Sau khi Chu Thanh đi không lâu, Cố An cũng ôm quyền với Tô Bách Hợp:
- Tô tiểu thư, hôm nay thân thể tại hạ có chút không khỏe, cáo từ trước.
- Rồi.
Tô Bách Hợp không có gì không vui, gật đầu:
- Cố An ngươi yên tâm, tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng chuyện vừa rồi nhất định sẽ cho ngươi lấy lại công đạo, khách nhân Tô gia chúng ta không phải ai muốn khi dễ là có thể khi dễ.
- Tô tiểu thư bình tĩnh, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không nên làm lớn.
- Cố An, ta đang giúp ngươi, sao ngươi còn nói chuyện giúp gã? Cố An cười cười, lắc đầu.
Mình không phải muốn giúp Chu Thanh nói chuyện.
Chu Thanh là tiên nhân, Tô Bách Hợp là phàm nhân, nàng không có nửa điểm phần thắng.
Huống hồ Chu Thanh còn có quan hệ với kinh đô, có lẽ thực lực và bối cảnh cũng không sợ Tô Bách Hợp.
- Vượng Tài, đi thôi.
- Gâu gâu!
Chó sủa hai tiếng, Vượng Tài đi theo sau Cố An, mông xoay xoay.
Trở về sân, đã là đêm khuya.
- Vượng Tài, thực lực của Chu Thanh kia thế nào?
- Rất mạnh, phỏng chừng ta cũng không đánh lại hắn, Thượng Tiên đại nhân, ta cảm giác tên kia tràn đầy ác cảm đối với ngươi, trước kia ngươi đem lão bà của gã cho.. Ngủ?
Cố An: "..."
Thật không biết những lời này Vượng Tài học được từ ai.
- Thượng Tiên đại nhân, nếu thực sự không được thì ngươi cứ lắc người đi, gọi Vị Ương lại đây, mặc kệ hắn là Chu Thanh Chu Bạch, đến một trăm cái đều được.
- Vô dụng.
- Vị Ương.. Nói sau đi, ta không muốn làm phiền nàng.
Vượng Tài gật đầu:
- Nhưng mà Thượng Tiên đại nhân, nếu như ngươi thật sự muốn gọi Vị Ương tới, có thể nói với ta một tiếng trước hay không, ta dễ tránh đi.
- Ừm.
- Đại nhân kỳ thực, còn có một phương pháp cũng có thể giải quyết Chu Thanh.
Vượng Tài đột nhiên hăng hái, cái đuôi to đong đưa, mặt chó không có ý tốt.
- Đại nhân, chính là, cái kia, ngươi..
- Tướng công, ta đã về rồi!
Giọng nói của Tô Mị Nhi dọa Vượng Tài nhảy dựng, đem lời nó nói đến bên miệng lại nghẹn trở về.
- Tướng công, hôm nay tâm tình ngươi không tốt, Mị Nhi làm chút đồ ăn khuya cho người.
- A, được.
- Thật đáng giận.
Tô Mị Nhi vung vung nắm đấm nhỏ của mình:
- Trách không được trong khoảng thời gian này Ngụy Phong an ổn như vậy, nguyên lai là gọi sư đệ của mình tới.
- Sư đệ?
- Đúng vậy, chính là Chu Thanh, gã là sư đệ của Ngụy Phong.
Cố An nhướng mày:
- Người kinh thành tới chính là gã sao? Nếu là gã đến xử án, vậy thì có chút phiền toái a.
Tô Mị Nhi lắc đầu:
- Không phải, mặc dù gã tới từ kinh thành, nhưng mục đích không phải điều tra Sâm Yêu một án, gã tới là nhằm vào tướng công.
- Đoán chừng là Ngụy Phong tại chỗ tướng công không chiếm được trái cây ngon, cho nên mới gọi người tới, thật sự là đáng giận, nhưng mà ta tin tưởng tướng công khẳng định có thể xử lí ổn thỏa, kiếm pháp hôm nay rất đẹp trai nha.
Nói xong, Tô Mị Nhi sôi nổi đi vào phòng bếp.
Cố An cảm thấy Tô Mị Nhi nói có lý, trong lòng cũng đồng ý.
- Đúng rồi, Vượng Tài, ngươi vừa mới nói cái gì?
- Không, đại nhân ngươi coi ta đang đánh rắm, cẩu tử ta mệt chết đi được, cần nghỉ ngơi.
Nói xong, Vượng Tài chui vào trong lỗ chó của mình, hai mắt nhắm lại, chỉ chốc lát sau liền ngáy.
* * *
Nha môn.
Chu Thanh hai chân gác ở trên bàn, hưởng thụ nữ tử bên cạnh nhét hoa quả.
- Sư huynh, ta đã gặp Cố An rồi.
- Thật sao? Diệt trừ hắn chưa?
Chu Thanh cười lạnh một tiếng:
- Còn chưa, chỉ là một cái phế vật đánh bậy đánh bạ tìm được con đường tu luyện, không vội, nhưng mà ta muốn hỏi thăm lai lịch của hai ngươi.
- Chu đại nhân mời nói.
Tuy rằng Chu Thanh là sư đệ của mình, nhưng Ngụy Phong cũng không dám trực tiếp gọi gã là sư đệ, hai người chỉ là ở bối phận xưng vi sư huynh đệ mà thôi.
Nếu là thật mở miệng, một giây trước Chu Thanh có thể không tức giận cùng ngươi nói chuyện phiếm, một giây sau lập tức trở mặt.
- Vậy Tô Bách Hợp, là ai?
- Đó là Tô gia đại tiểu thư, Chu đại nhân, người này không thể động a, thu thuế Bình An thành có hơn phân nửa đều đến từ bọn họ.
- Tô gia, ở kinh thành cũng có chút sinh ý.
Chu Thanh gật gật đầu.
Tự mình chơi một chút, chuyện nam nữ ngươi tình ta nguyện, cái này không tính là cái gì đi.
- Còn có một người, Tô Mị Nhi, sư huynh có biết người này không?
Nhớ lại Tô Mị Nhi, trên mặt Chu Thanh hiện lên nụ cười dâm đãng.
Cái eo nhỏ kia, cái mông to kia, nếu có thể đêm xuân một đêm, bao nhiêu bạc đều nguyện ý.
Còn có giọng nói Tô Mị Nhi, chậc chậc, kêu lên khẳng định không phải bình thường.
Ngụy Phong trong lòng cả kinh, nhưng mặt không đổi sắc.
Tô Mị Nhi? Chu Thanh tên khốn kiếp này sao lại để mắt tới nàng?
Thật sự là t*ng trùng đầy não, trong đầu đám người này chỉ có nữ nhân sao?
- Chu đại nhân, người này càng không được a, nàng là thê tử Cố An, đôi cẩu nam nữ này cùng giường nhiều năm, khẳng định chuyện gì đều biết.
- Ồ.
Vẫn là vợ của Cố An, vậy càng tốt.
Liếm liếm đầu lưỡi, trong mắt Chu Thanh phát ra quang mang.
Đây là chuyện gì a, chỉ cần đem Tô Mị Nhi dạy dỗ tốt là được.
Dạy dỗ một người phụ nữ là đơn giản nhất.
* * *
Cố gia tiểu viện.
Cố An ngồi ở trên giường, hai tay thả lỏng, một lần lại một lần vận chuyển công pháp Vị Ương dạy cho mình, ngoại trừ ăn cơm ra tất cả thời gian đều dùng để tu luyện.
[Thời gian ngưng hoạt động đồng tu kết thúc.]
[Có bắt đầu hay không? ]
- Bắt đầu!
Hình ảnh vừa chuyển, Cố An có một cảm giác linh hồn xuất khiếu.
Lần này rốt cục không phải là mê muội đơn thuần.
Hắn có thể nhìn thấy thân thể của mình đang không ngừng đi xa, không, phải nói là linh thể của mình đang không ngừng bay lên không.
Linh thể bay lên không trung, Cố An có thể nhìn thấy toàn bộ Cố gia tiểu viện, trong sân Tô Mị Nhi đang chăm sóc hoa, Vượng Tài cụp tai xuống, ngáp một cái.
Lên tới tầng mây, tốc độ của mình tăng nhanh, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Chỉ chốc lát sau, chính mình lại đi tới địa phương quen thuộc.
Tam Thanh Sơn.
Cảm giác linh khí nồng đậm khiến Cố An cảm thấy thoải mái.
Không thể khống chế bay lên đỉnh núi, Cố An nhìn thấy Vị Ương.
- Đến rồi?
- Làm phiền cô nương rồi.
Vị Ương khẽ vuốt cằm:
- Ngươi có tâm sự? Có phải nương tử nhà ngươi lại không cần ngươi?
- Vị Ương cô nương suy nghĩ nhiều, tình cảm giữa ta và nương tử rất tốt.
- Vậ là Sâm Yêu lúc trước ngươi nói, còn chưa giải quyết?
Cố An gãi đầu:
- Không phải, nhưng chuyện này xem như là sau khi Sâm Yêu tới, có một tên to con, đánh không lại.
- Phàm nhân?
- Tiên nhân.
- Tiên nhân của ngọn núi nào?
- Cũng không phải, tiên nhân thế gian.
Vị Ương gật đầu:
- Tự hành tu tiên, không được trường đạo, không được công pháp, chỉ có một thân vận khí, không cần lo lắng.
- Nhưng ta đánh không lại hắn.
Vị Ương liếc Cố An một cái:
- Quý Bạch Thường, ngươi sẽ không cho rằng mình hiện tại là tiên nhân chứ?
- Ta ở Tam Thanh Sơn ăn hai bát cơm, thiền định tu luyện hai ngày, có thể xem như là tiên nhân không?
- Tiên nhân chân chính, quét ngang ngàn quân, bổ sơn, đoạn hải, nghiêng trời lệch đất, ngươi còn chưa tính.
Vị Ương đem kiếm đặt ở một bên, nắm vỏ kiếm, suy nghĩ một chút, lại buông vỏ kiếm xuống.
- Nên cho ngươi thêm chút liều thuốc.
Sau khi buông vỏ kiếm, Vị Ương gỡ roi bên hông xuống:
- Hôm nay, hung hăng quất ngươi.
Cố An: "..."
- Tô tiểu thư, hôm nay thân thể tại hạ có chút không khỏe, cáo từ trước.
- Rồi.
Tô Bách Hợp không có gì không vui, gật đầu:
- Cố An ngươi yên tâm, tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng chuyện vừa rồi nhất định sẽ cho ngươi lấy lại công đạo, khách nhân Tô gia chúng ta không phải ai muốn khi dễ là có thể khi dễ.
- Tô tiểu thư bình tĩnh, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không nên làm lớn.
- Cố An, ta đang giúp ngươi, sao ngươi còn nói chuyện giúp gã? Cố An cười cười, lắc đầu.
Mình không phải muốn giúp Chu Thanh nói chuyện.
Chu Thanh là tiên nhân, Tô Bách Hợp là phàm nhân, nàng không có nửa điểm phần thắng.
Huống hồ Chu Thanh còn có quan hệ với kinh đô, có lẽ thực lực và bối cảnh cũng không sợ Tô Bách Hợp.
- Vượng Tài, đi thôi.
- Gâu gâu!
Chó sủa hai tiếng, Vượng Tài đi theo sau Cố An, mông xoay xoay.
Trở về sân, đã là đêm khuya.
- Vượng Tài, thực lực của Chu Thanh kia thế nào?
- Rất mạnh, phỏng chừng ta cũng không đánh lại hắn, Thượng Tiên đại nhân, ta cảm giác tên kia tràn đầy ác cảm đối với ngươi, trước kia ngươi đem lão bà của gã cho.. Ngủ?
Cố An: "..."
Thật không biết những lời này Vượng Tài học được từ ai.
- Thượng Tiên đại nhân, nếu thực sự không được thì ngươi cứ lắc người đi, gọi Vị Ương lại đây, mặc kệ hắn là Chu Thanh Chu Bạch, đến một trăm cái đều được.
- Vô dụng.
- Vị Ương.. Nói sau đi, ta không muốn làm phiền nàng.
Vượng Tài gật đầu:
- Nhưng mà Thượng Tiên đại nhân, nếu như ngươi thật sự muốn gọi Vị Ương tới, có thể nói với ta một tiếng trước hay không, ta dễ tránh đi.
- Ừm.
- Đại nhân kỳ thực, còn có một phương pháp cũng có thể giải quyết Chu Thanh.
Vượng Tài đột nhiên hăng hái, cái đuôi to đong đưa, mặt chó không có ý tốt.
- Đại nhân, chính là, cái kia, ngươi..
- Tướng công, ta đã về rồi!
Giọng nói của Tô Mị Nhi dọa Vượng Tài nhảy dựng, đem lời nó nói đến bên miệng lại nghẹn trở về.
- Tướng công, hôm nay tâm tình ngươi không tốt, Mị Nhi làm chút đồ ăn khuya cho người.
- A, được.
- Thật đáng giận.
Tô Mị Nhi vung vung nắm đấm nhỏ của mình:
- Trách không được trong khoảng thời gian này Ngụy Phong an ổn như vậy, nguyên lai là gọi sư đệ của mình tới.
- Sư đệ?
- Đúng vậy, chính là Chu Thanh, gã là sư đệ của Ngụy Phong.
Cố An nhướng mày:
- Người kinh thành tới chính là gã sao? Nếu là gã đến xử án, vậy thì có chút phiền toái a.
Tô Mị Nhi lắc đầu:
- Không phải, mặc dù gã tới từ kinh thành, nhưng mục đích không phải điều tra Sâm Yêu một án, gã tới là nhằm vào tướng công.
- Đoán chừng là Ngụy Phong tại chỗ tướng công không chiếm được trái cây ngon, cho nên mới gọi người tới, thật sự là đáng giận, nhưng mà ta tin tưởng tướng công khẳng định có thể xử lí ổn thỏa, kiếm pháp hôm nay rất đẹp trai nha.
Nói xong, Tô Mị Nhi sôi nổi đi vào phòng bếp.
Cố An cảm thấy Tô Mị Nhi nói có lý, trong lòng cũng đồng ý.
- Đúng rồi, Vượng Tài, ngươi vừa mới nói cái gì?
- Không, đại nhân ngươi coi ta đang đánh rắm, cẩu tử ta mệt chết đi được, cần nghỉ ngơi.
Nói xong, Vượng Tài chui vào trong lỗ chó của mình, hai mắt nhắm lại, chỉ chốc lát sau liền ngáy.
* * *
Nha môn.
Chu Thanh hai chân gác ở trên bàn, hưởng thụ nữ tử bên cạnh nhét hoa quả.
- Sư huynh, ta đã gặp Cố An rồi.
- Thật sao? Diệt trừ hắn chưa?
Chu Thanh cười lạnh một tiếng:
- Còn chưa, chỉ là một cái phế vật đánh bậy đánh bạ tìm được con đường tu luyện, không vội, nhưng mà ta muốn hỏi thăm lai lịch của hai ngươi.
- Chu đại nhân mời nói.
Tuy rằng Chu Thanh là sư đệ của mình, nhưng Ngụy Phong cũng không dám trực tiếp gọi gã là sư đệ, hai người chỉ là ở bối phận xưng vi sư huynh đệ mà thôi.
Nếu là thật mở miệng, một giây trước Chu Thanh có thể không tức giận cùng ngươi nói chuyện phiếm, một giây sau lập tức trở mặt.
- Vậy Tô Bách Hợp, là ai?
- Đó là Tô gia đại tiểu thư, Chu đại nhân, người này không thể động a, thu thuế Bình An thành có hơn phân nửa đều đến từ bọn họ.
- Tô gia, ở kinh thành cũng có chút sinh ý.
Chu Thanh gật gật đầu.
Tự mình chơi một chút, chuyện nam nữ ngươi tình ta nguyện, cái này không tính là cái gì đi.
- Còn có một người, Tô Mị Nhi, sư huynh có biết người này không?
Nhớ lại Tô Mị Nhi, trên mặt Chu Thanh hiện lên nụ cười dâm đãng.
Cái eo nhỏ kia, cái mông to kia, nếu có thể đêm xuân một đêm, bao nhiêu bạc đều nguyện ý.
Còn có giọng nói Tô Mị Nhi, chậc chậc, kêu lên khẳng định không phải bình thường.
Ngụy Phong trong lòng cả kinh, nhưng mặt không đổi sắc.
Tô Mị Nhi? Chu Thanh tên khốn kiếp này sao lại để mắt tới nàng?
Thật sự là t*ng trùng đầy não, trong đầu đám người này chỉ có nữ nhân sao?
- Chu đại nhân, người này càng không được a, nàng là thê tử Cố An, đôi cẩu nam nữ này cùng giường nhiều năm, khẳng định chuyện gì đều biết.
- Ồ.
Vẫn là vợ của Cố An, vậy càng tốt.
Liếm liếm đầu lưỡi, trong mắt Chu Thanh phát ra quang mang.
Đây là chuyện gì a, chỉ cần đem Tô Mị Nhi dạy dỗ tốt là được.
Dạy dỗ một người phụ nữ là đơn giản nhất.
* * *
Cố gia tiểu viện.
Cố An ngồi ở trên giường, hai tay thả lỏng, một lần lại một lần vận chuyển công pháp Vị Ương dạy cho mình, ngoại trừ ăn cơm ra tất cả thời gian đều dùng để tu luyện.
[Thời gian ngưng hoạt động đồng tu kết thúc.]
[Có bắt đầu hay không? ]
- Bắt đầu!
Hình ảnh vừa chuyển, Cố An có một cảm giác linh hồn xuất khiếu.
Lần này rốt cục không phải là mê muội đơn thuần.
Hắn có thể nhìn thấy thân thể của mình đang không ngừng đi xa, không, phải nói là linh thể của mình đang không ngừng bay lên không.
Linh thể bay lên không trung, Cố An có thể nhìn thấy toàn bộ Cố gia tiểu viện, trong sân Tô Mị Nhi đang chăm sóc hoa, Vượng Tài cụp tai xuống, ngáp một cái.
Lên tới tầng mây, tốc độ của mình tăng nhanh, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Chỉ chốc lát sau, chính mình lại đi tới địa phương quen thuộc.
Tam Thanh Sơn.
Cảm giác linh khí nồng đậm khiến Cố An cảm thấy thoải mái.
Không thể khống chế bay lên đỉnh núi, Cố An nhìn thấy Vị Ương.
- Đến rồi?
- Làm phiền cô nương rồi.
Vị Ương khẽ vuốt cằm:
- Ngươi có tâm sự? Có phải nương tử nhà ngươi lại không cần ngươi?
- Vị Ương cô nương suy nghĩ nhiều, tình cảm giữa ta và nương tử rất tốt.
- Vậ là Sâm Yêu lúc trước ngươi nói, còn chưa giải quyết?
Cố An gãi đầu:
- Không phải, nhưng chuyện này xem như là sau khi Sâm Yêu tới, có một tên to con, đánh không lại.
- Phàm nhân?
- Tiên nhân.
- Tiên nhân của ngọn núi nào?
- Cũng không phải, tiên nhân thế gian.
Vị Ương gật đầu:
- Tự hành tu tiên, không được trường đạo, không được công pháp, chỉ có một thân vận khí, không cần lo lắng.
- Nhưng ta đánh không lại hắn.
Vị Ương liếc Cố An một cái:
- Quý Bạch Thường, ngươi sẽ không cho rằng mình hiện tại là tiên nhân chứ?
- Ta ở Tam Thanh Sơn ăn hai bát cơm, thiền định tu luyện hai ngày, có thể xem như là tiên nhân không?
- Tiên nhân chân chính, quét ngang ngàn quân, bổ sơn, đoạn hải, nghiêng trời lệch đất, ngươi còn chưa tính.
Vị Ương đem kiếm đặt ở một bên, nắm vỏ kiếm, suy nghĩ một chút, lại buông vỏ kiếm xuống.
- Nên cho ngươi thêm chút liều thuốc.
Sau khi buông vỏ kiếm, Vị Ương gỡ roi bên hông xuống:
- Hôm nay, hung hăng quất ngươi.
Cố An: "..."
Danh sách chương