Diệp Thanh Quả mười lăm tuổi giống như một nụ hoa đang nở, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức bừng bừng sức sống của tuổi thanh xuân. Vóc người nàng đang chậm rãi phát triển, lúc này vẫn có thể nhìn ra tương lai nhất định sẽ là một mỹ nhân. nhưng hiện tại, Diệp Thanh Quả vẫn còn hết sức ngây thơ tinh thuần, giống như một dòng suối lặng lẽ chảy trong sơn cốc.

Tình cảm của thiếu nữ luôn khó có thể nắm bắt. có đôi khi ngay cả bản thân Diệp Thanh Quả cũng không nói rõ được.

Rõ ràng nàng rất “ghét” người xấu kia. thế nhưng vì sao người xấu kia vừa đi mấy ngày, không ngờ nàng lại chờ đợi lo lắng cho hắn giống như lo lắng cho gia gia? người xấu. gạt người ta ăn nước bọt của ngươi! Diệp Thanh Quả nhớ tới chuyện này, liền hận đến ngứa răng, nghiến răng trèo trẹo. Gương mặt thiếu nữ nhỏ nhắn trắng nõn tươi tắn. giống như một chiếc bánh bao thịt đáng yêu.

Nếu như nam nhân trên thế giới này đều là loài khuyển, như vậy chiếc “Bánh bao thịt” này không thể nghi ngờ gì sẽ là thứ mà tất cả nam nhân yêu nhất, xông vào tuyệt đối có đi không về.

Diệp Thanh Quả nghe nói người xấu kia đã trở về, vốn mấy ngày nay vẫn không có ăn uống gì. ngày hôm nay lại quyết định đi nhà ăn xem thử. Tiểu nha đầu tầm tuổi này, cũng rất thích tạo ra các loại “Ngẫu ngộ”, cũng tìm kiếm hình ảnh ngọt ngào ở trong đó, vậy có thể làm tươi mát nội tâm. giống như trời hạn gặp mưa rào.

Đợi đã lâu. Diệp Thanh Quả đem một khay thức ăn trước mặt gẩy đi gẩy lại Vũ La vẫn chưa xuất hiện. Diệp Thanh Quả đã bắt đầu cầm chiếc đũa chọc loạn ở trong khay.

Bỗng nhiên có người chạy vào, lớn tiếng tuyên bố:

- Tin tức lớn. tin tức lớn. Vũ La thắng rồi, Vũ La thắng rồi, từ nay về sau. Mộc Dịch Binh Lang chính là nô bộc của Vũ La!

Trong nhà ăn hoan hô ầm ầm. đám ngục tốt quan hệ không tồi với Vũ La gõ bát đĩa leng keng, trong nhà ăn một mảnh vui sướng. Tin tức này làm cho mọi người cực kỳ phấn chấn, đầu tiên Vũ La vẫn là người tự do, sau này cũng có thể đi Ly Nhân Uyên giúp mọi người, sau nữa tên tiểu ác bá Mộc Dịch Binh Lang cuối cùng đã chịu hình phạt mà gã xứng đáng được hưởng.

Diệp Thanh Quả sửng sốt một chút, nàng đối với tin tức này không có tâm tư đặc biệt gì. nàng còn chưa ý thức được, thì ra mình đối với Vũ La lại có lòng tin như vậy.

Trước cửa bóng người chợt lóe, Vũ La đi đến. Một đám ngục tốt lao lên. nhấc hắn lên cố sức tung lên không. Vũ La kêu lên một tiếng, bịch một tiếng bị tung tới trên trần nhà. Mọi người đắc ý vênh váo, lại gây thành “Thảm kịch”, không khỏi cười ha ha. trong lúc nhất thời vô cùng vui vẻ, Vũ La cũng vừa khóc vừa cười, nhưng vui sướng lại là chân thực.

Cảm giác này, Nam Hoang Đế Quân quen ở trên cao thật sự đã rất lâu chưa được thưởng thức qua.

Diệp Thanh Quả yên lặng ngồi ở trong góc, mặc dù không có ai chú ý tới nàng, nàng cũng không dám một mực chăm chú nhìn Vũ La. chỉ là và một miếng cơm. sau đó làm như không để ý liếc mắt quét qua hắn.

cứ như vậy lặng lẽ ở chỗ yên tĩnh nhìn người mình quan tâm. kỳ thực cũng là một hạnh phúc.

Mọi người vui đùa một trận, lại bắt Vũ La khao một chầu rượu lúc này mới thôi.

Dường như đại trù sư cũng rất không hài lòng Mộc Dịch Binh Lang, tự mình bung một thùng cơm tới cho Vũ La. cạch một tiếng nện ở trên bàn trước mặt Vũ La. hào sảng khó có được:

- Ta mời khách!

Vũ La nhếch miệng cười đang muốn động đũa. nhưng bỗng nhiên có người vỗ vai hắn:

- Khoan ăn đã. Diệp đại nhân tìm ngươi.

Hổ Mãnh kéo Vũ La đi, Vũ La đúng lúc thân bất do ký lại nhìn thấy Diệp Thanh Quả. hắn vội vàng chỉ Diệp Thanh Quả:

- Này, phạn hữu (bạn cơm), trông giúp ta. đừng để đám quỷ chết đói không đầu thai kia ăn hết của ta...

Hắn lại chỉ thùng gỗ của mình. Diệp Thanh Quả tức gần nổ phổi, một thiếu nữ thon thả bị người ta gọi là “Phạn hữu”, có thể không tức giận sao?

Phương pháp biểu đạt tức giận của Diệp Thanh Quả chính là. tức giận tiến lên. nhắm ngay thùng gỗ của Vũ La bắt đầu càn quét. Gần đây nàng vì nguyên nhân tâm tình, chưa từng ăn ngon. lúc này thấy hai người mình quan tâm đều bình an vô sự. tự nhiên hiện tại ăn uống ngon lành, lại mang theo tâm lý trả thù. càng ăn càng cảm thấy hương vị ngọt ngào.

chỉ là ăn hai miếng bỗng nhiên dừng lại, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên: mình lại ăn nước bọt của hắn rồi...

Thiếu nữ rơi vào cảm giác xấu hổ cũng không có chú ý tới, kỳ thực thùng cơm này Vũ La căn bàn chưa hề ăn.

Trong Vọng Sơn Các, Diệp Trọng Lạc một thân áo bảo trắng rộng thùng thình, sắc mặt còn có chút tái nhợt ngồi ở trung ương, phía sau ghế dựa rộng rãi chèn đệm mềm. vô cùng thư thái.

Vũ La tiến đến trước, Diệp Niệm Am. Mộc Dịch Trạc, Cốc Mục Thanh. Bạch Thắng Kiếp đều đứng ở một bên. Mạc Thiên Ngôn lại ngồi trên một chiếc ghế ở mặt khác.

Diệp Trọng Lạc mỉm cười gật đầu với Vũ La:

- Khổ cực cho ngươi rồi.

Vũ La liền xưng không dám. Diệp Trọng Lạc cũng không quá khách sáo, bèn hỏi thẳng:

- Gọi ngươi tới có hai chuyện, thứ nhất, muốn hỏi ngươi một chút, có ý kiến gì đối với chuyện Thạp Phương Quỷ Độn không?

Vũ La cân nhắc một chút, sau đó lắc đầu:

- vãn bối có thể đẩy lùi Thập Phương Quỷ Độn cũng là nhờ vào may mắn.

Vũ La biết chắc chắn mình sẽ bị gọi đến. hành trình cấm địa Yên Sơn lần này, hắn biểu hiện quá chói mắt. ai cũng có chút hoài nghi.

Trên thực tế cũng chính là như vậy, Diệp Trọng Lạc triệu tập mọi người thương nghị, ngoại trừ đơn giản tự thuật một chút tao ngộ của hai bên. đại bộ phận tiêu điểm đều tập trung trên người Vũ La.

Trong rừng tùng ẩu đả Xà Vương, trong nham động lực chiến Huyết Vĩ Chu Vương, trong động thiên của Thận Long hàng phục Ngụy Linh Vật Tiên Thiên, biểu hiện kinh người thể hiện liên tiếp, ngay cả bậc Đại Năng như Mạc Thiên Ngôn cũng phải tự than thở không bằng.

Chẳng qua Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp cũng chính là nắm chắc điểm này, Vũ La chẳng qua chỉ là một tiêu tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, cả đời này thậm chí ngay cả Nhược Lô Ngục cũng đều chưa đi ra ngoài, trước đây chính là một kẻ ngu si, làm sao lại có bản lĩnh như vậy?

Mọi người tranh luận không ngừng. Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp nhận định trên người Vũ La có chuyện, phải tạm thời bắt giữ hắn. nghiêm ngặt thẩm vấn. Cốc Mục Thanh và Diệp Niệm Am lại kiệt lực phản đối, Hổ Mãnh và Mạc Thiên Ngôn mơ hồ ủng hộ Vũ La. Mộc Dịch Trạc lại không chịu bỏ qua. không ngừng cường điệu Nhược Lô Ngục chính là trọng địa. để một người trên thân thể mang tầng tầng sương mù như vậy ở trong Nhược Lô Ngục, quả thực là không khôn ngoan.

Hai bên tranh luận không ngớt. Mộc Dịch Trạc cắn chết không nhả. có thể tống Vũ La vào ngục giam là tốt nhất, nếu thực sự không được, đuổi hắn ra khỏi Nhược Lô Ngục cũng có thể chấp nhận được.

Diệp Trọng Lạc ngược lại cũng rất hiếu kỳ, Vũ La làm sao lại xuất sắc như vậy, Diệp Niệm Am dường như có ân tình khó nói, cuối cùng thực sự là không có biện pháp mới ghé ở bên tai Diệp Trọng Lạc nói nhỏ mấy câu. Diệp Trọng Lạc vẻ mặt bừng tỉnh, vung tay lên nói:

- Nếu đã là như vậy, cũng không có gì đáng hoài nghi.

Mộc Dịch Trạc còn muốn tranh biện. Diệp Trọng Lạc lại đã hạ quyết định như đinh đóng cột. không cho hắn ngắt lời.

Trong mọi người ở đây, thời gian Diệp Niệm Am ở Nhược Lô Ngục dài nhất, đối với Nhược Lô Ngục có thể nói là hiểu rõ, Mộc Dịch Trạc cũng là mười năm trước gia nhập, trước đó có một số việc hắn cũng không rõ lắm. nói ví dụ như lai lịch của Vũ La.

Nhìn thấy Diệp Niệm Am hiển nhiên có chuyện giấu mình. Mộc Dịch Trạc âm thầm lưu tâm. lại không tiếp tục tranh chấp với Diệp Trọng Lạc.

Hổ Mãnh vâng lệnh dẫn Vũ La đến. Diệp Trọng Lạc hỏi một chút chuyện Thập Phương Quỷ Độn. về mặt biểu hiện ngược lại có chút là làm chuyện công, dường như cũng không trông cậy Vũ La trả lời được chuyện gì.

- Chuyện thứ hai, các ngươi ở trong cấm địa Yên Sơn xuất sinh nhập tử cuối cùng còn có chút thu hoạch, ý tứ của Mạc lão ca là bảo ta làm trọng tài, phân chia công bằng cho các ngươi.

Đối với mấy thứ này, nói thật ra Vũ La cũng không thèm để ý, hành trình cấm địa Yên Sơn. những thứ chân chính có giá trị đều ở trên người Vũ La rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện