Trong lúc mơ màng, dường như thời gian chỉ mới trôi qua một cái búng tay, thình lình ngoài cửa sổ có ánh sáng bừng lên, đêm tối đã qua đi.

Vũ La khẽ động mi mắt, dần dần tỉnh lại. Quay đầu nhìn lại, tư thế Cốc Mục Thanh ôm hắn lúc tối vẫn không thay đổi, chỉ là nàng ngủ gật, đầu hơi cúi gục, mái tóc như mây xõa xuống như thác đổ, xinh đẹp vô cùng. Dáng vẻ ngây thơ thùy mị khó tả bằng lời, đây mới là bản sắc chân chính của Cốc Mục Thanh.

Vũ La nhìn nàng ngủ gà ngủ gật, thầm cười vui sướng trong lòng.

Cốc cốc cốc...

Một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, trong căn phòng nhỏ trên lầu hai, Diệp Thanh Quả trở mình theo bản năng, tứ chi mềm mại buông ra chiếc chăn trong lòng đã cuộn tròn thành một cục. Nàng thuận thế đưa tay lên lau nước dãi, nội y trên người xốc xếch, khiến cho đôi ngọc phong đang nảy nỡ ẩn ẩn hiện hiện, làm bất cứ ai vô tình trông thấy cũng cảm thấy huyết mạch sôi trào.

Tiếng đập cửa ầm ĩ lại vang lên một trận nữa, Diệp Thanh Quả tức tối rống lên. Tuy rằng sư tử cái chưa trưởng thành, nhưng đã toát ra khí tức của nữ vương.

Nàng thuận tay lấy một chiếc gối bịt chặt tai lại, sau đó tiếp tục ngủ thật ngon lành.

Diệp Niệm Am một thân áo vải màu nâu ra mở cửa, sắc mặt Nam Cung Bảo khó coi đến cực điểm, giọng y nghe như dã thú:

- Diệp Đại nhân, nhất định ngài phải làm chủ chuyện này cho ta...

Diệp Niệm Am nhạy bén cảm thấy có chút không ổn, sáng sớm Nam Cung Bảo chạy tới bảo mình làm chủ chuyện gì cho y, y là người của Mộc Dịch Trạc kia mà...

- Nam Cung huynh đệ, có chuyện gì vậy? Mắt Nam Cung Bảo Đỏ ngầu:

- Diệp Đại nhân, ta...

Nam Cung Bảo chợt nghẹn lời, gãi đầu thật mạnh, thở ra thật dài ngồi xuống một bên, Lúc này Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp tiến lên, sắc mặt Mộc Dịch Trạc tái xanh:

- Mất mặt, thật là mất mặt Nhược Lô Ngục chúng ta...

Diệp Niệm Am khẽ nhướng mày:

- Rốt cục có chuyện gì?

Bạch Thắng Kiếp làm ra vẻ lòng đầy căm phẫn:

- Vũ La... không ngờ Vũ La dám dụ dỗ vị hôn thê của Nam Cung huynh, hiện tại hai người... hai người... ôi, Diệp Đại nhân, ta thật sự xấu hổ không thể nói thẳng ra, mời ngài hãy theo chúng ta mà xem.

Diệp Niệm Am nghe vậy giật mình kinh hãi:

- Vũ La... Ma Tử Câm... Bọn họ... bọn họ... không có khả năng.

Trong đầu Diệp Niệm Am chợt hiện lên những hành động mờ ám của hai người lúc trước, tuy rằng ngoài miệng lão nói không có khả năng, nhưng trong lòng thật ra đã tin quá nửa. Nếu Ma Tử Câm chưa hứa gả cho người ta, Vũ La có thế dẫn dụ một phù sư tương lai, đó là bản lãnh của Vũ La ngươi, người khác chỉ có thể nhìn mà hâm mộ, nhưng Ma Tử Câm là hôn thê Nam Cung Bảo, tướng công tương lai của người ta sờ sờ ra đó, hai người các ngươi lại chui vào chung chăn, đây quả thật là chuyện xấu lớn nhất của cả phe Chính đạo trong gần trăm năm qua.

Trong lòng Diệp Niệm Am xoay chuyển ý nghĩ không ngừng, tay vuốt râu liên tục, sắc mặt thay đổi liền liền, Mộc Dịch Trạc đã tỏ ra không kiên nhẫn:

- Diệp Đại nhân, chẳng lẽ ngài còn muốn nuông chiều tên dâm tặc kia nữa sao?

Diệp Niệm Am miễn cưỡng nói:

- Đừng nói như vậy thật khó nghe, người ta hai bên tình nguyện...

- Diệp Đại nhân!

Nam Cung Bảo nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt gần như phun ra lửa, Diệp Niệm Am liên tục thầm mắng mình già cả hồ đồ ăn nói bậy bạ, vội vàng giải thích với Nam Cung Bảo:

- Lão hũ ăn nói bừa bãi, Nam Cung tiểu ca chớ trách, chớ trách... Chỉ là không biết nên xử trí việc này thế nào...

- Còn do dự gì nữa...

Mộc Dịch Trạc giữ tay lão:

- Hiện tại chúng ta phải mau đi bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ kia. Ta đã nói từ sớm, tiểu tử Vũ La này không phải là hạng tốt lành gì, nhưng Đại nhân ngài cứ một mực che chở cho hắn. Hiện tại thì sao, xảy ra chuyện xấu như vậy, thể diện của Nhược Lô Ngục chúng ta đã bị tên xuẩn ngốc này làm mất sạch cả rồi.

Bạch Thắng Kiếp cũng cất giọng âm trầm:

- Diệp Đại nhân, trong các tội ác, dâm đứng hàng đầu, cho dù công lao Vũ La có lớn tới mức nào đi nữa, lần này cũng không thể nuông chiều. Hơn nữa bọn Lưu Đại nhân còn ở Nhược Lô Ngục, nếu ngài không xử trí nghiêm mình, chỉ e người ngoài chê cười.

Chỗ ở của Lưu Khê Tả cách Vọng Sơn các không xa, Mộc Dịch Trạc cố ý làm ra vẻ vô cùng phẫn nộ, gầm rống liên hồi, đã làm kinh động bên đó. Không bao lâu sau, đã có tu sĩ chạy tới hỏi xem có chuyện gì, Sau khi biết được chuyện này, tên tu sĩ nọ kinh ngạc há hốc mồm, sau khi phục hồi tinh thần lại bèn quay người bước đi, không bao lâu sau bọn Lưu Khê Tả cũng chạy tới.

Sắc mặt Lưu Khê Tả cũng rất khó coi, suy nghĩ trong lòng lão cũng giống như Diệp Niệm Am. Nếu Ma Tử Câm chưa gả cho người ta, ngươi dẫn dụ được chính là bản lãnh của Vũ La ngươi, thế nhưng hiện tại... Cho dù Lưu Khê Tả có lòng giúp đỡ, nhưng chuyện như vậy lão cũng không thể nhúng tay. Vị khổ chủ mọc sừng Nam Cung Bảo đang có mặt ở nơi này, ai dám che chở Vũ La, hẳn y sẽ liều mạng với kẻ đó.

Chức vị của Lưu Khê Tả còn cao hơn cả Diệp Niệm Am, lão đã tới đây, Diệp Niệm Am cũng lễ phép hỏi:

- Lưu Đại nhân, theo ngài việc này nên xử lý như thế nào?

Lưu Khê Tả vội nói:

- Diệp Đại nhân, đây là chuyện bên trong Nhược Lô Ngục các vị, vì sao lại hỏi ta?

Diệp Niệm Am thở dài, nói với mọi người:

- Đi thôi.

Bắt gian phải bắt tại trận, dù sao cũng phải tới nơi xem sự thể ra sao.

Mộc Dịch Trạc đã sai khiến vài tên ngục tốt trấn thủ trước sau chỗ ở của Ma Tử Câm, để không cho Vũ La lén lút chuồn đi.

Hai mắt Nam Cung Bảo Đỏ ngầu, trên đầu xuất hiện một chiếc ấn màu vàng to bằng cái đấu quay cuồng trong một đám mây đen không ngừng. Y bày ra tư thế muốn đi liều mạng với người, dọc trên đường đi đám ngục tốt nhìn thấy đều vội vàng nép sang bên, thì thầm hỏi nhau chuyện gì xảy ra.

Có ngục tốt do Mộc Dịch Trạc an bày trước đó bèn kể lại ‘chuyện xấu’ này, các ngục tốt khác nghe xong giật mình kinh hãi, có vài người không dám tin đây là sự thật, có người thầm hâm mộ Vũ La diễm phúc sâu dày.

Đến khi Nam Cung Bảo hùng hổ dẫn người chạy tới trước cửa phòng Ma Tử Câm, tất cả ngục tốt không trực của Nhược Lô Ngục hầu như đã có mặt đầy Đủ.

Tên ngục tốt do Mộc Dịch Trạc bố trí lặng lẽ tiến ra báo cáo, không có ai chuồn đi, Mộc Dịch Trạc nhìn Nam Cung Bảo gật gật đầu, Nam Cung Bảo bắt đầu phát tác, chỉ vào bên trong thóa mạ ầm ĩ:

- Vũ La, Ma Tử Câm, đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ các ngươi cút ra đây cho ta! Ma Tử Câm, ngươi làm ra chuyện này, Ma gia Ô Đồng Sơn đã bị ngươi làm cho mất hết thể diện!

Mộc Dịch Trạc đứng bên cạnh Diệp Niệm Am, lạnh lùng hỏi:

- Diệp Đại nhân, chẳng hay ngài định xử trí Vũ La thế nào?

Diệp Niệm Am liếc nhìn Lưu Khê Tả bên cạnh, vẻ mặt lão cũng tỏ ra bất đắc dĩ, Diệp Niệm Am buông tiếng than dài:

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chuyện này Cửu Đại Thiên Môn đã có pháp quy, cứ theo đó mà xử trí.

Mộc Dịch Trạc cười âm lãnh:

- Tốt, Diệp Đại nhân quả nhiên công chính nghiêm mình, chính là tấm gương sáng cho chúng ta nơi theo...

Bạch Thắng Kiếp bên cạnh cũng âm trầm nói:

- Đáng tiếc dạy ra một tên Vũ La không ra gì như vậy, e rằng liên lụy tới thanh danh của Diệp Đại nhân.

Mộc Dịch Trạc cũng cười lạnh, dương dương đắc ý nhìn vào tiểu lâu nơi ở của Ma Tử Câm.

Trong lòng Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp lúc này vô cùng vui sướng. Bọn chúng làm khó dễ Vũ La đủ điều, lại luôn bị Vũ La chuyển bại thành thắng, lần nào cũng trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, có khổ mà không nói nên lời.

Bạch Thắng Kiếp tới Nhược Lô Ngục là có nhiệm vụ bí mật, nhưng có Vũ La cản đường, khiến cho nhiệm vụ của y không thể tiến hành thuận lợi, y rất muốn mau chóng trừ khử Vũ La.

Huống chi Bạch Thắng Kiếp vẫn luôn mơ ước sắc đẹp của Cốc Mục Thanh, Trước khi Vũ La xuất hiện, Bạch Thắng Kiếp vốn cho rằng mình là người có khả năng lớn nhất. Không ngờ Vũ La xuất hiện, lập tức đã chiếm được trái tim Cốc Mục Thanh. Một tên tiểu tử xuất thân hèn mọn, tu vi thấp như vậy, lại dám hoành đao đoạt ái của mình. Ngoài mặt Bạch Thắng Kiếp vẫn làm như quan hệ tốt với Vũ La cùng Cốc Mục Thanh, nhưng thâm tâm y hận thấu xương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện