Trên thự tế đây là lần thứ hai Thẩm Dạ Triệt đề nghị chia tay, lần đầu là lúc họ quen nhau được ba năm, cậu đang học đại học.
Có một hôm đang nghe giảng, bạn tốt của cậu lúc đó là Lưu Đình đưa di động qua, chỉ vào ảnh chụp nói:
“Hôm qua tớ cùng bà xã ra ngoài chơi thì gặp bạn Cảnh Hằng bạn trai cậu, tớ cảm thấy hắn có quan hệ mờ ám với rất nhiều người, không phải tớ muốn châm ngòi các cậu, chỉ muốn thức tỉnh cậu thôi.”
“Nga.”
Thẩm Dạ Triệt đã hiểu đề tài này.
Bên cạnh Cảnh Hằng có rất nhiều người muốn kề cận anh, từ lúc Cảnh Hằng theo đuổi cậu, cậu đã biết chuyện này, nhưng trong lòng Cảnh Hằng cũng chỉ có một mình cậu.
Cho nên, chuyện Cảnh Hằng có quan hệ mờ ám với nhiều người này cậu lựa chọn không tin.
Nhưng một khi chuyện đã vỡ cũng chỉ còn cách chia tay, đó là thời điểm cậu nhìn thấy một mẩu tin nhắn
[Người gửi: (một dãy số lạ) ]
[Nội dung: Cảnh Hằng, em không tin trải qua đêm qua mà anh không có cảm giác, em vẫn sẽ chờ anh.]
Lại là đêm qua sao? Sau hai giờ đêm Cảnh Hằng mới về đến nhà, anh uống say nên như thường lệ ngủ ngoài phòng khách, không muốn quấy rầy đến Thẩm Dạ Triệt, anh biết cậu chán ghét mùi rượu.
Thẩm Dạ Triệt đứng dậy, đánh thức Cảnh Hằng, cho anh uống chút nước mật ong giải rượu rồi ngủ tiếp, nếu không sáng mai sẽ rất khó chịu.
Cảnh Hằng say đến không mở mắt ra được, cầm lấy tay Thẩm Dạ Triệt, đặt lên mặt mình nhẹ nhàng cọ, miệng nói lẩm bẩm:
“Bà xã…anh yêu em.”
Haha, xem ra tối hôm qua xảy ra không ít chuyện, một bên có quan hệ mờ ám với nhiều người, một bên có dãy số lạ nhắn tin, một bên cầm lấy tay mình nói yêu mình.
“Cảnh Hằng, chia tay đi.”
“Chia tay? Vì sao lại chia tay?!”
“Anh còn không biết xấu hổ hỏi em cái gì? Hôm nay Lưu Đinh nói với em anh có quan hệ mờ ám với nhiều người, em lựa chọn tin tưởng anh, nhưng cuối cùng em lại thấy gì?”
Thẩm Dạ Triệt đề cao giọng, nước mắt cũng tuôn theo, cậu cầm di động đưa cho anh:
“Anh dám nói đêm qua không phát sinh gì sao? Có phải anh cảm thấy em không cần danh dự không cần gia đình vội vàng đi theo anh để được bao dưỡng? Là cái gì em cũng đều không cần, không cần cả anh, chia tay đi, hiện tại liền chia tay!”
Cảnh Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn, cười lạnh một tiếng, biểu tình trở nên vô cùng tối tăm, anh cầm tay Thẩm Dạ Triệt, đè cậu xuống giường, hung tợn nói:
“Không chia tay, em không cho anh cơ hội giải thích, anh không đồng ý chia tay.”
Thẩm Dạ Triệt luôn được Cảnh Hằng sủng ái, chưa từng thấy qua mặt này của anh, đương nhiên bị doạ ngây cả người.
Cảnh Hằng dứt lời liền kéo quần cậu xuống, khiến cậu khóc lóc cầu xin:
“Cảnh Hằng, không chia tay….ông xã, anh sai rồi nhưng em sẽ tha thứ mà….ân,a,không, không chia tay…..”
Lúc này anh mới bằng lòng buông tha.
Sau lần chia tay thất bại này Cảnh Hằng buộc cậu tuyệt giao với Lưu Đình. Tín nhiệm của cậu đối với anh không khỏi xuất hiện vết nứt.
Mặc dù từ nhỏ Thẩm Dạ Triệt được giáo dục nghiêm khắc, nhưng cha mẹ không quan tâm cậu quá nhiều, chỉ sợ cậu mắc sai lầm, cho nên cậu không hiểu lắm cách quan tâm người khác, cũng không có hứng thú với kinh doanh.
Vì vậy chuyện tuyệt giao bạn bè không phải cậu không bỏ qua được mà chỉ là cảm thấy Cảnh Hằng không yêu cậu, mà là muốn chiếm hữu cậu.
Nhất là mỗi khi Cảnh Hằng tâm hữu linh tê, cảm nhận được cậu muốn chia tay sẽ hung hăn ở trên giường áp đảo khiến cậu phải rút lại suy nghĩ.
Hơn nữa Cảnh Hằng ngày càng lãnh đạm rõ, hằng ngày cậu chí đối mặt với bốn bức tường trắng, cô đơn tận xương tuỷ, tình cảm của cậu bây giờ giống như nước sông Lưu Sa, lời nguyền “thất niên chi dương” đúng hẹn đã tới.
* thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Cảnh Hằng sẽ không chấp nhận chia tay nên Thẩm Dạ Triệt đành phải nghĩ ra chiêu tiền trảm hậu tấu này, chỉ là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên vẫn chưa hoàn thành được.
“Tôi đã nói với cậu rất rõ ràng, không cần đi theo tôi nữa.”
Động tĩnh ngoài cửa kéo Thẩm Dạ Triệt về với thực tại, Cảnh Hằng đã trở lại nhưng không mở cửa, mà ngoài cửa hình như vẫn còn một người khác.
“Người yêu cũ của anh đã thành người thực vật, chỉ làm liên luỵ nửa đời sau của anh, vì sao lại không cho em một cơ hội chiếu cố anh cả đời?”
“Em ấy không phải người yêu cũ, mà là bà xã của tôi, nếu em ấy cả đời không tỉnh lại tôi cũng sẽ chăm sóc em ấy. Về phần cậu, lăn xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Dứt lời Cảnh Hằng mở cửa ra, liền thấy con cưng của mình phóng ra như một cơn gió, chú chó lông vàng mở to mồm ra khoe hàm răng sắc nhọn của nó, hung ác sủa.
Mà trên thực tế là nó đang nói:
“Đi chết đi! Tên nhóc ẻo lả! Muốn cướp ông xã của ông đây sao! Ông cắn chết ngươi!”
Có một hôm đang nghe giảng, bạn tốt của cậu lúc đó là Lưu Đình đưa di động qua, chỉ vào ảnh chụp nói:
“Hôm qua tớ cùng bà xã ra ngoài chơi thì gặp bạn Cảnh Hằng bạn trai cậu, tớ cảm thấy hắn có quan hệ mờ ám với rất nhiều người, không phải tớ muốn châm ngòi các cậu, chỉ muốn thức tỉnh cậu thôi.”
“Nga.”
Thẩm Dạ Triệt đã hiểu đề tài này.
Bên cạnh Cảnh Hằng có rất nhiều người muốn kề cận anh, từ lúc Cảnh Hằng theo đuổi cậu, cậu đã biết chuyện này, nhưng trong lòng Cảnh Hằng cũng chỉ có một mình cậu.
Cho nên, chuyện Cảnh Hằng có quan hệ mờ ám với nhiều người này cậu lựa chọn không tin.
Nhưng một khi chuyện đã vỡ cũng chỉ còn cách chia tay, đó là thời điểm cậu nhìn thấy một mẩu tin nhắn
[Người gửi: (một dãy số lạ) ]
[Nội dung: Cảnh Hằng, em không tin trải qua đêm qua mà anh không có cảm giác, em vẫn sẽ chờ anh.]
Lại là đêm qua sao? Sau hai giờ đêm Cảnh Hằng mới về đến nhà, anh uống say nên như thường lệ ngủ ngoài phòng khách, không muốn quấy rầy đến Thẩm Dạ Triệt, anh biết cậu chán ghét mùi rượu.
Thẩm Dạ Triệt đứng dậy, đánh thức Cảnh Hằng, cho anh uống chút nước mật ong giải rượu rồi ngủ tiếp, nếu không sáng mai sẽ rất khó chịu.
Cảnh Hằng say đến không mở mắt ra được, cầm lấy tay Thẩm Dạ Triệt, đặt lên mặt mình nhẹ nhàng cọ, miệng nói lẩm bẩm:
“Bà xã…anh yêu em.”
Haha, xem ra tối hôm qua xảy ra không ít chuyện, một bên có quan hệ mờ ám với nhiều người, một bên có dãy số lạ nhắn tin, một bên cầm lấy tay mình nói yêu mình.
“Cảnh Hằng, chia tay đi.”
“Chia tay? Vì sao lại chia tay?!”
“Anh còn không biết xấu hổ hỏi em cái gì? Hôm nay Lưu Đinh nói với em anh có quan hệ mờ ám với nhiều người, em lựa chọn tin tưởng anh, nhưng cuối cùng em lại thấy gì?”
Thẩm Dạ Triệt đề cao giọng, nước mắt cũng tuôn theo, cậu cầm di động đưa cho anh:
“Anh dám nói đêm qua không phát sinh gì sao? Có phải anh cảm thấy em không cần danh dự không cần gia đình vội vàng đi theo anh để được bao dưỡng? Là cái gì em cũng đều không cần, không cần cả anh, chia tay đi, hiện tại liền chia tay!”
Cảnh Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn, cười lạnh một tiếng, biểu tình trở nên vô cùng tối tăm, anh cầm tay Thẩm Dạ Triệt, đè cậu xuống giường, hung tợn nói:
“Không chia tay, em không cho anh cơ hội giải thích, anh không đồng ý chia tay.”
Thẩm Dạ Triệt luôn được Cảnh Hằng sủng ái, chưa từng thấy qua mặt này của anh, đương nhiên bị doạ ngây cả người.
Cảnh Hằng dứt lời liền kéo quần cậu xuống, khiến cậu khóc lóc cầu xin:
“Cảnh Hằng, không chia tay….ông xã, anh sai rồi nhưng em sẽ tha thứ mà….ân,a,không, không chia tay…..”
Lúc này anh mới bằng lòng buông tha.
Sau lần chia tay thất bại này Cảnh Hằng buộc cậu tuyệt giao với Lưu Đình. Tín nhiệm của cậu đối với anh không khỏi xuất hiện vết nứt.
Mặc dù từ nhỏ Thẩm Dạ Triệt được giáo dục nghiêm khắc, nhưng cha mẹ không quan tâm cậu quá nhiều, chỉ sợ cậu mắc sai lầm, cho nên cậu không hiểu lắm cách quan tâm người khác, cũng không có hứng thú với kinh doanh.
Vì vậy chuyện tuyệt giao bạn bè không phải cậu không bỏ qua được mà chỉ là cảm thấy Cảnh Hằng không yêu cậu, mà là muốn chiếm hữu cậu.
Nhất là mỗi khi Cảnh Hằng tâm hữu linh tê, cảm nhận được cậu muốn chia tay sẽ hung hăn ở trên giường áp đảo khiến cậu phải rút lại suy nghĩ.
Hơn nữa Cảnh Hằng ngày càng lãnh đạm rõ, hằng ngày cậu chí đối mặt với bốn bức tường trắng, cô đơn tận xương tuỷ, tình cảm của cậu bây giờ giống như nước sông Lưu Sa, lời nguyền “thất niên chi dương” đúng hẹn đã tới.
* thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Cảnh Hằng sẽ không chấp nhận chia tay nên Thẩm Dạ Triệt đành phải nghĩ ra chiêu tiền trảm hậu tấu này, chỉ là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên vẫn chưa hoàn thành được.
“Tôi đã nói với cậu rất rõ ràng, không cần đi theo tôi nữa.”
Động tĩnh ngoài cửa kéo Thẩm Dạ Triệt về với thực tại, Cảnh Hằng đã trở lại nhưng không mở cửa, mà ngoài cửa hình như vẫn còn một người khác.
“Người yêu cũ của anh đã thành người thực vật, chỉ làm liên luỵ nửa đời sau của anh, vì sao lại không cho em một cơ hội chiếu cố anh cả đời?”
“Em ấy không phải người yêu cũ, mà là bà xã của tôi, nếu em ấy cả đời không tỉnh lại tôi cũng sẽ chăm sóc em ấy. Về phần cậu, lăn xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Dứt lời Cảnh Hằng mở cửa ra, liền thấy con cưng của mình phóng ra như một cơn gió, chú chó lông vàng mở to mồm ra khoe hàm răng sắc nhọn của nó, hung ác sủa.
Mà trên thực tế là nó đang nói:
“Đi chết đi! Tên nhóc ẻo lả! Muốn cướp ông xã của ông đây sao! Ông cắn chết ngươi!”
Danh sách chương