Đồng chí cảnh sát đến nhà làm công tác thu thập chứng cứ và lấy lời khai, Thẩm Dạ Triệt nghe được một chút, hiện tại bên phía cảnh sát đang hoài nghi là cậu tự sát.

Thân là người ở cùng nhà với Thẩm Dạ Triệt, Cảnh Hằng khai rằng trước khi xảy ra sự việc trạng thái tâm lý của Thẩm Dạ Triệt vẫn rất tốt, không có khuynh hướng tự sát, cũng không hề có bất kỳ tranh chấp với ai.

Thẩm Dạ Triệt phe phẩy đuôi, thong thả đi qua đi lại trong nhà, trong lòng không nhịn được mà phun tào

[Đương nhiên tôi không có khả năng tự sát rồi, tôi chuẩn bị chạm được tay vào cuộc sống tự do mới thì cần gì phải nghĩ quẩn đúng không?! Tôi là vì cứu con cưng nhà các người nên mới gặp chuyện không may đó!]

Về phần việc Thẩm Dạ Triệt cứu con cưng của Cảnh Hằng, chúng ta hãy nghe chuyện sau đây.

Buổi sáng hôm sau khi Cảnh Hằng đi công tác nước ngoài, tđt đã đóng hành lý xong xuôi, cậu để lại một lá thư từ biệt cùng chìa khoá, thừa dịp dì Lý còn chưa tới làm việc liền ra cửa, cửa vừa mở Nicky tưởng được dắt đi dạo như thường lệ nên liền chạy vọt ra. Thẩm Dạ Triệt bình thường thấy nó ăn nhiều, lại còn nhiều lông, rõ ràng là một con chó lông vàng béo phì, không ngờ nó lại có thể chuồng đi nhanh như vậy.

Đương nhiên là cậu phải đuổi theo, tuy từ đầu Cảnh Hằng nói đem Nicky về là để bầu bạn với Thẩm Dạ Triệt, nhưng Thẩm Dạ Triệt cảm thấy địa vị trong nhà của mình còn không bằng nó. Bình thường Cảnh Hằng tan sở về nhà không hề liếc mắt đến Thẩm Dạ Triệt mà đầu tiên phải đi ôm Nicky “Đến, ba ba ôm nào.”, quả thật rất có ngữ khí của người cha tốt.

Thẩm Dạ Triệt liền nghĩ, mình đã khiến Cảnh Hằng trở thành một ông chú trung niên goá vợ vậy mà còn làm thất lạc con của hắn, thê cách cũng cho qua nhưng thêm tử tán thì quá thiếu đạo đức rồi, tuy rằng Cảnh Hằng là một tiện nhân thế nhưng đối với mình cũng có nhiều điểm tốt, người tốt thì nên làm việc nghĩa, trước tiên phải tìm con hắn trở về.

Thẩm Dạ Triệt đuổi theo Nicky cả đoạn đường, khi nhìn thấy cái mông vàng của nó đặt xuống giữa đường cậu liền phát hoảng

“Coi chừng xe! Nicky!…”

Vừa dứt lời Thẩm Dạ Triệt đã lao ra đẩy Nicky vào vỉa hè, chính mình thì bị văng ra xa.

Cậu nghĩ đến một mảng tối đen trước mặt, hoặc là không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn máu chảy lênh láng khắp nơi, nhưng tất cả đều không xảy ra. Thẩm Dạ Triệt phát hiện chính mình vẫn còn sống, còn tỉnh, vì thế cậu tranh thủ chạy như điên, mãi cho đến khi đâm đầu vào công viên chó mới phát hiện có gì đó không ổn.

Vì sao cả người cùng chó lại trở nên to lớn như vậy? Không đúng, vì sao mình lại dùng cả tay và chân để chạy? Vì sao chân trở nên ngắn hơn mà người lại đầy lông vàng thế? “Sao lại như vậy!”

Cậu mở miệng nói chuyện nhưng phát hiện âm thanh thoát ra lại là “gâu gâu gâu!”

Thế giới này làm sao vậy, không phải mình vừa bị xe đâm sao?

[Ngươi là ai?]

Ai đang nói chuyện, Thẩm Dạ Triệt nhìn khắp bốn phía, không hề có người.

[Ta không phải người, ta là Nicky.]

Thì ra âm thanh này đến từ trong đầu.

[Nicky? Ngươi là Nicky? Con chó ngu ngốc này! Ngươi nghĩ gì mà lại tự mình qua đường lớn, ngươi có biết suýt nữa là bị xe tông không?]

[Nga, cậu là Thẩm Dạ Triệt! Vì sao cậu lại đột nhiên nghe hiểu tôi nói gì, lại còn dùng chân của tôi để chạy?]

[Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra….Chó ngốc, ngươi dựa vào gì mà gọi tên đầy đủ của ta?]

[Ba ba cũng gọi tên đầy đủ của cậu mà.]

[Ba ngươi trên giường còn gọi ta là lão bà, vậy sao ngươi không gọi ta là mẹ!]

[Mẹ!]

[Cút đi!]

Không lâu sao dì Lý đã được quản lý công viên thông báo đến nhận lại chó lạc, dì Lý đem vòng cổ mang vào cho nó, miệng không nhịn được mà niệm vài câu

“Ôi Nicky, tiểu tổ tông, không nên chạy loạn chứ. Sáng nay Thẩm tiên sinh bị tai nạn phải nhập viện, cậu chủ đã gấp đến điên rồi, ngươi mà đi mất thì ta phải nói gì với cậu ấy đây…”

Thẩm Dạ Triệt suy nghĩ, đúng vậy, đây mới là kịch bản chính xác, mình hẳn là phải xảy ra tai nạn rồi nhập viện mới đúng, biến thành một con chó là chuyện thần kỳ gì đây? Hơn nữa biến thành một con chó thì thôi đi, lại còn là chó nhà Cảnh Hằng, chẳng lẽ cả đời này của mình xác định là bị trói buộc với hắn rồi sao?

Cảnh sát đi rồi, Cảnh Hằng nhìn chó nhà mình, lâm vào trầm tư. Anh cảm thấy có điểm kì quái, tuy rằng bình thường Nicky cũng có điểm nghịch ngợm nhưng vẫn rất nghe lời, từ sau khi Thẩm Dạ Triệt gặp chuyện không may, Nicky không chỉ không nghe lời anh mà còn đến cơm cũng không ăn, lúc nào cũng ghé sát đầu vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, lơ là một chút thì nó liền lẻn ra ngoài.

“Nicky, có phải con cảm giác được hơi thở của Thẩm Dạ Triệt ngay gần đây cho nên mới chạy đi tìm?”

Anh xoa xoa đầu Nicky, Nicky hữu khí vô lực nhìn anh một cái.

[Ba ba, Thẩm Dạ Triệt đang ở trong này nè!]

[Cảnh Hằng, tôi chính là Thẩm Dạ Triệt đây.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện