Cả đời này của Vương Lâm dĩ nhiên đã quen với việc bị tất cả ánh mắt ngưng tụ lại nhìn mình như trường hợp này, thần sắc hắn vẫn như thường, tóc bạc trên đầu bất động, bình tĩnh hướng về phía trước đạp không đi tới.
Người này là ai?
Hắn một mình tới đây, còn xuất hiện vào tiếng trống thứ chín, chẳng lẽ là có thân phân đặc biệt?
Người này rất lạ.
Tiếng nghị luận rì rầm vang lên. Trong sự chú ý của vạn người, Vương Lâm đi qua mấy ngàn chiếc ghế kia, đi qua Nhất Bách Linh Bát Cấm, Thất Thập Nhị Thánh, Tam Thập Lục.
Theo bước chân hắn, những ánh mắt ngưng tụ lên thân thể hắn càng ngày càng nhiều, thanh âm rì rầm kia càng ngày càng nổi lên kịch liệt.
Hắn định ngồi ở chỗ nào!
Hắn dám đi tới hàng đầu. Bốn vị trí ở hàng đầu kia là chuẩn bị cho Đại Thiên Tôn và quốc sư, hai chỗ còn lại là của hai vị lão tổ của Đạo Cổ vẫn còn sống cho ngày nay!
Bốn cái ghế ở hàng đầu tiên có một cái ở phía trước, ba cái ở phía sau. Khi Vương Lâm đi qua không trung bên trên Thập Bát Vương, lập tức mười tám vị vương gia này đều nhìn về phía hắn, thần sắc ngưng trọng. Trong mười tám người này có bảy người đứng lên, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
Trước một cái vái này, lập tức trên quảng trường gần vạn người lại một lần nữa ồ lên, tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, không ngờ vượt qua cả Thập Bát Vương và chín Bất Diệt Tướng lúc trước.
Bước chân Vương Lâm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía bảy người vừa vái, sau khi mỉm cười gật đầu. liền đi về phía chín Đạo Cổ Bất Diệt Tướng bị hắc khí bao phủ kia.
Chín người kia có tám người trầm mặc, nhưng duy chỉ có người có thể so với Dược Thiên Tôn xông qua tầng thứ mười bốn của Tiên Tộc kia thân thể ẩn trong đám hắc khí ánh mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên thân thể từ trên ghế đứng lên, dường như muốn ngăn cản Vương Lâm bay qua không trung phía trên hắn.
Nhưng ngay khi hắn sắp sửa đứng dậy, hai mắt Vương Lâm lạnh lùng nhìn lại, trong mắt hắn chợt lóe lên hồng quang sát khí, lập tức có một uy áp kinh người từ trên người Vương Lâm bỗng nhiên tản ra, rồi trong nháy mắt lại biến mất.
Nhưng mặc dù uy áp chỉ tản ra trong nháy mắt, nhưng cũng khiến cho người đang muốn đứng dậy kia chấn động toàn thân, thân thể lập tức run lên, không thể nào đứng lên được, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, phịch một tiếng lại ngồi xuống ghế.
Lúc này tâm thần hắn ầm vang, mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra. Một ánh mắt kia của Vương Lâm theo hắn nhìn giống như là đặt mình vào trong một trận chém giết điên cuồng, bị Vương Lâm liên tục giết chết hơn mấy ngàn lần, giống như nhập vào trong ảo ảnh, không ngừng tử vong!
Cảm giác này cả đời hắn chưa bao giờ từng có, ánh mắt kia như xâm nhập vào trong cơ thể, như cắn nát lục phủ ngũ tạng của hắn, nạo hết xương cốt máu thịt của hắn, rút linh hồn ra bóp nát. Lúc này trái tim hắn đập thình thịch, giống như là muốn vỡ tan.
Ngay khi hắn lại ngồi xuống, thân thể Vương Lâm hạ xuống, đứng ở nơi tận cùng phía trước những hàng ghế tạo thành hình quạt trên quảng trường này, xoay người nhìn thoáng qua vô số ghế trên đài cao giữa không trung, rồi lại nhìn thoáng qua mấy vạn người trên quảng trường.
Vương Lâm vung tay áo, bình tĩnh ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, lập tức trên quảng trường lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Hắn là ai vậy, sao lại ngồi ở chỗ của Huyền La Đại Thiên Tôn, chuyện này Uy áp vừa rồi từ người này lan ra cực kỳ hùng mạnh, không ngờ lại khiến cho ta có cảm giác trái tim ngừng đập. Sức mạnh Cổ Tộc của người này sâu không thể lường được, quyết không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
Ta nghe nói Huyền La Đại Thiên Tôn gần đây có tuyên bố thu nhận một đệ tử. Người này chẳng lẽ chính là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn! Nhưng hắn còn trẻ như vậy Quả nhiên là hắn!
Bạch Phát Dược Thiên Tôn! Không ngờ người này lại là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn.
Sao, hắn là Bạch Phát Dược Thiên Tôn, Bạch Phát Dược Thiên Tôn kia không phải là người của Tiên Tộc sao, nghe nói là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn! Thậm chí còn nghe đồn hắn là mặt trời thứ mười của Tiên Cương đại lục!
Nhận ra thân phận của Vương Lâm cũng giống như Kế Đô hoàng tử đó là những người trong hoàng tộc của Cổ Tộc tam mạch. Bộ tộc Đạo Cổ còn đỡ một chút, chuyện về Vương Lâm bọn họ còn hơi biết được, nhưng hai tộc còn lại thần sắc cực kỳ phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ mang theo một vẻ kiêng kị.
Trên thực tế, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Vương Lâm. Nên biết rằng Huyền La đã mang theo Vương Lâm đi qua vùng đất của Thủy Cổ và Cực Cổ, cho nên những người đi tới Đạo Cổ nhất mạch này ngoài việc đưa lễ mừng, còn có ý định mượn cơ hội này để quan sát thực lực của Đạo Cổ.
Trong những ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, có một ánh mắt mang theo vẻ kích động và cuồng nhiệt. Ánh mắt này tới từ một đài cao ở trên không trung, đó là chỗ của Kế Đô hoàng tử.
Kế Đô hoàng tử ngồi ở đó, hắn nhìn Vương Lâm từ lúc mới xuất hiện cho tới khi bị hàng vạn người chú ý bàn luận. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Vương Lâm, hắn hít sâu vào một hơi.
Tên của nghĩa phụ cả Cổ Tộc đều biết! Uy danh của nghĩa phụ lại càng chấn động nhân tâm, nếu nghĩa phụ có thể giúp ta… Kế Đô hoàng tử nắm chặt tay.
Vương Lâm không để ý tới những ánh mắt đang ngưng tụ trên người, nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng hắn giờ phút này tâm can đảo lộn, giống như là nảy sinh tâm ma. Mơ hồ có cảm giác khiến cho hắn không thể khống chế được.
Cảm giác này xuất hiện từ sau khi Vương Lâm đi tới hoàng cung, là do sự hoảng sợ lúc trước chuyển hóa thành, ngay khi hắn ngồi vào chỗ này, ầm ầm bạo phát, khiến cho Vương Lâm thất kinh.
Tuy là Vương Lâm có thể áp chế, nhưng cũng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Nếu không như vậy, vừa rồi khi Bất Diệt Tướng kia đứng dậy, Vương Lâm tuyệt đối sẽ không tản ra uy áp, lộ ra một tia dao động tu vi.
Nhân vật như vậy còn chưa có tư cách khiến cho hắn làm như vậy. Thậm chí trong khoảnh khắc vừa rồi, Vương Lâm còn có ý niệm điên cuồng muốn giết chết người này, giết chết tất cả mọi người nơi đây.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, vì sao khi tới hoàng cung của Đạo Cổ này ta lại như vậy?
Vương Lâm nhắm hai mắt, vận chuyển tu vi trong cơ thể, dần dần khiến cho tâm tình bình tĩnh, nhưng tâm thần hắn lại càng âm trầm hơn.
Không ổn, hoàng cung của Đạo Cổ này chẳng lẽ lại triển khai một trận pháp cấm chế nào, cho nên mới ảnh hưởng tới ta như vậy. Nhưng nhìn bốn phía lại không có bất cứ một bóng dáng của cấm chế nào Vương Lâm mở hai mắt, trầm mặc ngồi ở đó.
Mà cảm giác điên cuồng này lại chuyển hóa từ sự lo sợ. Mấy ngày trước, ta đã mơ hồ có cảm giác này, nhưng hôm nay lại càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác này giống như là có một chuyện gì đó cực kỳ trọng đại đối với ta phát sinh Giống như việc này liên quan tới sự sinh tử của ta Cho dù ta mấy lần đối mặt với nguy cơ sinh tử, cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như lúc này Lông mày Vương Lâm không thể không nhăn lại.
hoàng cung của Đạo Cổ này không thể ở lâu… Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ngay khi hắn quyết định chủ ý, tiếng trống thứ chín đang vang vọng chậm rãi tiêu tan.
Theo tiếng trống này tiêu tan, toàn bộ trong ngoài quảng trường, bao gồm cả mấy trăm đài cao trên không trung chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều bất giác ngưng bàn luận, toàn bộ ánh mắt ngưng tụ lại chính điện của quảng trường!
Hoàng tôn tới! Một thanh âm chói tai từ trong chính điện vang lên, mang theo một sức mạnh xuyên thấu kinh người vang vọng bốn phía, đồng thời cửa lớn của chính điện đang đóng rầm rầm mở ra.
Theo nó mở ra, toàn bộ ánh mắt đều ngưng tụ về phía một nam tử ngồi trên long ỷ rất lớn ở cuối đại điện.
Nam tử này mặc hoàng bào, đầu đội đế quan, thần sắc không giận mà uy, tràn ngập một sự uy nghiêm khiến cho người ta hít thở không thông. Đó chính là Đạo Cổ hoàng tôn!
Chúng thần, tham kiến hoàng tôn!
Trên quảng trường, trên đài cao, kể cả đám người Thập Bát Vương lúc này đều nhất tề đứng lên, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn trong chính điện kia đồng loạt vái một cái!
Trong đó những tộc nhân không phải thuộc Đạo Cổ có thể không quỳ, nhưng toàn bộ tộc nhân của Đạo Cổ đều quỳ trên mặt đất. Vương Lâm trầm mặc đứng lên, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia vái một cái, nhưng lại không quỳ!
Thần sắc hắn như thường, nhưng hiện giờ trong lòng cái cảm giác giết chóc điên cuồng kia giống như là thủy triều cuộn lên, ầm vang trong tâm thần và đầu óc hắn. Dường như hắn có chút không thể áp chế nổi.
Cảm giác này ngay khi chính điện mở ra, khi Đạo Cổ hoàng tôn xuất hiện trở nên cực kỳ kịch liệt.
Chư vị bình thân. Hôm nay là ngày vui của trầm, để chúc mừng cho bộ tộc Đạo Cổ ta, có buối yến tiệc này, chư vị hãy cùng say với trẫm!
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười, ánh mắt cũng đảo qua người Vương Lâm, trong lòng không vui và âm trầm, nhưng thần sắc vẫn như thường, ngược lại còn hướng về Vương Lâm gật đầu, ra vẻ rất là coi trọng.
Những bộ tộc anh em có thể đến bộ tộc Đạo Cổ ta, trẫm rất cao hứng, hôm nay trẫm sẽ không nói nhiều, trước tiên hãy nâng chén, xin mời tộc nhân Đạo Cổ ta và những bộ tộc anh em một chén!
Đạo Cổ hoàng tôn kia giơ tay phải lên lập tức ở bên cạnh hiện ra một hư ảnh. đưa tới một chén rượu.
Cùng lúc đó mọi người trên quảng trường và trên đài cao sau khi đứng dậy đều lần lượt cầm chén ở trên chỗ ngồi, mang theo vẻ cung kính, nhất tề giơ lên.
Vương Lâm trong lúc trầm mặc, thầm than một tiếng, cũng cấm lấy chén rượu. Hắn định sau một chén này sẽ đưa ra lễ vật của sư tôn, rồi lập tức rời khỏi nơi này. Sự xúc động trong lòng hắn lúc này khiến cho sắc mặt hắn mơ hồ có chút tái nhợt.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười, sau khi nhập một ngụm, hơn vạn người trên quảng trường và trên đài cao nhất tề chúc mừng, nâng chén uống hết. Vương Lâm không uống, mà chỉ nhấp một chút rồi cùng với những người khác hạ chén, đang định mở miệng.
Nhân ngày đại hỉ của bộ tộc Đạo Cổ ta, trẫm còn muốn tuyên bố một việc. Việc này có lẽ chư vị cũng đã nghe qua, đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn, Bạch Phát Dược Thiên Tôn Vương Lâm của Tiên Tộc, từ nay về sau là người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch ta!
Vương Lâm, tiến lên nghe sắc phong!
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười mở miệng.
Vương Lâm yên lặng tiến lên vài bước, ở bên ngoài chính điện ôm quyền vái một cái nữa.
Còn chưa quỳ?
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn trở nên âm trầm. Hắn không hề mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Lâm.
Hồi lâu sau, mọi người trên quảng trường cũng lần lượt nhìn ra điều dị thường, ánh mắt đều ngưng tụ lên người Vương Lâm.
Trong rất nhiều ánh mắt kia, có một ánh mắt đến từ Kế Đô hoàng tử. Hắn đè nặng sự kích động trong lòng, hắn chờ chính là một ngày mà Vương Lâm rời khỏi Đạo Cổ!
hoàng tôn, Vương mỗ thay mặt sư tôn dâng lễ vật, còn có chuyện quan trọng, nên phải rời khỏi!
Vương Lâm đã không còn kiên nhẫn, lúc này hắn vô cùng tâm phiền khí loạn, lạnh lùng nhìn hoàng tôn kia một cái. Chính hắn cũng không biết vì sao hiện giờ nhìn người này lại có một sự phản cảm và sát khí không thể nói nên lời như vậy!
Hắn vung tay áo lấy hộp gấm mà Huyền La đưa cho hắn ra, vung về phía trước, bị hư ảnh xuất hiện ở phía trước Đạo Cổ hoàng tôn đón lấy, rồi cung kính đưa cho hoàng tôn.
Vương Lâm, trẫm phong cho ngươi là người bảo hộ cho hoàng tử của Đạo Cổ nhất mạch ta! Ngươi có chuyện quan trọng, vậy thì cứ rời khỏi, đại lễ ngày mai trẫm hi vọng ngươi có thể đến.
Đạo Cổ hoàng tôn kia nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, mỉm cười mở miệng, vẫn như trước không hề để ý, càng không nhìn tới Vương Lâm.
Cho mời hoàng hậu!
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia thản nhiên mở miệng.
Sự xúc động trong lòng Vương Lâm càng nhiều, hắn xoay người đang chuẩn bị hóa thành cầu vồng rời khỏi, nhưng đột nhiên bên tai nghe thấy những tiếng chuông kêu, còn có một cảm giác không nói nên lời dường như sự xúc động trong lòng trong khoảnh khắc này biến mất không còn.
Vương Lâm sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn thấy một nữ tử mặc áo phượng từ trong điện đi ra, đi về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia.
Người này là ai?
Hắn một mình tới đây, còn xuất hiện vào tiếng trống thứ chín, chẳng lẽ là có thân phân đặc biệt?
Người này rất lạ.
Tiếng nghị luận rì rầm vang lên. Trong sự chú ý của vạn người, Vương Lâm đi qua mấy ngàn chiếc ghế kia, đi qua Nhất Bách Linh Bát Cấm, Thất Thập Nhị Thánh, Tam Thập Lục.
Theo bước chân hắn, những ánh mắt ngưng tụ lên thân thể hắn càng ngày càng nhiều, thanh âm rì rầm kia càng ngày càng nổi lên kịch liệt.
Hắn định ngồi ở chỗ nào!
Hắn dám đi tới hàng đầu. Bốn vị trí ở hàng đầu kia là chuẩn bị cho Đại Thiên Tôn và quốc sư, hai chỗ còn lại là của hai vị lão tổ của Đạo Cổ vẫn còn sống cho ngày nay!
Bốn cái ghế ở hàng đầu tiên có một cái ở phía trước, ba cái ở phía sau. Khi Vương Lâm đi qua không trung bên trên Thập Bát Vương, lập tức mười tám vị vương gia này đều nhìn về phía hắn, thần sắc ngưng trọng. Trong mười tám người này có bảy người đứng lên, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
Trước một cái vái này, lập tức trên quảng trường gần vạn người lại một lần nữa ồ lên, tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, không ngờ vượt qua cả Thập Bát Vương và chín Bất Diệt Tướng lúc trước.
Bước chân Vương Lâm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía bảy người vừa vái, sau khi mỉm cười gật đầu. liền đi về phía chín Đạo Cổ Bất Diệt Tướng bị hắc khí bao phủ kia.
Chín người kia có tám người trầm mặc, nhưng duy chỉ có người có thể so với Dược Thiên Tôn xông qua tầng thứ mười bốn của Tiên Tộc kia thân thể ẩn trong đám hắc khí ánh mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên thân thể từ trên ghế đứng lên, dường như muốn ngăn cản Vương Lâm bay qua không trung phía trên hắn.
Nhưng ngay khi hắn sắp sửa đứng dậy, hai mắt Vương Lâm lạnh lùng nhìn lại, trong mắt hắn chợt lóe lên hồng quang sát khí, lập tức có một uy áp kinh người từ trên người Vương Lâm bỗng nhiên tản ra, rồi trong nháy mắt lại biến mất.
Nhưng mặc dù uy áp chỉ tản ra trong nháy mắt, nhưng cũng khiến cho người đang muốn đứng dậy kia chấn động toàn thân, thân thể lập tức run lên, không thể nào đứng lên được, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, phịch một tiếng lại ngồi xuống ghế.
Lúc này tâm thần hắn ầm vang, mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra. Một ánh mắt kia của Vương Lâm theo hắn nhìn giống như là đặt mình vào trong một trận chém giết điên cuồng, bị Vương Lâm liên tục giết chết hơn mấy ngàn lần, giống như nhập vào trong ảo ảnh, không ngừng tử vong!
Cảm giác này cả đời hắn chưa bao giờ từng có, ánh mắt kia như xâm nhập vào trong cơ thể, như cắn nát lục phủ ngũ tạng của hắn, nạo hết xương cốt máu thịt của hắn, rút linh hồn ra bóp nát. Lúc này trái tim hắn đập thình thịch, giống như là muốn vỡ tan.
Ngay khi hắn lại ngồi xuống, thân thể Vương Lâm hạ xuống, đứng ở nơi tận cùng phía trước những hàng ghế tạo thành hình quạt trên quảng trường này, xoay người nhìn thoáng qua vô số ghế trên đài cao giữa không trung, rồi lại nhìn thoáng qua mấy vạn người trên quảng trường.
Vương Lâm vung tay áo, bình tĩnh ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi xuống, lập tức trên quảng trường lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Hắn là ai vậy, sao lại ngồi ở chỗ của Huyền La Đại Thiên Tôn, chuyện này Uy áp vừa rồi từ người này lan ra cực kỳ hùng mạnh, không ngờ lại khiến cho ta có cảm giác trái tim ngừng đập. Sức mạnh Cổ Tộc của người này sâu không thể lường được, quyết không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
Ta nghe nói Huyền La Đại Thiên Tôn gần đây có tuyên bố thu nhận một đệ tử. Người này chẳng lẽ chính là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn! Nhưng hắn còn trẻ như vậy Quả nhiên là hắn!
Bạch Phát Dược Thiên Tôn! Không ngờ người này lại là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn.
Sao, hắn là Bạch Phát Dược Thiên Tôn, Bạch Phát Dược Thiên Tôn kia không phải là người của Tiên Tộc sao, nghe nói là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn! Thậm chí còn nghe đồn hắn là mặt trời thứ mười của Tiên Cương đại lục!
Nhận ra thân phận của Vương Lâm cũng giống như Kế Đô hoàng tử đó là những người trong hoàng tộc của Cổ Tộc tam mạch. Bộ tộc Đạo Cổ còn đỡ một chút, chuyện về Vương Lâm bọn họ còn hơi biết được, nhưng hai tộc còn lại thần sắc cực kỳ phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ mang theo một vẻ kiêng kị.
Trên thực tế, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Vương Lâm. Nên biết rằng Huyền La đã mang theo Vương Lâm đi qua vùng đất của Thủy Cổ và Cực Cổ, cho nên những người đi tới Đạo Cổ nhất mạch này ngoài việc đưa lễ mừng, còn có ý định mượn cơ hội này để quan sát thực lực của Đạo Cổ.
Trong những ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, có một ánh mắt mang theo vẻ kích động và cuồng nhiệt. Ánh mắt này tới từ một đài cao ở trên không trung, đó là chỗ của Kế Đô hoàng tử.
Kế Đô hoàng tử ngồi ở đó, hắn nhìn Vương Lâm từ lúc mới xuất hiện cho tới khi bị hàng vạn người chú ý bàn luận. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Vương Lâm, hắn hít sâu vào một hơi.
Tên của nghĩa phụ cả Cổ Tộc đều biết! Uy danh của nghĩa phụ lại càng chấn động nhân tâm, nếu nghĩa phụ có thể giúp ta… Kế Đô hoàng tử nắm chặt tay.
Vương Lâm không để ý tới những ánh mắt đang ngưng tụ trên người, nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng hắn giờ phút này tâm can đảo lộn, giống như là nảy sinh tâm ma. Mơ hồ có cảm giác khiến cho hắn không thể khống chế được.
Cảm giác này xuất hiện từ sau khi Vương Lâm đi tới hoàng cung, là do sự hoảng sợ lúc trước chuyển hóa thành, ngay khi hắn ngồi vào chỗ này, ầm ầm bạo phát, khiến cho Vương Lâm thất kinh.
Tuy là Vương Lâm có thể áp chế, nhưng cũng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Nếu không như vậy, vừa rồi khi Bất Diệt Tướng kia đứng dậy, Vương Lâm tuyệt đối sẽ không tản ra uy áp, lộ ra một tia dao động tu vi.
Nhân vật như vậy còn chưa có tư cách khiến cho hắn làm như vậy. Thậm chí trong khoảnh khắc vừa rồi, Vương Lâm còn có ý niệm điên cuồng muốn giết chết người này, giết chết tất cả mọi người nơi đây.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, vì sao khi tới hoàng cung của Đạo Cổ này ta lại như vậy?
Vương Lâm nhắm hai mắt, vận chuyển tu vi trong cơ thể, dần dần khiến cho tâm tình bình tĩnh, nhưng tâm thần hắn lại càng âm trầm hơn.
Không ổn, hoàng cung của Đạo Cổ này chẳng lẽ lại triển khai một trận pháp cấm chế nào, cho nên mới ảnh hưởng tới ta như vậy. Nhưng nhìn bốn phía lại không có bất cứ một bóng dáng của cấm chế nào Vương Lâm mở hai mắt, trầm mặc ngồi ở đó.
Mà cảm giác điên cuồng này lại chuyển hóa từ sự lo sợ. Mấy ngày trước, ta đã mơ hồ có cảm giác này, nhưng hôm nay lại càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác này giống như là có một chuyện gì đó cực kỳ trọng đại đối với ta phát sinh Giống như việc này liên quan tới sự sinh tử của ta Cho dù ta mấy lần đối mặt với nguy cơ sinh tử, cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như lúc này Lông mày Vương Lâm không thể không nhăn lại.
hoàng cung của Đạo Cổ này không thể ở lâu… Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ngay khi hắn quyết định chủ ý, tiếng trống thứ chín đang vang vọng chậm rãi tiêu tan.
Theo tiếng trống này tiêu tan, toàn bộ trong ngoài quảng trường, bao gồm cả mấy trăm đài cao trên không trung chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều bất giác ngưng bàn luận, toàn bộ ánh mắt ngưng tụ lại chính điện của quảng trường!
Hoàng tôn tới! Một thanh âm chói tai từ trong chính điện vang lên, mang theo một sức mạnh xuyên thấu kinh người vang vọng bốn phía, đồng thời cửa lớn của chính điện đang đóng rầm rầm mở ra.
Theo nó mở ra, toàn bộ ánh mắt đều ngưng tụ về phía một nam tử ngồi trên long ỷ rất lớn ở cuối đại điện.
Nam tử này mặc hoàng bào, đầu đội đế quan, thần sắc không giận mà uy, tràn ngập một sự uy nghiêm khiến cho người ta hít thở không thông. Đó chính là Đạo Cổ hoàng tôn!
Chúng thần, tham kiến hoàng tôn!
Trên quảng trường, trên đài cao, kể cả đám người Thập Bát Vương lúc này đều nhất tề đứng lên, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn trong chính điện kia đồng loạt vái một cái!
Trong đó những tộc nhân không phải thuộc Đạo Cổ có thể không quỳ, nhưng toàn bộ tộc nhân của Đạo Cổ đều quỳ trên mặt đất. Vương Lâm trầm mặc đứng lên, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia vái một cái, nhưng lại không quỳ!
Thần sắc hắn như thường, nhưng hiện giờ trong lòng cái cảm giác giết chóc điên cuồng kia giống như là thủy triều cuộn lên, ầm vang trong tâm thần và đầu óc hắn. Dường như hắn có chút không thể áp chế nổi.
Cảm giác này ngay khi chính điện mở ra, khi Đạo Cổ hoàng tôn xuất hiện trở nên cực kỳ kịch liệt.
Chư vị bình thân. Hôm nay là ngày vui của trầm, để chúc mừng cho bộ tộc Đạo Cổ ta, có buối yến tiệc này, chư vị hãy cùng say với trẫm!
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười, ánh mắt cũng đảo qua người Vương Lâm, trong lòng không vui và âm trầm, nhưng thần sắc vẫn như thường, ngược lại còn hướng về Vương Lâm gật đầu, ra vẻ rất là coi trọng.
Những bộ tộc anh em có thể đến bộ tộc Đạo Cổ ta, trẫm rất cao hứng, hôm nay trẫm sẽ không nói nhiều, trước tiên hãy nâng chén, xin mời tộc nhân Đạo Cổ ta và những bộ tộc anh em một chén!
Đạo Cổ hoàng tôn kia giơ tay phải lên lập tức ở bên cạnh hiện ra một hư ảnh. đưa tới một chén rượu.
Cùng lúc đó mọi người trên quảng trường và trên đài cao sau khi đứng dậy đều lần lượt cầm chén ở trên chỗ ngồi, mang theo vẻ cung kính, nhất tề giơ lên.
Vương Lâm trong lúc trầm mặc, thầm than một tiếng, cũng cấm lấy chén rượu. Hắn định sau một chén này sẽ đưa ra lễ vật của sư tôn, rồi lập tức rời khỏi nơi này. Sự xúc động trong lòng hắn lúc này khiến cho sắc mặt hắn mơ hồ có chút tái nhợt.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười, sau khi nhập một ngụm, hơn vạn người trên quảng trường và trên đài cao nhất tề chúc mừng, nâng chén uống hết. Vương Lâm không uống, mà chỉ nhấp một chút rồi cùng với những người khác hạ chén, đang định mở miệng.
Nhân ngày đại hỉ của bộ tộc Đạo Cổ ta, trẫm còn muốn tuyên bố một việc. Việc này có lẽ chư vị cũng đã nghe qua, đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn, Bạch Phát Dược Thiên Tôn Vương Lâm của Tiên Tộc, từ nay về sau là người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch ta!
Vương Lâm, tiến lên nghe sắc phong!
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười mở miệng.
Vương Lâm yên lặng tiến lên vài bước, ở bên ngoài chính điện ôm quyền vái một cái nữa.
Còn chưa quỳ?
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn trở nên âm trầm. Hắn không hề mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Lâm.
Hồi lâu sau, mọi người trên quảng trường cũng lần lượt nhìn ra điều dị thường, ánh mắt đều ngưng tụ lên người Vương Lâm.
Trong rất nhiều ánh mắt kia, có một ánh mắt đến từ Kế Đô hoàng tử. Hắn đè nặng sự kích động trong lòng, hắn chờ chính là một ngày mà Vương Lâm rời khỏi Đạo Cổ!
hoàng tôn, Vương mỗ thay mặt sư tôn dâng lễ vật, còn có chuyện quan trọng, nên phải rời khỏi!
Vương Lâm đã không còn kiên nhẫn, lúc này hắn vô cùng tâm phiền khí loạn, lạnh lùng nhìn hoàng tôn kia một cái. Chính hắn cũng không biết vì sao hiện giờ nhìn người này lại có một sự phản cảm và sát khí không thể nói nên lời như vậy!
Hắn vung tay áo lấy hộp gấm mà Huyền La đưa cho hắn ra, vung về phía trước, bị hư ảnh xuất hiện ở phía trước Đạo Cổ hoàng tôn đón lấy, rồi cung kính đưa cho hoàng tôn.
Vương Lâm, trẫm phong cho ngươi là người bảo hộ cho hoàng tử của Đạo Cổ nhất mạch ta! Ngươi có chuyện quan trọng, vậy thì cứ rời khỏi, đại lễ ngày mai trẫm hi vọng ngươi có thể đến.
Đạo Cổ hoàng tôn kia nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, mỉm cười mở miệng, vẫn như trước không hề để ý, càng không nhìn tới Vương Lâm.
Cho mời hoàng hậu!
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia thản nhiên mở miệng.
Sự xúc động trong lòng Vương Lâm càng nhiều, hắn xoay người đang chuẩn bị hóa thành cầu vồng rời khỏi, nhưng đột nhiên bên tai nghe thấy những tiếng chuông kêu, còn có một cảm giác không nói nên lời dường như sự xúc động trong lòng trong khoảnh khắc này biến mất không còn.
Vương Lâm sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn thấy một nữ tử mặc áo phượng từ trong điện đi ra, đi về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia.
Danh sách chương