Vào ngày đại chiến Nhân – Ma bắt đầu, mây đen sấm chớp che phủ khắp bầu trời, dường như có ma khí chiếm giữ, muốn ngăn cách nhân gian với một thứ gì đó.

Ma kiếm rung động, tu sĩ khắp bốn bể năm châu đều cảm nhận được, tụ tập hết ở bên ngoài Ma tháp.

“Xem ra, bọn chúng đã tìm được huyết mạch của Ma tôn rồi!” Có tu sĩ nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Muốn mở phong ấn Ma kiếm, phải có huyết mạch của Ma Tôn, đồng thời ác niệm và vật chí hàn cũng không thể thiếu.

Bọn họ cứ nghĩ, trên đời này đã không còn huyết mạch thân sinh với Ma Tôn với, lại không ngờ, ma khí khiến tất cả mọi người chấn động như vậy, rõ ràng là xuất phát từ huyết mạch của người kia! Liên tục có tu sĩ chính đạo muốn đến gần tòa tháp, nhưng đều bị ma khí mạnh mẽ đánh quay trở về.

Bọn chúng cười khặc khặc, như đang giễu cợt đám tu sĩ vô năng kia.

Tất cả nhân tu đều không nhịn được nắm chặt tay, nhưng bọn họ lại chẳng có cách nào.

“Tông chủ, chẳng lẽ thật sự để Ma Tôn xuất thế ư? Nếu Ma Tôn xuất thế, chỉ e thiên hạ này chính là thiên hạ của Ma Tôn!”

Mọi người nhìn về phía Tông chủ Huyền Cơ Tông.

Ở đây hắn là người có tui vi cao thâm nhất.

Trên tóc mai trắng xám của tông chủ rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“A di đà phật.”

Một tiếng thiền cách đó không xa truyền đến chiến trường.

Vô Giới đại sư mặc áo cà sa đỏ tươi, cầm thiện trượng đi lên trên tháp, chống lại ma khí của người nọ trên tháp, còn mình thì vẫn niệm kinh văn của Phật gia, vô số lời thiền hóa thành kinh văn màu vàng bị đưa vào thiền trượng, trong chốc lát thiền trượng càng phát sáng hơn, trái lại ở phía đối lập, ma khí đã tiêu tán đi một ít.

Nhưng mà ác niệm bất tận, ma vật cũng sẽ không bị diệt trừ, càng nhiều ác niệm bị thả ra, quấy nhiễu tâm chí, mê hoặc người rơi vào vực sâu.

Ma vật ứng với ác niệm được thêm vào càng mạnh hơn, nơi truyền đến tiếng cười khặc khặc ở trên tháp, “Nhân tu, năm đó các ngươi âm hiểm xảo trá, phong ấn Ngô tôn, lại nhân cơ hội, cưỡng ép bọn ta ký hiệp ước bất bình đẳng, hôm nay thiên thời địa lợi nhân hoà, Ngô tôn xuất thế, ắt sẽ san bằng đám nhân tu âm hiểm các ngươi!”

Theo kia giọng nói truyền xuống, sức mạnh của Ma tộc càng mạnh hơn, trên trán Vô Giới rơi xuống vài giọt mồ hôi, gần như là không cản nổi nữa.

Thậm chí hắn còn nghĩ, hay là mang theo mấy tu sĩ khá một chút lui về Đại Triệu Tự, bảo toàn thực lực, ngày sau tái chiến.

Mọi người đều có chút kinh hoảng nhìn Ma tộc, cảm thán năm đó không nên buông tha Ma tộc, nhưng lại không một ai còn dám tiến lên, cùng Vô Giới sóng vai chống lại Ma tộc.

Vô Giới đánh không lại Ma tộc, có ý lùi bước, nhưng ngay ma lực của ma vật được tăng cường, phía sau hắn truyền đến một cỗ linh lực lạnh băng mạnh mẽ.

Nguồn linh lực đó rất dồi dào, mãi cho đến khi làm thiền trượng của hắn quá chói mắt.

Vô Giới cảm nhận được, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên thấy Nam Y đứng ở hắn phía sau, lấy tay làm cầu nối, truyền cho hắn nguồn linh lực dồi dào.

“Nam Y trưởng lão!”

Vô Giới quay đầu lại nhìn Nam Y, trong lòng có chút kích động.

Nam Y sắc mặt lạnh lùng, Bắc Tịch đứng ngay ở bên cạnh nàng, khác với những tên tu sĩ khác đang cố giữ mạng, bọn họ đều ở nơi nguy hiểm nhất.

Không biết là tiếng ai nói, “Nam Y trưởng lão nguyện xả thân vì toàn bộ Tu chân giới, thật sự là tấm gương cho chúng ta.”

Bắc Tịch cười cười, ẩn trong đôi mắt đen có ánh sáng lóe lên, Thanh Tùng kiếm trong tay, bị một bàn tay to lớn vô hình nắm lấy, dùng sức bổ về phía tòa tháp.

Thà làm chút ít còn hơn không làm gì, hắn không nghĩ để sư tôn chỉ kề vai chiến đấu với Vô Giới, hắn cũng vội vàng muốn giúp sư tôn, cho nên mới nâng kiếm chém qua, lại không ngờ rằng, nhát kiếm này trực tiếp làm cho Ma đô trên tháp tan rã, từng tên chạy trốn rất nhanh.

Ngay cả Nam Y cũng kinh ngạc nhìn về phía Bắc Tịch.

Trong lòng Bắc Tịch cũng có hơi ngạc nhiên, trên mặt thì lại vô tội nhìn lại.

Trong nháy mắt khi Ma tộc rút đi, có thứ gì đó rơi xuống rất nhanh từ trên tháp.

“Sư phụ, sư phụ ——”

Đột nhiên Nam Y ngẩng đầu, rút đi linh lực cuồn cuộn truyền vào Vô Giới, bay lên trời đón được một tiểu hồ ly rơi từ trên xuống.

Chợt Vô Giới phun ra một ngụm máu.

Cả người Đào Hề lẫn khí đen, rơi lên trên vai Nam Y.

Vừa thấy Nam Y, nàng đã không nhịn được khóc òa lên.

Đôi tay ôm cổ Nam Y, khóc gọi, “Sư phụ.”

“Ma, trời ạ, là ma!”

“Nam Y Tiên Tôn sao lại quen biết với Ma vật?”

“Ma vật đó còn gọi Nam Y Tiên Tôn là sư phụ?”

“A, Nam Y Tiên Tôn cũng vì bị che mắt mới có thể thu ma vật đó làm đồ đệ, một lát nữa nàng sẽ chém chết ma vật kia.”

Lại có người nói.

Vì thế tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nam Y.

Dường như thật sự đang đợi nàng chém giết ma vật.

Nam Y thêm sức ôm lấy Đào Hề, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Bọn họ đã làm gì ngươi?”

“Bọn họ, bọn họ biến con thành như vậy! Xấu xí, xấu chết đi được hu hu, bây giờ con đã biến thành một con hồ ly đen xì, quả thực quá xấu!”

“Bọn họ dụ ngươi thành ma?”

Đào Hề gật gật đầu, trong hốc mắt tràn ngập một màu đen thuần khiết, trông vô cùng đáng thương.

“Nam Y Tiên Tôn, ngươi còn đang đợi cái gì, đó là ma”

Có người vẫn cứ thì thầm ở phía sau nàng.

“Im miệng!”

Nam Y vạch ra trên không trung một lưỡi đao sắc bén, tu sĩ nói chuyện lúc nãy lập tức cách nàng một khoảng.

Mọi người yên lặng.

“À đúng rồi sư phụ, Ngao Liệt, Ngao Liệt còn ở phía trên! Bọn họ nói phải cơ thể của Ngao Liệt để dập tắt lửa địa ngục của Ma Kiến! Còn, còn phải dùng máu đầu tim của con để mở phong ấn Ma Kiếm. Nhưng mà ban nãy không biết đã xảy ra chuyện gì, ma tu bên trong thiếu mất một nửa, Ngao Liệt lập tức nhân cơ hội đẩy con xuống dưới.”

“Sư phụ ngươi mau cứu Ngao Liệt đi.”

Đào Hề nói xong, suy nghĩ một lát rồi nói thêm một câu.

“Nàng chính là huyết mạch của Ma Tôn sao?”

Mới vừa có người phát ra tiếng, Bắc Tịch tức khắc nhìn qua, bọn họ lập tức an tĩnh lại.

“Còn có thể đi, xuống ngay.”

Bắc Tịch có tính chiếm hữu.

Đào Hề biết sức ghen của sư huynh rất lớn, nếu không xuống dưới e là sư huynh có thể kéo sư phụ rời đi ngay lập tức, vì chịu đựng uất ức, ngoan ngoãn Nam Y rời khỏi ngực Nam Y.

“Sư phụ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ……”

Lời còn chưa dứt, người nàng đột nhiên bị đẩy ra, Nam Y bắt ra một đạo ánh sáng trúng ma tu, ma tu kia tê liệt ngã xuống mặt đất, miễn cưỡng vỗ ngực, nhìn về phía Nam Y bên này, ánh mắt lại như không thể tin được.

“Ma, Ma quân…… Sao lại là, Ma Quân……”

Nam Y có chút thất thần nhìn bàn tay, mới vừa rồi tên Ma Tộc kia đột nhiên ngừng công kích, mới bị một chiêu nàng đánh trúng.

“Ma Quân, ngài không nhớ rõ ta sao! Ta là Ma tướng Hoa Xà dưới trướng ngài đây Ma Quân!”

Hắn nhìn về hướng Nam Y, nhưng hướng này có rất nhiều người, nhất thời cũng không biết người hắn gọi là ai.

Chỉ có Bắc Tịch, từng đợt hoảng hốt, là dấu ấn từ linh hồn, loáng thoáng nói cho hắn, hắn chính là tên Ma Quân đó.

Trong phút chốc, Bắc Tịch chưa kịp tự hỏi, đã giơ Thanh Tùng lên, “Đừng vội nói bậy!”

Một nhát kiếm đi xuống, Ma tu Hợp Thể kỳ bị đánh tan biến.

Ánh mắt Nam Y càng thêm khiếp sợ.

“Sư phụ nhanh, nhanh! Chậm thôi là bọn họ lấy Ngao Liệt tế kiếm!”

Ánh mắt Nam Y rét lạnh, không muốn nghĩ tiếp về chuyện còn lại, dẫn theo Đào Hề và Bắc Tịch hóa thành ba luồng ánh sáng rời đi tại chỗ.

Ở trên tháp, Ngao Liệt bị trói bằng xích sắt, có thứ gì đó không ngừng rút ra từ trên người hắn, sau đó truyền vào Ma kiếm.

Ngay lúc Đào Hề đến đó, cơ thể hắn đã hơi trong suốt.

Nam Y không nói hai lời rút kiếm tiến lên, ma tu cầm Ma kiếm vội vàng dùng Ma kiếm phản kháng

Hai kiếm va chạm vào nhau, tiếng vang rung khắp đất trời, nhưng không thể phân ra thắng bại.

Hiển nhiên ma tu cầm Ma kiếm kia cũng khiếp sợ vô cùng.

Không có ai chú ý đến, bên ngoài vốn mây đen bao phủ khắp bầu trời, đang dần lộ ra ánh sáng, vài tia nắng lười biếng chiếu rọi lên tòa tháp.

“Sư tôn, ta tới giúp người!”

Bắc Tịch rút kiếm tiến lên, lúc này ma kiếm lại phát ra những tiếng kêu rất lớn, ma kiếm kia tùy ý xuất mũi kiếm, đánh ngã người cầm kiếm, sau đó bay thẳng vào trong tay Bắc Tịch.

Cả người Bắc Tịch đều ngơ ngác, ném kiếm đi trước rồi nhìn Nam Y giải thích, “Sư, Sư tôn, ta không phải, ta không phải, ta không biết nó sao lại……”

“A a a a”

Một tiếng hét chói tai cắt ngang bọn họ.

“Ngao Liệt!”

Chỉ thấy Băng Long kia đã hóa nguyên hình, sau đó chui vào ma kiếm.

Đôi mắt Đào Hề ửng đỏ, lại bị Ma tộc bắt vào trong tay.

Dường như Ma tộc đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Chỉ nghe thấy bọn họ nói: “Ma quân, ngươi là chủ nhân Ma giới, nhưng không phải chủ nhân Ma tộc ta! Ngươi, ngươi đừng hòng ngăn cản chúng ta cứu Ma Tôn ra!”

Đào Hề nhìn đến kinh hồn bạt vía, nàng nỉ non nói: “Vốn hắn có thể trốn thoát, nếu không phải vì ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện