- Không phải.
Cố An lắc đầu.
Tô Bách Hợp không dám nhìn Vị Ương, vội vàng dời người đứng sau lưng Bạch Chỉ.
Cúi đầu, thẳng đến khi cảm giác khá hơn một chút Tô Bách Hợp mới dám ngẩng đầu lên lần nữa, Vị Ương lúc này lực chú ý cũng đã không ở trên người nàng.
Nàng cảm giác mình giống như một con kiến hôi, lúc đối mặt Vị Ương thậm chí ngay cả nói cũng không nên lời, nếu không phải cố nén, vừa rồi Tô Bách Hợp đã quỳ xuống.
- Bằng hữu của Cơ Bá Đạt lại lợi hại như vậy.
- Bất quá khẳng định vẫn là Mị Nhi tỷ tỷ lợi hại hơn!
Yên lặng vỗ mông ngựa trong lòng, Tô Bách Hợp mới phát hiện Bạch Chỉ cùng Cơ Bá Đạt bên cạnh đều không bị ảnh hưởng.
Áp lực vừa rồi là nhằm vào một mình mình? Chẳng lẽ nàng nhận ra thân phận của ta sao?
Tô Bách Hợp đột nhiên có chút sợ hãi.
- Xin chào cô nương, ta tên là Bạch Chỉ, vị này là Tô Bách Hợp, ta và Cơ Bá Đạt đều là người của tiêu cục, cô nương sau này nếu có việc, cứ việc đến tiêu cục tìm chúng ta.
- Trảm yêu trừ ma, vận chuyển hàng hóa, mọi thứ chúng ta đều giỏi.
Vị Ương lạnh nhạt cười:
- Thật sao? Ngay cả trảm yêu trừ ma cũng có thể?
Điên cuồng nhìn Bạch Chỉ.
Nhưng Bạch Chỉ hiển nhiên không phát hiện, tiếp tục nói tiếp:
- Phi Long tiêu cục chúng ta ở kinh thành, sau khi đến kinh thành tùy ý tìm một chỗ hỏi thăm là có thể biết được.
- Cô nương, đừng thấy ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, kỳ thật ta rất lợi hại.
Vị Ương cũng không phản bác nàng, chỉ là ở một bên cười.
Nàng cảm thấy tiểu cô nương này còn rất đáng yêu.
Vị phía sau kia cũng không tệ, đáng tiếc không phải là người.
Nàng vốn định ra tay bắt Tô Bách Hợp lại, bất quá ngửi ngửi, nàng cũng không ngửi thấy huyết khí trên người Tô Bách Hợp, hơn nữa nàng cũng không chột dạ sau khi làm chuyện xấu, là một hảo yêu, giống như một con chó nào đó ở Tam Thanh Sơn.
Yêu vật Vị Ương không muốn động thủ.
- Bạch cô nương, Cơ công tử có từng nói với các ngươi bản lĩnh của hắn ở đâu ra không?
Trái tim Cố An đập thình thịch, không nói một lời xoay người bỏ chạy, bộ dáng kia so với chuột thấy mèo chạy còn nhanh hơn.
Bạch Chỉ khó hiểu nghiêng đầu:
- Bất quá cô nương, Cơ công tử quả thật có nhắc tới bản lĩnh của hắn, hắn nói là một vị lão thái bà dạy hắn.
Bầu trời trong xanh không biết bị mây đen từ đâu tới che khuất, tức khắc mây đen dày đặc, cũng giống như tâm tình của người nào đó.
Nụ cười Vị Ương cứng lại khóe miệng, mí mắt giật giật.
Bạch Chỉ vội vàng che miệng mình:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi ta nói sai rồi?
Hít sâu hai hơi, Vị Ương bảo trì tâm tình của mình không đến mức lúc này nổi giận, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười:
- Bạch cô nương, Cơ công tử còn nói gì về vị lão thái bà kia sao?
Xoay đầu ngón tay, Bạch Chỉ đếm từng chút một.
- Lớn tuổi, da vàng, rất táo bạo, Cơ công tử lúc ấy còn dùng một từ để hình dung, gọi cái gì thời mãn kinh.
- Hai vị cô nương, ta đi trước một bước, các ngươi về kinh thành muộn một ngày không thành vấn đề chứ?
- Được, được được được!
Vị Ương rút ra trường tiên cuốn trong tay, nghĩ nghĩ lại cảm giác trường tiên chưa đã nghiền, trực tiếp thay trường kiếm của mình!
Nàng đi rồi, đi lấy tính mạng một người..
- Bạch cô nương, ngươi cảm thấy thực lực người nọ vừa rồi như thế nào?
Đợi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Vị Ương, Tô Bách Hợp mới dám lên tiếng.
- Hẳn là một người bình thường đi, bội kiếm của nàng giống như là mua ở chợ, rất rẻ loại đó, dùng để phòng thân.
Tô Bách Hợp gật gật đầu.
Nàng bây giờ còn nghĩ mà sợ, đặc biệt là trong nháy mắt Vị Ương rút kiếm, nàng thậm chí cảm giác mình sắp chết.
Chính mình thân là yêu, tuy rằng chỉ là một tiểu yêu, nhưng Tô Bách Hợp trong lòng cũng rõ ràng Vị Ương tuyệt đối không phải một người bình thường.
Hơn nữa liên tưởng Cơ Bá Đạt đào tẩu, vị này lại nổi giận đùng đùng rút kiếm.
Nàng có lẽ chính là vị lão thái bà trong miệng Cơ Bá Đạt kia.
- Bách Hợp, ngươi vừa mới nghe được cô nương kia nói chưa?
- Cái gì?
Tô Bách Hợp vừa rồi căn bản cũng không dám ngẩng đầu, lại càng không dám đi nghe nàng nói.
- Cơ công tử đã có gia đình rồi, cũng không biết nương tử của hắn trông như thế nào, kỳ thật ta cảm thấy vị vừa rồi rất xinh đẹp, vì sao Cơ công tử không theo đuổi nàng?
Bạch Chỉ chắp hai tay sau lưng, tựa như có lỗi với Cơ Bá Đạt.
- Nương tử, Bạch Chỉ ngươi có chắc mình nghe nhầm không?
Bạch Chỉ không biết tại sao Tô Bách Hợp lại kích động như vậy:
- Không nghe lầm, làm sao vậy?
- Cơ công tử là một người đi bộ, nương tử của hắn ở đâu ra?
- Hắn từ Bắc Cương đi bộ đến kinh thành, làm sao có thể có gia đình?
Bạch Chỉ suy nghĩ một hồi, cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, dứt khoát không suy nghĩ nữa, dù sao cũng không liên quan đến mình, nương tử Cơ Bá Đạt không phải mình là được.
- Có lẽ Cơ công tử giấu diếm thân thế với chúng ta, ta đi nói với Bạch thúc một tiếng.
* * *
Bạch Kỳ nghe con gái mình cùng Tô Bách Hợp giải thích, lông mày nhíu chặt giãn ra.
- Thì ra là thế a.
- Phụ thân, ngươi biết cái gì?
Bạch Kỳ cười lắc đầu:
- Không thể cùng các ngươi nhiều lời, tóm lại các ngươi chỉ cần biết thân phận Cơ công tử tuyệt đối không có vấn đề.
Nguyên lai là Tam Thanh Sơn đệ tử a, trách không được biết ngự kiếm thuật đâu.
Bạch Kỳ đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng.
Phi Long tiêu cục chúng ta rốt cục muốn hưng khởi, một vị Tiên Sơn đệ tử ở trong tiêu cục chúng ta!
Cái này nếu truyền ra ngoài, có thể dẫn tới bao nhiêu chủ quán tiêu cục hâm mộ a.
Bạch Kỳ rất hài lòng, bất quá hắn có chút nghi hoặc, vì sao hôm nay thời tiết âm u như thế, hắn nhớ rõ buổi sáng rõ ràng còn rất sáng sủa.
* * *
Cố An núp ở góc tường, không dám nhúc nhích.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổi lên bốn phía, Cố An sợ tới mức chân run lên.
Tiếng sấm này nghe giống như tiếng Vị Ương quất roi, roi vọt đến thịt, cái loại đau đớn thấu tim này hắn thật sự không muốn thể nghiệm một lần nữa.
Mưa to dần dần rơi xuống, giọt mưa to như hạt đậu đánh vào mặt Cố An.
Cố An không dám lộn xộn, nín thở siết chặt thân thể.
Cố An lắc đầu.
Tô Bách Hợp không dám nhìn Vị Ương, vội vàng dời người đứng sau lưng Bạch Chỉ.
Cúi đầu, thẳng đến khi cảm giác khá hơn một chút Tô Bách Hợp mới dám ngẩng đầu lên lần nữa, Vị Ương lúc này lực chú ý cũng đã không ở trên người nàng.
Nàng cảm giác mình giống như một con kiến hôi, lúc đối mặt Vị Ương thậm chí ngay cả nói cũng không nên lời, nếu không phải cố nén, vừa rồi Tô Bách Hợp đã quỳ xuống.
- Bằng hữu của Cơ Bá Đạt lại lợi hại như vậy.
- Bất quá khẳng định vẫn là Mị Nhi tỷ tỷ lợi hại hơn!
Yên lặng vỗ mông ngựa trong lòng, Tô Bách Hợp mới phát hiện Bạch Chỉ cùng Cơ Bá Đạt bên cạnh đều không bị ảnh hưởng.
Áp lực vừa rồi là nhằm vào một mình mình? Chẳng lẽ nàng nhận ra thân phận của ta sao?
Tô Bách Hợp đột nhiên có chút sợ hãi.
- Xin chào cô nương, ta tên là Bạch Chỉ, vị này là Tô Bách Hợp, ta và Cơ Bá Đạt đều là người của tiêu cục, cô nương sau này nếu có việc, cứ việc đến tiêu cục tìm chúng ta.
- Trảm yêu trừ ma, vận chuyển hàng hóa, mọi thứ chúng ta đều giỏi.
Vị Ương lạnh nhạt cười:
- Thật sao? Ngay cả trảm yêu trừ ma cũng có thể?
Điên cuồng nhìn Bạch Chỉ.
Nhưng Bạch Chỉ hiển nhiên không phát hiện, tiếp tục nói tiếp:
- Phi Long tiêu cục chúng ta ở kinh thành, sau khi đến kinh thành tùy ý tìm một chỗ hỏi thăm là có thể biết được.
- Cô nương, đừng thấy ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, kỳ thật ta rất lợi hại.
Vị Ương cũng không phản bác nàng, chỉ là ở một bên cười.
Nàng cảm thấy tiểu cô nương này còn rất đáng yêu.
Vị phía sau kia cũng không tệ, đáng tiếc không phải là người.
Nàng vốn định ra tay bắt Tô Bách Hợp lại, bất quá ngửi ngửi, nàng cũng không ngửi thấy huyết khí trên người Tô Bách Hợp, hơn nữa nàng cũng không chột dạ sau khi làm chuyện xấu, là một hảo yêu, giống như một con chó nào đó ở Tam Thanh Sơn.
Yêu vật Vị Ương không muốn động thủ.
- Bạch cô nương, Cơ công tử có từng nói với các ngươi bản lĩnh của hắn ở đâu ra không?
Trái tim Cố An đập thình thịch, không nói một lời xoay người bỏ chạy, bộ dáng kia so với chuột thấy mèo chạy còn nhanh hơn.
Bạch Chỉ khó hiểu nghiêng đầu:
- Bất quá cô nương, Cơ công tử quả thật có nhắc tới bản lĩnh của hắn, hắn nói là một vị lão thái bà dạy hắn.
Bầu trời trong xanh không biết bị mây đen từ đâu tới che khuất, tức khắc mây đen dày đặc, cũng giống như tâm tình của người nào đó.
Nụ cười Vị Ương cứng lại khóe miệng, mí mắt giật giật.
Bạch Chỉ vội vàng che miệng mình:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi ta nói sai rồi?
Hít sâu hai hơi, Vị Ương bảo trì tâm tình của mình không đến mức lúc này nổi giận, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười:
- Bạch cô nương, Cơ công tử còn nói gì về vị lão thái bà kia sao?
Xoay đầu ngón tay, Bạch Chỉ đếm từng chút một.
- Lớn tuổi, da vàng, rất táo bạo, Cơ công tử lúc ấy còn dùng một từ để hình dung, gọi cái gì thời mãn kinh.
- Hai vị cô nương, ta đi trước một bước, các ngươi về kinh thành muộn một ngày không thành vấn đề chứ?
- Được, được được được!
Vị Ương rút ra trường tiên cuốn trong tay, nghĩ nghĩ lại cảm giác trường tiên chưa đã nghiền, trực tiếp thay trường kiếm của mình!
Nàng đi rồi, đi lấy tính mạng một người..
- Bạch cô nương, ngươi cảm thấy thực lực người nọ vừa rồi như thế nào?
Đợi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Vị Ương, Tô Bách Hợp mới dám lên tiếng.
- Hẳn là một người bình thường đi, bội kiếm của nàng giống như là mua ở chợ, rất rẻ loại đó, dùng để phòng thân.
Tô Bách Hợp gật gật đầu.
Nàng bây giờ còn nghĩ mà sợ, đặc biệt là trong nháy mắt Vị Ương rút kiếm, nàng thậm chí cảm giác mình sắp chết.
Chính mình thân là yêu, tuy rằng chỉ là một tiểu yêu, nhưng Tô Bách Hợp trong lòng cũng rõ ràng Vị Ương tuyệt đối không phải một người bình thường.
Hơn nữa liên tưởng Cơ Bá Đạt đào tẩu, vị này lại nổi giận đùng đùng rút kiếm.
Nàng có lẽ chính là vị lão thái bà trong miệng Cơ Bá Đạt kia.
- Bách Hợp, ngươi vừa mới nghe được cô nương kia nói chưa?
- Cái gì?
Tô Bách Hợp vừa rồi căn bản cũng không dám ngẩng đầu, lại càng không dám đi nghe nàng nói.
- Cơ công tử đã có gia đình rồi, cũng không biết nương tử của hắn trông như thế nào, kỳ thật ta cảm thấy vị vừa rồi rất xinh đẹp, vì sao Cơ công tử không theo đuổi nàng?
Bạch Chỉ chắp hai tay sau lưng, tựa như có lỗi với Cơ Bá Đạt.
- Nương tử, Bạch Chỉ ngươi có chắc mình nghe nhầm không?
Bạch Chỉ không biết tại sao Tô Bách Hợp lại kích động như vậy:
- Không nghe lầm, làm sao vậy?
- Cơ công tử là một người đi bộ, nương tử của hắn ở đâu ra?
- Hắn từ Bắc Cương đi bộ đến kinh thành, làm sao có thể có gia đình?
Bạch Chỉ suy nghĩ một hồi, cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, dứt khoát không suy nghĩ nữa, dù sao cũng không liên quan đến mình, nương tử Cơ Bá Đạt không phải mình là được.
- Có lẽ Cơ công tử giấu diếm thân thế với chúng ta, ta đi nói với Bạch thúc một tiếng.
* * *
Bạch Kỳ nghe con gái mình cùng Tô Bách Hợp giải thích, lông mày nhíu chặt giãn ra.
- Thì ra là thế a.
- Phụ thân, ngươi biết cái gì?
Bạch Kỳ cười lắc đầu:
- Không thể cùng các ngươi nhiều lời, tóm lại các ngươi chỉ cần biết thân phận Cơ công tử tuyệt đối không có vấn đề.
Nguyên lai là Tam Thanh Sơn đệ tử a, trách không được biết ngự kiếm thuật đâu.
Bạch Kỳ đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng.
Phi Long tiêu cục chúng ta rốt cục muốn hưng khởi, một vị Tiên Sơn đệ tử ở trong tiêu cục chúng ta!
Cái này nếu truyền ra ngoài, có thể dẫn tới bao nhiêu chủ quán tiêu cục hâm mộ a.
Bạch Kỳ rất hài lòng, bất quá hắn có chút nghi hoặc, vì sao hôm nay thời tiết âm u như thế, hắn nhớ rõ buổi sáng rõ ràng còn rất sáng sủa.
* * *
Cố An núp ở góc tường, không dám nhúc nhích.
Ầm ầm!
Tiếng sấm nổi lên bốn phía, Cố An sợ tới mức chân run lên.
Tiếng sấm này nghe giống như tiếng Vị Ương quất roi, roi vọt đến thịt, cái loại đau đớn thấu tim này hắn thật sự không muốn thể nghiệm một lần nữa.
Mưa to dần dần rơi xuống, giọt mưa to như hạt đậu đánh vào mặt Cố An.
Cố An không dám lộn xộn, nín thở siết chặt thân thể.
Danh sách chương