Ba hơi thở qua đi, Vị Ương đã rời khỏi suối nước nóng trên đỉnh núi, sau đó dừng lại trước một ngôi nhà tranh.
- Hừ, dám rình coi bổn cung, bổn cung sẽ..
Lời còn chưa nói xong, Vị Ương đã thấy được thân ảnh kia, khuôn mặt quen thuộc kia.
- Sao ngươi còn âm hồn bất tán!
Cố An cũng hiểu ý tứ của hệ thống đồng tu này.
Hồi đáp: -Vị Ương cô nương, trước khi ta không thể học được Đông Hải kiếm pháp thì không thể rời khỏi, ta bị nhốt ở chỗ này.
- Phi phi! Nào có chuyện tốt như vậy, ngươi nói cho ta biết trong thiên địa này ai có thể khóa ngươi lại, cho ngươi thân vô địch, còn muốn học Đông Hải kiếm pháp của tông ta.
- Ngươi không đi, vậy đừng đi, bổn cung dẫn ngươi đi gặp sư tôn, để cho nàng tự tay bắt ngươi.
Suy nghĩ một chút, Vị Ương mới nhớ ra sư tôn còn đang bế quan.
Dưới sư tôn của mình, người mạnh nhất Tam Thanh Sơn dường như chính là mình, ngay cả mình cũng không có cách nào làm gì đăng đồ tử này, người khác có thể làm gì? Bất luận như thế nào, nhiều người lực lượng lớn!
Vị Ương nghiêng đầu, thân thể đã bay lên, không lâu sau đi tới trước mặt một nữ tử.
- Sư muội, cùng bổn cung giết tên tặc nhân này đi.
Vị Ương cắn răng, hung tợn nói.
- Tặc nhân?
Nữ tử trước mặt Vị Ương nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:
- Sư tỷ, nào có tặc nhân nào?
* * *
- Không có việc gì, vừa rồi bổn cung quá mức cảnh giác.
- Chỉ cần dạy ngươi Đông Hải kiếm pháp, ngươi sẽ đi, đúng không?
Vị Ương thở dài, cũng nhận mệnh.
Mình đã thử tất cả các phương pháp một lần, nhưng đối với Cố An mà nói không có nửa điểm tác dụng.
Dùng dây thừng trói lại, rồi đi, Cố An cũng có thể bay trở về, hơn nữa dây thừng kia tựa như bôi dầu vậy, căn bản thoát không được.
Cho dù dùng hỏa diễm đốt, Cố An cũng không có nửa điểm phản ứng.
Nàng còn thử ném Cố An xuống núi, nhưng cũng giống như bỏ rơi hắn, Cố An sẽ tự mình bay trở về.
Hơn nữa ngoại trừ chính mình ra, không ai có thể nhìn thấy Cố An.
- Chỉ cần ta có thể học được một thành, tự nhiên sẽ rời đi, đến lúc đó không cần cô nương thúc giục.
Vị Ương gật đầu:
- Đông Hải kiếm pháp, là kiếm chiêu cơ bản của Tam Thanh Sơn chúng ta, nhưng cũng chỉ có tác dụng đùa giỡn với tiểu hài tử mà thôi.
Nói xong, Vị Ương khoát tay áo, cười nói:
- Tam Thanh Cung chúng ta nhiều công pháp như vậy ngươi không học, hết lần này tới lần khác chọn Đông Hải kiếm pháp, cũng được, dạy ngươi cũng không sao.
Ngọc chỉ bóp một cái, một thanh trường kiếm màu lam đậm từ xa bay tới.
Rơi vào trong tay Vị Ương.
- Đông Hải kiếm pháp chú ý ba điểm, xuất kiếm chậm, hồi kiếm nhanh, không phải chiêu thức sát thương mạnh, nhưng là kiếm chiêu tốt hiếm có để đánh lén kẻ thù.
Vị Ương vừa giải thích, động tác trong tay cũng không dừng lại, đâm, chọn, vung, trường kiếm màu lam ở trong tay nàng phảng phất thành vật sống, linh động chạy tới.
Kiếm chiêu múa xong, Vị Ương nhìn về phía Cố An:
- Học xong chưa? -
Thấy Cố An trầm mặc, Vị Ương thở dài, ném trường kiếm trong tay tới:
- Ngươi thử xem.
Cố An nhận lấy kiếm, trong đầu nhớ lại động tác vừa rồi của Vị Ương, xuất kiếm, rút kiếm để phòng thân..
Vị Ương càng nhíu mày càng chặt:
- Hoang đường, thật không biết trước kia ngươi tu luyện như thế nào, đứng không vững, khí tức hỗn loạn, ta ở trên núi này bắt một con mèo cũng múa tốt hơn ngươi.
Tuy rằng trong lòng ghét bỏ, nhưng vì tự do của mình, Vị Ương vẫn vươn tay, từng chút sửa lại động tác của Cố An.
- Xuất kiếm phải chậm, trong lòng phải có cảm giác như biển rộng mênh mông, nếu không tại sao lại gọi là Đông Hải kiếm pháp.
- Thu kiếm phải nhanh, người ta đã chém tới trên người ngươi rồi, ngươi còn chậm cái gì chứ? Muốn chết thì cứ nói thẳng!
- Vung kiếm..
Mất gần bốn canh giờ, trời đã tối, Vị Ương mới sửa lại động tác của Cố An một lần, Cố An cũng vì vậy mà có chút cảm giác, ít nhất hiện tại múa kiếm phải thắng mèo trong núi.
Mắt nhìn góc trên bên trái, thanh tiến độ vừa vặn đến 15%.
- Đa tạ cô nương dạy bảo, tiểu sinh sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, hữu duyên gặp lại.
- Tạm biệt? Ha ha, không bao giờ gặp lại, cút đi, nếu lại để cho bổn cung nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ móc con ngươi của ngươi ra, lột gân của ngươi, rút da của ngươi, làm thành ô xương ném ra sau núi để Miêu Miêu Cẩu Cẩu đem ngươi ăn sạch sẽ!
Cố An trong lòng hơi lạnh, không tiếp tục dây dưa, trở về thân thể vốn có.
Lại một trận hoảng hốt, Cố An mở mắt nhìn đồng hồ trên tường.
[đồng tu lần này tu luyện kết thúc, thời gian: 47 giờ 59 phút.]
[Đông Hải kiếm pháp tu hành tiến độ: 15%.]
15% tiến độ, còn xa mới đủ, hiện tại Cố An chỉ là biết cái tư thế mà thôi, chân chính đánh nhau vẫn là ngân thương sáp đầu, nhìn lợi hại nhưng không dùng được.
- Thời gian nghỉ dưỡng là hai ngày, huyện lệnh cho mình thời gian rảnh rỗi có một tuần, mình còn có thể lại đi Vị Ương mấy lần, tăng lên vài lần tố chất thân thể.
Bên ngoài trời cũng đã tối, Cố An sửa sang lại cổ áo, đi ra cửa.
Phiêu hương truyền đến, bụng Cố An kêu vang, lúc ở Tam Thanh Sơn hắn hao tổn rất nhiều thể lực.
- Tướng công, ngươi ra rồi, ta mới vừa nấu cơm xong, cùng nhau ăn đi.
Tô Mị Nhi cười ha hả, trên mặt còn dính bụi bặm khi nấu cơm, tựa như đóa hoa nở rộ trong bùn đất.
Sờ sờ bụng mình, Cố An nói một tiếng:
- Được.
Lương bổng của Cố An không ít, đủ để cho hai người sống rất thoải mái.
Hơn nữa Tô Mị Nhi nấu cơm cũng rất ngon, nếu để cho Cố An dùng một câu để hình dung, Tô Mị Nhi, đầu bếp cao cấp, vợ người hoàn mỹ, người ngưu bức cũng đẹp.
- Tướng công, lão già huyện lệnh kia hạ mệnh lệnh gì cho người?
Tô Mị Nhi một bên ăn cơm, một bên mơ hồ không rõ mở miệng đặt câu hỏi.
- Việc nhỏ, ta có thể ứng phó.
Cố An không muốn để cho Tô Mị Nhi liên lụy đến chuyện này, huống hồ ở phương diện này Tô Mị Nhi cũng không giúp được gì.
- A.
Tô Mị Nhi biết bọn họ không thể nhiều lời, đáp một tiếng tiếp tục ăn cơm.
Sau một lúc lâu, Tô Mị Nhi lại mở miệng nói:
- Tướng công, ta cũng có thể hỗ trợ, ta kỳ thật rất lợi hại.
Nói xong, Tô Mị Nhi còn vung vung nắm tay phấn nộn của mình.
Cố An cười gượng hai tiếng:
- Vậy đêm nay động phòng đi.
Tô Mị Nhi đỏ mặt, buông bát đũa đứng dậy thất tha thất thểu rời đi, trước khi đi còn không quên gõ nhẹ lên ngực Cố An.
- Ở nhà cũng không thể nhàn rỗi, mình hiện tại cần một thanh kiếm, đem độ thuần thục của Đông Hải kiếm pháp tăng lên.
- Hiện tại mình ngay cả bộ khoái nha môn cũng đánh không lại, lại càng không cần phải nói đến Sâm Yêu kia.
Cố An còn không muốn chết sớm như vậy.
Sau bữa tối, Cố An mang bạc ra phố, tùy ý mua một thanh trường kiếm rẻ tiền về đến nhà.
Làm nha môn có liên quan nhân sĩ, Cố An biết những kiếm này giá cả cùng chất lượng không có quan hệ gì, đều là xuất từ cùng sư phụ một nhà, hơn nữa giá nhập hàng cũng không kém nhiều lắm.
Mãi cho đến đêm khuya, một đạo nhân ảnh vẫn ở trong tiểu viện múa kiếm.
Tô Mị Nhi len lén thò đầu liếc một cái, nhíu mày lẩm bẩm:
- Đông Hải kiếm pháp? Tướng công lấy kiếm pháp ở đâu ra vậy?
- Hừ, dám rình coi bổn cung, bổn cung sẽ..
Lời còn chưa nói xong, Vị Ương đã thấy được thân ảnh kia, khuôn mặt quen thuộc kia.
- Sao ngươi còn âm hồn bất tán!
Cố An cũng hiểu ý tứ của hệ thống đồng tu này.
Hồi đáp: -Vị Ương cô nương, trước khi ta không thể học được Đông Hải kiếm pháp thì không thể rời khỏi, ta bị nhốt ở chỗ này.
- Phi phi! Nào có chuyện tốt như vậy, ngươi nói cho ta biết trong thiên địa này ai có thể khóa ngươi lại, cho ngươi thân vô địch, còn muốn học Đông Hải kiếm pháp của tông ta.
- Ngươi không đi, vậy đừng đi, bổn cung dẫn ngươi đi gặp sư tôn, để cho nàng tự tay bắt ngươi.
Suy nghĩ một chút, Vị Ương mới nhớ ra sư tôn còn đang bế quan.
Dưới sư tôn của mình, người mạnh nhất Tam Thanh Sơn dường như chính là mình, ngay cả mình cũng không có cách nào làm gì đăng đồ tử này, người khác có thể làm gì? Bất luận như thế nào, nhiều người lực lượng lớn!
Vị Ương nghiêng đầu, thân thể đã bay lên, không lâu sau đi tới trước mặt một nữ tử.
- Sư muội, cùng bổn cung giết tên tặc nhân này đi.
Vị Ương cắn răng, hung tợn nói.
- Tặc nhân?
Nữ tử trước mặt Vị Ương nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:
- Sư tỷ, nào có tặc nhân nào?
* * *
- Không có việc gì, vừa rồi bổn cung quá mức cảnh giác.
- Chỉ cần dạy ngươi Đông Hải kiếm pháp, ngươi sẽ đi, đúng không?
Vị Ương thở dài, cũng nhận mệnh.
Mình đã thử tất cả các phương pháp một lần, nhưng đối với Cố An mà nói không có nửa điểm tác dụng.
Dùng dây thừng trói lại, rồi đi, Cố An cũng có thể bay trở về, hơn nữa dây thừng kia tựa như bôi dầu vậy, căn bản thoát không được.
Cho dù dùng hỏa diễm đốt, Cố An cũng không có nửa điểm phản ứng.
Nàng còn thử ném Cố An xuống núi, nhưng cũng giống như bỏ rơi hắn, Cố An sẽ tự mình bay trở về.
Hơn nữa ngoại trừ chính mình ra, không ai có thể nhìn thấy Cố An.
- Chỉ cần ta có thể học được một thành, tự nhiên sẽ rời đi, đến lúc đó không cần cô nương thúc giục.
Vị Ương gật đầu:
- Đông Hải kiếm pháp, là kiếm chiêu cơ bản của Tam Thanh Sơn chúng ta, nhưng cũng chỉ có tác dụng đùa giỡn với tiểu hài tử mà thôi.
Nói xong, Vị Ương khoát tay áo, cười nói:
- Tam Thanh Cung chúng ta nhiều công pháp như vậy ngươi không học, hết lần này tới lần khác chọn Đông Hải kiếm pháp, cũng được, dạy ngươi cũng không sao.
Ngọc chỉ bóp một cái, một thanh trường kiếm màu lam đậm từ xa bay tới.
Rơi vào trong tay Vị Ương.
- Đông Hải kiếm pháp chú ý ba điểm, xuất kiếm chậm, hồi kiếm nhanh, không phải chiêu thức sát thương mạnh, nhưng là kiếm chiêu tốt hiếm có để đánh lén kẻ thù.
Vị Ương vừa giải thích, động tác trong tay cũng không dừng lại, đâm, chọn, vung, trường kiếm màu lam ở trong tay nàng phảng phất thành vật sống, linh động chạy tới.
Kiếm chiêu múa xong, Vị Ương nhìn về phía Cố An:
- Học xong chưa? -
Thấy Cố An trầm mặc, Vị Ương thở dài, ném trường kiếm trong tay tới:
- Ngươi thử xem.
Cố An nhận lấy kiếm, trong đầu nhớ lại động tác vừa rồi của Vị Ương, xuất kiếm, rút kiếm để phòng thân..
Vị Ương càng nhíu mày càng chặt:
- Hoang đường, thật không biết trước kia ngươi tu luyện như thế nào, đứng không vững, khí tức hỗn loạn, ta ở trên núi này bắt một con mèo cũng múa tốt hơn ngươi.
Tuy rằng trong lòng ghét bỏ, nhưng vì tự do của mình, Vị Ương vẫn vươn tay, từng chút sửa lại động tác của Cố An.
- Xuất kiếm phải chậm, trong lòng phải có cảm giác như biển rộng mênh mông, nếu không tại sao lại gọi là Đông Hải kiếm pháp.
- Thu kiếm phải nhanh, người ta đã chém tới trên người ngươi rồi, ngươi còn chậm cái gì chứ? Muốn chết thì cứ nói thẳng!
- Vung kiếm..
Mất gần bốn canh giờ, trời đã tối, Vị Ương mới sửa lại động tác của Cố An một lần, Cố An cũng vì vậy mà có chút cảm giác, ít nhất hiện tại múa kiếm phải thắng mèo trong núi.
Mắt nhìn góc trên bên trái, thanh tiến độ vừa vặn đến 15%.
- Đa tạ cô nương dạy bảo, tiểu sinh sẽ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, hữu duyên gặp lại.
- Tạm biệt? Ha ha, không bao giờ gặp lại, cút đi, nếu lại để cho bổn cung nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ móc con ngươi của ngươi ra, lột gân của ngươi, rút da của ngươi, làm thành ô xương ném ra sau núi để Miêu Miêu Cẩu Cẩu đem ngươi ăn sạch sẽ!
Cố An trong lòng hơi lạnh, không tiếp tục dây dưa, trở về thân thể vốn có.
Lại một trận hoảng hốt, Cố An mở mắt nhìn đồng hồ trên tường.
[đồng tu lần này tu luyện kết thúc, thời gian: 47 giờ 59 phút.]
[Đông Hải kiếm pháp tu hành tiến độ: 15%.]
15% tiến độ, còn xa mới đủ, hiện tại Cố An chỉ là biết cái tư thế mà thôi, chân chính đánh nhau vẫn là ngân thương sáp đầu, nhìn lợi hại nhưng không dùng được.
- Thời gian nghỉ dưỡng là hai ngày, huyện lệnh cho mình thời gian rảnh rỗi có một tuần, mình còn có thể lại đi Vị Ương mấy lần, tăng lên vài lần tố chất thân thể.
Bên ngoài trời cũng đã tối, Cố An sửa sang lại cổ áo, đi ra cửa.
Phiêu hương truyền đến, bụng Cố An kêu vang, lúc ở Tam Thanh Sơn hắn hao tổn rất nhiều thể lực.
- Tướng công, ngươi ra rồi, ta mới vừa nấu cơm xong, cùng nhau ăn đi.
Tô Mị Nhi cười ha hả, trên mặt còn dính bụi bặm khi nấu cơm, tựa như đóa hoa nở rộ trong bùn đất.
Sờ sờ bụng mình, Cố An nói một tiếng:
- Được.
Lương bổng của Cố An không ít, đủ để cho hai người sống rất thoải mái.
Hơn nữa Tô Mị Nhi nấu cơm cũng rất ngon, nếu để cho Cố An dùng một câu để hình dung, Tô Mị Nhi, đầu bếp cao cấp, vợ người hoàn mỹ, người ngưu bức cũng đẹp.
- Tướng công, lão già huyện lệnh kia hạ mệnh lệnh gì cho người?
Tô Mị Nhi một bên ăn cơm, một bên mơ hồ không rõ mở miệng đặt câu hỏi.
- Việc nhỏ, ta có thể ứng phó.
Cố An không muốn để cho Tô Mị Nhi liên lụy đến chuyện này, huống hồ ở phương diện này Tô Mị Nhi cũng không giúp được gì.
- A.
Tô Mị Nhi biết bọn họ không thể nhiều lời, đáp một tiếng tiếp tục ăn cơm.
Sau một lúc lâu, Tô Mị Nhi lại mở miệng nói:
- Tướng công, ta cũng có thể hỗ trợ, ta kỳ thật rất lợi hại.
Nói xong, Tô Mị Nhi còn vung vung nắm tay phấn nộn của mình.
Cố An cười gượng hai tiếng:
- Vậy đêm nay động phòng đi.
Tô Mị Nhi đỏ mặt, buông bát đũa đứng dậy thất tha thất thểu rời đi, trước khi đi còn không quên gõ nhẹ lên ngực Cố An.
- Ở nhà cũng không thể nhàn rỗi, mình hiện tại cần một thanh kiếm, đem độ thuần thục của Đông Hải kiếm pháp tăng lên.
- Hiện tại mình ngay cả bộ khoái nha môn cũng đánh không lại, lại càng không cần phải nói đến Sâm Yêu kia.
Cố An còn không muốn chết sớm như vậy.
Sau bữa tối, Cố An mang bạc ra phố, tùy ý mua một thanh trường kiếm rẻ tiền về đến nhà.
Làm nha môn có liên quan nhân sĩ, Cố An biết những kiếm này giá cả cùng chất lượng không có quan hệ gì, đều là xuất từ cùng sư phụ một nhà, hơn nữa giá nhập hàng cũng không kém nhiều lắm.
Mãi cho đến đêm khuya, một đạo nhân ảnh vẫn ở trong tiểu viện múa kiếm.
Tô Mị Nhi len lén thò đầu liếc một cái, nhíu mày lẩm bẩm:
- Đông Hải kiếm pháp? Tướng công lấy kiếm pháp ở đâu ra vậy?
Danh sách chương