Trương Cuồng lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh! Việc này ở Huyền Đạo tông chỉ có hai người chúng ta biết. Ta vẫn chưa nói với người nào khác.
Chu Bằng chớp chớp mắt một cái, tay phải chợt đưa ra, nắm lấy cổ Trương Cuồng, quát:
- Trương Cuồng! Ngươi nói dối.
Trương Cuồng không dám chống cự, mặt đỏ như gấc, nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương liền cắn răng một cái, lo lắng nói:
- Đại sư huynh! Nếu huynh không tin, thì cứ thi triển Sưu Hồn thuật. Lời nói của ta hoàn toàn chính xác. Thật sự không có nói cho bất kỳ kẻ nào.
Hai mắt Chu Bằng chớp chớp, hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, nói:
- Tạm thời ta tin người. Ngươi đi bắt cha mẹ Vương Lâm giết đi. Ta sẽ thu lấy hồn phách của họ luyện chế một cây hồn kỳ. Sau này, khi chúng ta tìm được vị trí của Vương Lâm, đến lúc đó, dùng cây cờ này dụ hắn tới.
Chỉ cần hắn chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhất định có thể thu được hồn phách của hắn.
Thân thể Trương Cuồng hơi run lên một chút. Pháp thuật độc ác như vậy hắn chưa bao giờ nghe nói tới, nên không khỏi có chút do dự.
Chu Bằng nhíu mày, âm trầm nói:
- Đi!
Trương Cuồng cắn răng một cái, nhanh chóng lao về phía sơn thôn.
Trong mắt Vương Lâm nổi lên sát khí. Đây là lần đầu tiên hắn nẩy ý định giết người.
- Thế là đủ rồi. Tất cả bọn chúng phải giết sạch. Thực lực của ngươi bây giờ quá yếu, nếu mạnh hơn một chút thì đem cả Huyền Đạo tông giết hết, khiến cho bọn chúng diệt môn. Lúc đầu, lão tử thích nhất là làm những việc như vậy. - Tư Đồ Nam lập tức la hét.
Lần đầu tiên, Vương Lâm không có phản đối lại. Thân thể hắn khẽ động, lặng yên bám theo Trương Cuồng.
Tốc độ của Trương Cuồng bắt đầu có phần thong thả, lúc dừng lúc đi.
Nhưng cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, kiên định chạy nhanh hơn.
Thoáng cái đã thấy cổng đi vào thôn.
Đúng lúc này, nét mặt hắn chợt thay đổi, quay đầu lại, nhất thời biến
sắc. Bởi khi quay đầu lị hắn đã thấy Vương Lâm giống hệt như một bóng ma đang đứng trên không, lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Cuồng lùi lại vài bước, cố gắng cười, nói:
- Đại sư huynh! Huynh.huynh.
Vương Lâm không nói tiếng nào, khóe miệng chỉ cười lạnh.
- Đại sư huynh! Ta. - Trương Cuồng nhìn thấy biểu hiện của Vương Lâm mà ớn lạnh. Hắn lại lui thêm vài bước, nắm lấy cái tũi trữ vật.
- Trương Cuồng! Chẳng phải ngươi đang tìm nhà ta hay sao? - Vương Lâm chỉ thẳng vào nhà của mình, bình thản nói.
Trong lòng Trương Cuồng đang hết sức sợ hãi, vội quỳ xuống trên mặt đất, xấu hổ nói:
- Đại sư huynh! Ta sai rồi. Đều là do Chu Bằng bắt buộc ta. Ta. - Nói tới đây, hắn chợt ném từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc phù. Ngón tay hắn điểm một cái, trên mặt hiện lên vẻ hung dữ.
Ngọc phù liền biến thành một thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Vương Lâm. Đồng thời, Trương Cuồng lầm bẩm trong miệng, vội vã lấy ra từ trong túi trữ vật mấy đoạn gỗ màu đen. Chúng được nối với nhau tạo thành một cái roi dài.
Cái roi vừa xuất hiện liền phát ra một làn khí ngy hiểm. Trương Cuồng không nói tiếng nào quay người về sau bỏ chạy Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ châm chọc. Dẫn Lực thuật bao lấy toàn bộ cơ thể hắn. Thoáng động một cái, Vương Lâm vọt sang một bên, nhất tâm nhị dụng điều khiển Dẫn Lực thuật nắm lấy phi kiếm. Đồng thời tay hắn chộp một cái nhất thời Trương Cuồng chỉ cảm thấy cổ mình ứ nghẹn, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy. Khuôn mặt hắn đỏ dần lên, bàn tay đang bắt
quyết không tự chủ được đưa lên ôm cổ.
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. "Rắc". Đầu Trương Cuồn lệch sang một bên, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng. Khi Vương Lâm thả lỏng, hắn liền ngã xuống đất giẫy vài cái, rồi tuyệt khí.
Trương Cuồng vừa mới chết, phi kiếm trong khong trung khẽ run lên một cái lại trở thành ngọc giản, bị Vương Lâm nắm láy.
Còn thanh trường tiên màu đen của hán, mất đi sự điều khiển liền hóa thành mấy đoạn gỗ đen, bị Vương Lâm thu lấy. Sau đó, hắn thu lấy túi trữ vật của Trương Cuồng, rồi phóng xuất một cái hỏa cầu thiêu cháy cái xác. Làm xong, hắn nhanh chóng quay lại, nhằm hướng Chu Bằng.
Chu Bằng đợi một lúc, trong lòng thầm mắt Trương Cuồng làm việc quá chậm. Đang định đi xem thế nào thì nét mặt hắn chợt thay đổi. Chu Bằng có thể cảm nhận thấy từ phía sơn thôn truyền đến một luồng linh lực dao động. Đang định xem kỹ, chợt hắn phát giác có một luồng sát khí đang vọt về phía mình.
Chu Bằng cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
- Là ai giết chết Trương Cuồng? Hơi thở của Trương Cuồng biến mất tất nhiên là đã chết. - Không cần phải suy đoán thêm, Vương Lâm đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Chu Bằng biến sắc, không nói tiếng nào, thân thể nhanh chóng lao về phía sau, bỏ chạy như điện. Trong lòng hắn thầm mắng:
- Trương Cuồng ơi là Trương Cuồng! Ngươi hại chết ta rồi. Làm sao mà Vương Lâm lại đột nhiên trở về như vậy?
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, quyết đuổi cho được Chu Bằng. Dẫn Lực thuật bao lấy toàn thân, cấp tốc đuổi theo.
Chu Bằng không dám quay đầu lại, xuất phi kiếm phóng thẳng về hướng Hằng Nhạc phong.
- Ngươi chạy không thoát đâu. - Thanh âm của Vương Lâm như từ dưới địa ngục vọng tới khiến cho Chu Bằng rùng mình. Hắn quay người nhìn lại, kinh hãi khi thấy Vương Lâm đang tới gần. Hắn sợ hãi la lớn:
- Vương Lâm! Ta với ngươi không thù không oán, ngươi muốn làm gì?
Vương Lâm cười lạnh, trầm giọng nói:
- Không cừu không oán? Trong lòng ngươi tự biết rõ. Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết.
Chu Bằng thầm kêu khổ. Hắn cắn răng một cái, thúc dục kiếm quang đến cực hạn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Chỉ cần tới được môn phái, cho dù Vương Lâm có lợi hại đến mấy cũng không thể giết được ta."
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, Dẫn Lực thuật hóa thành một trảo, chụp tới. Chu Bằng vẫn đề phòng "Cầm Long thủ" của đối phương nên phi kiếm hơi hạ xuống một chút liền tránh được. Nhưng phi kiếm vẫn bị Dẫn Lực thuật của Vương Lâm quét trúng, lảo đảo vài cái mới đứng vững.
Nét mặt Chu Bằng âm trầm, tiếp tục điều khiển phi kiếm bỏ chạy.
Vương Lâm cảm thấy lo lắng. Dẫn Lực thuật của hắn có phạm vi nhất định.
Nếu ra ngoài phạm vi đó, tác dụng của nó sẽ giảm xuống rất nhiều. Mắt thấy cơ bản không thể đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiến vào môn phái. Đến lúc đó, không chỉ có hắn bị nguy hiểm mà cha mẹ cũng bị liên lụy.
Lập tức hắn hỏi Tư Đồ Nam:
- Tư Đồ tiền bối! Có phương pháp giúp ta đuổi kịp hắn hay không?
Tư Đồ Nam chậm rãi nói:
- Có. Nhưng.
Vương Lâm nhíu mày, nói ngay:
- Tư Đồ tiền bối. Một khi để Chu Bằng chạy thoát, ra cùng lắm thì mang cha mẹ tới chỗ khác, không tu tiên nữa là được.
Tư Đồ Nam liền mở miệng nói:
- Tiểu tử ngươi vội cái gì. Nói chuyện thì phải thong thả chút chứ. Nếu là trước kia với tính lão phu chắc chắn sẽ giết chết cái loại đệ tử như ngươi rồi.
- Đệ tử cái gì? Ngươi nói nhanh lên. - Vương Lâm cảm thấy lo lắng, giọng nói không còn cung kính nữa.
- Đại sư huynh! Việc này ở Huyền Đạo tông chỉ có hai người chúng ta biết. Ta vẫn chưa nói với người nào khác.
Chu Bằng chớp chớp mắt một cái, tay phải chợt đưa ra, nắm lấy cổ Trương Cuồng, quát:
- Trương Cuồng! Ngươi nói dối.
Trương Cuồng không dám chống cự, mặt đỏ như gấc, nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương liền cắn răng một cái, lo lắng nói:
- Đại sư huynh! Nếu huynh không tin, thì cứ thi triển Sưu Hồn thuật. Lời nói của ta hoàn toàn chính xác. Thật sự không có nói cho bất kỳ kẻ nào.
Hai mắt Chu Bằng chớp chớp, hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, nói:
- Tạm thời ta tin người. Ngươi đi bắt cha mẹ Vương Lâm giết đi. Ta sẽ thu lấy hồn phách của họ luyện chế một cây hồn kỳ. Sau này, khi chúng ta tìm được vị trí của Vương Lâm, đến lúc đó, dùng cây cờ này dụ hắn tới.
Chỉ cần hắn chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhất định có thể thu được hồn phách của hắn.
Thân thể Trương Cuồng hơi run lên một chút. Pháp thuật độc ác như vậy hắn chưa bao giờ nghe nói tới, nên không khỏi có chút do dự.
Chu Bằng nhíu mày, âm trầm nói:
- Đi!
Trương Cuồng cắn răng một cái, nhanh chóng lao về phía sơn thôn.
Trong mắt Vương Lâm nổi lên sát khí. Đây là lần đầu tiên hắn nẩy ý định giết người.
- Thế là đủ rồi. Tất cả bọn chúng phải giết sạch. Thực lực của ngươi bây giờ quá yếu, nếu mạnh hơn một chút thì đem cả Huyền Đạo tông giết hết, khiến cho bọn chúng diệt môn. Lúc đầu, lão tử thích nhất là làm những việc như vậy. - Tư Đồ Nam lập tức la hét.
Lần đầu tiên, Vương Lâm không có phản đối lại. Thân thể hắn khẽ động, lặng yên bám theo Trương Cuồng.
Tốc độ của Trương Cuồng bắt đầu có phần thong thả, lúc dừng lúc đi.
Nhưng cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, kiên định chạy nhanh hơn.
Thoáng cái đã thấy cổng đi vào thôn.
Đúng lúc này, nét mặt hắn chợt thay đổi, quay đầu lại, nhất thời biến
sắc. Bởi khi quay đầu lị hắn đã thấy Vương Lâm giống hệt như một bóng ma đang đứng trên không, lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Cuồng lùi lại vài bước, cố gắng cười, nói:
- Đại sư huynh! Huynh.huynh.
Vương Lâm không nói tiếng nào, khóe miệng chỉ cười lạnh.
- Đại sư huynh! Ta. - Trương Cuồng nhìn thấy biểu hiện của Vương Lâm mà ớn lạnh. Hắn lại lui thêm vài bước, nắm lấy cái tũi trữ vật.
- Trương Cuồng! Chẳng phải ngươi đang tìm nhà ta hay sao? - Vương Lâm chỉ thẳng vào nhà của mình, bình thản nói.
Trong lòng Trương Cuồng đang hết sức sợ hãi, vội quỳ xuống trên mặt đất, xấu hổ nói:
- Đại sư huynh! Ta sai rồi. Đều là do Chu Bằng bắt buộc ta. Ta. - Nói tới đây, hắn chợt ném từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc phù. Ngón tay hắn điểm một cái, trên mặt hiện lên vẻ hung dữ.
Ngọc phù liền biến thành một thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Vương Lâm. Đồng thời, Trương Cuồng lầm bẩm trong miệng, vội vã lấy ra từ trong túi trữ vật mấy đoạn gỗ màu đen. Chúng được nối với nhau tạo thành một cái roi dài.
Cái roi vừa xuất hiện liền phát ra một làn khí ngy hiểm. Trương Cuồng không nói tiếng nào quay người về sau bỏ chạy Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ châm chọc. Dẫn Lực thuật bao lấy toàn bộ cơ thể hắn. Thoáng động một cái, Vương Lâm vọt sang một bên, nhất tâm nhị dụng điều khiển Dẫn Lực thuật nắm lấy phi kiếm. Đồng thời tay hắn chộp một cái nhất thời Trương Cuồng chỉ cảm thấy cổ mình ứ nghẹn, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy. Khuôn mặt hắn đỏ dần lên, bàn tay đang bắt
quyết không tự chủ được đưa lên ôm cổ.
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. "Rắc". Đầu Trương Cuồn lệch sang một bên, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng. Khi Vương Lâm thả lỏng, hắn liền ngã xuống đất giẫy vài cái, rồi tuyệt khí.
Trương Cuồng vừa mới chết, phi kiếm trong khong trung khẽ run lên một cái lại trở thành ngọc giản, bị Vương Lâm nắm láy.
Còn thanh trường tiên màu đen của hán, mất đi sự điều khiển liền hóa thành mấy đoạn gỗ đen, bị Vương Lâm thu lấy. Sau đó, hắn thu lấy túi trữ vật của Trương Cuồng, rồi phóng xuất một cái hỏa cầu thiêu cháy cái xác. Làm xong, hắn nhanh chóng quay lại, nhằm hướng Chu Bằng.
Chu Bằng đợi một lúc, trong lòng thầm mắt Trương Cuồng làm việc quá chậm. Đang định đi xem thế nào thì nét mặt hắn chợt thay đổi. Chu Bằng có thể cảm nhận thấy từ phía sơn thôn truyền đến một luồng linh lực dao động. Đang định xem kỹ, chợt hắn phát giác có một luồng sát khí đang vọt về phía mình.
Chu Bằng cả kinh trong lòng, thầm nghĩ:
- Là ai giết chết Trương Cuồng? Hơi thở của Trương Cuồng biến mất tất nhiên là đã chết. - Không cần phải suy đoán thêm, Vương Lâm đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Chu Bằng biến sắc, không nói tiếng nào, thân thể nhanh chóng lao về phía sau, bỏ chạy như điện. Trong lòng hắn thầm mắng:
- Trương Cuồng ơi là Trương Cuồng! Ngươi hại chết ta rồi. Làm sao mà Vương Lâm lại đột nhiên trở về như vậy?
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, quyết đuổi cho được Chu Bằng. Dẫn Lực thuật bao lấy toàn thân, cấp tốc đuổi theo.
Chu Bằng không dám quay đầu lại, xuất phi kiếm phóng thẳng về hướng Hằng Nhạc phong.
- Ngươi chạy không thoát đâu. - Thanh âm của Vương Lâm như từ dưới địa ngục vọng tới khiến cho Chu Bằng rùng mình. Hắn quay người nhìn lại, kinh hãi khi thấy Vương Lâm đang tới gần. Hắn sợ hãi la lớn:
- Vương Lâm! Ta với ngươi không thù không oán, ngươi muốn làm gì?
Vương Lâm cười lạnh, trầm giọng nói:
- Không cừu không oán? Trong lòng ngươi tự biết rõ. Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết.
Chu Bằng thầm kêu khổ. Hắn cắn răng một cái, thúc dục kiếm quang đến cực hạn. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Chỉ cần tới được môn phái, cho dù Vương Lâm có lợi hại đến mấy cũng không thể giết được ta."
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, Dẫn Lực thuật hóa thành một trảo, chụp tới. Chu Bằng vẫn đề phòng "Cầm Long thủ" của đối phương nên phi kiếm hơi hạ xuống một chút liền tránh được. Nhưng phi kiếm vẫn bị Dẫn Lực thuật của Vương Lâm quét trúng, lảo đảo vài cái mới đứng vững.
Nét mặt Chu Bằng âm trầm, tiếp tục điều khiển phi kiếm bỏ chạy.
Vương Lâm cảm thấy lo lắng. Dẫn Lực thuật của hắn có phạm vi nhất định.
Nếu ra ngoài phạm vi đó, tác dụng của nó sẽ giảm xuống rất nhiều. Mắt thấy cơ bản không thể đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiến vào môn phái. Đến lúc đó, không chỉ có hắn bị nguy hiểm mà cha mẹ cũng bị liên lụy.
Lập tức hắn hỏi Tư Đồ Nam:
- Tư Đồ tiền bối! Có phương pháp giúp ta đuổi kịp hắn hay không?
Tư Đồ Nam chậm rãi nói:
- Có. Nhưng.
Vương Lâm nhíu mày, nói ngay:
- Tư Đồ tiền bối. Một khi để Chu Bằng chạy thoát, ra cùng lắm thì mang cha mẹ tới chỗ khác, không tu tiên nữa là được.
Tư Đồ Nam liền mở miệng nói:
- Tiểu tử ngươi vội cái gì. Nói chuyện thì phải thong thả chút chứ. Nếu là trước kia với tính lão phu chắc chắn sẽ giết chết cái loại đệ tử như ngươi rồi.
- Đệ tử cái gì? Ngươi nói nhanh lên. - Vương Lâm cảm thấy lo lắng, giọng nói không còn cung kính nữa.
Danh sách chương