Bàn bóng bàn, Tần phủ tìm được trò chơi mới, Tần Đạo Biên và Liễu Quân Quân đang luyện tập với nhau, dáng vẻ chơi rất có hào hứng.
Đối diện, Liễu Quân Quân cúi người cầm vợt chuẩn xác đánh ra một bóng.
Tần Đạo Biên lập tức có hơi tức giận, nói:
"Ta đã nói ngươi không được thi pháp để chơi, vậy sẽ không còn ý nghĩa nữa."
Liễu Quân Quân lườm gã một cái, nói:
"Cần thi pháp mới thắng được ngươi sao?"
Nàng đứng dậy tiếp tục tìm phương hướng bóng.
Lúc này, quản gia Bạch Sơn Báo tiến đến thấy hai người đang chơi vui vẻ, cười cười nói:
"Lão gia, phu nhân, đến giờ dùng cơm rồi."
Tần Đạo Biên nhìn chằm chằm bóng bàn, hỏi:
"Nghi nhi còn chưa trở về sao?"
Bạch Sơn Báo nói:
"Nơi khác có mấy vị khách thương đến, tiểu thư tự mình ra mặt mở tiệc chiêu đãi tiếp khách."
Lạch cạch, Liễu Quân Quân đánh bóng sai lầm, Tần Đạo Biên lập tức xách vợt xung trận, thân thể ép xuống nhắm chuẩn xác, sau đó lại nói một câu:
"Lão Bạch, Tào Lộ Bình kia gần đây không có đi tìm ngươi à?"
Bạch Sơn Báo hơi ngừng một chút, nói:
"Không có."
Đùng! Đánh bóng không thành, Tần Đạo Biên đứng dậy nhường chỗ, nói:
"Gần đây gã ta đi lại tương đối gần với cháu trai Chu thị đấy."
Bạch Sơn Báo đáp:
"Ta đã biết."
Tần Đạo Biên hai tay dựng lên cột xử ở đất, nói:
"Có thể muốn gây sự. Ngươi nói thế nào cũng là lão đương gia trước kia, có việc không nói một tiếng với ngươi, dạng này không được nha, đây là không đặt ngươi ở trong mắt. Nếu ngươi không thể trấn được, vậy thì ta sẽ đào hố, để nhóm người thế giới ngầm này nhìn ánh sáng một chút."
Bạch Sơn Báo liếc mắt sang Liễu Quân Quân, biết một nhóm người thủ hạ của nữ nhân này hẳn là đã nhận ra cái gì, lúc này lão lập tức hơi hạ thấp người, nói:
"Không phiền ngài nhọc công ra tay, ta sẽ xử lý."
Tần Đạo Biên:
"Ngươi cũng biết sự tình, nhìn theo động tĩnh thì người ra tay hẳn là Chu thị. Trên thương trường, nơi này là địa bàn của Tần thị, Tào Lộ Bình không thể không biết rõ mình ở đâu, càng không thể muốn ăn cây táo rào cây sung, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, ngươi có thể cho hắn một cái cơ hội hối cải để làm người, lấy công chuộc tội thôi!"
Bạch Sơn Báo nói:
"Ta đi xử lý chuyện này."
Tần Đạo Biên gật nhẹ đầu, tiếp tục cầm vợt đánh bóng.
Lúc này Bạch Sơn Báo quay người rời đi, lão vừa bước ra cửa thì cả mặt sầm lại, lấy điện thoại ra liên hệ với một người, nói:
"Tra xét vị trí hiện tại của Tào Lộ Bình, ngay lập tức!"
Điện thoại cúp máy, trực tiếp khởi động một chiếc xe, chui vào trong xe nhanh chóng rời đi Tần phủ.
...
Trên đường, Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ hơi nghiêng đầu mấy lần, chú ý kính chiếu hậu nhiều lần, đối mặt chỗ ngã ba phía trước, cuối cùng vẫn lựa chọn trở về Nhất Lưu quán.
Chạy một đường không ngừng về tới trong quán, hắn nhìn thấy Trương Liệt Thần đang ngồi quấy thìa nấu cháo trong một cái nồi đất, hương cháo thoang thoảng bốn phía.
Lâm Uyên dừng xe sau đi tới, ngồi ở bên cạnh.
Trương Liệt Thần trừng mắt lên, cười nói:
"Hôm nay trở về có vẻ hơi sớm."
Lâm Uyên trầm mặc một lúc, chợt hỏi:
"Thần thúc, nếu bảo ngươi chuyển sang nơi khác sinh sống, ngươi có đồng ý hay không?"
Trương Liệt Thần hững hờ nói:
"Khẳng định là không đồng ý rồi, nơi này rất tốt, tại sao phải tự làm khổ, nhiều năm ở thành Bất Khuyết đã sớm quen thuộc hàng xóm láng giềng, không muốn bắt đầu lại từ cái mới."
Lâm Uyên đáp:
"Nếu là có một ngày không thể không đi thì sao?"
Trương Liệt Thần nói:
"Làm gì mà không thể không đi, trời sập hay gì? Thuận theo tự nhiên là được."
Lâm Uyên im lặng nhìn chằm chằm nồi cháo xanh xanh đỏ đỏ không biết được thả thứ gì để nấu thành, lại nhìn dáng vẻ Trương Liệt Thần thản nhiên tự đắc, rốt cuộc đứng lên đi đến hướng con lừa nhỏ.
Trương Liệt Thần giương mắt, hỏi:
"Lại đi ra ngoài? Nồi cháo này của ta thế nhưng là bỏ ra khá nhiều tâm huyết."
Lâm Uyên lên xe, nói:
"Ngươi tốt xấu gì cũng là lấy tiền của ta, ngoại trừ nấu cháo thì không thể nấu món nào ngon hơn sao?"
Trương Liệt Thần đáp:
"Bằng vào tu vi của ngươi và ta, có ăn hay không cũng vậy thôi, tùy tiện ăn một chút đồ vật hóa giải cơn đói khát là được, không cần kén ăn. Lại nói, ta nấu bằng dược liệu không rẻ, đừng có không biết tốt xấu."
Lâm Uyên khống chế con lừa nhỏ trong sân đánh một vòng co, nói:
"Ra ngoài làm ít chuyện, ngươi cứ ăn đi, ta không cần."
Nói xong, hắn bật tốc rời đi.
Trương Liệt Thần liếc mắt một cái, lắc đầu đóng lại cửa viện, cúi người hít hà mùi thơm, cảm thấy không sai biệt lắm, dập lửa bưng nồi...
Ra khỏi Nhất Lưu quán, Lâm Uyên không nhanh không chậm vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu một chút, sau khi tiến đến chỗ ngã ba rẽ ngoặt, bỗng nhiên tăng vận tốc chạy đi.
Lúc hắn chạy tới một chỗ hoang vắng trong thành, vòng đường một cái, con lừa nhỏ cùng người lao thẳng vào trong núi rừng.
Một chiếc xe theo đuôi không còn dám đuổi theo tuyến đường của con lừa nhỏ, ngừng lại tại một nơi cách con lừa nhỏ rẽ ngoặt khá xa.
Ba người bước xuống xe, nhảy vào trong núi rừng, mượn địa hình che giấu, lặng lẽ mò mẫm bước đi về hướng con lừa nhỏ.
Không bao lâu, ba người phát hiện tung tích con lừa nhỏ, lập tức đứng ở dưới một cây đại thụ, nhưng mà người lái xe lại không thấy bóng.
Sắc trời còn chưa triệt để đến đêm, ba người nằm yên tĩnh một lúc vẫn chưa thấy Lâm Uyên xuất hiện, lẫn nhau châu đầu ghé tai thảo luận một trận, một người bay lên tán cây trên ngọn cây nhìn sang, hai người khác vòng đi trái phải, phân thành ba đường tìm kiếm.
Xâm nhập được một khoảng trong rừng núi, ba người vẫn chưa phát hiện bất kỳ tung tích nào của Lâm Uyên, một trận buồn bực khó hiểu, sau đó rơi xuống đất gặp mặt, trong lúc đang chuẩn bị thương nghị thì một người trong đó chợt biểu lộ giật mình, hai người khác mãnh liệt xoay đầu nhìn lại.
Phương hướng bọn họ nhìn tới có một người đứng dưới thân cây, hình dáng là một nam nhân có mái tóc đuôi ngựa, cất bước đi về hướng bọn họ, chính là Lâm Uyên.
Hắn không nhanh không chậm đi về phía bọn họ, dưới chân giẫm lên lá khô thật dày, bước đi nhìn như không nhanh nhưng lại giống như tích tụ sức mạnh, ngày càng gần kề.
Ba người hai mặt nhìn nhau, có vẻ như đã bị đối phương phát hiện, không cần phải tiếp tục ẩn núp, rất nhanh ổn định rồi nháy mắt với nhau, lách mình thành trận hình tam giác công kích, vây Lâm Uyên vào giữa.
Lâm Uyên dừng bước, nhìn ba người, hỏi:
"Các ngươi là ai, vì sao theo dõi ta?"
Người đứng chính diện lấy ra điện thoại, chuẩn bị liên hệ với ai đó, nghĩ rằng thông suốt một tiếng mình đã bị phát hiện, muốn xin chỉ thị tiếp theo nên làm gì.
Nào ngờ Lâm Uyên bỗng biến mất ngay tại chỗ, giống như làm khói quỷ dị tiến sát bên người gã, chỉ nghe một thanh âm “phanh” vang lên.
Lâm Uyên hiện ra thân hình, một người bên cạnh chậm rãi quỳ xuống, điện thoại cùng với cái tay cầm giữ, toàn bộ nhét vào trong miệng của gã, nửa phần cánh tay từ trong miệng cắm thẳng vào trong cổ họng, hai mắt trừng lớn nhìn lấy, trong hốc mắt rướm máu rồi cả người quỳ xuống đất, từ từ ngã xuống co quắp.
Hai người khác giật nảy cả mình, đều ý thức được bản thân căn bản không phải đối thủ của người trước mắt này, một người trong đó phản ứng nhanh nhẹn, cấp tốc lách mình thoát đi.
Nhưng cả người giữa không trung phát ra một tiếng “xoẹt”, toàn bộ thân thể bị cắt chỉnh tề thành mấy khối, một màn mưa máu xác thịt rơi xuống đất.
Người sống sót đang muốn thoát đi khẩn cấp lập tức dừng bước, sợ hãi ngắm nhìn bốn phía, ý thức được khắp nơi mai phục thứ gì đó giết người chớp mắt.
Gã ta nghe được tiếng bước chân giẫm lên lá khổ bước tới, lập tức mãnh liệt quay đầu, hầu kết động đậy, từ từ lùi lại phía sau.
Lâm Uyên từng bước tiến lại gần, lên tiếng nói:
"Nói, vì sao theo dõi ta?"
Người còn sống sót phất tay, một cái bảo kiếm lóe ra nơi tay từ trong nhẫn chứa đồ, muốn ngoan cố chống đối.
Lâm Uyên khẽ nâng tay, vòng tay cổ xưa trên cổ tay bắt đầu xoay tròn, bốn phía không gian vạch ra tiếng ông ông.
Người còn sống sót thiếu chút nữa bị dọa kinh hồn khiếp vía, cả người khó có thể nhúc nhích, giống như cả người bị rơi vào trong tấm lưới.
Một tấm lưới vô hình trói buộc gã ta ở trong đó, bảo kiếm trong tay muốn dùng sức chém rách lưới, tiếng “rắc rắc” vang lên, bảo kiếm bị cắt thành ba đoạn.
Lâm Uyên vẩy ngón tay một cái, tấm lưới siết chặt.
Ngay cả bảo kiếm đều có thể bị cắt đứt, trình độ sắc bén của đồ vật vô hình này có thể nghĩ, người trong lưới triệt để không dám vùng vẫy, càng thêm hoảng sợ, không biết đồ vật gì khủng bố đến mức có thể trói buộc thân hình, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, dù là hiện tại gã ta mở ra pháp nhãn cũng nhìn không ra là thứ gì.
Hai tên đồng bọn mất mạng đang ở ngay trước mắt, kết quả của mình chỉ sợ không khó tưởng tượng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Lâm Uyên tra hỏi lần nữa, nói:
"Vì sao theo dõi ta?"
Người sống sót hoảng sợ, nói:
"Giết ta rồi, ngươi cũng chạy không thoát."
Lâm Uyên vẩy ngón tay lên, tấm lưới vô hình lập tức từ từ siết chặt, ngay trên đầu đối phương siết ra vết máu.
Người còn sống sót phát ra tiếng kêu rên "Ư" đau đớn, trên mặt của gã ta xuất hiện vết rách bằng máu hình dáng ô lưới bất quy tắc, rõ ràng có đồ vật gì đang chậm rãi cắt vào da thịt của gã ta, khiến cho toàn bộ khuôn mặt trở nên ghê rợn.
Lâm Uyên theo dõi gã ta với bộ mặt không đổi sắc, từ từ nói:
"Ngươi không muốn nói, ta cũng có thể điều tra ra, ngươi nói, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
Người còn sống sót trong cơn đau đớn, có thể cảm nhận được đồ vật vô hình đang cắt đến xương cốt của chính mình, loại cảm giác đau dần dần đến tận xương cốt này không hề dễ chịu, rốt cục nhịn không được ô ô một tiếng, nói:
"Ta nói, là Bì Hồng bảo chúng ta tới đây."
"Bì Hồng là ai?"
Lâm Uyên hỏi.
Đối diện, Liễu Quân Quân cúi người cầm vợt chuẩn xác đánh ra một bóng.
Tần Đạo Biên lập tức có hơi tức giận, nói:
"Ta đã nói ngươi không được thi pháp để chơi, vậy sẽ không còn ý nghĩa nữa."
Liễu Quân Quân lườm gã một cái, nói:
"Cần thi pháp mới thắng được ngươi sao?"
Nàng đứng dậy tiếp tục tìm phương hướng bóng.
Lúc này, quản gia Bạch Sơn Báo tiến đến thấy hai người đang chơi vui vẻ, cười cười nói:
"Lão gia, phu nhân, đến giờ dùng cơm rồi."
Tần Đạo Biên nhìn chằm chằm bóng bàn, hỏi:
"Nghi nhi còn chưa trở về sao?"
Bạch Sơn Báo nói:
"Nơi khác có mấy vị khách thương đến, tiểu thư tự mình ra mặt mở tiệc chiêu đãi tiếp khách."
Lạch cạch, Liễu Quân Quân đánh bóng sai lầm, Tần Đạo Biên lập tức xách vợt xung trận, thân thể ép xuống nhắm chuẩn xác, sau đó lại nói một câu:
"Lão Bạch, Tào Lộ Bình kia gần đây không có đi tìm ngươi à?"
Bạch Sơn Báo hơi ngừng một chút, nói:
"Không có."
Đùng! Đánh bóng không thành, Tần Đạo Biên đứng dậy nhường chỗ, nói:
"Gần đây gã ta đi lại tương đối gần với cháu trai Chu thị đấy."
Bạch Sơn Báo đáp:
"Ta đã biết."
Tần Đạo Biên hai tay dựng lên cột xử ở đất, nói:
"Có thể muốn gây sự. Ngươi nói thế nào cũng là lão đương gia trước kia, có việc không nói một tiếng với ngươi, dạng này không được nha, đây là không đặt ngươi ở trong mắt. Nếu ngươi không thể trấn được, vậy thì ta sẽ đào hố, để nhóm người thế giới ngầm này nhìn ánh sáng một chút."
Bạch Sơn Báo liếc mắt sang Liễu Quân Quân, biết một nhóm người thủ hạ của nữ nhân này hẳn là đã nhận ra cái gì, lúc này lão lập tức hơi hạ thấp người, nói:
"Không phiền ngài nhọc công ra tay, ta sẽ xử lý."
Tần Đạo Biên:
"Ngươi cũng biết sự tình, nhìn theo động tĩnh thì người ra tay hẳn là Chu thị. Trên thương trường, nơi này là địa bàn của Tần thị, Tào Lộ Bình không thể không biết rõ mình ở đâu, càng không thể muốn ăn cây táo rào cây sung, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, ngươi có thể cho hắn một cái cơ hội hối cải để làm người, lấy công chuộc tội thôi!"
Bạch Sơn Báo nói:
"Ta đi xử lý chuyện này."
Tần Đạo Biên gật nhẹ đầu, tiếp tục cầm vợt đánh bóng.
Lúc này Bạch Sơn Báo quay người rời đi, lão vừa bước ra cửa thì cả mặt sầm lại, lấy điện thoại ra liên hệ với một người, nói:
"Tra xét vị trí hiện tại của Tào Lộ Bình, ngay lập tức!"
Điện thoại cúp máy, trực tiếp khởi động một chiếc xe, chui vào trong xe nhanh chóng rời đi Tần phủ.
...
Trên đường, Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ hơi nghiêng đầu mấy lần, chú ý kính chiếu hậu nhiều lần, đối mặt chỗ ngã ba phía trước, cuối cùng vẫn lựa chọn trở về Nhất Lưu quán.
Chạy một đường không ngừng về tới trong quán, hắn nhìn thấy Trương Liệt Thần đang ngồi quấy thìa nấu cháo trong một cái nồi đất, hương cháo thoang thoảng bốn phía.
Lâm Uyên dừng xe sau đi tới, ngồi ở bên cạnh.
Trương Liệt Thần trừng mắt lên, cười nói:
"Hôm nay trở về có vẻ hơi sớm."
Lâm Uyên trầm mặc một lúc, chợt hỏi:
"Thần thúc, nếu bảo ngươi chuyển sang nơi khác sinh sống, ngươi có đồng ý hay không?"
Trương Liệt Thần hững hờ nói:
"Khẳng định là không đồng ý rồi, nơi này rất tốt, tại sao phải tự làm khổ, nhiều năm ở thành Bất Khuyết đã sớm quen thuộc hàng xóm láng giềng, không muốn bắt đầu lại từ cái mới."
Lâm Uyên đáp:
"Nếu là có một ngày không thể không đi thì sao?"
Trương Liệt Thần nói:
"Làm gì mà không thể không đi, trời sập hay gì? Thuận theo tự nhiên là được."
Lâm Uyên im lặng nhìn chằm chằm nồi cháo xanh xanh đỏ đỏ không biết được thả thứ gì để nấu thành, lại nhìn dáng vẻ Trương Liệt Thần thản nhiên tự đắc, rốt cuộc đứng lên đi đến hướng con lừa nhỏ.
Trương Liệt Thần giương mắt, hỏi:
"Lại đi ra ngoài? Nồi cháo này của ta thế nhưng là bỏ ra khá nhiều tâm huyết."
Lâm Uyên lên xe, nói:
"Ngươi tốt xấu gì cũng là lấy tiền của ta, ngoại trừ nấu cháo thì không thể nấu món nào ngon hơn sao?"
Trương Liệt Thần đáp:
"Bằng vào tu vi của ngươi và ta, có ăn hay không cũng vậy thôi, tùy tiện ăn một chút đồ vật hóa giải cơn đói khát là được, không cần kén ăn. Lại nói, ta nấu bằng dược liệu không rẻ, đừng có không biết tốt xấu."
Lâm Uyên khống chế con lừa nhỏ trong sân đánh một vòng co, nói:
"Ra ngoài làm ít chuyện, ngươi cứ ăn đi, ta không cần."
Nói xong, hắn bật tốc rời đi.
Trương Liệt Thần liếc mắt một cái, lắc đầu đóng lại cửa viện, cúi người hít hà mùi thơm, cảm thấy không sai biệt lắm, dập lửa bưng nồi...
Ra khỏi Nhất Lưu quán, Lâm Uyên không nhanh không chậm vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu một chút, sau khi tiến đến chỗ ngã ba rẽ ngoặt, bỗng nhiên tăng vận tốc chạy đi.
Lúc hắn chạy tới một chỗ hoang vắng trong thành, vòng đường một cái, con lừa nhỏ cùng người lao thẳng vào trong núi rừng.
Một chiếc xe theo đuôi không còn dám đuổi theo tuyến đường của con lừa nhỏ, ngừng lại tại một nơi cách con lừa nhỏ rẽ ngoặt khá xa.
Ba người bước xuống xe, nhảy vào trong núi rừng, mượn địa hình che giấu, lặng lẽ mò mẫm bước đi về hướng con lừa nhỏ.
Không bao lâu, ba người phát hiện tung tích con lừa nhỏ, lập tức đứng ở dưới một cây đại thụ, nhưng mà người lái xe lại không thấy bóng.
Sắc trời còn chưa triệt để đến đêm, ba người nằm yên tĩnh một lúc vẫn chưa thấy Lâm Uyên xuất hiện, lẫn nhau châu đầu ghé tai thảo luận một trận, một người bay lên tán cây trên ngọn cây nhìn sang, hai người khác vòng đi trái phải, phân thành ba đường tìm kiếm.
Xâm nhập được một khoảng trong rừng núi, ba người vẫn chưa phát hiện bất kỳ tung tích nào của Lâm Uyên, một trận buồn bực khó hiểu, sau đó rơi xuống đất gặp mặt, trong lúc đang chuẩn bị thương nghị thì một người trong đó chợt biểu lộ giật mình, hai người khác mãnh liệt xoay đầu nhìn lại.
Phương hướng bọn họ nhìn tới có một người đứng dưới thân cây, hình dáng là một nam nhân có mái tóc đuôi ngựa, cất bước đi về hướng bọn họ, chính là Lâm Uyên.
Hắn không nhanh không chậm đi về phía bọn họ, dưới chân giẫm lên lá khô thật dày, bước đi nhìn như không nhanh nhưng lại giống như tích tụ sức mạnh, ngày càng gần kề.
Ba người hai mặt nhìn nhau, có vẻ như đã bị đối phương phát hiện, không cần phải tiếp tục ẩn núp, rất nhanh ổn định rồi nháy mắt với nhau, lách mình thành trận hình tam giác công kích, vây Lâm Uyên vào giữa.
Lâm Uyên dừng bước, nhìn ba người, hỏi:
"Các ngươi là ai, vì sao theo dõi ta?"
Người đứng chính diện lấy ra điện thoại, chuẩn bị liên hệ với ai đó, nghĩ rằng thông suốt một tiếng mình đã bị phát hiện, muốn xin chỉ thị tiếp theo nên làm gì.
Nào ngờ Lâm Uyên bỗng biến mất ngay tại chỗ, giống như làm khói quỷ dị tiến sát bên người gã, chỉ nghe một thanh âm “phanh” vang lên.
Lâm Uyên hiện ra thân hình, một người bên cạnh chậm rãi quỳ xuống, điện thoại cùng với cái tay cầm giữ, toàn bộ nhét vào trong miệng của gã, nửa phần cánh tay từ trong miệng cắm thẳng vào trong cổ họng, hai mắt trừng lớn nhìn lấy, trong hốc mắt rướm máu rồi cả người quỳ xuống đất, từ từ ngã xuống co quắp.
Hai người khác giật nảy cả mình, đều ý thức được bản thân căn bản không phải đối thủ của người trước mắt này, một người trong đó phản ứng nhanh nhẹn, cấp tốc lách mình thoát đi.
Nhưng cả người giữa không trung phát ra một tiếng “xoẹt”, toàn bộ thân thể bị cắt chỉnh tề thành mấy khối, một màn mưa máu xác thịt rơi xuống đất.
Người sống sót đang muốn thoát đi khẩn cấp lập tức dừng bước, sợ hãi ngắm nhìn bốn phía, ý thức được khắp nơi mai phục thứ gì đó giết người chớp mắt.
Gã ta nghe được tiếng bước chân giẫm lên lá khổ bước tới, lập tức mãnh liệt quay đầu, hầu kết động đậy, từ từ lùi lại phía sau.
Lâm Uyên từng bước tiến lại gần, lên tiếng nói:
"Nói, vì sao theo dõi ta?"
Người còn sống sót phất tay, một cái bảo kiếm lóe ra nơi tay từ trong nhẫn chứa đồ, muốn ngoan cố chống đối.
Lâm Uyên khẽ nâng tay, vòng tay cổ xưa trên cổ tay bắt đầu xoay tròn, bốn phía không gian vạch ra tiếng ông ông.
Người còn sống sót thiếu chút nữa bị dọa kinh hồn khiếp vía, cả người khó có thể nhúc nhích, giống như cả người bị rơi vào trong tấm lưới.
Một tấm lưới vô hình trói buộc gã ta ở trong đó, bảo kiếm trong tay muốn dùng sức chém rách lưới, tiếng “rắc rắc” vang lên, bảo kiếm bị cắt thành ba đoạn.
Lâm Uyên vẩy ngón tay một cái, tấm lưới siết chặt.
Ngay cả bảo kiếm đều có thể bị cắt đứt, trình độ sắc bén của đồ vật vô hình này có thể nghĩ, người trong lưới triệt để không dám vùng vẫy, càng thêm hoảng sợ, không biết đồ vật gì khủng bố đến mức có thể trói buộc thân hình, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, dù là hiện tại gã ta mở ra pháp nhãn cũng nhìn không ra là thứ gì.
Hai tên đồng bọn mất mạng đang ở ngay trước mắt, kết quả của mình chỉ sợ không khó tưởng tượng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Lâm Uyên tra hỏi lần nữa, nói:
"Vì sao theo dõi ta?"
Người sống sót hoảng sợ, nói:
"Giết ta rồi, ngươi cũng chạy không thoát."
Lâm Uyên vẩy ngón tay lên, tấm lưới vô hình lập tức từ từ siết chặt, ngay trên đầu đối phương siết ra vết máu.
Người còn sống sót phát ra tiếng kêu rên "Ư" đau đớn, trên mặt của gã ta xuất hiện vết rách bằng máu hình dáng ô lưới bất quy tắc, rõ ràng có đồ vật gì đang chậm rãi cắt vào da thịt của gã ta, khiến cho toàn bộ khuôn mặt trở nên ghê rợn.
Lâm Uyên theo dõi gã ta với bộ mặt không đổi sắc, từ từ nói:
"Ngươi không muốn nói, ta cũng có thể điều tra ra, ngươi nói, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
Người còn sống sót trong cơn đau đớn, có thể cảm nhận được đồ vật vô hình đang cắt đến xương cốt của chính mình, loại cảm giác đau dần dần đến tận xương cốt này không hề dễ chịu, rốt cục nhịn không được ô ô một tiếng, nói:
"Ta nói, là Bì Hồng bảo chúng ta tới đây."
"Bì Hồng là ai?"
Lâm Uyên hỏi.
Danh sách chương