Thanh Đàn đi ra khỏi tiêu cục thì chạm mặt An Tiểu Hổ. Lâm thị thấy trời đã tối nên bảo An Tiểu Hổ đánh xe tới đón nàng, hơn nữa còn bảo An Tiểu Hổ mang lò sưởi tay cho nàng.
Thanh Đàn ngồi trong xe, bưng lò sưởi tay, không khỏi buồn bã. Thì ra, có mẹ thương yêu là thế này. Nếu không phải nàng mạng lớn, lần nào cũng trở về từ cõi chết thì nàng mãi mãi cũng không biết được mình có một gia đình tốt đẹp hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương mình như vậy.
Dù cho bây giờ nàng đã tìm được mẹ, nhưng thời gian mười mấy năm bị cướp mất ai có thể bù đắp được đây? Cha đã chết không thể nào khởi tử hoàn sinh, cơ thể của Lâm thị cũng không thể nào khôi phục lại như thời trẻ. Vì thế, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã hại chết cha, phá hủy tất cả những điều tốt đẹp của nàng.
Lâm thị đã chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ nàng, dù chỉ mới ba ngày không gặp nhưng bà lại cầm tay nàng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy đủ, hỏi mấy ngày nay ở Kinh Thành nàng sống thế nào, ăn ở chỗ nào, ăn uống có ngon miệng không.
Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, Thanh Đàn chưa từng khóc qua, nhưng tối nay, nhìn thấy mẫu thân tiều tụy già yếu, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.
Lâm thị không rõ cho lắm, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì ạ, chỉ là nhớ mẹ thôi.” Thanh Đàn ôm ấy cơ thể gầy gò của Lâm thị, nơi nào tay chạm vào cũng trơ xương, khiến người ta không đành lòng. Sự thù hận liên tục xông tới, không tự tay giết chết kẻ đó thì làm sao xứng với mẹ chứ.
Lâm thị cũng thấy hôm nay Thanh Đàn có chút kỳ lạ. Ngày nhận nhau, Thanh Đàn cũng không hề rơi nước mắt, vì sao hôm nay lại đột nhiên buồn rầu rơi lệ? Nhưng bà đã sớm nhận định Thanh Đàn chính là Khê Khách, cho nên đối với sự gần gũi và nhớ nhung của con gái, bà chỉ cảm thấy vui vẻ.
Bà mỉm cười vỗ lưng Thanh Đàn: “Con nhỏ này không phải luôn hiếu thắng sao, sao còn khóc nhè vậy, Lý đại phu nhìn thấy e là sẽ cười đó.”
Thanh Đàn nói: “Vậy thì con đánh cho hắn khóc là được rồi.”
Liên Ba buồn cười, Lâm thị cũng không nhịn được cười: “Ta thấy con và Lý Hư Bạch cũng thật có duyên, ông trời cũng đang tác thành cho các con, khiến các con kẹt lại ở Kinh Thành, chung đụng sớm chiều ba ngày.”
Thanh Đàn lau khóe mắt, cười khẽ nói: “Đúng vậy, sớm biết thế thì con đã không mang theo Bồng Lai và An Tiểu Hổ rồi. Chỉ có hai bọn con thôi.”
Lâm thị và Liên Ba cùng cười lên, Lâm thị sẵng giọng: “Nữ lang vẫn nên dè dặt một chút.”
Thanh Đàn bĩu môi: “Hắn còn dè dặt hơn cả nữ lang nữa đó, nếu như con còn dè dặt nữa thì một trăm năm sau cũng không có khả năng đâu.”
Lâm thị gắp đồ ăn vào chén nàng: “Nhanh ăn đi, tất cả đều là món con thích ăn khi còn bé đó.”
Liên Ba cười: “Nói không chừng ăn đồ ăn quen thuộc thì cũng sẽ nhớ lại được chuyện cũ đấy.”
Thanh Đàn ăn vài miếng rồi hỏi Lâm thị: “Đúng rồi mẹ, vừa rồi con ở tiêu cục có nghe nói mẹ của A Bảo đã gửi tiên nhân trạng, tiên nhân nói hung thủ là Sở Tử Trường. Mẹ có biết người này không?”
Lâm thị thở dài: “Đâu chỉ biết. Khi còn sống cha con còn từng lui tới với nhà họ nữa kìa. Mẹ và cha con là người nơi khác, mới đến chưa quen với cuộc sống ở đây, cha Sở làm người khí phách, cha con đã bám víu làm thân thích với ông ấy, nhận làm người trong tộc, nghĩ rằng ở U Thành có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Thanh Đàn gật đầu: “Vậy sau đó thì sao?”
“Cha Sở có một cặp song sinh, Sở Tử Trường là đứa lớn, đứa nhỏ hơn tên là Sở Định Khôn. Hai người cùng một mẹ đẻ ra nhưng tính cách lại trái ngược. Đứa lớn thì hăng hái, học hành có thành tựu còn đứa nhỏ hơn lại một đứa phá của, ăn chơi bài bạc gái gú không gì không chơi. Sau khi Sở Tử Trường đỗ đạt cao thì rời xa quê hương đi nơi khác làm quan. Sở lão nhị ở nhà muốn làm gì thì làm, phá hết sạch gia sản. Sau khi cha Sở bị tức chết thì Sở Định Khôn còn từng tới tìm cha con mượn tiền nữa, sau khi cha con mất thì cắt đứt liên hệ luôn.”
Thanh Đàn hỏi: “Sở Định Khôn ăn chơi bài bạc, có từng bị sòng bạc chặt ngón tay không ạ?”
Lâm thị lắc đầu: “Không biết. Sau khi cha con qua đời, mẹ chưa từng gặp lại Sở nhỏ.”
“Mẹ có từng gặp Sở Tử Trường không?”
“Mấy năm trước từng gặp một lần ở chùa Phổ Độ, suýt chút nữa thì mẹ không nhận ra ông ta.” Lâm thị đưa tay ra dấu từ gò má tới gần thái dương: “Trên mặt ông ta bị bỏng một mảng, nghe nói là bị cháy khi ở Thanh Thành, vợ con đều bị thiêu chết hết rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn bất ngờ nói: “Vì chuyện này mà ông ta không làm quan nữa à?”
Lâm thị thở dài: “Đúng vậy, không ở đất Thanh Thành thương tâm được nữa nên ông ta từ quan về quê. Nghe nói đã mấy năm ông ta đóng cửa không ra ngoài, suýt nữa xuất gia làm hòa thượng rồi.”
Thanh Đàn đặt đũa xuống: “Vậy, mẹ cảm thấy ông ta có phải là hung thủ không?”
“Đương nhiên là mẹ tin tưởng tiên nhân. Nhưng…” Lâm thị do dự nói: “Năm Hồng Anh thứ bảy, ông ta ở xa ngàn dặm, làm sao có thể chạy về đây gây án chứ?”
Lâm thị cười khổ: “Chỉ vì nguyên nhân này, mẹ và Mạnh gia, Giả gia mới không đi tìm ông ta báo thù. Nếu không, lúc này Mạnh gia và Giả gia đã sớm đánh tới cửa rồi.”
Thanh Đàn nhìn về phía Liên Ba: “Vậy tỷ thấy thế nào?”
Liên Ba suy nghĩ một lúc: “Ta cũng tin tiên nhân. Có cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng. Lúc trước Ôn tú tài bị tiên nhân chỉ ra là hung thủ, ta cũng không tin. Trông Ôn tú tài ôn tồn lễ độ, thận trọng, dè dặt, tay trói gà không chặt, kết quả hắn thật sự là hung thủ.”
“Thẩm đại nhân có từng truyền Sở Tử Trường đến không?”
Liên Ba lắc đầu: “Vẫn chưa. Bởi vì ông ta không có thời gian gây án. Hơn nữa ông ta có công danh trên người lại không có bằng chứng giết người. Thẩm đại nhân không có cách nào truy nã ông ta được, càng không thể nào tra tấn ông ta. Thẩm đại nhân sợ ngộ thương làm mất mạng người, dặn dò bọn ta đừng manh động, đừng đến nhà trả thù. Ngài ấy nhất định sẽ tra ra sự thật, báo thù cho A Bảo và Tiểu Kỳ Lân.”
Nghe thấy tên của A Bảo và Tiểu Kỳ Lân, Lâm thị không nhịn được mà cầm tay Thanh Đàn, may mắn không thôi nói: “Ba nhà chỉ có mẹ là may mắn nhất. Con vẫn còn sống tốt đẹp, còn được tiên nhân đưa đến trước mặt mẹ, mẹ thật sự chết cũng không tiếc.”
Thanh Đàn dịu dàng nói: “Mẹ, có thể cho con xem bức thư tiên nhân mẹ nhận được không.”
Không đợi Lâm thị lên tiếng, Liên Ba đã giành nói trước: “Chữ trên thư đã không còn nữa, chỉ còn lại một tờ giấy trắng thôi.”
Thanh Đàn nghiêng đầu cười với nàng: “Vậy thì muội xem tờ giấy đó.”
Lâm thị nói: “Mẹ cất rồi, ăn cơm xong mẹ đưa cho con xem sau.”
Thanh Đàn nhìn thoáng qua Liên Ba, phát hiện ra trên mặt nàng ấy không có gì khác lạ, bình tĩnh như thường.
Trong buồng trong của phòng ngủ của Lâm thị có một gian Phật đường nho nhỏ, thờ cúng một bức tượng Quan Âm.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm thị đi vào buồng trong, kéo ngăn kéo bàn bên dưới tượng Quan âm ra.
Thanh Đàn nghe thấy bà ồ lên một tiếng: “Sao không thấy đâu nữa.”
Thanh Đàn đi qua hỏi: “Mẹ chắc chắn là để trong này sao?”
Lâm thị nói: “Đúng vậy, thật sự đã để trong này, mẹ sẽ không nhớ nhầm đâu.”
Liên Ba đứng bên cạnh nói một câu: “Có phải là tiên nhân lấy đi rồi không?”
Lâm thị ngẩn ra, không lên tiếng.
Thanh Đàn ôm bả vai Lâm thị, dịu dàng nói: “Không sao đâu mẹ. Tiên nhân lấy lại thư cũng không sao, con ở bên cạnh mẹ là được.”
Lâm thị hớn hở cười nói: “Đúng vậy, con về là được.”
Thanh Đàn khiêm tốn nói: “Mấy năm nay đều là tỷ tỷ chăm sóc cho mẹ, con chưa từng làm tròn lòng hiếu thảo, con thật sự đã nợ mẹ và tỷ tỷ rất nhiều.”
Lâm thị thở dài: “Đúng vậy, tỷ tỷ của con thật sự không dễ dàng gì. Sau này con phải chăm sóc tỷ tỷ con cho tốt đó.”
Liên Ba mỉm cười: “Mẹ, con lớn hơn Thanh Đàn, nên là con chăm sóc muội ấy mới đúng chứ?”
“Con đó.” Lâm thị từ ái nhìn Liên Ba: “Thanh Đàn nhỏ hơn con nhưng người mẹ không yên tâm là con đấy.”
Liên Ba mang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muốn nói lại thôi.
Không có ai thương yêu, hiểu nàng hơn Lâm thị, ân tình này, cả đời nàng cũng không trả hết được.
Bóng đêm dần kéo đến, Lâm thị dùng thuốc xong chuẩn bị nghỉ ngơi.
Liên Ba đang chuẩn bị quay về phòng, Thanh Đàn nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng ấy: “Tỷ tỷ, tỷ có thể cho muội xem chiếc khóa vàng đó của tỷ một chút không.”
“Được, muội đến phòng ta đi.” Liên Ba đưa Thanh Đàn vào phòng mình, tìm chiếc khóa vàng trong hộp trang sức của mình rồi đưa cho Thanh Đàn. Sau khi vụ án Phi Trảo được phá, Thẩm Tòng Lan đã phái người trả lại khóa vàng cho nàng ấy.
Thanh Đàn cầm chiếc khóa vàng để dưới ánh đèn, ngắm nghía kỹ càng bảy viên đá quý trên hoa sen. Hoa sen được tô điểm bằng đá quý sáng chói rực rỡ nhưng không hề dung tục chút nào. Có thể thấy được tình yêu thương và trân trọng mà năm đó Sở Trường Hà dành cho hai đứa con gái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn lặng lẽ lấy chiếc nhẫn của Đặng Thọt từ ống tay áo ra. Trên mặt nhẫn có khảm một viên đá mắt mèo màu vàng xanh, còn có một viên hồng ngọc anh đào, giống như đúc hai viên đá quý trên khóa vàng của Liên Ba.
“Tỷ, tỷ xem viên đá trên chiếc nhẫn này đi.”
Liên Ba lại gần xem rồi kinh ngạc này: “Chiếc nhẫn này ở đâu ra vậy?”
Ánh mắt Thanh Đàn yếu ớt: “Lúc ở Kinh Thành, muội đã tìm được Đặng Thọt. Gã nói cho muội biết là muội chạy từ trong Quỷ Viên ra. Chẳng biết tại sao mà bọn cướp không giết muội. Đặng Thọt đã nung chảy khóa vàng của muội rồi, gã chỉ giữ lại hai viên đá này làm nhẫn.”
Liên Ba vừa mừng vừa sợ, chợt nói: “Chẳng trách tối nay muội khác thường, thì ra muội đã gặp Đăng Thọt rồi.”
Thanh Đàn đặt khóa vàng và nhẫn lên bàn, bùi ngùi mãi thôi mà nhìn Liên Ba: “Muội không nghĩ đến, tỷ thật sự chính là tỷ tỷ của muội.”
Liên Ba cười nói: “Tỷ luôn cảm thấy muội chính là Khê Khách mà, quả nhiên đúng là muội!”
Thanh Đàn nhìn nàng ấy không chớp mắt: “Trước kia tỷ không chắc chắn muội có phải là Khê Khách không, có điều giấu giếm muội cũng là hợp tình hợp lý. Bây giờ tỷ biết muội là muội muội ruột rồi thì tỷ có thể nói thật với muội không.”
Liên Ba ngẩn ra: “Nói thật gì cơ?”
Thanh Đàn: “Bức thư tiên nhân của mẹ, có phải tỷ đã lấy đi không?”
Sắc mặt Liên Ba hơi thay đổi, nàng ấy không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Ta lấy tờ giấy trắng đó làm gì?”
“Thư của tiên nhân là một loại giấy đặc chế không mua được ngoài chợ, là giấy chuyên dụng mà triều đình dùng để in tiền giấy, có ký hiệu đặc biệt. Người bình thường muốn làm giả thư tiên nhân rất khó, vì căn bản không thể nào có được loại giấy này. Đây cũng là một cách để nghiệm chứng sự thực hư của tiên nhân. Cho nên...”
Thanh Đàn nhìn chằm chằm vào mắt Liên Ba, hỏi thẳng: “Bức thư tiên nhân mà Mạnh gia nhận được có phải chính là lá thư mẹ nhận được không?”
Liên Ba cắn môi trên một cái, vẫn không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Tại sao muội lại nghi ngờ là tỷ lấy tờ giấy đó?”
Thanh Đàn: “Sau khi tỷ đi thăm Tống phủ nhân thì Tống Bằng Phi lập tức đi đến Mạnh gia, sau đó Mạnh gia nhận được thư tiên nhân.”
Liên Ba chậm rãi nói: “Thật lòng thì trước kia tỷ qua lại thân thiết với Tống phu nhân đúng là có lòng riêng. Muốn nhờ bà ấy thổi gió bên gối, khiến Tống đại nhân bỏ ra chút tâm tư vào vụ án treo này để sớm ngày tìm được muội. Tống đại nhân cũng muốn phá án và điều tra án cũ, để ba gia đình mất con sớm ngày đoàn tụ, đáng tiếc là qua nhiều năm vẫn không có bất cứ manh mối nào. Lúc đi thăm Tống phu nhân, tỷ đã nhắc tới chuyện mẹ A Bảo đi gửi tiên nhân trạng, có lẽ là Tống đại nhân rất muốn biết hung thủ rốt cuộc là ai cho nên mới đến Mạnh gia.”
Thanh Đàn thấy Liên Ba vẫn không chịu nói thật thì dứt khoát nói rõ: “Tỷ à, muội không ngại nói thẳng. Ngày đó Cao Vân Thăng tới tìm tỷ đàm phán, muội đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người rồi. Vì sao tỷ lại biết người mai phục ám sát muội là Phi Trảo.”
Liên Ba sững sờ nghẹn lời.
“Tỷ, tỷ biết không. Triều đình đang bí mật điều tra tiên nhân trạng. Trên triều đình, Thái tử và Ngụy Vương đang như nước với lửa, tiên nhân trạng vô cùng có khả năng bị người ta lợi dụng để mưu đồ lớn. Trên thế gian này, ngoại trừ mẹ thì tỷ là người thân nhất của muội. Muội không muốn tỷ chịu bất cứ sự tổn hại nào. Muội không muốn tỷ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của triều đình, không muốn tỷ trở thành vật hy sinh.”
Thanh Đàn cầm tay nàng ấy, một mạch hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng: “Bức thư tiên nhân của Mạnh gia là do tỷ bảo Tống đại nhân đưa vào đó đúng không? Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc là ai? Có phải tỷ cũng tham gia vào chuyện này không?”
Liên Ba nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó khẽ lắc đầu, vẫn không nói gì.
Thanh Đàn vội la lên: “Vậy thì tỷ nói cho muội biết, rốt cuộc tỷ làm những chuyện này là vì điều gì?”
Liên Ba im lặng một lúc: “Tỷ chỉ có thể nói cho muội nghe, tỷ làm tất cả là vì báo thù cho cha.”
Thanh Đàn ngồi trong xe, bưng lò sưởi tay, không khỏi buồn bã. Thì ra, có mẹ thương yêu là thế này. Nếu không phải nàng mạng lớn, lần nào cũng trở về từ cõi chết thì nàng mãi mãi cũng không biết được mình có một gia đình tốt đẹp hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương mình như vậy.
Dù cho bây giờ nàng đã tìm được mẹ, nhưng thời gian mười mấy năm bị cướp mất ai có thể bù đắp được đây? Cha đã chết không thể nào khởi tử hoàn sinh, cơ thể của Lâm thị cũng không thể nào khôi phục lại như thời trẻ. Vì thế, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã hại chết cha, phá hủy tất cả những điều tốt đẹp của nàng.
Lâm thị đã chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ nàng, dù chỉ mới ba ngày không gặp nhưng bà lại cầm tay nàng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy đủ, hỏi mấy ngày nay ở Kinh Thành nàng sống thế nào, ăn ở chỗ nào, ăn uống có ngon miệng không.
Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi, Thanh Đàn chưa từng khóc qua, nhưng tối nay, nhìn thấy mẫu thân tiều tụy già yếu, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.
Lâm thị không rõ cho lắm, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì ạ, chỉ là nhớ mẹ thôi.” Thanh Đàn ôm ấy cơ thể gầy gò của Lâm thị, nơi nào tay chạm vào cũng trơ xương, khiến người ta không đành lòng. Sự thù hận liên tục xông tới, không tự tay giết chết kẻ đó thì làm sao xứng với mẹ chứ.
Lâm thị cũng thấy hôm nay Thanh Đàn có chút kỳ lạ. Ngày nhận nhau, Thanh Đàn cũng không hề rơi nước mắt, vì sao hôm nay lại đột nhiên buồn rầu rơi lệ? Nhưng bà đã sớm nhận định Thanh Đàn chính là Khê Khách, cho nên đối với sự gần gũi và nhớ nhung của con gái, bà chỉ cảm thấy vui vẻ.
Bà mỉm cười vỗ lưng Thanh Đàn: “Con nhỏ này không phải luôn hiếu thắng sao, sao còn khóc nhè vậy, Lý đại phu nhìn thấy e là sẽ cười đó.”
Thanh Đàn nói: “Vậy thì con đánh cho hắn khóc là được rồi.”
Liên Ba buồn cười, Lâm thị cũng không nhịn được cười: “Ta thấy con và Lý Hư Bạch cũng thật có duyên, ông trời cũng đang tác thành cho các con, khiến các con kẹt lại ở Kinh Thành, chung đụng sớm chiều ba ngày.”
Thanh Đàn lau khóe mắt, cười khẽ nói: “Đúng vậy, sớm biết thế thì con đã không mang theo Bồng Lai và An Tiểu Hổ rồi. Chỉ có hai bọn con thôi.”
Lâm thị và Liên Ba cùng cười lên, Lâm thị sẵng giọng: “Nữ lang vẫn nên dè dặt một chút.”
Thanh Đàn bĩu môi: “Hắn còn dè dặt hơn cả nữ lang nữa đó, nếu như con còn dè dặt nữa thì một trăm năm sau cũng không có khả năng đâu.”
Lâm thị gắp đồ ăn vào chén nàng: “Nhanh ăn đi, tất cả đều là món con thích ăn khi còn bé đó.”
Liên Ba cười: “Nói không chừng ăn đồ ăn quen thuộc thì cũng sẽ nhớ lại được chuyện cũ đấy.”
Thanh Đàn ăn vài miếng rồi hỏi Lâm thị: “Đúng rồi mẹ, vừa rồi con ở tiêu cục có nghe nói mẹ của A Bảo đã gửi tiên nhân trạng, tiên nhân nói hung thủ là Sở Tử Trường. Mẹ có biết người này không?”
Lâm thị thở dài: “Đâu chỉ biết. Khi còn sống cha con còn từng lui tới với nhà họ nữa kìa. Mẹ và cha con là người nơi khác, mới đến chưa quen với cuộc sống ở đây, cha Sở làm người khí phách, cha con đã bám víu làm thân thích với ông ấy, nhận làm người trong tộc, nghĩ rằng ở U Thành có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Thanh Đàn gật đầu: “Vậy sau đó thì sao?”
“Cha Sở có một cặp song sinh, Sở Tử Trường là đứa lớn, đứa nhỏ hơn tên là Sở Định Khôn. Hai người cùng một mẹ đẻ ra nhưng tính cách lại trái ngược. Đứa lớn thì hăng hái, học hành có thành tựu còn đứa nhỏ hơn lại một đứa phá của, ăn chơi bài bạc gái gú không gì không chơi. Sau khi Sở Tử Trường đỗ đạt cao thì rời xa quê hương đi nơi khác làm quan. Sở lão nhị ở nhà muốn làm gì thì làm, phá hết sạch gia sản. Sau khi cha Sở bị tức chết thì Sở Định Khôn còn từng tới tìm cha con mượn tiền nữa, sau khi cha con mất thì cắt đứt liên hệ luôn.”
Thanh Đàn hỏi: “Sở Định Khôn ăn chơi bài bạc, có từng bị sòng bạc chặt ngón tay không ạ?”
Lâm thị lắc đầu: “Không biết. Sau khi cha con qua đời, mẹ chưa từng gặp lại Sở nhỏ.”
“Mẹ có từng gặp Sở Tử Trường không?”
“Mấy năm trước từng gặp một lần ở chùa Phổ Độ, suýt chút nữa thì mẹ không nhận ra ông ta.” Lâm thị đưa tay ra dấu từ gò má tới gần thái dương: “Trên mặt ông ta bị bỏng một mảng, nghe nói là bị cháy khi ở Thanh Thành, vợ con đều bị thiêu chết hết rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn bất ngờ nói: “Vì chuyện này mà ông ta không làm quan nữa à?”
Lâm thị thở dài: “Đúng vậy, không ở đất Thanh Thành thương tâm được nữa nên ông ta từ quan về quê. Nghe nói đã mấy năm ông ta đóng cửa không ra ngoài, suýt nữa xuất gia làm hòa thượng rồi.”
Thanh Đàn đặt đũa xuống: “Vậy, mẹ cảm thấy ông ta có phải là hung thủ không?”
“Đương nhiên là mẹ tin tưởng tiên nhân. Nhưng…” Lâm thị do dự nói: “Năm Hồng Anh thứ bảy, ông ta ở xa ngàn dặm, làm sao có thể chạy về đây gây án chứ?”
Lâm thị cười khổ: “Chỉ vì nguyên nhân này, mẹ và Mạnh gia, Giả gia mới không đi tìm ông ta báo thù. Nếu không, lúc này Mạnh gia và Giả gia đã sớm đánh tới cửa rồi.”
Thanh Đàn nhìn về phía Liên Ba: “Vậy tỷ thấy thế nào?”
Liên Ba suy nghĩ một lúc: “Ta cũng tin tiên nhân. Có cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng. Lúc trước Ôn tú tài bị tiên nhân chỉ ra là hung thủ, ta cũng không tin. Trông Ôn tú tài ôn tồn lễ độ, thận trọng, dè dặt, tay trói gà không chặt, kết quả hắn thật sự là hung thủ.”
“Thẩm đại nhân có từng truyền Sở Tử Trường đến không?”
Liên Ba lắc đầu: “Vẫn chưa. Bởi vì ông ta không có thời gian gây án. Hơn nữa ông ta có công danh trên người lại không có bằng chứng giết người. Thẩm đại nhân không có cách nào truy nã ông ta được, càng không thể nào tra tấn ông ta. Thẩm đại nhân sợ ngộ thương làm mất mạng người, dặn dò bọn ta đừng manh động, đừng đến nhà trả thù. Ngài ấy nhất định sẽ tra ra sự thật, báo thù cho A Bảo và Tiểu Kỳ Lân.”
Nghe thấy tên của A Bảo và Tiểu Kỳ Lân, Lâm thị không nhịn được mà cầm tay Thanh Đàn, may mắn không thôi nói: “Ba nhà chỉ có mẹ là may mắn nhất. Con vẫn còn sống tốt đẹp, còn được tiên nhân đưa đến trước mặt mẹ, mẹ thật sự chết cũng không tiếc.”
Thanh Đàn dịu dàng nói: “Mẹ, có thể cho con xem bức thư tiên nhân mẹ nhận được không.”
Không đợi Lâm thị lên tiếng, Liên Ba đã giành nói trước: “Chữ trên thư đã không còn nữa, chỉ còn lại một tờ giấy trắng thôi.”
Thanh Đàn nghiêng đầu cười với nàng: “Vậy thì muội xem tờ giấy đó.”
Lâm thị nói: “Mẹ cất rồi, ăn cơm xong mẹ đưa cho con xem sau.”
Thanh Đàn nhìn thoáng qua Liên Ba, phát hiện ra trên mặt nàng ấy không có gì khác lạ, bình tĩnh như thường.
Trong buồng trong của phòng ngủ của Lâm thị có một gian Phật đường nho nhỏ, thờ cúng một bức tượng Quan Âm.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm thị đi vào buồng trong, kéo ngăn kéo bàn bên dưới tượng Quan âm ra.
Thanh Đàn nghe thấy bà ồ lên một tiếng: “Sao không thấy đâu nữa.”
Thanh Đàn đi qua hỏi: “Mẹ chắc chắn là để trong này sao?”
Lâm thị nói: “Đúng vậy, thật sự đã để trong này, mẹ sẽ không nhớ nhầm đâu.”
Liên Ba đứng bên cạnh nói một câu: “Có phải là tiên nhân lấy đi rồi không?”
Lâm thị ngẩn ra, không lên tiếng.
Thanh Đàn ôm bả vai Lâm thị, dịu dàng nói: “Không sao đâu mẹ. Tiên nhân lấy lại thư cũng không sao, con ở bên cạnh mẹ là được.”
Lâm thị hớn hở cười nói: “Đúng vậy, con về là được.”
Thanh Đàn khiêm tốn nói: “Mấy năm nay đều là tỷ tỷ chăm sóc cho mẹ, con chưa từng làm tròn lòng hiếu thảo, con thật sự đã nợ mẹ và tỷ tỷ rất nhiều.”
Lâm thị thở dài: “Đúng vậy, tỷ tỷ của con thật sự không dễ dàng gì. Sau này con phải chăm sóc tỷ tỷ con cho tốt đó.”
Liên Ba mỉm cười: “Mẹ, con lớn hơn Thanh Đàn, nên là con chăm sóc muội ấy mới đúng chứ?”
“Con đó.” Lâm thị từ ái nhìn Liên Ba: “Thanh Đàn nhỏ hơn con nhưng người mẹ không yên tâm là con đấy.”
Liên Ba mang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muốn nói lại thôi.
Không có ai thương yêu, hiểu nàng hơn Lâm thị, ân tình này, cả đời nàng cũng không trả hết được.
Bóng đêm dần kéo đến, Lâm thị dùng thuốc xong chuẩn bị nghỉ ngơi.
Liên Ba đang chuẩn bị quay về phòng, Thanh Đàn nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng ấy: “Tỷ tỷ, tỷ có thể cho muội xem chiếc khóa vàng đó của tỷ một chút không.”
“Được, muội đến phòng ta đi.” Liên Ba đưa Thanh Đàn vào phòng mình, tìm chiếc khóa vàng trong hộp trang sức của mình rồi đưa cho Thanh Đàn. Sau khi vụ án Phi Trảo được phá, Thẩm Tòng Lan đã phái người trả lại khóa vàng cho nàng ấy.
Thanh Đàn cầm chiếc khóa vàng để dưới ánh đèn, ngắm nghía kỹ càng bảy viên đá quý trên hoa sen. Hoa sen được tô điểm bằng đá quý sáng chói rực rỡ nhưng không hề dung tục chút nào. Có thể thấy được tình yêu thương và trân trọng mà năm đó Sở Trường Hà dành cho hai đứa con gái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn lặng lẽ lấy chiếc nhẫn của Đặng Thọt từ ống tay áo ra. Trên mặt nhẫn có khảm một viên đá mắt mèo màu vàng xanh, còn có một viên hồng ngọc anh đào, giống như đúc hai viên đá quý trên khóa vàng của Liên Ba.
“Tỷ, tỷ xem viên đá trên chiếc nhẫn này đi.”
Liên Ba lại gần xem rồi kinh ngạc này: “Chiếc nhẫn này ở đâu ra vậy?”
Ánh mắt Thanh Đàn yếu ớt: “Lúc ở Kinh Thành, muội đã tìm được Đặng Thọt. Gã nói cho muội biết là muội chạy từ trong Quỷ Viên ra. Chẳng biết tại sao mà bọn cướp không giết muội. Đặng Thọt đã nung chảy khóa vàng của muội rồi, gã chỉ giữ lại hai viên đá này làm nhẫn.”
Liên Ba vừa mừng vừa sợ, chợt nói: “Chẳng trách tối nay muội khác thường, thì ra muội đã gặp Đăng Thọt rồi.”
Thanh Đàn đặt khóa vàng và nhẫn lên bàn, bùi ngùi mãi thôi mà nhìn Liên Ba: “Muội không nghĩ đến, tỷ thật sự chính là tỷ tỷ của muội.”
Liên Ba cười nói: “Tỷ luôn cảm thấy muội chính là Khê Khách mà, quả nhiên đúng là muội!”
Thanh Đàn nhìn nàng ấy không chớp mắt: “Trước kia tỷ không chắc chắn muội có phải là Khê Khách không, có điều giấu giếm muội cũng là hợp tình hợp lý. Bây giờ tỷ biết muội là muội muội ruột rồi thì tỷ có thể nói thật với muội không.”
Liên Ba ngẩn ra: “Nói thật gì cơ?”
Thanh Đàn: “Bức thư tiên nhân của mẹ, có phải tỷ đã lấy đi không?”
Sắc mặt Liên Ba hơi thay đổi, nàng ấy không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Ta lấy tờ giấy trắng đó làm gì?”
“Thư của tiên nhân là một loại giấy đặc chế không mua được ngoài chợ, là giấy chuyên dụng mà triều đình dùng để in tiền giấy, có ký hiệu đặc biệt. Người bình thường muốn làm giả thư tiên nhân rất khó, vì căn bản không thể nào có được loại giấy này. Đây cũng là một cách để nghiệm chứng sự thực hư của tiên nhân. Cho nên...”
Thanh Đàn nhìn chằm chằm vào mắt Liên Ba, hỏi thẳng: “Bức thư tiên nhân mà Mạnh gia nhận được có phải chính là lá thư mẹ nhận được không?”
Liên Ba cắn môi trên một cái, vẫn không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Tại sao muội lại nghi ngờ là tỷ lấy tờ giấy đó?”
Thanh Đàn: “Sau khi tỷ đi thăm Tống phủ nhân thì Tống Bằng Phi lập tức đi đến Mạnh gia, sau đó Mạnh gia nhận được thư tiên nhân.”
Liên Ba chậm rãi nói: “Thật lòng thì trước kia tỷ qua lại thân thiết với Tống phu nhân đúng là có lòng riêng. Muốn nhờ bà ấy thổi gió bên gối, khiến Tống đại nhân bỏ ra chút tâm tư vào vụ án treo này để sớm ngày tìm được muội. Tống đại nhân cũng muốn phá án và điều tra án cũ, để ba gia đình mất con sớm ngày đoàn tụ, đáng tiếc là qua nhiều năm vẫn không có bất cứ manh mối nào. Lúc đi thăm Tống phu nhân, tỷ đã nhắc tới chuyện mẹ A Bảo đi gửi tiên nhân trạng, có lẽ là Tống đại nhân rất muốn biết hung thủ rốt cuộc là ai cho nên mới đến Mạnh gia.”
Thanh Đàn thấy Liên Ba vẫn không chịu nói thật thì dứt khoát nói rõ: “Tỷ à, muội không ngại nói thẳng. Ngày đó Cao Vân Thăng tới tìm tỷ đàm phán, muội đã nghe thấy đoạn đối thoại của hai người rồi. Vì sao tỷ lại biết người mai phục ám sát muội là Phi Trảo.”
Liên Ba sững sờ nghẹn lời.
“Tỷ, tỷ biết không. Triều đình đang bí mật điều tra tiên nhân trạng. Trên triều đình, Thái tử và Ngụy Vương đang như nước với lửa, tiên nhân trạng vô cùng có khả năng bị người ta lợi dụng để mưu đồ lớn. Trên thế gian này, ngoại trừ mẹ thì tỷ là người thân nhất của muội. Muội không muốn tỷ chịu bất cứ sự tổn hại nào. Muội không muốn tỷ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của triều đình, không muốn tỷ trở thành vật hy sinh.”
Thanh Đàn cầm tay nàng ấy, một mạch hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng: “Bức thư tiên nhân của Mạnh gia là do tỷ bảo Tống đại nhân đưa vào đó đúng không? Tiên nhân trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc là ai? Có phải tỷ cũng tham gia vào chuyện này không?”
Liên Ba nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó khẽ lắc đầu, vẫn không nói gì.
Thanh Đàn vội la lên: “Vậy thì tỷ nói cho muội biết, rốt cuộc tỷ làm những chuyện này là vì điều gì?”
Liên Ba im lặng một lúc: “Tỷ chỉ có thể nói cho muội nghe, tỷ làm tất cả là vì báo thù cho cha.”
Danh sách chương