Trên hội đèn lồng vào Tết Nguyên tiêu, tiên nhân hiển linh, trên đèn hoa sen để lại một câu “Quốc tặc chưa diệt, người người oán trách”, mặc dù Thiên tử không bày tỏ điều gì cả nhưng việc này đã truyền khắp Kinh Thành. Trên dưới triều đình biết rõ trong lòng, quốc tặc chính là Thái Nguyên.
Cho dù Thái Nguyên có mặt dày hơn nữa thì cũng không chịu được ánh mắt của đồng liêu, chưa được mấy ngày lão đã cáo ốm không ra ngoài. Nếu là thường ngày, cho dù lão ta thật sự nghỉ bệnh, trong cung nhất định sẽ phái người đến thăm hỏi, còn có thể ban thưởng dược liệu thuốc bổ. Nhưng lúc này đây, trong cung không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí Đông Cung cũng chẳng bày tỏ điều gì.
Phu nhân Vệ thị linh cảm thấy không ổn, bàn bạc với Thái Nguyên xem có cần bán điền sản ruộng đất lấy tiền không, chuyển tiền tài đi để tránh bất trắc.
Thái Nguyên không vui nói: “Bà cho rằng chỉ dựa vào mấy chữ đó thì Thánh thượng sẽ giết ta à? Đại Chu có thể có ngày hôm nay, Thái Nguyên ta ít nhất có ba phần công lao đấy.”
Vệ thị lo lắng nói: “Bây giờ mà ông còn dám ăn nói ngông cuồng à. Không sợ bị người ta nghe thấy hả. Bên ngoài đều đang đồn đại, nói tiên nhân hiển linh có liên quan đến vụ án tiền dẫn năm Hồng Anh thứ tư.”
“Bản án cũ mười mấy năm trước, không có nhân chứng vật chứng, ai có thể định tội ta? Chỉ dựa vào hai câu nói không đầu không đuôi của thần tiên hả?”
Vệ thị tức giận nói: “Thứ Thánh thượng tin nhất chẳng phải là thần tiên sao? Hai năm nay Huyền Nhất được sủng ái, ra vào cung đình còn thuận tiện hơn Thái tử. Ông vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Thái Nguyên hừ lạnh nói: “Cho dù việc tiên nhân hiển linh thật sự liên quan đến vụ án tiền dẫn thì thế nào? Vụ án này lộ ra, Thái tử cũng không thoát khỏi liên quan. Số tiền in ấn riêng đó cũng không phải bị Thái Nguyên ta độc chiếm, đều vào tay Thái tử hết rồi. Quốc khố trống rỗng, quân phí không đủ, nói đến thì Thái tử cũng vì giang sơn Đại Chu, ta không tin Thánh thượng sẽ vì gần một trăm người chết trong vụ tiền dẫn đó mà trừng trị ta và Thái tử.”
Vệ thị thấp thỏm nói: “Sợ là sợ Thánh thượng điều tra vụ án này, Thái tử sẽ lấy ông ra làm con dê thế tội.”
Thái Nguyên xem thường nói: “Thánh thượng tra vụ án mười mấy năm trước thì có ích gì? Đừng nói là chỉ gần một trăm người chết, cho dù một ngàn người chết thì cũng không lớn bằng công dụng của Thái Nguyên ta.”
Hai người đang ở trong phòng mật đàm thì quản gia Thái Hổ ở bên ngoài bẩm báo nói: “Đại nhân, có người nhân lúc ban đêm mà nhét một phong thư vào khe cửa, được người canh cửa nhặt đưa vào ạ.”
Thái Nguyên ra hiệu cho Vệ thị đi mở cửa, Vệ thị nhận lấy thư trong tay Thái Hổ xem, trên đó viết “Thái Nguyên thân khải [*]”, cảm thấy phong thư được lén lút đưa tới vào đêm hôm khuya khoắt thế này ắt không phải là chuyện tốt lành gì.
[*] Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài)
Thái Nguyên mở thư ra, đọc hai lần, sợ tới mức mất mật, mặt không còn chút máu.
Vệ thị thấy vẻ mặt lão ta không đúng thì vội hỏi: “Sao vậy? Ai gửi thư thế?”
Cổ họng Thái Nguyên kéo căng, tay run run: “Bà bảo quản gia lập tức đi gọi Vệ Khai tới cho ta.”
Vệ thị nói: “Trễ thế này rồi ông gọi nó tới làm gì?”
Thái Nguyên vứt thư cho bà ta, khẽ quát: “Bà tự xem đi.”
Vệ thị xem xong thì cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Vi Thạch Kim và Lục Bình không phải đã sớm chết rồi sao?”
Thái Nguyên cắn răng nói: “Người chết sao lại viết được đơn kiện, đóng dấu tay. Việc này phải hỏi đệ đệ của bà rồi.”
Vệ Khai đã ngủ, bị Thái Hổ gọi dậy từ trong chăn, đi vào Thái phủ ngay trong đêm. Thái Nguyên đưa thư cho ông ta, mở đầu là một trận thóa mạ: “Không phải ngươi nói đã xử lý xong tất cả rồi sao? Vì sao Vi Thạch Kim vẫn còn sống? Vì sao Lục Bình vẫn còn sống?”
Vệ Khai mờ mịt trả lời: “Ta tận mắt nhìn thấy Vi Thạch Kim uống thuốc độc. Làm sao ông ta lại không chết chứ? Có phải có người giả mạo không?”
Thái Nguyên tức giận nói: “Giả mạo Vi Thạch Kim có tác dụng gì? Có thể thăng quan hay có thể phát tài?”
Vệ Khai cảm thấy oan uổng, phân bua: “Ta tận mắt nhìn thấy sáu người họ uống rượu độc. Nếu như tỷ phu không tin thì có thể đi hỏi Lý Trường Canh, ông ta có thể làm chứng. Bọn ta đã khiêng thi thể, ném sáu người họ vào đám cháy. Việc này ta tuyệt đối không nhớ sai, cũng không thể nào phạm sai lầm được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vệ thị hòa giải nói: “Dù sao thì bây giờ Vi Thạch Kim và Liên Hạc đều đã chết rồi. Ba người chết mất hai người, chỉ còn lại một Lục Bình không thể gây ra sóng gió gì được.”
Thái Nguyên tức giận sục sôi trách mắng: “Bây giờ đơn kiện đó đang ở trong tay Ngụy Vương. Lục Bình cũng ở trong tay Ngụy Vương! Ngươi còn cho rằng không sao không?”
Vệ Khai vội nói: “Chỉ cần giết Lục Bình thì vạn sự đại cát rồi. Không còn nhân chứng, ai cũng không thể vô căn cứ mà chỉ định vụ án này có sai sót được. Năm đó là Thái tử tự mình đốc thúc, ai dám gây khó khăn cho Thái tử chứ.”
Vệ thị gật đầu nói: “Không sai, chỉ cần giết Lục Bình là được. Cho dù trong tay Ngụy Vương có đơn kiện đó thì thế nào, chẳng lẽ hắn dám công khai làm kẻ địch với Thái tử à?”
Vệ Khai hung hăng nói: “Chỉ cần nhân chứng chết đi thì đơn kiện đó chỉ là một tờ giấy lộn thôi. Tỷ phu yên tâm, ta sẽ dẫn người đi giết Lục Bình ngay trong đêm.”
“Không được!” Thái Nguyên đưa tay ngăn ông ta lại: “Đừng manh động, bức thư này không rõ thực hư, trong tay Ngụy Vương rốt cuộc có đơn kiện hay không vẫn chưa biết được. Ngươi từng gặp Lục Bình rồi, trước tiên phải xác nhận xem người ở trong biệt viện này có phải là Lục Bình không.”
Vệ Khai nhận lệnh rời đi.
Thái Nguyên bị phong thư đó làm cho kinh hồn táng đảm, trắng đêm khó ngủ, mở mắt thức đến hừng đông.
Vệ Khai dựa theo địa chỉ trong thư mà tìm đến biệt viện đó, âm thầm nghe ngóng với người ở gần đây về chủ nhà, nghe nói là một vị thương nhân tơ lụa Tùy Châu, thỉnh thoảng đến ở, hơn phân nửa thời gian là nhà để trống.
Vệ Khai dúi một số bạc cho người hàng xóm, lẻn vào hậu viện của người đó, lặng lẽ đục một khe hở trên tường viện, nhìn trộm sang bên cạnh.
Trong viện có mấy người đàn ông mặc thường phục, ai ai cũng cao to nghiêm chỉnh, uy thế hừng hực, vừa nhìn là biết không phải dân chúng tầm thường.
Trong lòng Vệ Khai thầm trĩu nặng, xem ra thủ vệ trong viện này không phải là người bình thường, chỉ có thị vệ của vương phủ mới xuất thân trong quân, có khí thế và phong phạm thế này. Ông ta ở trong sân nhìn trộm nửa canh giờ, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông, còng lưng đi từ trong nhà ra đi nhà xí. Vệ Khai trừng to mắt nhìn kỹ, trong lòng đột nhiên giật mình, người đàn ông còng lưng này chính là Lục Bình! Ông ấy vậy mà không chết! Vệ Khai không dám tự chủ trương, vội vàng về Thái phủ xin chỉ thị của Thái Nguyên trước. Thái Nguyên không hề do dự, làm dấu tay giết.
Vệ Khai lo sợ nói: “Người trông coi ông ta hình như là thị vệ của Ngụy Vương, nếu ra tay thì không tránh khỏi phải giết người.”
Thái Nguyên lạnh lùng nói: “Lục Bình phải chết. Ngụy Vương không giấu ông ta ở trong vương phủ, chỉ phái thị vệ bảo vệ ông ta chứ không dám lộ thân phận, nhà ở cũng không liên quan gì đến vương phủ, rõ ràng là hắn không muốn để người ta biết hắn nhúng tay vào đó, ngươi cứ giết luôn cả những thị vệ đó đi, làm sạch sẽ một chút. Ngụy Vương không dám để lộ ra cũng không dám truy cứu, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.”
Vệ Khai gật đầu.
Thái Nguyên nói: “Mang theo nhiều người một chút, bảo đảm không có sơ hở nào. Tối nay ra tay ngay, càng nhanh càng tốt.”
Đêm đó, Vệ Khai dẫn theo mười người, chia ra chặn ở cửa trước và cửa sau biệt viện, dùng cách cũ, phóng hỏa. Vừa có thể hủy thi diệt tích, còn có thể không để lộ dấu vết.
Mùa đông trời hanh vật khô, thế lửa lên rất nhanh. Người của Vệ Khai chia thành hai đường, trông coi cửa trước và sau, chuẩn bị ai chạy ra thì giết kẻ đó.
Tám thị vệ mà Ngụy Vương gọi tới đã được Lâm Phong thông báo là phải bảo vệ Lục Bình ngày đêm cho nên không dám chủ quan chút nào. Kho củi hậu viện cháy lên là lập tức có người đi gọi Kiều Minh và Lục Bình dậy.
Kiều Minh là thủ lĩnh thị vệ, thấy hậu viện tự dưng cháy thì cảm thấy không thích hợp, quyết định nhanh chóng che chở Lục Bình lao ra ngoài trước.
Vệ Khai dẫn người canh ở cửa trước, nhờ ánh lửa nhìn thấy Lục Bình đi ra, lập tức dùng tay chỉ. Thủ hạ trực tiếp vung đao chém về phía Lục Bình, điều kỳ lạ là, Lục Bình rõ ràng không biết võ công nhưng dáng người lại linh hoạt, né tránh còn nhanh hơn cái bóng, lập tức trốn đến sau lưng Kiều Minh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai đám người nhanh chóng chém giết lẫn nhau, Kiều Minh sợ mất Lục Bình nên luôn xách đao che chở Lục Bình. Hắn nhìn ra được đám người này rõ ràng là nhắm đến Lục Bình mà tới, ai ai cũng ra tay độc ác, đánh cược mạng muốn giết Lục Bình.
Đối phương người đông thế mạnh, bao vây mấy người Kiều Minh và Lục Bình ở cửa chính, phía sau là lửa lớn và khói dày đặc, mắt thấy đám người Kiều Minh đối phó rất tốn sức.
Đột nhiên, hai người mặc áo đen lao ra từ trong bóng tối, tay cầm trường kiếm, không cần tốn nhiều sức giết được bốn năm người mà Vệ Khai mang đến. Bên phía Kiều Minh sĩ khí phấn khởi, chuyển thủ sang công, cùng người mặc áo đen giáp công trước sau, nhanh chóng chuyển bại thành thắng.
Vệ Khai không biết võ công, thấy tình thế không ổn thì co cẳng chạy, đi chưa được mấy bước thì cảm thấy xương cổ và sau lưng tê rần, cả người nhào xuống đất, không thể động đậy.
Hai người mặc áo đen không hề đuổi cùng giết tận, thấy đám Kiều Minh dư sức đối phó với mấy người còn lại bèn phi thân rời đi, ẩn mình vào đêm tối.
Kiều Minh kiểm kê lại, ngoại trừ chết mất tám người thì sáu người còn lại đều bị bắt sống, bao gồm cả Vệ Khai không chạy trốn được.
Hắn còn chưa kịp vui vẻ thì trong lòng chợt cả kinh, sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt như người chết, trong lúc hắn đang đếm đầu người thì lại không thấy Lục Bình đâu!
Kiều Minh luống cuống tay chân, vội vàng dặn dò thủ hạ nhanh chóng tìm kiếm Lục Bình.
Bóng đêm dày đặc, “Lục Bình” đã rời xa biệt viện, đứng trên nóc nhà của một tòa lầu cao cởi mặt nạ ra.
Vi Vô Cực nói: “May mà cha ta bình thường kiệm lời ít nói, không thích nói chuyện. Nếu để ta giả làm Lục Bình, ta sẽ nín chết mất, nhất định sẽ lộ tẩy.”
Lý Hư Bạch bật cười.
Vi Trường Sinh nhìn qua ánh lửa xa xa: “Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của Hư Bạch cuối cùng cũng thành rồi.”
Lý Hư Bạch: “Vi thúc, thúc về trước đi. Con và Vi Vô Cực đến chùa Phi Long một chuyến.”
Vi Trường Sinh nói: “Đi cùng đi.”
Lý Hư Bạch cười: “Liên Hạc và Lục Bình không có võ công, một mình Bồng Lai trông coi con không yên tâm, thúc vẫn nên nhanh chóng quay về đi.”
Kiều Minh và thủ hạ tìm một vòng nhưng không tìm được người, lập tức chạy như bay đến phủ Ngụy Vương, bẩm báo tin tức với Ngụy Vương. Đúng lúc Lâm Phong cũng ở vương phủ.
Ngụy Vương vừa sợ vừa giận, trách móc hỏi: “Là ai tiết lộ tin tức?”
Kiều Minh cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: “Vương gia, bọn thuộc hạ không hề rời khỏi biệt viện nửa bước.”
Ý là, bọn họ căn bản không có cơ hội tiết lộ tin tức ra bên ngoài. Ngoại trừ tám người họ biết chỗ ẩn náu của Lục Bình thì chỉ còn Lâm Phong và Ngụy Vương.
Lâm Phong lập tức nói: “Vương gia, thuộc hạ tuyệt đối không hề nhắc đến Lục Bình với người thứ hai.”
Ngụy Vương tin Lâm Phong tuyệt đối không thể nào tiết lộ ra, trước tiên để việc này ở đó không nhắc tới, hỏi Kiều Minh: “Lục Bình bị người áo đen cướp đi hay là tự chạy mất?”
Kiều Minh nói: “Không giống như bị cướp. Hai người mặc áo đen đó rời đi trước, hình như cố ý muốn để lại người sống. Lúc thuộc hạ sai người trói Vệ Khai lại thì Lục Bình vẫn còn ở đó. Thuộc hạ đoán là ông ấy bị dọa tự chạy mất.”
Lâm Phong cũng nói: “Ông ta vốn tưởng rằng Vương gia có thể bảo vệ ông ta, không ngờ lại có người giết đến tận cửa ngay trong đêm, có thể là ông ta cũng không dám tin tưởng Vương gia.”
Ngụy Vương nguôi cơn giận, ra lệnh cho Kiều Minh: “Ngươi nhanh chóng dẫn người đi tìm Lục Bình, dù thế nào cũng đừng để ông ta rơi vào tay Thái Nguyên và Thái tử.”
“Lâm Phong, tối nay ngươi phái người đi giao đơn kiện cho Phòng Trung.”
Lâm Phong hơi do dự: “Vương gia, có nên đợi tìm được Lục Bình rồi nói sau không?”
Ngụy Vương cười lạnh: “Không cần. Đám người Vệ Khai chính là nhân chứng. Thái Nguyên đã phái người giết Lục Bình, điều này chứng minh đơn kiện của Lục Bình là thật, nếu không Thái Nguyên cũng sẽ không giết người diệt khẩu.”
Lâm Phong gật đầu đáp vâng, trong lòng vẫn là trăm mối ngổn ngang không lời giải, rốt cuộc là ai tiết lộ chỗ ẩn náu của Lục Bình đây?
Cho dù Thái Nguyên có mặt dày hơn nữa thì cũng không chịu được ánh mắt của đồng liêu, chưa được mấy ngày lão đã cáo ốm không ra ngoài. Nếu là thường ngày, cho dù lão ta thật sự nghỉ bệnh, trong cung nhất định sẽ phái người đến thăm hỏi, còn có thể ban thưởng dược liệu thuốc bổ. Nhưng lúc này đây, trong cung không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí Đông Cung cũng chẳng bày tỏ điều gì.
Phu nhân Vệ thị linh cảm thấy không ổn, bàn bạc với Thái Nguyên xem có cần bán điền sản ruộng đất lấy tiền không, chuyển tiền tài đi để tránh bất trắc.
Thái Nguyên không vui nói: “Bà cho rằng chỉ dựa vào mấy chữ đó thì Thánh thượng sẽ giết ta à? Đại Chu có thể có ngày hôm nay, Thái Nguyên ta ít nhất có ba phần công lao đấy.”
Vệ thị lo lắng nói: “Bây giờ mà ông còn dám ăn nói ngông cuồng à. Không sợ bị người ta nghe thấy hả. Bên ngoài đều đang đồn đại, nói tiên nhân hiển linh có liên quan đến vụ án tiền dẫn năm Hồng Anh thứ tư.”
“Bản án cũ mười mấy năm trước, không có nhân chứng vật chứng, ai có thể định tội ta? Chỉ dựa vào hai câu nói không đầu không đuôi của thần tiên hả?”
Vệ thị tức giận nói: “Thứ Thánh thượng tin nhất chẳng phải là thần tiên sao? Hai năm nay Huyền Nhất được sủng ái, ra vào cung đình còn thuận tiện hơn Thái tử. Ông vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Thái Nguyên hừ lạnh nói: “Cho dù việc tiên nhân hiển linh thật sự liên quan đến vụ án tiền dẫn thì thế nào? Vụ án này lộ ra, Thái tử cũng không thoát khỏi liên quan. Số tiền in ấn riêng đó cũng không phải bị Thái Nguyên ta độc chiếm, đều vào tay Thái tử hết rồi. Quốc khố trống rỗng, quân phí không đủ, nói đến thì Thái tử cũng vì giang sơn Đại Chu, ta không tin Thánh thượng sẽ vì gần một trăm người chết trong vụ tiền dẫn đó mà trừng trị ta và Thái tử.”
Vệ thị thấp thỏm nói: “Sợ là sợ Thánh thượng điều tra vụ án này, Thái tử sẽ lấy ông ra làm con dê thế tội.”
Thái Nguyên xem thường nói: “Thánh thượng tra vụ án mười mấy năm trước thì có ích gì? Đừng nói là chỉ gần một trăm người chết, cho dù một ngàn người chết thì cũng không lớn bằng công dụng của Thái Nguyên ta.”
Hai người đang ở trong phòng mật đàm thì quản gia Thái Hổ ở bên ngoài bẩm báo nói: “Đại nhân, có người nhân lúc ban đêm mà nhét một phong thư vào khe cửa, được người canh cửa nhặt đưa vào ạ.”
Thái Nguyên ra hiệu cho Vệ thị đi mở cửa, Vệ thị nhận lấy thư trong tay Thái Hổ xem, trên đó viết “Thái Nguyên thân khải [*]”, cảm thấy phong thư được lén lút đưa tới vào đêm hôm khuya khoắt thế này ắt không phải là chuyện tốt lành gì.
[*] Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài)
Thái Nguyên mở thư ra, đọc hai lần, sợ tới mức mất mật, mặt không còn chút máu.
Vệ thị thấy vẻ mặt lão ta không đúng thì vội hỏi: “Sao vậy? Ai gửi thư thế?”
Cổ họng Thái Nguyên kéo căng, tay run run: “Bà bảo quản gia lập tức đi gọi Vệ Khai tới cho ta.”
Vệ thị nói: “Trễ thế này rồi ông gọi nó tới làm gì?”
Thái Nguyên vứt thư cho bà ta, khẽ quát: “Bà tự xem đi.”
Vệ thị xem xong thì cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Vi Thạch Kim và Lục Bình không phải đã sớm chết rồi sao?”
Thái Nguyên cắn răng nói: “Người chết sao lại viết được đơn kiện, đóng dấu tay. Việc này phải hỏi đệ đệ của bà rồi.”
Vệ Khai đã ngủ, bị Thái Hổ gọi dậy từ trong chăn, đi vào Thái phủ ngay trong đêm. Thái Nguyên đưa thư cho ông ta, mở đầu là một trận thóa mạ: “Không phải ngươi nói đã xử lý xong tất cả rồi sao? Vì sao Vi Thạch Kim vẫn còn sống? Vì sao Lục Bình vẫn còn sống?”
Vệ Khai mờ mịt trả lời: “Ta tận mắt nhìn thấy Vi Thạch Kim uống thuốc độc. Làm sao ông ta lại không chết chứ? Có phải có người giả mạo không?”
Thái Nguyên tức giận nói: “Giả mạo Vi Thạch Kim có tác dụng gì? Có thể thăng quan hay có thể phát tài?”
Vệ Khai cảm thấy oan uổng, phân bua: “Ta tận mắt nhìn thấy sáu người họ uống rượu độc. Nếu như tỷ phu không tin thì có thể đi hỏi Lý Trường Canh, ông ta có thể làm chứng. Bọn ta đã khiêng thi thể, ném sáu người họ vào đám cháy. Việc này ta tuyệt đối không nhớ sai, cũng không thể nào phạm sai lầm được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vệ thị hòa giải nói: “Dù sao thì bây giờ Vi Thạch Kim và Liên Hạc đều đã chết rồi. Ba người chết mất hai người, chỉ còn lại một Lục Bình không thể gây ra sóng gió gì được.”
Thái Nguyên tức giận sục sôi trách mắng: “Bây giờ đơn kiện đó đang ở trong tay Ngụy Vương. Lục Bình cũng ở trong tay Ngụy Vương! Ngươi còn cho rằng không sao không?”
Vệ Khai vội nói: “Chỉ cần giết Lục Bình thì vạn sự đại cát rồi. Không còn nhân chứng, ai cũng không thể vô căn cứ mà chỉ định vụ án này có sai sót được. Năm đó là Thái tử tự mình đốc thúc, ai dám gây khó khăn cho Thái tử chứ.”
Vệ thị gật đầu nói: “Không sai, chỉ cần giết Lục Bình là được. Cho dù trong tay Ngụy Vương có đơn kiện đó thì thế nào, chẳng lẽ hắn dám công khai làm kẻ địch với Thái tử à?”
Vệ Khai hung hăng nói: “Chỉ cần nhân chứng chết đi thì đơn kiện đó chỉ là một tờ giấy lộn thôi. Tỷ phu yên tâm, ta sẽ dẫn người đi giết Lục Bình ngay trong đêm.”
“Không được!” Thái Nguyên đưa tay ngăn ông ta lại: “Đừng manh động, bức thư này không rõ thực hư, trong tay Ngụy Vương rốt cuộc có đơn kiện hay không vẫn chưa biết được. Ngươi từng gặp Lục Bình rồi, trước tiên phải xác nhận xem người ở trong biệt viện này có phải là Lục Bình không.”
Vệ Khai nhận lệnh rời đi.
Thái Nguyên bị phong thư đó làm cho kinh hồn táng đảm, trắng đêm khó ngủ, mở mắt thức đến hừng đông.
Vệ Khai dựa theo địa chỉ trong thư mà tìm đến biệt viện đó, âm thầm nghe ngóng với người ở gần đây về chủ nhà, nghe nói là một vị thương nhân tơ lụa Tùy Châu, thỉnh thoảng đến ở, hơn phân nửa thời gian là nhà để trống.
Vệ Khai dúi một số bạc cho người hàng xóm, lẻn vào hậu viện của người đó, lặng lẽ đục một khe hở trên tường viện, nhìn trộm sang bên cạnh.
Trong viện có mấy người đàn ông mặc thường phục, ai ai cũng cao to nghiêm chỉnh, uy thế hừng hực, vừa nhìn là biết không phải dân chúng tầm thường.
Trong lòng Vệ Khai thầm trĩu nặng, xem ra thủ vệ trong viện này không phải là người bình thường, chỉ có thị vệ của vương phủ mới xuất thân trong quân, có khí thế và phong phạm thế này. Ông ta ở trong sân nhìn trộm nửa canh giờ, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông, còng lưng đi từ trong nhà ra đi nhà xí. Vệ Khai trừng to mắt nhìn kỹ, trong lòng đột nhiên giật mình, người đàn ông còng lưng này chính là Lục Bình! Ông ấy vậy mà không chết! Vệ Khai không dám tự chủ trương, vội vàng về Thái phủ xin chỉ thị của Thái Nguyên trước. Thái Nguyên không hề do dự, làm dấu tay giết.
Vệ Khai lo sợ nói: “Người trông coi ông ta hình như là thị vệ của Ngụy Vương, nếu ra tay thì không tránh khỏi phải giết người.”
Thái Nguyên lạnh lùng nói: “Lục Bình phải chết. Ngụy Vương không giấu ông ta ở trong vương phủ, chỉ phái thị vệ bảo vệ ông ta chứ không dám lộ thân phận, nhà ở cũng không liên quan gì đến vương phủ, rõ ràng là hắn không muốn để người ta biết hắn nhúng tay vào đó, ngươi cứ giết luôn cả những thị vệ đó đi, làm sạch sẽ một chút. Ngụy Vương không dám để lộ ra cũng không dám truy cứu, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.”
Vệ Khai gật đầu.
Thái Nguyên nói: “Mang theo nhiều người một chút, bảo đảm không có sơ hở nào. Tối nay ra tay ngay, càng nhanh càng tốt.”
Đêm đó, Vệ Khai dẫn theo mười người, chia ra chặn ở cửa trước và cửa sau biệt viện, dùng cách cũ, phóng hỏa. Vừa có thể hủy thi diệt tích, còn có thể không để lộ dấu vết.
Mùa đông trời hanh vật khô, thế lửa lên rất nhanh. Người của Vệ Khai chia thành hai đường, trông coi cửa trước và sau, chuẩn bị ai chạy ra thì giết kẻ đó.
Tám thị vệ mà Ngụy Vương gọi tới đã được Lâm Phong thông báo là phải bảo vệ Lục Bình ngày đêm cho nên không dám chủ quan chút nào. Kho củi hậu viện cháy lên là lập tức có người đi gọi Kiều Minh và Lục Bình dậy.
Kiều Minh là thủ lĩnh thị vệ, thấy hậu viện tự dưng cháy thì cảm thấy không thích hợp, quyết định nhanh chóng che chở Lục Bình lao ra ngoài trước.
Vệ Khai dẫn người canh ở cửa trước, nhờ ánh lửa nhìn thấy Lục Bình đi ra, lập tức dùng tay chỉ. Thủ hạ trực tiếp vung đao chém về phía Lục Bình, điều kỳ lạ là, Lục Bình rõ ràng không biết võ công nhưng dáng người lại linh hoạt, né tránh còn nhanh hơn cái bóng, lập tức trốn đến sau lưng Kiều Minh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai đám người nhanh chóng chém giết lẫn nhau, Kiều Minh sợ mất Lục Bình nên luôn xách đao che chở Lục Bình. Hắn nhìn ra được đám người này rõ ràng là nhắm đến Lục Bình mà tới, ai ai cũng ra tay độc ác, đánh cược mạng muốn giết Lục Bình.
Đối phương người đông thế mạnh, bao vây mấy người Kiều Minh và Lục Bình ở cửa chính, phía sau là lửa lớn và khói dày đặc, mắt thấy đám người Kiều Minh đối phó rất tốn sức.
Đột nhiên, hai người mặc áo đen lao ra từ trong bóng tối, tay cầm trường kiếm, không cần tốn nhiều sức giết được bốn năm người mà Vệ Khai mang đến. Bên phía Kiều Minh sĩ khí phấn khởi, chuyển thủ sang công, cùng người mặc áo đen giáp công trước sau, nhanh chóng chuyển bại thành thắng.
Vệ Khai không biết võ công, thấy tình thế không ổn thì co cẳng chạy, đi chưa được mấy bước thì cảm thấy xương cổ và sau lưng tê rần, cả người nhào xuống đất, không thể động đậy.
Hai người mặc áo đen không hề đuổi cùng giết tận, thấy đám Kiều Minh dư sức đối phó với mấy người còn lại bèn phi thân rời đi, ẩn mình vào đêm tối.
Kiều Minh kiểm kê lại, ngoại trừ chết mất tám người thì sáu người còn lại đều bị bắt sống, bao gồm cả Vệ Khai không chạy trốn được.
Hắn còn chưa kịp vui vẻ thì trong lòng chợt cả kinh, sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt như người chết, trong lúc hắn đang đếm đầu người thì lại không thấy Lục Bình đâu!
Kiều Minh luống cuống tay chân, vội vàng dặn dò thủ hạ nhanh chóng tìm kiếm Lục Bình.
Bóng đêm dày đặc, “Lục Bình” đã rời xa biệt viện, đứng trên nóc nhà của một tòa lầu cao cởi mặt nạ ra.
Vi Vô Cực nói: “May mà cha ta bình thường kiệm lời ít nói, không thích nói chuyện. Nếu để ta giả làm Lục Bình, ta sẽ nín chết mất, nhất định sẽ lộ tẩy.”
Lý Hư Bạch bật cười.
Vi Trường Sinh nhìn qua ánh lửa xa xa: “Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của Hư Bạch cuối cùng cũng thành rồi.”
Lý Hư Bạch: “Vi thúc, thúc về trước đi. Con và Vi Vô Cực đến chùa Phi Long một chuyến.”
Vi Trường Sinh nói: “Đi cùng đi.”
Lý Hư Bạch cười: “Liên Hạc và Lục Bình không có võ công, một mình Bồng Lai trông coi con không yên tâm, thúc vẫn nên nhanh chóng quay về đi.”
Kiều Minh và thủ hạ tìm một vòng nhưng không tìm được người, lập tức chạy như bay đến phủ Ngụy Vương, bẩm báo tin tức với Ngụy Vương. Đúng lúc Lâm Phong cũng ở vương phủ.
Ngụy Vương vừa sợ vừa giận, trách móc hỏi: “Là ai tiết lộ tin tức?”
Kiều Minh cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: “Vương gia, bọn thuộc hạ không hề rời khỏi biệt viện nửa bước.”
Ý là, bọn họ căn bản không có cơ hội tiết lộ tin tức ra bên ngoài. Ngoại trừ tám người họ biết chỗ ẩn náu của Lục Bình thì chỉ còn Lâm Phong và Ngụy Vương.
Lâm Phong lập tức nói: “Vương gia, thuộc hạ tuyệt đối không hề nhắc đến Lục Bình với người thứ hai.”
Ngụy Vương tin Lâm Phong tuyệt đối không thể nào tiết lộ ra, trước tiên để việc này ở đó không nhắc tới, hỏi Kiều Minh: “Lục Bình bị người áo đen cướp đi hay là tự chạy mất?”
Kiều Minh nói: “Không giống như bị cướp. Hai người mặc áo đen đó rời đi trước, hình như cố ý muốn để lại người sống. Lúc thuộc hạ sai người trói Vệ Khai lại thì Lục Bình vẫn còn ở đó. Thuộc hạ đoán là ông ấy bị dọa tự chạy mất.”
Lâm Phong cũng nói: “Ông ta vốn tưởng rằng Vương gia có thể bảo vệ ông ta, không ngờ lại có người giết đến tận cửa ngay trong đêm, có thể là ông ta cũng không dám tin tưởng Vương gia.”
Ngụy Vương nguôi cơn giận, ra lệnh cho Kiều Minh: “Ngươi nhanh chóng dẫn người đi tìm Lục Bình, dù thế nào cũng đừng để ông ta rơi vào tay Thái Nguyên và Thái tử.”
“Lâm Phong, tối nay ngươi phái người đi giao đơn kiện cho Phòng Trung.”
Lâm Phong hơi do dự: “Vương gia, có nên đợi tìm được Lục Bình rồi nói sau không?”
Ngụy Vương cười lạnh: “Không cần. Đám người Vệ Khai chính là nhân chứng. Thái Nguyên đã phái người giết Lục Bình, điều này chứng minh đơn kiện của Lục Bình là thật, nếu không Thái Nguyên cũng sẽ không giết người diệt khẩu.”
Lâm Phong gật đầu đáp vâng, trong lòng vẫn là trăm mối ngổn ngang không lời giải, rốt cuộc là ai tiết lộ chỗ ẩn náu của Lục Bình đây?
Danh sách chương