Thận Long, Ba Xà, cương thi kim quan kia, còn có lão quy này.

những Thần Thú này vì sao lại chỉ co rút ở trong cấm địa Yên Sơn, nếu như xung phong liều chết đi ra, chỉ sợ thiên hạ này chính là của Thú tộc rồi, sẽ không để Nhân tộc hoành hành như vậy.

Trong khi tâm tư tính toán, Phù Cổ đã chui vào đầu lão quy, một viên châu minh hoàng sắc lớn bằng trứng chim câu tản ra linh quang nhàn nhạt.

Vũ La trong lòng vui vẻ, thao túng Phù Cổ lấy viên nội đan của lão quy ra, cầm trong tay cẩn thận nhìn xem, Vũ La lại ngây người, trong nội đan minh hoàng sắc, một tia vụ khí màu đen giống như ác long, xoay quanh dữ tợn, không ngừng biến hóa.

Đây không ngờ cũng là một viên Độc Long Đan, hơn nữa phẩm chất cao hơn không biết bao nhiêu lần so với viên của Huyết Vĩ Chu Vương kia! Độc tố trong đó đã sơ thành hình rồng.

Bản thân lão quy không có độc tính, thế nhưng tiếp xúc lâu ngày với thi độc kia, thi độc này không phải chuyện đùa, phẩm chất độc tố hơn xa Huyết Vĩ Chu Vương và Huyết Nhàn Độc Màng, không ngờ dần dần ăn mòn, làm cho nội đan của lão quy cũng đã hóa thành Độc Long Đan!

Hơn nữa độc tố sơ thành hình rồng, được xem là Độc Long đan chân chính rồi.

Có viên Độc Long Đan này, ai còn cần một viên của Huyết Vĩ Chu Vương kia? Vũ La vốn dự định là, trong khi dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn cố ý lộ ra tồn tại của Độc Đằng vạn năm, âm thầm chỉ điểm Mạc Thiên Ngôn, để bản thân hắn đi tìm Nguyên Tâm của Độc Đằng vạn năm, mượn việc này chấm dứt một đoạn nhân quả với Cửu Huyền Môn.

Kết quả Bích Ngọc Đằng trân quý vô cùng, phía dưới lại nối liền với một cỗ kim quan, Vũ La đương nhiên không có khả năng giao Nguyên Tâm của Bích Ngọc Đằng cho Mạc Thiên Ngôn, còn đang khó xử vì chuyện này. Hiện tại khỏe rồi, viên Độc Long Đan thứ hai đưa tới cửa, hơn nữa phẩm chất càng cao, Vũ La không chút do dự chuẩn bị đem Độc Long Đan của Huyết Vĩ Chu Vương lúc trước tìm một cơ hội ném vào phòng của Mộc Dịch Trạc, lại để người khác “vô ý” phát hiện.

Hắn vô cùng vui mừng thu viên Độc Long Đan của lão quy này lại, trong lòng âm thầm cảm tạ Thập Phương Quỷ Độn. Nếu không phải hắn ban ngày lén lút tới, mình chưa chắc sẽ tiến vào kiểm tra cái hố này, cũng sẽ không gặp bảo bối này.

Đã thu Độc Long Đan của lão quy, Vũ La cũng không dừng tay, bản thân lão quy kia cũng là một món chí bảo, ngay cả Phù Cổ đều không thể xuyên qua mai rùa, từ điểm này có thể nhìn ra, cho dù là Đại La Tráo cũng phải thua kém.

Lão quy vô cùng to lớn, Phù Cổ là không được, Vũ La chỉ có thể tự mình nhảy xuống bắt đầu móc ra.

Đây chính là một việc khổ sai, phía dưới đống hài cốt là một mảnh tanh tười, còn phải đề phòng bị độc tố tiêm nhiễm, Vũ La miệng ngậm Độc Long Đan, tùy tiện chọn một món pháp bảo, dưới ngự sứ bắt đầu cẩn thận đào móc di hài lão quy.

Đào móc gần nửa canh giờ mới thanh lý sạch sẽ bùn đất xung quanh lão quy, hắn ôm lấy di hài lão quy, hét lớn một tiếng nhấc lên.

Không ngờ rằng lão quy này hết sức nặng nề, hiện tại Vũ La tốt xấu gì cũng là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, trên song chưởng cũng có ít nhất vạn cân lực lượng, nhưng lão quy kia không chút nào suy suyển.

Hắn không nhịn được vỗ vỗ đầu mình, Đúng rồi, ngay cả huyết nhục lão quy cũng bằng thép ròng cứng rắn, chắc chắn là hết sức nặng nề.

Vũ La phì cười, quả là mình mãi lo xa xôi mà quên đi chuyện trước mắt. Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, thu lão quy vào trong hết sức dễ dàng.

Sau đó hắn điều khiển Phù Cổ tra xét một phen bên dưới lòng đất, sau khi xác định không có bảo bối gì nữa, lúc này Vũ La mới đi lên, tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận quan sát thi thể lão quy bên trong Thiên Phủ Chi Quốc.

Tuy rằng trong Thiên Phủ Chi Quốc vẫn chưa sinh ra nhật nguyệt tinh thần, nhưng vẫn đầy trời thần quang, sáng ngời một mảng. Một ít bộ phận nho nhỏ trên thi thể lão quy cũng lộ ra ngoài.

Mai rùa có tổng cộng ba mươi sáu phiến, toát ra ánh sáng màu vàng nhạt thần bí. Tuy rằng tứ chi đã rụt vào trong mai, nhưng móng vuốt lộ ra bên ngoài sắc bén vô cùng, Vũ La tin rằng cho dù là một khối bàn thạch, bị trảo của nó chộp nhẹ một cái cũng sẽ vỡ nát,

Lúc trước hắn nghĩ rằng lão quy là bị độc chết, nhưng sau khi Phù Cổ tiến vào thân thể lão quy điều tra lại phủ định phỏng đoán này. Trong cơ thể lão quy, ngoài nội đan ẩn chứa độc tố ra, những địa phương khác không tìm thấy dấu hiệu trúng độc.

về chuyện lão quy chết như thế nào, cho đến bây giờ hắn cũng không biết rõ. Ngay cả Nam Hoang Đế Quân mà còn không biết, có thể thấy chuyện này quái dị tới mức nào.

Trên mai rùa có dấu vết kỳ lạ, tựa như hao mòn do sống đã lâu năm. Phát hiện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Vũ La, mai rùa vô cùng cứng rắn, thứ gì có thể mài mòn để lại dấu vết như vậy?

Hắn lại quan sát tiếp tục, nhất thời can mày. Dấu mòn trên mai rùa dài bốn trượng, rộng ba trượng, vừa bằng cỗ kim quan nằm bên trong kén.

Chẳng lẽ là dấu vết này là do cỗ kim quan lưu lại, lão quy cõng kim quan trên lưng, kim quan giống như tấm bia đá đứng trên lưng lão quy hay sao?

Vũ La cảm thấy rất có khả năng, chỉ là chuyện này càng ngày càng có vẻ quái dị. Rốt cục bên trong kim quan là sinh vật gì, ngay cả lão quy hùng mạnh như vậy cũng phải cam tâm tình nguyện cõng nó. Thậm chí là bảo vệ sát sao, không rời không bỏ, cho đến khi tính mạng kết liễu.

Nếu đây là lão quy cõng kim quan, kim quan nằm trên lưng nó giống như tấm bia, như vậy hẳn là đạo phù văn Quang Mang Thái Dương phải nằm ở chỗ dễ nhìn thấy nhất...

Trong bảy ngày liên tục, bọn Diệp Trọng Lạc vẫn không nhúc nhích.

Ban ngày Vũ La tiến vào độc chướng bảy màu, giả vờ như đào bới. Ban đêm hắn đi ra ngoài ngồi xuống điều tức, tu luyện Cửu Long Thôn Nhật. Khí tức trên người hắn như có như không, vẫn duy trì ở mức vừa phải, tránh cho Thập Phương Quỷ Độn nhìn ra sơ hở.

Tiềm phục vào ban ngày như vậy, đối với bọn Thác Bạt Thao Thiên quả thật chính là dày vò cực khổ, nhưng Vũ La vẫn bình tâm tĩnh khí, thậm chí không hề có ý dùng Phù Cổ điều tra tình hình xung quanh.

Công phu hàm dưỡng tới bậc này, ngay cả Diệp Trọng Lạc và Mạc Thiên Ngôn cũng không nhịn được, gật gật đầu liên tục.

Tới đêm thứ tám, trên bầu trời cấm địa Yên sơn mây phủ dày đặc, xòe bàn tay không thấy ngón. Vài tia chớp thô to gào thét xé rách trời đêm, sấm chớp lóe lên như điên cuồng, mưa to trút xuống như tầm tã, Không tới một canh giờ, bên trong sơn cốc đã hình thành hồng thủy, cuồn cuộn như rồng, cuốn đá tảng, bẻ gãy đại thụ xung quanh, thế mạnh tới nỗi không thể nào ngăn cản.

Bọn Diệp Trọng Lạc không phải là phân tán ra bao vây xung quanh Đại La Tráo. Trên thực tế, Diệp Trọng Lạc hết sức tin tưởng Đại La Tráo cùng ba mươi sáu cọc trận, chỉ cần Thập Phương Quỷ Độn lọt vào đó, chắc chắn không thể thoát được, cho nên tất cả mọi người tụ tập lại với nhau, mai phục trong một cái hố nông trên núi.

Hồng thủy vừa phát, nhanh chóng tràn qua hố, mọi người lập tức bị nước bao phủ,

Hồng thủy này đục ngầu, trong đó có đủ khúc gỗ, cành cây, xác động vật, thỉnh thoảng va vào mọi người. Mọi người cũng không dám khởi động vòng linh khí bảo vệ hay pháp thuật phong ấn, chỉ có thể trân mình chịu trận, khổ sở vô cùng.

Mưa to như vậy, không phải pháp thuật của tu sĩ bình thường có thể làm được, lúc này mới có thể nhìn ra uy lực của thiên nhiên. Hai canh giờ sau, hồng thủy trong sơn cốc đã tràn đến dưới thân Vũ La chừng mười trượng.

Cũng may Đại La Tráo có thể dung nhập vào trong thiên địa, không bị thời tiết thay đổi ảnh hưởng, ẩn trong chỗ tối, Thập Phương Quỷ Độn không thể nhìn ra.

Dù là như vậy, Thập Phương Quỷ Độn giảo hoạt vẫn không chịu chui ra.

Mưa to suốt đêm, ngoại trừ đám hung thú hết sức hùng mạnh có thể coi thường hồng thủy ra, hung thú tứ phẩm trở xuống chỉ có thể chạy trốn lên núi cao hơn.

Trong lúc nhất thời, đỉnh núi trở thành bảo địa được vô số hung thú tranh đoạt. Bọn chúng gào thét chém giết nhau giữa mưa to, máu tươi bắn tung tóe, chỉ vì tranh đoạt một vị trí trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy từng con quái vật bị kẻ hùng mạnh hơn mình đánh cho rơi từ trên cao xuống, lọt vào giữa dòng hồng thủy cuồn cuộn, lập tức bị nước cuốn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện