“Sư phụ, cẩn thận!”

“Ôi”

Đào Hề bị âm khí đánh trúng, ôm ngực và miệng phun ra một búng máu.

Nam Y xoay người đỡ lấy nàng ấy, ngày thường vốn bình tĩnh ổn trọng nhưng lúc này cũng không thể không lui về phía sau một bước nhỏ.

Nữ quỷ kia vươn năm ngón tay ra, móng tay đen xì biến thành kiếm dài, bên trong ngưng tụ một đám âm khí màu đen.

Nam Y cũng duỗi tay, ngưng tụ ra một cỗ linh khí màu trắng.

Nữ quỷ kia giương nanh múa vuốt vọt lại đây, giơ âm khí màu đen trong tay trong tay lên muốn vỗ lên mặt Nam Y.

Nam Y nghiêng người tránh thoát, lấy linh khí trong tay vỗ lên sống lưng gầy gò của nữ quỷ.

Nữ quỷ bị linh khí vỗ vào người đã tan biến đi, lập tức lại ngưng tụ thành thực thể ở cách đó không xa.

Sức mạnh mà ả ta đánh vào tường băng cũng không có thể thả Thích Ưu ra, trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt đã có chút điên cuồng, ả ta dường như phát điên, liên tục phóng ra âm khí về phía Nam Y, Nam Y lại đánh tan ả ta, ả ta sẽ lại khôi phục thân thể ở cách đó không xa, như thể là chắc chắn Nam Y không thể làm gì được ả ta.

Dần dần, Nam Y cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, trong mắt nàng hiện lên ánh kim quang, dùng đôi tay kết ấn, đánh ra một cái lưới kim sắc, bắt cả người nữ quỷ vào trong. 

Cả người nữ quỷ tản ra âm khí liên tục giãy giụa, lại bị linh lực của Nam Y đánh trúng.

Ả rõ ràng là quỷ nhưng thân thể vẫn bị thương như cũ, lập tức ngẩng đầu tỏ ra không thể tin được, sợi tóc hỗn loạn che khuất hai mắt kia trừng lớn chằng chịt tơ máu. Vẫn có thể nhìn ra sự oán độc bên trong.

Trong lòng Nam Y kinh sợ, lại càng dùng thêm sức trên tay, dần dần biến nữ quỷ kia thành tro bụi.

Vẻ mặt của nữ quỷ đau đớn, trong mắt hình như có huyết lệ chảy ra, dường như rất không muốn rời đi.

Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến Nam Y cả, ả ta còn tồn tại sẽ cực kỳ vướng víu, lại còn có khả năng sẽ trả thù nàng, trở thành kẻ địch của nàng.

Chờ đến khi nữ quỷ biến mất, tường băng hình người như phun ra một búng máu, bên trong truyền ra tiếng ho khan không rõ.

Nam Y vươn tay phá bỏ tường băng, cho Đào Hề đã biến thành hồ ly vào trong ngực.

Thích Ưu nằm ngửa ở trên tuyết, xung quanh đều có vết máu.

“Nàng ấy đâu?”

Tiếng nói kia vô cùng yếu ớt.

“Hồn phi phách tán rồi.”

Nam Y lạnh lùng nói nói ra mấy chữ, giống như chẳng hề để bụng chút nào.

Thích Ưu đột nhiên ngồi bật dậy từ trên mặt đất giống như nghe được điều gì khó tin.

“Ngươi đã giết nàng ấy?”

Cơ mặt hắn đều run lên.

Từ trước đến nay Nam Y chưa bao giờ cảm thấy vị sư huynh này lại xấu xa đến vậy.

Nàng vuốt ve bộ lông mềm mại của hồ ly trong tay.

Tiếng nói lại chậm chạp từ tốn, giống như một thanh đao cùn, cứa vào tim Thích Ưu.

Hắn thoát ra khỏi trạng thái thất thần: “Ngươi, giết nàng? Sao ngươi lại giết nàng ấy chứ? Sao ngươi có thể giết nàng ấy đượcđược? ”

Nam Y đến từ từ đi đến cách hắn càng ngày càng gần, hắn lại hỏi Nam Y: “ Hiện tại ngươi cũng muốn giết ta sao?”

Dáng vẻ nghiêng đầu kia trông vừa ngây thơ lại có vẻ chưa trải sự đời, như là tên ngốc thật sự mất trí.

Nhưng Nam Y biết hắn không phải vậy, hắn là người rất thông minh, trong mắt hắn sẽ hiện lên vẻ láu cá.

Nam Y cũng không đưa hắn về,một tay nàng vẽ cái phù*, sau đó dùng ngón trỏ đẩy mạnh vào trong đầu Thích Ưu.

*phù: bùa, phù trú

Đôi mắt Thích Ưu mở to, sau đó lại nằm xuống.

“Sư phụ, hiện tại phải làm gì với hắn đây.”

Nam Y vươn tay tìm kiếm gì đó ở trên người Thích Ưu, Đào Hề sợ tới mức suýt thì đứng không vững: “Sư, sư phụ, ta còn nhỏ, có một số việc, không, không thể nhìn được đâu.”

Vừa dứt lời, Nam Y tìm ra mấy cái chai lọ, sau đó chọn một lọ rồi dốc từ bên trong ra một viên thuốc đưa cho Đào Hề: “Ngươi ăn một cái, viên thuốc này là do thổ phỉ luyện ra, chất lượng cũng được.”

Hóa ra là tìm thuốc, mặt Đào Hề đỏ lên.

Miệng hồ ly nhòn nhọn của nàng đưa lại gần ngậm một viên ăn vào, mới vừa nuốt xuống đã cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều không khỏi cọ vào ngực Nam Y, đôi mắt hồ ly như phát sáng.

Nam Y mang theo Đào Hề và Thích Ưu trở về.

Nàng đã phong ấn tất cả ký ức của Thích Ưu có liên quan đến quỷ tu và loại tình thuật kia, hơn nữa hắn bị trọng thương, tu vi sẽ bị giảm xuống, đương nhiên không thể chịu được tình cảnh như vậy.

Thời điểm Nam Y trở về, cũng gần đến thời gian mà bí cảnh Lưu Tiên mở cửa, nàng lại về nơi ngay bên ngoài bí cảnh Lưu Tiên, yên lặng chờ đợi các môn phái khác đến.

Một vài môn phái nhỏ có vẻ rất sốt ruột, đương nhiên sẽ tới sớm hơn, nhìn thấy Nam Y ở gần đây lại do dự không dám đi qua.

Cũng may người khác tới cũng rất sớm, và thêm một nhóm người có tu vi cao thâm đứng ở bên ngoài, cảnh tượng rất là đồ sộ.

“Y nhi.” Đàm trăn đi tới gọi Nam Y, sắc mặt không được tốt.

“Sao vậy? Có mỗi mình huynh tới thế này?”

Nam Y giả vờ không hiểu, hỏi lại Đàm Trăn.

Đàm Trăn cúi đầu ghé vào bên tai nàng: “Thích Ưu không biết bị sao, đã đóng cửa không ra ngoài một ngày rồi, ngay cả bí cảnh hôm nay sẽ mở ra mà hắn cũng không chịu ra ngoài.”

“Vậy à? Có thể là do là thân thể không khoẻ đi.”

Thấy dáng vẻ Nam Y lại như không để ý chút nào, trong lòng Đàm Trăn cũng thầm nổi giận, dứt khoát không nói chuyện với nàng nữa, một mình nhìn bí cảnh kia mở cửa.

Mấy người đợi ở đây tầm một canh giờ, bí cảnh mới chậm rãi mở ra, mỗi lần có một người từ bên trong ra ngoài, các trưởng lão đều lo lắng đề phòng.

Bọn họ hận không thể duỗi dài cổ nhìn kỹ xem bên trong có đệ tự của nhà mình không.

Mỗi một trưởng lão nhận được đệ tử xong thì đều phấn khởi, đặc biệt là đệ tử thân truyền của mình, như vậy có nghĩa là đệ tử của hắn đã vượt qua được thử thách, nếu lại có thêm chút kỳ ngộ nào đó thì sau này có thể bỏ xa các đệ tử khác.

Nam Y cũng nhìn cửa động kia, nàng không sợ Bắc Tịch không đối phó được yêu thú ở bên trong, chủ yếu nàng sợ Bắc Tịch đắc tội với quá nhiều người, sẽ trở thành mục tiêu ở bên trong.

Đã có mấy người ở một vài môn phái đi ra ngoài, nhân tài của tứ đại môn phái cũng kéo nhau lần lượt đi ra, trong đó có phái Thanh Hà là khiến người khác phải chú ý nhất.

Một đám bọn họ nâng nhau, đều giống như bị thương nặng.

Đặc biệt là Lý Thanh Nguyên, vốn có khuôn mặt thanh tuấn, giờ có vẻ không thể nhìn nổi.

Vừa dính máu vừa dính bùn, quả thực giống đã gặp phải đại nạn gì đó vậy.

“Các ngươi, các ngươi đây là làm sao vậy?”

Trưởng lão phái Thanh Hà cũng kinh sợ, vội vàng sai người người đến hỗ trợ.

“Chúng ta, chúng ta ở bên trong làm kinh động đến yêu thú cường đại, sư huynh phải mất sức lực rất lớn mới giải quyết được nó.”

“Yêu thú lợi hại cỡ nào mà có thể khiến các ngươi bị thương thành như vậy?”

Lý Thanh Nguyên yên lặng móc ra một viên yêu đan có màu cam vàng từ trong ngực áo, rồi đưa cho trưởng lão.

Trưởng lão kinh ngạc, thật may mắn bọn họ đều còn sống mà trở lại.

Muốn kết thành yêu đan thì chắc chắn là yêu thú có tu vi Nguyên Anh, nhóm người này không một ai là Nguyên Anh, mạnh nhất cũng chỉ có Thanh Nguyên là Kim Đan hậu kỳ, có thể thắng yêu thú Nguyên Anh, thật đúng là chiến thắng trong hung hiểm.

Nam Y cũng chú ý đến âm thanh ở bên đó, rất nhiều môn phái khác nghe thấy Lý Thanh Nguyên đánh bại yêu thú Nguyên Anh đều sôi nổi đi đến khen hắn tuổi trẻ tài cao. 

Nam Y không di chuyển, nàng đang rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định không nên qua đó.

Nàng đã nghĩ sẽ đi, nhưng lúc trước mới lừa người ta xong, trong khoảng thời gian ngắn nhìn về phía Lý Thanh Nguyên cũng không biết nói cái gì.

“Sư tôn đang nhìn gì vậy?”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.

Nam Y quay đầu, Bắc Tịch đang ở nơi cách nàng cực gần, gần đến mức nàng vừa ngẩng đầu đã phải đụng phải chiếc cằm hơi nhọn kia.

“Không, không nhìn gì……”

Nàng nói chuyện vậy mà có chút nói lắp? Là đang căng thẳng sao? Hình như tim cũng đang đập nhanh.

Nam Y cúi đầu, nhưng Bắc Tịch lại nghĩ là do không muốn nhìn thấy hắn, đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm, bèn lui về phía sau một bước không nói chuyện nữa.

Hoằng Phù ở phía sau vô cùng sốt ruột thay, nghĩ thầm ngươi nói đi, ngươi nói chuyện đi chứ, chỉ cần mở miệng nói vài câu dễ nghe, sư tôn sẽ nhẹ nhàng ôm về nhà đó!

Hắn ở bên trong thật sự không kìm lòng được, đã ngả bài với Bắc Tịch, hỏi hắn có phải có ý nghĩ gì khác với sư thúc không, nếu Bắc Tịch thừa nhận, hắn sẽ giúp đỡ hắn ta ngay lập tức!

Lâu như vậy rồi mà Nam Y sư thúc cũng không có đạo lữ, chuyện này, chuyện này… nước phù sa còn không chảy ra ruộng người ngoài đâu, thế nhưng, thế nhưng ngươi không nói lời nào, ngươi không nói lời nào thì tiến triển như nào bây giờ đây?

“Ngươi giúp ta sang phái Thanh Hà nhìn xem thương thế của Lý Thanh Nguyên như nào đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện