Edit: Dờ

Kim Thế An tuyệt đối là một tên đại cầm thú, Bạch Dương dám khẳng định.

Đừng nhìn hắn áo quần bảnh bao giống như quân tử, một khi bắt đầu hôn thì kéo dài không dứt, đủ các thể loại to gan lớn mật. Đi tới đâu, bất cứ thời điểm nào Kim Thế An cũng có thể hôn.

Kim tổng lý lẽ: "Về nước thì không thể càn quấy như thế này nữa, xuân tiêu khổ đoản, tôi thật sự muốn hôn em nhiều hơn một chút."

Quá buồn nôn, người của thập niên 30 đều cởi mở bạo dạn như vậy sao?

Nếu Bạch Dương chịu khó đọc sách, xem thơ văn của Thẩm Tòng Văn Từ Chí Ma, cậu sẽ biết rằng người của thời đại ấy... đúng là cởi mở bạo dạn như vậy.

Bạch Dương biết, sau khi về nước sẽ luôn phải trốn tránh đám phóng viên --- Tuy cậu vẫn chưa tính là nổi tiếng, nhưng trong nước không cởi mở như nước ngoài. Chính bởi vậy, bọn càng cần phải tranh thủ làm một chút chuyện ngọt ngào trên đất Mỹ này. Ví như hôn, ví như ôm.

- ------- Ví như làm tình.

Tuy bác sĩ đã năm lần bảy lượt cảnh báo bọn họ không được làm tình, sẽ làm thắt lưng bị thương sẽ làm thắt lưng bị thương, nhưng người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt sao có thể không nghĩ tới những chuyện đó. Cũng chẳng phải học sinh tiểu học.

Bạch Dương vô cùng chờ mong Kim Thế An sẽ làm chuyện gì đó với cậu, cái gì cũng được, thế nào cũng được. Bây giờ cậu đã chân chính cảm nhận được tình yêu cuồng nhiệt là loại cảm xúc ra sao, sẵn lòng trả giá tất cả, hơn nữa không hề cảm thấy sợ hãi.

Người đang yêu say đắm muốn phơi bày tất cả trước mặt nhau, giao hòa lẫn nhau, đây là bản năng, không có gì phải xấu hổ.

Bạch Dương thậm chí bật các kiểu đèn xanh để ám chỉ với Kim Thế An rằng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Kim Thế An trước sau như một, vô cùng khắc chế.

Bạch Dương thấy rất kỳ quái, càng cảm thấy nản lòng. Có phải Kim Thế An ghét cậu không? Hay là Kim Thế An không lên được? Nếu là ghét cậu, vì sao còn cuồng nhiệt hôn cậu vô số lần?

Có vài lần bọn họ quấn lấy nhau, môi kề môi, thân thể dán chặt thân thể, Bạch Dương cảm nhận rõ ràng phía dưới của Kim Thế An có một vật gì đang chọc vào cậu.

Thậm chí cậu còn cố ý sờ chỗ đó.

Thế An vẫn cứ không hề có động tĩnh. Sau đó đi mua nước lạnh.

Bạch Dương chán nản.

- --- Thế An yêu cậu, điều này Bạch Dương không hề nghi ngờ. Kim Thế An có dục vọng, điều ấy Bạch Dương cũng đã tự nhận thấy, nhưng Thế An vẫn không vượt quá cánh cửa kia. Bọn họ sánh vai cùng nhau, đồng sàng cộng chẩm, ban đêm Kim Thế An thường dịu dàng vuốt ve Bạch Dương, khuôn mặt cậu, tay cậu, thân thể của cậu.

Sau đó không có sau đó.

Bạch Dương nghĩ không ra nguyên nhân. Nhưng cậu không sốt ruột. Cậu có rất nhiều thời gian để chờ đến khi Kim Thế An không nhịn được nữa.

Người nông cạn như Bạch Dương, cậu không thể nói ra câu "chờ hắn cả đời", nhưng Bạch Dương biết kiên nhẫn của cậu là vô hạn.

Lại nói, chuyện này thực sự là Bạch Dương đã nghĩ oan cho Kim Thế An.

Kim tổng không phải là không muốn.

Kim Thế An thừa nhận hắn có ý nghĩ không an phận với Bạch Dương, thậm chí không phải chỉ là một chút. Hắn cảm thấy quẫn bách, cũng rất buồn bực. Hắn và Lộ Sinh ở bên nhau lâu như vậy mà chưa một lần hắn nghĩ tới chuyện này. Nhưng với Bạch Dương, chỉ cần cậu cười với hắn một cái, hắn quả thực động tình đến mức khó có thể khống chế.

Thế An sợ Bạch Dương biết được ý nghĩ trong lòng hắn thì sẽ cao chạy xa bay.

Hắn thực sự rất khát vọng, không chỉ là hôn, là ôm, đôi khi hắn sẽ có những dục vọng đáng sợ như một con dã thú muốn nuốt gọn Bạch Dương vào bụng.

Tất cả dục ái ấy chỉ có thể dùng những nụ hôn không dứt để tiêu mòn.

Sao hắn lại biến thành như vậy, chẳng lẽ vấn đề xảy ra là do cái thân thể vốn không thuộc về hắn này?

Kim tổng đau khổ lên Zhihu cầu cứu: Tiêu đề:【 Muốn cùng bạn trai hưởng thụ niềm vui giường chiếu cần chú ý điều gì】, nội dung: 【 Tôi sợ em ấy bị thương 】

Phía dưới là những câu trả lời đủ thể loại:

Lầu 1: Chú ý đừng dính bầu.

Lầu 2:...............Chẳng lẽ không phải là cô dễ bị thương hơn hay sao.

Lầu 3: Em gái gì ơi hẹn hò không? Chị không sợ bị thương, không cần chú ý gì cả.

Lầu 4: Cầu bị thương, mau tới làm mị bị thương.

Kim tổng nhìn những câu trả lời y như đùa giỡn lưu manh ở phía dưới, lâm vào trầm tư.

Dù gì Bạch Dương từng bị tổn thương, Lý Kim đã làm ra chuyện như vậy với cậu, cái bóng tâm lý vẫn còn đó. Nếu hắn chịu đau khổ như cậu, e rằng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một ai khác.

Thế An cảm thấy thời gian còn rất nhiều, có thể chầm chậm tiến tới, chờ tới khi Bạch Dương hồi phục vết thương lòng, chờ tới khi hai người nước chảy thành sông, tự nhiên thời khắc ấy sẽ đến.

Hai người trưởng thành tôi không nói em không nói, cứ như vậy chơi trò trẻ con.

Một tháng chớp mắt trôi qua. Bạch Dương mua rất nhiều đồ ở cửa hàng miễn thuế, Thế An hỏi mua cho ai, Bạch Dương phấn khích đáp: "Mua cho Tiểu Chung."

Thế An hơi chua.

Bạch Dương cầm cái hộp đựng thuốc lá bằng đồng, "........Tuy Lý tổng rất đáng ghét nhưng cứ tặng anh ta một cái đi."

Thế An cười, "Anh ta hút thuốc nhiều như vậy, em không sợ tặng rồi anh ta hút càng nhiều hơn?"

Bạch Dương bĩu môi, "Sớm muộn gì anh ta cũng chết trên điếu thuốc lá."

Thế An cũng mua rất nhiều quà, "Biếu bác trai."

Bạch Dương liếc mắt nhìn, "Của em đâu?"

Thế An đã liệu trước, giữ đầu Bạch Dương lại rồi tặng một món quà lên môi cậu.

Bạch Dương kéo vali chạy.

Hai người trở về Nam Kinh, Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung đều ra đón, Chung Việt cũng tới, gặp lại nhau ai cũng vui mừng ra mặt. Bạch Dương lấy đống quà ra, "Tiểu Chung, cậu xem, dầu gội đầu siêu đắt, còn có cả dầu xả."

Trong mắt Bạch Dương, tóc mới là bản thể của Chung Việt.

Chung Việt chỉ cười, lén nói nhỏ với Bạch Dương, "Tôi, tôi... viết cho cậu một bài hát."

Bạch Dương kinh ngạc nhìn cậu, "Tiểu Chung, cậu nói chuyện lưu loát hơn trước!"

Chung Việt gật đầu một cách cực kỳ ngầu.

Tuần trăng mật không thể kéo dài mãi mãi, nhưng cuộc sống thì có thể duy trì vị ngọt êm dịu. Bạch Dương lại trở về với với cuộc sống nghệ sĩ nhức đầu bận rộn. Lý Niệm đã tìm người viết xong kịch bản, chính là biên kịch mới đang hot - Kiều Sa Sa. Cô gái này rất giỏi viết những kịch bản kiểu bá đạo tổng tài yêu tôi, hơn nữa am hiểu viết kịch bản hiện đại, lúc trước có viết mấy bộ gây được tiếng vang khá lớn.

"Hai nam chính, lần này cậu là người đầu tiên ký hợp đồng, vai phụ đều là lão làng. Chỉ cần cậu đừng làm trò vớ vẩn, không cầu mong bùng nổ, nhưng ít nhất có thể nổi tiếng."

Lý Niệm dặn dò Bạch Dương xong lại hỏi cậu: "Tới Mỹ có nhớ chính sự không đấy? Bảo cậu quan sát cậu có nhìn không?"

Bạch Dương thấy anh thì không nói gì nữa, lại phiền vì thái độ của Lý Niệm không hòa nhã. Anh ta lúc nào cũng khách khí với Kim Thế An, đối với cậu và Chung Việt thì gay gắt không chịu nổi.

Vốn vì Lý Niệm cứu cậu một mạng nên cậu có cái nhìn khác về anh, lại trải qua một tháng ở Mỹ quá mức thoải mái, bây giờ nhìn thấy cái mặt giáo viên chủ nhiệm của Lý Niệm, Bạch Dương lại váng đầu.

Bạch Dương ném hộp đựng thuốc lá lên mặt Lý Niệm, "Nhìn rồi nhìn rồi! Kịch bản còn chưa thấy đâu, nói cái quần."

Lý Niệm không tức giận, chỉ cười cười nhìn cậu. Thằng nhãi con này, xem ra một tháng qua đã được Kim Thế An cưng lên tận trời, sau khi trở về không có thêm bao nhiêu bản lĩnh, lại còn lòi ra cái tính khí kiêu ngạo.

Hiển nhiên là vì bộ phim trước quay xong thuận lợi nên khiến lòng tự tin của Bạch Dương càng tăng cao.

Cậu kiêu ngạo, nhưng Lý Niệm thì không. Loại diễn xuất nhờ vào bắt chước này thì có gì đáng kiêu ngạo, căn bản chỉ một loại giả dối.

Lý Niệm lười nói Bạch Dương, chờ tới lúc kịch bản về tay mà diễn không xong, lúc ấy anh xử lý cậu vẫn chưa muộn.

Lý Niệm còn đang liên hệ với đạo diễn, tranh thủ cuối năm khởi quay. Nếu tiến độ của Đinh Thông Nguyên đủ nhanh thì《 Kiếm Tung Tầm Tình 》 cũng có thể tiến vào giai đoạn hậu kỳ và tuyên truyền bước đầu vào nửa cuối năm. Về giấy phép và các nền tảng phát sóng thì Lý Niệm không lo, bởi vì có Đinh Thông Nguyên thì chuyện này chẳng phải vấn đề lớn. Lúc trước anh nhìn trúng IP này cũng vì phim của đạo diễn Đinh luôn có thể chiếm được vị trí tốt.

Lý Niệm hy vọng trung tuần tháng 10 Đinh Thông Nguyên có thể triển khai tuyên truyền bước đầu, sau đó anh sẽ lên bài một loạt các tin tức về phim mới của Bạch Dương. Như vậy, một thời gian dài sẽ không bị rơi vào trạng thái chân không.

Nghệ sĩ chẳng sợ gì, chỉ sợ phải ở nhà móc chân.

Đối với người mới, điều quan trọng nhất là cần được hấp thụ ánh sáng, cần được hấp thụ ánh sáng và cần được hấp thụ ánh sáng. Trước tiên để người ta ghi nhớ mặt của các cậu, sau đó mới bàn tới chuyện thích hay không thích.

Hiện tại anh còn thời gian hơn một tháng, phải tìm được đạo diễn và hoàn thành việc bổ sung dàn diễn viên.

Thời gian rất gấp.

Đương nhiên anh cũng lôi Thế An đến tham gia tuyển chọn đạo diễn, tuy Kim Thế An không hiểu nhưng dù gì cũng phải để hắn nhìn qua, miễn cho sau này hắn tự chủ trương, rất phiền.

Thế An hỏi rất kỹ càng, "Bộ phim trước của đạo diễn Đinh là do đạo diễn tự chọn diễn viên. Vì sao tới lần này chúng ta đã có cả nửa dàn diễn viên rồi mà đạo diễn còn chưa xuất hiện?"

"Sản xuất từng tác phẩm không giống nhau, có những phim là do đạo diễn sở hữu studio riêng nên đi kéo đầu tư, giống như Đinh Thông Nguyên. Có những phim lại là sản phẩm của một công ty, đạo diễn là người làm thuê, chúng ta chính là kiểu này."

Thế An trầm tư nhìn kịch bản, "Lợi và hại ra sao?"

Lý Niệm rất thẳng thắn, "Lợi là phim của mình, muốn làm thế nào thì làm, không cần đánh nhau với người khác để tranh giành, còn có thể nhân cơ hội nâng đỡ người mới. Còn về mặt bất lợi thì anh cũng hiểu, đạo diễn đi làm thuê thì sức ảnh hưởng không giống đạo diễn độc lập."

Thế An gật đầu.

Lý Niệm lại nói: "Có điều cũng rất khó nói. Nếu chúng ta thuê những đạo diễn mới thì về sau sẽ có lợi rất nhiều. Điều kiện này người khác không có, chỉ người có khả năng kinh tế như anh mới có ---- Có tiền mới có không gian chế tác, những đạo diễn mới cũng nhờ tác phẩm mà phất lên."

Lần đầu tiên Thế An được chứng kiến sự ra đời của một bộ phim truyền hình, hắn thấy rất mới lạ, cũng vô cùng hứng thú. Trước kia hắn không tiếp xúc nhiều với điện ảnh, nhưng lại rất quen thuộc với gánh hát. Nâng đỡ danh ca đại khái cũng thế này, tìm người viết thoại bản, sửa chữa thoại bản, tìm một người có tiếng đến tâng bốc, tìm rất nhiều đào kép nâng đỡ, Lộ Sinh chính là bởi vậy mới trở thành thanh y tế tửu trên sông Tần Hoài.

Hắn rất hứng thú với hình thức vận hành của giới giải trí.

Chung Việt và Bạch Dương thời gian này không có việc gì, Lý Niệm dặn hai người luyện hát cho tử tế rồi luyện cả vũ đạo. Chung Việt đã ngồi rảnh rỗi móc chân ba tháng, Bạch Dương có phim, nhưng chưa phát sóng nên cũng ngồi móc chân.

Lý Niệm sắp xếp cho hai người lên một số tiết mục. Tiết mục lớn thì không lên nổi, tiết mục nhỏ không tha một cái nào. Dù sao cũng chỉ là ca hát rồi chơi trò chơi.

Khoảng thời gian này Bạch Dương sống rất vui vẻ, chơi đùa là sở trường của cậu, lại có Chung Việt ở đó, ca hát cũng chẳng thành vấn đề. Chung Việt thường xuyên khen thẳng cậu, "Bạch Dương, hát... tốt hơn lúc trước."

Bạch Dương rất hâm mộ phong cách trên sân khấu của Chung Việt. Cậu vừa bước lên là cả sân khấu như sáng bừng, vừa ngầu vừa lợi hại như Khương Duệ Quân vậy. Bạch Dương lén bắt chước Chung Việt, Chung Việt dùng gì cậu dùng đó, Chung Việt làm thế nào cậu làm thế nấy ---- Bây giờ niềm mong muốn được học tập của cậu rất mãnh liệt, nhìn hay nhìn đẹp là muốn học. Cũng mệt cho cậu thế mà cũng học được, tự dưng có thêm phong cách chọc cười một lời khó nói hết. Chung Việt dựa lưng vào ghế ngồi duyên dáng yêu kiều như chim hạc, Bạch Dương bắt chước làm theo cũng tựa lưng vào ghế, giống một con ngỗng đần.

Cảm giác hài hước khó tả.

Điều này khiến cho fan CP càng thêm vui.

【 Topic thảo luận: Xem Chung tổng và Bạch muội của mị nè, liên tục đồng bộ động tác 】: Tập mới nhất của "Nam sinh! Cùng xông lên" đã phát sóng rồi! Tôi chết rồi! Tôi muốn quỳ rạp trước dáng vẻ phu xướng phu tùy này! Một lời không hợp là phát bánh chó! 【 Ảnh】【 Ảnh 】【 Ảnh 】

Lầu 1: Tôi không hiểu nổi, tại sao đổi động tác khác mà hai người vẫn giống nhau được nhỉ.

Lầu 2: Không cần nhìn nhau mà có thể vươn tay cùng một hướng cùng một tư thế, rốt cuộc hai người hiểu nhau đến độ nào???

Lầu 3: Uống nước còn lấy ly giống nhau.

"Nhớ lên weibo xào CP nhiều vào," Lý Niệm nói, "Rảnh rỗi thì đăng mấy tấm hình chụp chung anh anh em em, gọi nhau trên caption ấy."

Bạch Dương mặc kệ. Chỉ có Chung Việt là thật thà viếp cap đăng hình. Trọng tâm của fan CP từ "Chung tổng khốc suất cuồng bá duệ" biến thành "Chung ca thuộc tính fanboy". Bạch Dương không nhìn nổi nữa, ngăn Chung Việt không cho đăng tiếp, "Sao phải nghe lời anh ta vậy, anh ta chỉ biết nghĩ ra mấy thứ linh tinh."

Chung Việt lại bắt đầu giáo dục cậu, "Anh Niệm..... muốn tốt cho chúng ta."

Thực ra cậu biết Lý Niệm có nhiều điểm không tốt, thậm chí cậu có thể cãi nhau với anh, nhưng Chung Việt không muốn người khác nói Lý Niệm, cho dù đó là Bạch Dương.

Bạch Dương vẫn không cam lòng, Chung Việt thấy Bạch Dương nhất quyết không chịu thì cũng đành theo ý cậu. Dù gì vẫn còn Lý Niệm đăng weibo, anh cũng sẽ không đi mắng Bạch Dương chỉ vì chút chuyện cỏn con này.

Thế An thấy thái độ này của Bạch Dương có vẻ không được tốt, "Em cứ luôn để Chung Việt nói chuyện một mình, chẳng phải là khiến cậu ấy khó xử sao?"

Bạch Dương nói một cách đương nhiên, "Tiểu Chung không giận em đâu, cái ý tưởng đó của Lý tổng quá rác rưởi, em không muốn Tiểu Chung phải làm nữa, cũng không cần đăng, mặc kệ đi."

Thế An cười lướt di động, "Tôi nghĩ không hẳn là vậy. Em đăng, người ta sẽ bảo hai người tình cảm mặn nồng. Em không đăng, người ta sẽ nói em giấu đầu hở đuôi. Đăng hay không cũng vậy cả, người có ý nghĩ như vậy, sẽ luôn lái vấn đề theo chiều hướng ấy."

Bạch Dương bị hắn nói trúng tim đen, cả người mất tự nhiên.

Thế An kéo cậu vào ngực, "Nói đi, vì sao không muốn đăng?"

Bạch Dương bĩu môi, "Thì thích anh đó."

Thế An cố ý trêu cậu, "Sao lại đổ trách nhiệm cho tôi rồi?"

Bạch Dương mất hứng, "Hóa ra anh thích nhìn em từ sáng tới tối ghép CP với người khác hả? Hào phóng thật đấy."

Thế An cười, hôn cậu, "Người nói gì mặc người, em như thế nào, tôi còn không rõ hay sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện