Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

Trở lại trong phòng, Phan Lăng Vân thuận tay đóng cửa, cũng đá rớt đôi giày trước đó vội vội vàng vàng mang vào xuống đất, không mang, thì rất không thoải mái.

Nàng đi chân trần quanh quẩn trong phòng, trong mắt hiện ra vẻ lo nghĩ.

Bành Hi khuyên nàng tới đây, mà hắn lại đi đâu không thấy, lại phát sinh chuyện như vậy, muốn nàng không nghi ngờ trong đó có vấn đề cũng khó.

May mắn mà nhân mã thành vệ xuất hiện kịp thời, nếu không thật đúng không biết sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.

- Bành Hi...

Phan Lăng Vân thầm hận hô một tiếng, nàng hoài nghi Bành Hi đang làm trò quỷ.

Nàng hiện tại cảm thấy không nên ở nơi đây lâu, đợi trời vừa sáng lập tức rời đi.

Đi đến trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương một chút, cứ như vậy đi ra ngoài chạy tới chạy lui trước mặt một đám nam nhân, xác thực quá bất nhã.

Vừa nhìn gương vừa mở dây buộc bên hông ra, áo ngủ làm bằng tơ lụa được rộng mở rơi xuống đất, lộ ra thân thể trắng nõn, cơ hồ lộ hết, chỉ còn có áo lót che chắn.

Bình thường mặc dù ưa thích cách ăn mặc của nam tử, nhưng khi trút bỏ quần áo vẫn là thân nữ nhi đẹp đẽ.

Đang muốn xoay người đi qua tủ lấy áo mặc vào đột nhiên cảm giác có một bàn tay sờ trên cổ nàng, tình huống như thế nào? Cả người trong nháy mắt cứng ngắc.

Vừa liếc mắt, chỉ thấy trong gương, ngoài mình gần như trần truồng đứng đó, phía sau có một người đagg đứng, một nam nhân, một nam nhân có râu quai nón, người mặc áo giáp của thành vệ, một tay đặt trên cổ nàng, bốn mắt nhìn nhau trong gương, ánh mắt của đối phương rất thản nhiên.

Sau khi thấy rõ tình huống như thế nào, nàng bị dọa kém chút hồn bay phách lạc.

Không nói trước tình hình đột ngột này quái dọa người, khi mình gần như không mặc gì bị một nam nhân đột ngột đứng kế bên người thấy thế, dù sao vẫn là nữ nhân, không khóc thét lên đã rất không tệ rồi.

Thành vệ? Thành vệ không phải đã đều rút lui? Làm sao lại có người ở trong gian phòng của mình?

Nàng theo bản năng muốn uống khiển trách một tiếng, chất vấn là ai dám làm thế.

Nhưng mà khi há to miệng lại không cách nào phát ra bất được kỳ thanh âm nào, nói không nên lời.

Một lúc sau, phát hiện thân thể mình cũng không thể nhúc nhích, nàng có chút hoảng sợ, không biết thành vệ muốn làm gì mình? Chẳng lẽ còn dám làm chuyện giữa nam nữ ở chỗ này đối với nàng? Nếu như dạng này, lá gan của tên thành vệ này cũng không khỏi quá lớn.

Thành vệ râu quai nón xách nàng giống như con gà con kéo tới bên cạnh giường, Phan Lăng Vân trừng lớn hai mắt, thật chẳng lẽ muốn?

Ai ngờ đối phương vung tay lên, đột nhiên ném ra một bộ áo giáp thành vệ trên giường, nắm áo giáp lên rồi nhanh chóng mặc vào trên người nàng.

Có thời điểm trực tiếp đè Phan Lăng Vân xuống giường, giúp nàng mặc bộ đồ vào.

Lúc này, Phan Lăng Vân tràn đầy hoảng sợ, xác nhận người trước mắt này không phải thành vệ, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nguyên nhân không khó tưởng tượng, đối phương xen lẫn vào trong đám thành vệ trước đó xông tới điều tra, cũng hiểu ra đại khái bạo tạc trước đó là chuyện gì, bạo tạc vì thuận tiện cho đối phương vàng thau lẫn lộn.

Người này là ai? Chẳng lẽ là hung thủ?

Càng nghĩ càng có khả năng, Phan Lăng Vân tê cả da đầu, nằm đó nhìn đối phương giúp mình mặc đồ.

Ánh mắt lấp lóe một hồi cũng ý thức được, đối phương không phải tới giết mình, nếu không sẽ không cần làm như vậy, nói cách khác, mình trước mắt an toàn.

Giúp nàng mặc xong bộ đồ, thành vệ râu quai nón lại đưa tay giật nàng đứng lên, một ngón tay nhọn xẹt qua trán của nàng, lập tức da tróc thịt bong, máu me đầm đìa chảy xuống khuôn mặt, thuận tay lau vết máu trên mặt nàng.

Cạch! Vang vọng!

Thành vệ râu quai nón tung một cước đạp xuống mặt đất, sàn nhà bị dặm nát, mặt đất đổ sụp, mang theo nàng cùng một chỗ rơi vào dưới mặt đất đổ sụp.

Thấy vỡ nát, Phan Lăng Vân nhắm mắt chấn kinh, phát hiện người này quả thực càn rỡ, còn có rất nhiều thành vệ ở bên ngoài, dám làm ra động tĩnh như vậy, quá cuồng vọng, điên rồi sao?

- Địa Long không cần rút lui, một bộ phận nhân mã rút lui, một bộ phận âm thầm lưu lại điều tra tứ phía, tiếp tục âm thầm tiềm phục xung quanh, đề phòng hung thủ chơi trò lừa gạt...

Ngay lúc Hoành Đào đang đứng trước cửa Uẩn Hà lâu thấp giọng bàn giao thủ hạ, lời còn chưa nói hết, đột ngột nghe phía sau vang lên tiếng đánh nhau, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thầm kêu không ổn, lúc này quát.

- Vây kín!

Hắn thì dẫn đầu bay qua.

Số lớn nhân mã thành vệ đang chuẩn bị rút lui lập tức bay theo, trước tiên tạo thành thế vây quanh.

Câu Tinh vừa mới tiến hành bố trí lại các thủ vệ, đang muốn đi đến đầu mối trận pháp một lần nữa khu động Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận đột nhiên dừng bước quay đầu, phát hiện nơi phát ra tiếng bạo hưởng là phòng của Phan Lăng Vân, xém chút bị dọa hồn phi phách tán, lắc mình nhanh chóng chạy tới, cơ hồ trực tiếp đụng xuyên các vách tường mà đi.

Hộ vệ ngoài phòng cũng kinh hãi, ngay cả Vạn Triều Tử cùng Liêm Hiệu cũng khẩn cấp phóng đi.

Trong trong ngoài ngoài, nhóm người của Phan Lăng Vân, nhân mã thành vệ đang chạy tới đều nhắm vào cùng một chỗ, hiện trường cơ hồ loạn thành một bầy.

"Ô..."

Trong khe hở dưới mặt đất không ngừng truyền đến tiếng kêu to, là tiếng của Địa Long mai phục dưới mặt đất.

Hoành Đào lăng không bay đến nghe thế đã biết chuyện gì xảy ra, Địa Long mai phục dưới đất phát hiện tình huống không bình thường, quát.

- Dưới đất!

Lúc này có không ít thành vệ oanh phá mặt đất, vây quét thẳng xuống dưới mặt đất.

Toàn bộ mặt đất Uẩn Hà lâu không ngừng bị móc lên, thanh thế cho người ta cảm giác long trời lở đất, không ít phòng ốc sụp đổ.

Ầm! Dưới mặt đất nổ tung, hai tên giáp sĩ bay ra, tựa hồ bị đánh bay ra, đập xuống mặt đất, mặt mũi hai người tràn đầy máu tươi, đã bị thương.

Có đồng liêu thấy thế tiếng lên đỡ, thành vệ râu quai nón bò dậy hô to.

- Không có việc gì, không cần để ý đến chúng ta, truy nã hung thủ quan trọng.

Nói xong đẩy người đang muốn đỡ hắn lên ra.

Nghe thế, người kia cũng mặc kệ hắn.

Râu quai nón ôm lấy một tên thành vệ khác tựa hồ như đang hôn mê, nhanh chóng lùi về phía sau, thoát ly khỏi chiến trường cấp cứu đồng dạng, đám thành vệ đan chạy tới không ai ngăn cản...

Phủ thành chủ, trong lòng núi tối tăm băng lãnh, Lạc Thiên Hà đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong từng trận hàn khí đột nhiên mở to hai mắt.

Địa Long cường thế quấy dưới mặt đất tạo ra động tĩnh to lớn, hắn đang ở chính giữa lòng núi trống không cũng nhận ra.

Người lóe lên, Lạc Thiên Hà biến mất ngay tại chỗ.

Nhân viên phòng thủ phủ thành chủ đột nhiên lần lượt ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo hư ảnh từ trong phủ thành chủ bay ra ngoài, bắn về phía màn đêm chân trời.

Chỉ qua mấy hơi cô, Lạc Thiên Hà đã bay tới trên không Uẩn Hà lâu.

Người trên không trung, quan sát tình hình phía dưới một lần, vung tay áo, lăng không tung một chưởng chụp về phía mặt đất, trong lòng bàn tay bắn ra cực quang dị sắc giống như ánh sáng, như màn che hình lòng chim từ trên trời rơi xuống bao phủ bốn phía Uẩn Hà lâu.

Mặt đất bị nứt vỡ, cực quang trơn bóng sáng long lanh phá đất mà ra. Trong nháy mắt, một vòng tường băng dần dần ngưng tụ cao lên.

Chỉ chưa đầy hai phút, một vòng tường băng cao tới trăm trượng, dày đến mấy chục trượng xuất hiện, trong giây lát xuất hiện một tòa băng thành.

Lạc Thiên Hà một thân áo bào nhẹ nhàng rơi vào trên tường băng cao cao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới, phàm có người muốn vượt qua chỗ hắn dừng thì thật chạy không khỏi ánh mắt của hắn.

Trong nháy mắt khi tòa băng thành xuất hiện, khu vực bên trong nó, mắt đất phủ đầy sương giá, trở nên cứng rắn, trên cỏ cây và các loại kiến trúc đều bị bao trùm một tầng băng sương thật dày.

Bọn người Hoành Đào quay đầu mắt nhìn, thấy thành chủ đích thân tới đây, lập tức yên tâm, có thành chủ tọa trấn, không sợ hung thủ phách lối, trời sập cũng có người đỡ đỡ lấy.

Trong thành Bất Khuyết đột nhiên hơi có bạo động, có người hô to.

- Mau nhìn, Cự Linh Thần kìa!

Không sai, Cự Linh Thần đang chờ lệnh vừa nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng chạy từ Thần Vệ doanh đến.

Tình huống Cự Linh Thần đột nhiên đi ra khỏi Thần Vệ doanh rất ít gặp trong thành, thấy thế, đám người lại cảm ứng được động tĩnh đánh nhau mơ hồ đoán ra bên trong thành chắc đã có chuyện gì đang xảy ra.

Mấy chục tôn Cự Linh Thần bay đến, rơi vào trên tường băng, chăm chú nhìn chằm chằm mặt đất bị bao quanh phía dưới.

Khu vực bị quay quanh cũng rất nhanh yên tĩnh lại.

Rối loạn bị người đột nhiên quấy lên lắng lại không ít, chỉ có bọn người Câu Tinh đang lục tung trên mặt đất, dưới mặt đất tìm kiếm khắp nơi.

- Không thấy! Hoành tổng quan, không thấy tiểu thư của chúng ta, giữ gìn trật tự Tiên giới là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi không thể bỏ mặc a!

Câu Tinh thất kinh tìm đến Hoành Đào, thỉnh cầu hỗ trợ.

Hoành Đào trong lòng hơi hồi hộp, trầm giọng quát.

- Không có khả năng! Bốn phía đều là nhân thủ của ta, dưới mặt đất còn có 12 đầu Địa Long, vô luận trên mặt đất hay dưới mặt đất, đều không thể tránh khỏi bị thành vệ phát giác.

Lại nghiêng quát lên.

- Một chỗ nhỏ xíu thế này, người khẳng định vẫn còn ở bên trong, trừ phi hóa thành tro bụi, cùng một chỗ tìm kiếm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện