài hay ngắn đến cùng là do thiên phú quyết định.
Bất kỳ Linh Tu nào muốn mở ra Ngưng Khí Đan Điền đều phải đi qua một bước này, có lẽ bên trong cõi U Minh cố tình đưa ra thử thách, tựa hồ muốn khai sáng cho nhân loại một thứ còn ẩn tàng nào đó.
Mạch văn trong đầu Diệp Bất Phàm hệt một sợi chỉ rối, tinh thần tập trung cao độ, bỗng nhiên trước mặt Diệp Bất Phàm mơ hồ hiện ra một con đường, con đường này rất dài, uốn lượn trùng điệp, bốn bề khung cảnh đồng nhất một màu băng tuyết trắng xoá, cỏ dại ven đường bị hàn thực xâm chiếm, lá cây cong xuống óng ánh như nước, thậm chí bầu trời bên trên cũng một màu trắng tinh lạnh lẽo, mặt trời màu bạc, lại có vô cùng vô tận hoa bồ công anh hóa bông tuyết theo gió phiêu diêu.
Mênh mang bất tận! Diệp Bất Phàm rơi vào vong ngã, linh hồn hư dư.
Trạng thái vong ngã kéo dài, Diệp Bất Phàm như kẻ đắm mộng, trên con đường không điểm kết chậm rãi đi, hắn cảm nhận được cái băng hàn tê tái, cảm nhận được một màu trắng tang tóc, cảm nhận được mùi vị hàn khí đậm đặc cắt vào da thịt.
Diệp Bất Phàm phảng phất quên đi khái niệm thời gian, không biết bao lâu sau sừng sững ở giữa con đường là một tảng đá đen cao lớn như bia mộ cắm lên đại địa, bia đá tựa hồ trời sinh đã mang theo thâm trầm khí tức, càng tràn ngập cổ lão ý vị.
"Quen thuộc!" Diệp Bất Phàm mơ màng.
Linh hồn chăm chú quan sát, bốn bề bia đá hàn khí ngùn ngụt phun trào, tưởng chừng cực kỳ lạnh lẽo, nhưng chạm tay mới thấy một luồng khí nóng kỳ dị trực tiếp đi xuyên vào cơ thể, cái chạm tay này mang lại cho Diệp Bất Phàm một cỗ cảm xúc hết sức khó nói, có lẽ hài tử lần đầu chạm tay lên khuôn mặt mẫu thân, ấm áp mà thân thuộc, tương liên nhưng xa lạ.
Diệp Bất Phàm thở sâu, tinh thần tập trung quan sát tấm bia đá, giờ phút này bên trên bia đá bỗng nhiên hiện lên dày đặc mạch văn, giống hệt với mạch văn của Diệp Lục Đồ Đằng, tuy nhiên những mạch văn này lại tối giản hơn rất nhiều, tựa hồ một cái bản đồ ẩn chứa quy tắc.
Rất nhanh, Diệp Bất Phàm đã rõ ràng lộ trình, đại não bắt đầu ghi nhớ cùng suy diễn.
Lập tức trước mặt Diệp Bất Phàm, dưới đại địa, mặt đất băng hàn thình lình nứt toác sau đó chậm rãi nhô lên, hiện hữu mơ hồ hàng vạn con đường lớn nhỏ, cắt ngang con đường mà hắn đang đứng, nhìn tổng thể thì đây chính là mô phỏng mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.
Diệp Bất Phàm tiếp tục thôi diễn, không vì sự việc phát sinh mà hốt hoảng, theo mạch văn tối giản trên bia đá Diệp Bất Phàm ẩn ẩn nhìn ra con đường vốn thuộc về bản thân, con đường này hướng đông chạy dài, vòng qua một ngọn cao sơn, tận cùng là một gốc đại thụ cực kỳ to lớn, phảng phất muốn chống đỡ cả thiên địa, gốc cây đen nhánh im lìm như Định Hải Thần Châm, tán cây buông dài che kín mấy vạn dặm trời.
Thời khắc này tầm mắt Diệp Bất Phàm có thể xuyên thấu tinh không, nhìn được rõ ràng mọi chuyển biến của thiên địa, tại đó ngàn vạn đạo thiểm điện hồ quang vặn vẹo đầy trời du tẩu giống như mang theo một loại quy tắc ước pháp vô hình mà hiện tại Diệp Bất Phàm còn chưa thể nào cảm nhận.
Sát na này trời đất nổ tung, thiên địa cộng minh thanh âm, trên cao Thiên Khí cuồn cuộn hoá thành một đầu Băng Long gào thét lao xuống đỉnh đầu Diệp Bất Phàm dưới đất, Địa Khí trực tiếp thẩm thấu, tiến nhập thể nội.
Linh khí nhập thể.
Diệp Bất Phàm biểu tình gấp gáp, linh khí theo hô hấp, theo 10 vạn 8 ngàn lỗ chân lông điên loạn tuần hoàn chảy xuôi trong kỳ kinh bát mạch, gần như ngay lập tức phía trước Đan Điền một mũi khoan linh khí lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trống rỗng thành hình, mũi khoan linh khí gào thét động đãng khí thế như muốn trực tiếp xé nát Đan Điền.
Diệp Bất Phàm miệng nhẩm pháp ngôn, tay ấn pháp quyết, ý thức hắn chủ động câu thông cùng mũi khoan linh khí, rất nhanh mũi khoan tiếp cận Đan Điền, đâm sâu vào bên trong, lúc này Đan Điền đại môn đóng chặt dưới tác động của ngoại lực bắt đầu có dấu hiệu phản kháng.
Một màn ánh sáng bàng bạc dâng lên cố tình ngăn cản, hai bên khí thế như muốn lẫn nhau ăn tươi nuốt sống, lập tức một cỗ đau đớn mãnh liệt dội đến đại não, vùng bụng quặn thắt, tựa hồ ngàn vạn mũi tên tề nhiên công kích, cỗ đau đớn này khiến Diệp Bất Phàm toát mồ hôi lạnh.
Đại môn Đan Điền quả thực vô cùng rắn chắc, dưới mũi khoan linh khí điên cuồng công kích cũng không chút nào biểu hiện ra yếu thế, quá trình này kéo dài hơn mười hơi thở, đau đớn theo thời gian liên tục dâng lên lên, mãi một lúc tựa hồ đã đạt đến cực hạn chịu đựng, Diệp Bất Phàm há miệng gầm lớn, gân xanh cuồn cuộn, hốc mắt phát hồng, khuôn mặt càng vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi tắm ướt y phục cả người như muốn nổ tung.
"Không thể!" Diệp Bất Phàm gầm nhẹ, thanh âm lạnh lẽo nghe như tiếng dã thú thống khổ thê minh, hắn quyết định ngừng lại, dù sao mục đích của hắn lần này cũng chỉ là thăm dò nếm thử.
Theo Diệp Bất Phàm thu công mũi khoan linh khí tự động tán đi, thể nội linh khí biến mất vô tung vô ảnh, bất quá, vùng bụng vẫn âm âm đau nhức.
Diệp Bất Phàm thở ra một hơi dư khí, đưa tay vuốt xuống mồ hôi lạnh, bản thân hắn biết quá trình Ngưng Khí khó khăn nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng quá mười hơi thở, trong khi muốn mở ra Đan Điền thời gian cụ thể là bao lâu vẫn còn chưa xác định.
"Cũng đúng! Linh Tu là bên trong vạn người chọn một, nếu quá trình không ẩn chứa trùng điệp khó khăn thì thế gian này hẳn ai ai cũng đều là Tu Giả, làm gì còn có phàm nhân!" Diệp Bất Phàm cảm khái nói thầm.
Danh sách chương