Khương Đào tuyệt đối không ngờ rằng một cung nữ yếu đuối lại có gan hành thích mình, cho nên mới không hề đề phòng Lư Yến Nhi, mới để nàng ta được lợi. Hắn ta chậm chạp nhận ra chén rượu kia có vấn đề, tức giận nói: “Ngươi bỏ độc vào rượu?”
Lư Yến Nhi không hề sợ hãi nói: “Đúng vậy đó.”
Bụng Khương Đào bắt đầu đau đớn, cũng không biết vì trúng độc hay là bị thương, hắn dùng một tay bóp cổ Lư Yến Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật to gan!” Nếu không phải tay không có lực thì hắn ta đã lập tức bóp gãy cổ nàng ta rồi.
Lư Yến Nhi lạnh lùng nói: “Bây giờ ta là Công chúa Du Trinh, ngươi dám làm bậy ư!”
Khương Đào có chút hoảng hốt, không sai, bây giờ nàng ta mang thân phận Công chúa, giết nàng ta thì dễ, nhưng giải thích với người Bắc Nhung thế nào đây? Người Bắc Nhung đang ở dịch quán, mà Du Trinh thì trốn ở Sóc Châu. Công chúa giả này không thể chết được, càng không thể xảy ra chuyện được, vừa nghĩ đến đây, hắn ta không thể không buông tay ra.
“Ngươi chưa từng giết một người Bắc Nhung nào mà cũng dám xưng là Tướng quân sao? Ngươi chỉ là một con chó trên giường Du Trinh mà thôi!” Lư Yến Nhi chán ghét khinh thường đá hắn ta đi, đứng dậy xuống giường.
Khương Đào hận nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào với nàng ta, che bụng dưới nhìn nàng ta chằm chằm: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn để các ngươi xem xem, cái gì mới gọi là chính trực!” Lư Yến Nhi khinh bỉ liếc hắn ta một cái: “Ta sẽ bảo Ngụy Phúc gọi y quan đến cho ngươi.”
Trên bàn lộn xộn ngổn ngang, giáp và quần áo của Khương Đào chất đống, còn có một con thanh đao giắt lưng và một con dao găm, Lư Yến Nhi cầm áo trong ném cho Khương Đào, thuận tay để con dao găm trong tay áo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngụy Phúc không hề rời đi, đang khép tay đứng dưới hành lang, nghe thấy cửa phòng sau lưng có tiếng động, hắn quay đầu nhìn thấy Lư Yến Nhi đi từ bên trong ra, không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ nhanh vậy sao? Lư Yến Nhi nói: “Đi gọi y quan tới đây, cơ thể Khương Đô úy khó chịu.”
Ngụy Phúc thấy nàng ta mặc quần áo chỉnh tề thì mặt trầm như nước, trong lòng lộp bộp, đừng nói là Khương Đào đột nhiên bất lực chứ? Hắn vội vàng đi đến trước phòng, định đi vào xem, Lư Yến Nhi liếc hắn một cái, quát: “Hỗn xược.”
Ngụy Phúc ngẩn ra, nếu không phải biết nàng ta là Lư Yến Nhi thì hắn thật sự cho rằng người đứng trước mặt chính là Công chúa. Khí thế đó giống như Du Trinh vậy, kiêu ngạo vênh váo, hùng hổ, dọa người. Có điều, cho dù biết nàng ta là Công chúa giả nhưng đang ở bên ngoài nên Ngụy Phúc cũng không dám chống đối, sợ bị người ta nghi ngờ, thế là bước nhanh ra phía trước mời y quan đi theo.
Ngụy Phúc vừa đi, Lư Yến Nhi đã nhấc chân đi về phía tây dịch quán. Tam Vương tử Bắc Nhung, Ân Xung mang theo sứ đoàn đón dâu cùng với người hầu hộ vệ đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở nơi này. Hai người trông cửa là hộ vệ Bắc Nhung, Lư Yến Nhi trực tiếp gào to một câu: “Ta chính là Công chúa Đại Chu, có việc muốn gặp Vương tử.”
Trong viện sáng đèn, người Bắc Nhung chưa nghỉ ngơi, Ân Xung tinh thông tiếng Hán, nghe thấy có tiếng kêu thì lập tức đi từ trong phòng ra, quan viên đi theo cũng rối rít ra khỏi phòng.
Lư Yến Nhi nhìn Ân Xung, hỏi thẳng: “Nghe nói ngươi tinh thông tiếng Hán?”
“Không sai, Công chúa có gì chỉ giáo?” Ân Xung và sứ đoàn đón dâu thấy “Công chúa” đột nhiên xuất hiện một mình lẻ loi thì đưa mắt nhìn nhau, có chút nghĩ không ra.
“Tốt lắm. Ngươi đã nghe hiểu được, vậy thì cẩn thận nghe kỹ lời ta nói đây.” Lư Yến Nhi cất cao giọng nói: “Ta tên là Lư Yến Nhi, không phải là Công chúa Du Trinh. Bây giờ Du Trinh đang trốn ở Sóc Châu, ả để ta thay ả đến Bắc Nhung hòa thân.”
Ân Xung biến sắc, nhìn về phía hai vị sứ giả đón dâu ở bên cạnh: “Các ngươi có từng nhìn thấy Công chúa không?”
Sứ giả đón dâu do dự nói: “Từng thấy ở cung yến, hình như là người này.”
Lư Yến Nhi cười lạnh: “Thay ả đi hòa thân, đương nhiên phải tìm người giống ả chứ.”
Ngụy Phúc mang theo y quan quay lại, phát hiện ra Khương Đào hôn mê bất tỉnh, Lư Yến Nhi không ở trong phòng, linh cảm thấy không ổn nên vội vàng chạy tới tây viện, đúng lúc nghe thấy lời của Lư Yến Nhi, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng nói: “Công chúa đã chịu kích thích, ăn nói lung tung. Xin tam Vương tử thứ lỗi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lư Yến Nhi lạnh lùng nói: “Ta không có nói lung tung. Ngụy công công còn có Đô úy Khương Đào đều biết chuyện. Tam Vương tử không tin thì có thể treo hai người này lên đánh đến chết, chắc chắn sẽ hỏi ra được sự thật.”
Tướng mạo người Bắc Nhung hung hãn, dáng người cao lớn, Ngụy Phúc lập tức vô thức né tránh về phía sau, không có cách nào tự kiểm soát được mà lộ ra vẻ chột dạ.
Ân Xung thấy thế thì sải bước tiến lên, tát một cái vào mặt Ngụy Phúc, tức giận nói: “Các ngươi dám lừa gạt Bắc Nhung Vương.”
Ngụy Phúc bị đánh đến mức mắt nổi đom đóm, che mặt kinh hồn bạt vía giải thích: “Xin Vương tử minh giám, chỉ vì ngày mai sẽ rời khỏi Đại Chu, từ bây giờ Công chúa không thể gặp lại người thân nữa nên đau lòng đến phát điên, vừa rồi còn đâm Khương Đô úy bị thương nữa ạ.”
Lư Yến Nhi cười lạnh: “Ngụy công công, Du Trinh đã từng cưới gả rồi nhưng ta là thân hoàn bích. Khương Đô úy muốn phá thân ta để tránh lộ tẩy, ta không theo hắn nên mới đâm hắn bị thương.”
Ngụy Phúc nghe tới đây thì sắc mặt trắng bệch, trong đội ngũ của Công chúa mang theo hai y quan, một người trong đó là y quan cho nữ. Nếu Ân Xung yêu cầu nghiệm thân, việc Lư Yến Nhi là Công chúa giả sẽ không giấu được nữa.
“Nếu Vương tử không tin thì có thể kiểm tra sự trong sạch của ta.” Lư Yến Nhi đi đến bên cạnh Ân Xung, chợt kéo cổ áo ra: “Ta nguyện hầu hạ Vương tử.”
Mọi người vốn đã tin nàng ta bảy tám phần, nhưng nàng ta đột nhiên để lộ da thịt tự đề cử chuyện giường chiếu, bọn họ lại không khỏi nghi ngờ chẳng lẽ Công chúa thật sự điên rồi? Trước khi biết rõ nàng ta rốt cuộc là Công chúa thật hay Công chúa giả thì nàng ta vẫn là người phụ nữ của Bắc Nhung Vương, người hầu bên cạnh Ân Xung đều không tiện nhìn nhiều, rối rít cúi đầu, hoặc là nhìn sang chỗ khác.
Thanh Đàn ẩn mình trong bóng tối nhìn thấy cảnh này thì đầu óc mờ mịt, thật sự không nghĩ ra được vì sao Lư Yến Nhi lại làm như thế. Nữ lang này trông thì cương liệt, còn đâm Khương Đào bị thương để giữ sự trong sạch nhưng lại đột nhiên tự tiến cử chuyện giường chiếu với con trai của Bắc Nhung Vương.
Kế hoạch ban đầu của Lý Hư Bạch và Vi Trường Sinh là nhân lúc mọi người ngủ hết, bỏ mê hương, thần không biết quỷ không hay mà đưa Lư Yến Nhi đi. Tuyệt đối không ngờ rằng, khi bọn họ đến dịch trạm thì Lư Yến Nhi đã đứng trước mặt Ân Xung, tự tiết lộ thân phận! Ý định của Tiêu Nguyên Thịnh là để sự việc bại lộ, khiến người Bắc Nhung biết được người đi hòa thân là Công chúa giả, bây giờ Lư Yến Nhi đã làm rõ, bọn họ cũng không cần lén đưa nàng ta đi nữa.
Lý Hư Bạch gật đầu với Thanh Đàn và Vi Trường Sinh đang che mặt, ra hiệu cho bọn họ có thể rời đi. Vào lúc ba người chuẩn bị lặng yên không tiếng động rời khỏi nóc nhà thì đột nhiên, Lư Yến Nhi rút dao găm ra.
Ân Xung không hề đề phòng, cộng thêm Lư Yên Nhi phanh ngực để lộ da thịt, khiến người hầu sau lưng Ân Xung không có cách nào nhìn thẳng, rối rít nhìn đi chỗ khác, nàng ta bắt lấy cơ hội thoáng qua trong chớp mắt này, một lần nữa thành công, đâm trúng Ân Xung, đáng tiếc là giờ phút này tay nàng ta không có lực, dao găm chỉ đâm vào khoảng một tấc nơi eo hắn, không thể lấy mạng hắn được.
Ân Xung vô cùng kinh sợ, dùng một chưởng đánh Lư Yến Nhi, Ngụy Phúc thấy nàng ta vậy mà lại hành thích Vương tử Bắc Nhung thì trực tiếp sợ ngất đi.
Người hầu của Ân Xung phản ứng lại, mặc kệ nàng ta có phải là Công chúa thật hay không, lập tức tiến lên bảo vệ chủ. Nấy thanh loan đao lóe lên ánh sáng sắc bén cùng nhau bổ về phía Lư Yến Nhi, mắt thấy nàng ta sắp đổ máu, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hư Bạch tung ra một nắm kim bạc, người Bắc Nhung tới gần Lư Yến Nhi đều kêu lên rồi ngã xuống. Cùng lúc đó, Thanh Đàn phi thân nhảy xuống khỏi nóc nhà, Phục Kỷ Đao ngăn chặn trường đao của Ân Xung, bảo vệ Lư Yến Nhi sau lưng.
Có thể không đưa Lư Yến Nhi đi, nhưng lại không có cách nào trơ mắt nhìn nàng ta chết dưới đao của người Bắc Nhung. Thanh Đàn và Lý Hư Bạch thần giao cách cảm, có suy nghĩ giống nhau, cũng ra tay cùng lúc.
Lý Hư Bạch và Vi Trường Sinh ở hai bên ngăn chặn binh lính Bắc Nhung bao vây, trước khi hộ vệ của Công chúa ở đông viện đến viện trợ. Ba người ứng phó với hơn hai mươi lính Bắc Nhung này cũng không đáng kể, nhưng mà không ngờ Lư Yến Nhi lại có thái độ khác thường, liều mạng tránh khỏi Thanh Đàn, nhiều lần phóng về phía đao của lính Bắc Nhung, quát lớn: “Ta không đi, ta muốn chết ở đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn kéo dài nữa, hộ vệ của Công chúa ở đông viện chen chúc nhau mà tới, muốn thoát thân sẽ khá phiền. Thanh Đàn từng cứu người nhưng chưa bao giờ cứu người một lòng muốn chết như Lư Yến Nhi. Không còn cách nào khác, nàng lập tức quả quyết dùng cổ tay đánh Lư Yến Nhi ngất đi, nói vói Lý Hư Bạch: “Ta cõng nàng ta, hai người cản phía sau.”
Lý Hư Bạch và Vi Trường Sinh yểm hộ cho Thanh Đàn mở đường máu, rời khỏi dịch trạm, nhân lúc trời tối mà nhanh chóng thoát khỏi truy binh.
Hẻm Thùy Liễu đã ở ngay phía trước, Lý Hư Bạch chợt dừng bước chân lại, thấp giọng hỏi Thanh Đàn: “Nàng mệt không, nghỉ một lúc đi.”
Thanh Đàn trả lời: “Không cần nghỉ, sắp đến rồi.”
Vi Trường Sinh lại nói: “Nghỉ một lát đi.”
Lý Hư Bạch dừng bước đứng dưới tàng cây, tay vịn vào thân cây. Thanh Đàn nghe ra được hắn hít thở gấp rút, không khỏi thầm thấy kỳ lạ, nội lực của hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng còn cõng một người, sao Lý Hư Bạch lại như vậy chứ? Chẳng lẽ gần đây bị nội thương?
Thanh Đàn đang muốn hỏi thì đột nhiên cảm thấy trên cổ phía sau ấm lên, Lư Yến Nhi ở trên lưng nàng khẽ nói: “Các cô là ai.”
Đúng lúc này, cổ Thanh Đàn lần nữa nóng lên, nàng cảm thấy không thích hợp, lập tức thả Lư Yến Nhi xuống, đốt đuốc nhỏ. Quả nhiên, Lư Yến Nhi đã nôn ra máu, hơn nữa lỗ mũi lỗ tay cũng đang chảy máu, ánh mắt tan rã.
Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Cô trúng độc à?”
Lý Hư Bạch ngồi xuống, bắt lấy cổ tay nàng ta, vội hỏi: “Có phải là Tương Tư Huyết không?”
Lư Yến Nhi nói phải.
Tương Tư Huyết là một loại độc chế tạo bí mật trong cung, không khác với Hạc Đỉnh Hồng lắm. Nếu sớm hơn một chút thì vẫn có thể cứu được, giờ phút này thất khiếu của Lư Yến Nhi chảy máu, đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Lý Hư Bạch đành phải dùng kim bạc phong bế tâm mạch của nàng ta, không thể cho nàng ta đến mức mất mạng ngay.
Lư Yến Nhi thở dốc nói: “Các ngươi mau đưa ta về dịch trạm đi.”
Thanh Đàn không nhịn được nói: “Bọn ta muốn cứu mạng cô, vì sao cô lại một lòng muốn chết?”
“Cha mẹ người nhà ta đều chết trong tay người Bắc Nhung, ta hận đám người Bắc Nhung này. Vốn dĩ ta cũng muốn sống tốt, nhưng Du Trinh lại bảo ta gả cho kẻ thù. Bị ép đến mức này rồi, ta không thèm đếm xỉa gì nữa, giết được người nào thì giết.”
Lư Yến Nhi phun ra một ngụm máu: “Ta không muốn các cô cứu ta, chủ ý của ta chính là muốn chết ở dịch trạm. Ta nhất định phải để bọn chúng biết được ta là Công chúa giả, Ân Xung vì xác nhận ta rốt cuộc có phải là Công chúa hay không, nhất định sẽ để y quan đi khám nghiệm tử thi.”
“Các cô đưa thi thể của ta về đó đi, ta không thể chết vô ích được.” Nàng ta nắm lấy tay Thanh Đàn, hao hết sức lực, nói một cách đứt quãng: “Ta vốn chỉ hận người Bắc Nhung, bây giờ ta càng hận Triệu Trấn. Ông ta bỏ mặc cho người Bắc Nhung đồ sát dân chúng, ông ta không xứng làm chủ thiên hạ… Ta chết đi cũng không khiến ông ta khá hơn được, cô đưa ta quay lại đi, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.”
Thanh Đàn thở dài, thấp giọng nói: “Được, ta đồng ý với cô.” Lư Yến Nhi nghe được những lời này của nàng thì mới trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vô lực rũ xuống.
Thanh Đàn ôm lấy Lư Yến Nhi, nói với Lý Hư Bạch: “Ta đưa nàng ta quay lại dịch trạm.”
Vi Trường Sinh nói: “Để ta đi. Con đỡ Hư Bạch về trước đi.”
Đỡ?
Thanh Đàn ngẩn ra, Vi Trường Sinh nhận lấy thi thể của Lư Yến Nhi, quay về bằng đường cũ.
Lý Hư Bạch cất bước đi về phía hẻm Thùy Liễu, chợt đỡ ngực, lảo đảo một bước.
Thanh Đàn đỡ lấy hắn: “Chàng bị thương à?”
Lý Hư Bạch không trả lời, nhưng cơ thể run lên một cái, Thanh Đàn đốt đuốc lên, nhìn thấy dưới đất có một vũng máu nhỏ, lại mơ hồ hiện lên ánh sáng xanh.
Nàng khiếp sợ nhìn Lý Hư Bạch, sắc mặt hắn tái nhợt cười cười: “Ngại quá, vẫn để nàng nhìn thấy ta thổ huyết rồi.”
Gió đêm thổi qua giữa cành lá, Thanh Đàn cảm nhận được hơi lạnh sắc nhọn trực tiếp đi qua lồng ngực.
Trong quyển sách y giang hồ đó từng viết triệu chứng trước khi chết của người dùng Hồng Trành là thổ huyết mà chết, màu máu chuyển xanh.
Lư Yến Nhi không hề sợ hãi nói: “Đúng vậy đó.”
Bụng Khương Đào bắt đầu đau đớn, cũng không biết vì trúng độc hay là bị thương, hắn dùng một tay bóp cổ Lư Yến Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật to gan!” Nếu không phải tay không có lực thì hắn ta đã lập tức bóp gãy cổ nàng ta rồi.
Lư Yến Nhi lạnh lùng nói: “Bây giờ ta là Công chúa Du Trinh, ngươi dám làm bậy ư!”
Khương Đào có chút hoảng hốt, không sai, bây giờ nàng ta mang thân phận Công chúa, giết nàng ta thì dễ, nhưng giải thích với người Bắc Nhung thế nào đây? Người Bắc Nhung đang ở dịch quán, mà Du Trinh thì trốn ở Sóc Châu. Công chúa giả này không thể chết được, càng không thể xảy ra chuyện được, vừa nghĩ đến đây, hắn ta không thể không buông tay ra.
“Ngươi chưa từng giết một người Bắc Nhung nào mà cũng dám xưng là Tướng quân sao? Ngươi chỉ là một con chó trên giường Du Trinh mà thôi!” Lư Yến Nhi chán ghét khinh thường đá hắn ta đi, đứng dậy xuống giường.
Khương Đào hận nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào với nàng ta, che bụng dưới nhìn nàng ta chằm chằm: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn để các ngươi xem xem, cái gì mới gọi là chính trực!” Lư Yến Nhi khinh bỉ liếc hắn ta một cái: “Ta sẽ bảo Ngụy Phúc gọi y quan đến cho ngươi.”
Trên bàn lộn xộn ngổn ngang, giáp và quần áo của Khương Đào chất đống, còn có một con thanh đao giắt lưng và một con dao găm, Lư Yến Nhi cầm áo trong ném cho Khương Đào, thuận tay để con dao găm trong tay áo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngụy Phúc không hề rời đi, đang khép tay đứng dưới hành lang, nghe thấy cửa phòng sau lưng có tiếng động, hắn quay đầu nhìn thấy Lư Yến Nhi đi từ bên trong ra, không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ nhanh vậy sao? Lư Yến Nhi nói: “Đi gọi y quan tới đây, cơ thể Khương Đô úy khó chịu.”
Ngụy Phúc thấy nàng ta mặc quần áo chỉnh tề thì mặt trầm như nước, trong lòng lộp bộp, đừng nói là Khương Đào đột nhiên bất lực chứ? Hắn vội vàng đi đến trước phòng, định đi vào xem, Lư Yến Nhi liếc hắn một cái, quát: “Hỗn xược.”
Ngụy Phúc ngẩn ra, nếu không phải biết nàng ta là Lư Yến Nhi thì hắn thật sự cho rằng người đứng trước mặt chính là Công chúa. Khí thế đó giống như Du Trinh vậy, kiêu ngạo vênh váo, hùng hổ, dọa người. Có điều, cho dù biết nàng ta là Công chúa giả nhưng đang ở bên ngoài nên Ngụy Phúc cũng không dám chống đối, sợ bị người ta nghi ngờ, thế là bước nhanh ra phía trước mời y quan đi theo.
Ngụy Phúc vừa đi, Lư Yến Nhi đã nhấc chân đi về phía tây dịch quán. Tam Vương tử Bắc Nhung, Ân Xung mang theo sứ đoàn đón dâu cùng với người hầu hộ vệ đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở nơi này. Hai người trông cửa là hộ vệ Bắc Nhung, Lư Yến Nhi trực tiếp gào to một câu: “Ta chính là Công chúa Đại Chu, có việc muốn gặp Vương tử.”
Trong viện sáng đèn, người Bắc Nhung chưa nghỉ ngơi, Ân Xung tinh thông tiếng Hán, nghe thấy có tiếng kêu thì lập tức đi từ trong phòng ra, quan viên đi theo cũng rối rít ra khỏi phòng.
Lư Yến Nhi nhìn Ân Xung, hỏi thẳng: “Nghe nói ngươi tinh thông tiếng Hán?”
“Không sai, Công chúa có gì chỉ giáo?” Ân Xung và sứ đoàn đón dâu thấy “Công chúa” đột nhiên xuất hiện một mình lẻ loi thì đưa mắt nhìn nhau, có chút nghĩ không ra.
“Tốt lắm. Ngươi đã nghe hiểu được, vậy thì cẩn thận nghe kỹ lời ta nói đây.” Lư Yến Nhi cất cao giọng nói: “Ta tên là Lư Yến Nhi, không phải là Công chúa Du Trinh. Bây giờ Du Trinh đang trốn ở Sóc Châu, ả để ta thay ả đến Bắc Nhung hòa thân.”
Ân Xung biến sắc, nhìn về phía hai vị sứ giả đón dâu ở bên cạnh: “Các ngươi có từng nhìn thấy Công chúa không?”
Sứ giả đón dâu do dự nói: “Từng thấy ở cung yến, hình như là người này.”
Lư Yến Nhi cười lạnh: “Thay ả đi hòa thân, đương nhiên phải tìm người giống ả chứ.”
Ngụy Phúc mang theo y quan quay lại, phát hiện ra Khương Đào hôn mê bất tỉnh, Lư Yến Nhi không ở trong phòng, linh cảm thấy không ổn nên vội vàng chạy tới tây viện, đúng lúc nghe thấy lời của Lư Yến Nhi, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng nói: “Công chúa đã chịu kích thích, ăn nói lung tung. Xin tam Vương tử thứ lỗi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lư Yến Nhi lạnh lùng nói: “Ta không có nói lung tung. Ngụy công công còn có Đô úy Khương Đào đều biết chuyện. Tam Vương tử không tin thì có thể treo hai người này lên đánh đến chết, chắc chắn sẽ hỏi ra được sự thật.”
Tướng mạo người Bắc Nhung hung hãn, dáng người cao lớn, Ngụy Phúc lập tức vô thức né tránh về phía sau, không có cách nào tự kiểm soát được mà lộ ra vẻ chột dạ.
Ân Xung thấy thế thì sải bước tiến lên, tát một cái vào mặt Ngụy Phúc, tức giận nói: “Các ngươi dám lừa gạt Bắc Nhung Vương.”
Ngụy Phúc bị đánh đến mức mắt nổi đom đóm, che mặt kinh hồn bạt vía giải thích: “Xin Vương tử minh giám, chỉ vì ngày mai sẽ rời khỏi Đại Chu, từ bây giờ Công chúa không thể gặp lại người thân nữa nên đau lòng đến phát điên, vừa rồi còn đâm Khương Đô úy bị thương nữa ạ.”
Lư Yến Nhi cười lạnh: “Ngụy công công, Du Trinh đã từng cưới gả rồi nhưng ta là thân hoàn bích. Khương Đô úy muốn phá thân ta để tránh lộ tẩy, ta không theo hắn nên mới đâm hắn bị thương.”
Ngụy Phúc nghe tới đây thì sắc mặt trắng bệch, trong đội ngũ của Công chúa mang theo hai y quan, một người trong đó là y quan cho nữ. Nếu Ân Xung yêu cầu nghiệm thân, việc Lư Yến Nhi là Công chúa giả sẽ không giấu được nữa.
“Nếu Vương tử không tin thì có thể kiểm tra sự trong sạch của ta.” Lư Yến Nhi đi đến bên cạnh Ân Xung, chợt kéo cổ áo ra: “Ta nguyện hầu hạ Vương tử.”
Mọi người vốn đã tin nàng ta bảy tám phần, nhưng nàng ta đột nhiên để lộ da thịt tự đề cử chuyện giường chiếu, bọn họ lại không khỏi nghi ngờ chẳng lẽ Công chúa thật sự điên rồi? Trước khi biết rõ nàng ta rốt cuộc là Công chúa thật hay Công chúa giả thì nàng ta vẫn là người phụ nữ của Bắc Nhung Vương, người hầu bên cạnh Ân Xung đều không tiện nhìn nhiều, rối rít cúi đầu, hoặc là nhìn sang chỗ khác.
Thanh Đàn ẩn mình trong bóng tối nhìn thấy cảnh này thì đầu óc mờ mịt, thật sự không nghĩ ra được vì sao Lư Yến Nhi lại làm như thế. Nữ lang này trông thì cương liệt, còn đâm Khương Đào bị thương để giữ sự trong sạch nhưng lại đột nhiên tự tiến cử chuyện giường chiếu với con trai của Bắc Nhung Vương.
Kế hoạch ban đầu của Lý Hư Bạch và Vi Trường Sinh là nhân lúc mọi người ngủ hết, bỏ mê hương, thần không biết quỷ không hay mà đưa Lư Yến Nhi đi. Tuyệt đối không ngờ rằng, khi bọn họ đến dịch trạm thì Lư Yến Nhi đã đứng trước mặt Ân Xung, tự tiết lộ thân phận! Ý định của Tiêu Nguyên Thịnh là để sự việc bại lộ, khiến người Bắc Nhung biết được người đi hòa thân là Công chúa giả, bây giờ Lư Yến Nhi đã làm rõ, bọn họ cũng không cần lén đưa nàng ta đi nữa.
Lý Hư Bạch gật đầu với Thanh Đàn và Vi Trường Sinh đang che mặt, ra hiệu cho bọn họ có thể rời đi. Vào lúc ba người chuẩn bị lặng yên không tiếng động rời khỏi nóc nhà thì đột nhiên, Lư Yến Nhi rút dao găm ra.
Ân Xung không hề đề phòng, cộng thêm Lư Yên Nhi phanh ngực để lộ da thịt, khiến người hầu sau lưng Ân Xung không có cách nào nhìn thẳng, rối rít nhìn đi chỗ khác, nàng ta bắt lấy cơ hội thoáng qua trong chớp mắt này, một lần nữa thành công, đâm trúng Ân Xung, đáng tiếc là giờ phút này tay nàng ta không có lực, dao găm chỉ đâm vào khoảng một tấc nơi eo hắn, không thể lấy mạng hắn được.
Ân Xung vô cùng kinh sợ, dùng một chưởng đánh Lư Yến Nhi, Ngụy Phúc thấy nàng ta vậy mà lại hành thích Vương tử Bắc Nhung thì trực tiếp sợ ngất đi.
Người hầu của Ân Xung phản ứng lại, mặc kệ nàng ta có phải là Công chúa thật hay không, lập tức tiến lên bảo vệ chủ. Nấy thanh loan đao lóe lên ánh sáng sắc bén cùng nhau bổ về phía Lư Yến Nhi, mắt thấy nàng ta sắp đổ máu, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hư Bạch tung ra một nắm kim bạc, người Bắc Nhung tới gần Lư Yến Nhi đều kêu lên rồi ngã xuống. Cùng lúc đó, Thanh Đàn phi thân nhảy xuống khỏi nóc nhà, Phục Kỷ Đao ngăn chặn trường đao của Ân Xung, bảo vệ Lư Yến Nhi sau lưng.
Có thể không đưa Lư Yến Nhi đi, nhưng lại không có cách nào trơ mắt nhìn nàng ta chết dưới đao của người Bắc Nhung. Thanh Đàn và Lý Hư Bạch thần giao cách cảm, có suy nghĩ giống nhau, cũng ra tay cùng lúc.
Lý Hư Bạch và Vi Trường Sinh ở hai bên ngăn chặn binh lính Bắc Nhung bao vây, trước khi hộ vệ của Công chúa ở đông viện đến viện trợ. Ba người ứng phó với hơn hai mươi lính Bắc Nhung này cũng không đáng kể, nhưng mà không ngờ Lư Yến Nhi lại có thái độ khác thường, liều mạng tránh khỏi Thanh Đàn, nhiều lần phóng về phía đao của lính Bắc Nhung, quát lớn: “Ta không đi, ta muốn chết ở đây.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn kéo dài nữa, hộ vệ của Công chúa ở đông viện chen chúc nhau mà tới, muốn thoát thân sẽ khá phiền. Thanh Đàn từng cứu người nhưng chưa bao giờ cứu người một lòng muốn chết như Lư Yến Nhi. Không còn cách nào khác, nàng lập tức quả quyết dùng cổ tay đánh Lư Yến Nhi ngất đi, nói vói Lý Hư Bạch: “Ta cõng nàng ta, hai người cản phía sau.”
Lý Hư Bạch và Vi Trường Sinh yểm hộ cho Thanh Đàn mở đường máu, rời khỏi dịch trạm, nhân lúc trời tối mà nhanh chóng thoát khỏi truy binh.
Hẻm Thùy Liễu đã ở ngay phía trước, Lý Hư Bạch chợt dừng bước chân lại, thấp giọng hỏi Thanh Đàn: “Nàng mệt không, nghỉ một lúc đi.”
Thanh Đàn trả lời: “Không cần nghỉ, sắp đến rồi.”
Vi Trường Sinh lại nói: “Nghỉ một lát đi.”
Lý Hư Bạch dừng bước đứng dưới tàng cây, tay vịn vào thân cây. Thanh Đàn nghe ra được hắn hít thở gấp rút, không khỏi thầm thấy kỳ lạ, nội lực của hắn cao hơn nàng rất nhiều, nàng còn cõng một người, sao Lý Hư Bạch lại như vậy chứ? Chẳng lẽ gần đây bị nội thương?
Thanh Đàn đang muốn hỏi thì đột nhiên cảm thấy trên cổ phía sau ấm lên, Lư Yến Nhi ở trên lưng nàng khẽ nói: “Các cô là ai.”
Đúng lúc này, cổ Thanh Đàn lần nữa nóng lên, nàng cảm thấy không thích hợp, lập tức thả Lư Yến Nhi xuống, đốt đuốc nhỏ. Quả nhiên, Lư Yến Nhi đã nôn ra máu, hơn nữa lỗ mũi lỗ tay cũng đang chảy máu, ánh mắt tan rã.
Thanh Đàn kinh ngạc nói: “Cô trúng độc à?”
Lý Hư Bạch ngồi xuống, bắt lấy cổ tay nàng ta, vội hỏi: “Có phải là Tương Tư Huyết không?”
Lư Yến Nhi nói phải.
Tương Tư Huyết là một loại độc chế tạo bí mật trong cung, không khác với Hạc Đỉnh Hồng lắm. Nếu sớm hơn một chút thì vẫn có thể cứu được, giờ phút này thất khiếu của Lư Yến Nhi chảy máu, đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Lý Hư Bạch đành phải dùng kim bạc phong bế tâm mạch của nàng ta, không thể cho nàng ta đến mức mất mạng ngay.
Lư Yến Nhi thở dốc nói: “Các ngươi mau đưa ta về dịch trạm đi.”
Thanh Đàn không nhịn được nói: “Bọn ta muốn cứu mạng cô, vì sao cô lại một lòng muốn chết?”
“Cha mẹ người nhà ta đều chết trong tay người Bắc Nhung, ta hận đám người Bắc Nhung này. Vốn dĩ ta cũng muốn sống tốt, nhưng Du Trinh lại bảo ta gả cho kẻ thù. Bị ép đến mức này rồi, ta không thèm đếm xỉa gì nữa, giết được người nào thì giết.”
Lư Yến Nhi phun ra một ngụm máu: “Ta không muốn các cô cứu ta, chủ ý của ta chính là muốn chết ở dịch trạm. Ta nhất định phải để bọn chúng biết được ta là Công chúa giả, Ân Xung vì xác nhận ta rốt cuộc có phải là Công chúa hay không, nhất định sẽ để y quan đi khám nghiệm tử thi.”
“Các cô đưa thi thể của ta về đó đi, ta không thể chết vô ích được.” Nàng ta nắm lấy tay Thanh Đàn, hao hết sức lực, nói một cách đứt quãng: “Ta vốn chỉ hận người Bắc Nhung, bây giờ ta càng hận Triệu Trấn. Ông ta bỏ mặc cho người Bắc Nhung đồ sát dân chúng, ông ta không xứng làm chủ thiên hạ… Ta chết đi cũng không khiến ông ta khá hơn được, cô đưa ta quay lại đi, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.”
Thanh Đàn thở dài, thấp giọng nói: “Được, ta đồng ý với cô.” Lư Yến Nhi nghe được những lời này của nàng thì mới trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vô lực rũ xuống.
Thanh Đàn ôm lấy Lư Yến Nhi, nói với Lý Hư Bạch: “Ta đưa nàng ta quay lại dịch trạm.”
Vi Trường Sinh nói: “Để ta đi. Con đỡ Hư Bạch về trước đi.”
Đỡ?
Thanh Đàn ngẩn ra, Vi Trường Sinh nhận lấy thi thể của Lư Yến Nhi, quay về bằng đường cũ.
Lý Hư Bạch cất bước đi về phía hẻm Thùy Liễu, chợt đỡ ngực, lảo đảo một bước.
Thanh Đàn đỡ lấy hắn: “Chàng bị thương à?”
Lý Hư Bạch không trả lời, nhưng cơ thể run lên một cái, Thanh Đàn đốt đuốc lên, nhìn thấy dưới đất có một vũng máu nhỏ, lại mơ hồ hiện lên ánh sáng xanh.
Nàng khiếp sợ nhìn Lý Hư Bạch, sắc mặt hắn tái nhợt cười cười: “Ngại quá, vẫn để nàng nhìn thấy ta thổ huyết rồi.”
Gió đêm thổi qua giữa cành lá, Thanh Đàn cảm nhận được hơi lạnh sắc nhọn trực tiếp đi qua lồng ngực.
Trong quyển sách y giang hồ đó từng viết triệu chứng trước khi chết của người dùng Hồng Trành là thổ huyết mà chết, màu máu chuyển xanh.
Danh sách chương