Chu Nghi Ninh ngồi trên đùi anh, bỗng vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, "A, tuyết rơi rồi."

Quý Đông Dương cũng nhìn ra cửa sổ, những hạt tuyết nhẹ nhàng đáp xuống cửa xe, hạt này chồng lên hạt kia, rơi càng lúc càng nhanh. Chu Nghi Ninh cởi áo khoác ném ra ghế sau, cúi người ghé sát vào tai anh, "Tuyết có đẹp bằng em không?"

Cô đã phát hiện tai anh rất nhạy cảm.

Cô dán môi mình lên tai anh rồi ngậm lấy nó, môi cô ướt át, mềm mại. Quý Đông Dương túm lấy tay cô, đỡ thẳng người cô lên, đôi lông mày đen nhánh nhíu chặt lại. Cô cười, cúi đầu hôn lên môi anh, mắt nhắm lại, vừa liếm vừa cắn nhẹ môi anh.

Quý Đông Dương chăm chú nhìn cô trong một chốc, từ từ ngậm lấy môi đó, sau đó liền mút mạnh, đảo quanh, vừa chậm rãi vừa mãnh liệt. Tay anh xoa nhẹ hông cô rồi lần theo vạt áo đi vào, tay khẽ di chuyển lên phía trên, liên tục vuốt ve eo cô.

Chu Nghi Ninh không chịu nổi khi bàn tay thô ráp của đàn ông liên tục lướt trên làn da mềm mại của mình, cô dần cảm thấy khó thở, níu chặt vai anh, tựa như một nàng mèo: "Nhột quá."

Quý Đông Dương nhắm mắt, đôi môi lướt dọc từ cằm xuống cổ, xuống xương quai xanh của cô, ngón tay gõ nhẹ eo cô, "Ở đâu?" Hơi thở của anh dần chuyển lên tai cô. Tai cô rất nhỏ, rất trắng, anh khẽ hôn lên đó. Chu Nghi Ninh khẽ rùng mình. Thì ra người nhạy cảm không chỉ có mình anh.

Anh trả thù cô, siết chặt hông cô làm cô gái bé nhỏ bị khóa chặt trong lòng anh. Bất kể là chuyện gì, một khi Quý Đông Dương đã nghiêm túc thì Chu Nghi Ninh tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.

Cô đấu không lại anh, cơ thể dần nóng lên, đưa tay cởi quần áo của anh, hơi thở hổn hển, tựa như con thú đang cố cắn xé cái áo khoác, biết sao được khi mà anh không chịu phối hợp. Cô cởi áo khoác của anh hoài mà không được, tay chân càng lúc càng luống cuống. Quý Đông Dương thấy cô là lạ, anh đè tay cô lại, mở mắt ra nhìn cô.

Đôi mắt sâu như biển, nhưng có thể đốt cháy người khác.

Chu Nghi Ninh từ từ buông áo khoác của anh ra, sau đó, cô túm lấy vạt áo của mình rồi cởi ra, bên trong chỉ còn lại cái áo ngực màu đen ôm trọn đôi bầu ngực đầy đặn. Cánh tay đang ôm eo cô của Quý Đông Dương khẽ siết lại.

Cơ thể của cô hệt như những bông tuyết bên ngoài kia, trắng đến lóa mắt.

Chu Nghi Ninh ghé sát vào tai anh, hỏi nhỏ: "Muốn không anh?"

Người đàn ông trả lời cô bằng cách lật người lại, trong nháy mắt, hai người đã đổi vị trí cho nhau, không biết anh ấn vào đâu mà cái ghế đột nhiên ngả ra sau, hai người cũng từ từ nằm xuống. Quý Đông Dương đè lên người cô, nhìn cô một cách chăm chú, sau đó cúi đầu hôn cô.

Nhắm mắt lại, khi nghe thấy tiếng cởi dây lưng, tim cô khẽ run lên.

Mui xe dần dần bị tuyết phủ kín, khắp nơi đều là màu trắng.

Bên ngoài, tiết trời lạnh như băng. Trong xe, không khí nóng như lửa.

Kịch liệt, kích thích, đắm say.

Điều nuối tiếc duy nhất là Quý Đông Dương không thực sự thỏa mãn.

***

Chu Nghi Ninh rã rời, để Quý Đông Dương mặc quần áo cho cô. Một lúc lâu sau, cô gỡ cái bịt mắt lúc nãy bị anh đeo lên để nhìn anh. Anh xoa đầu cô nhưng không nhìn cô mà cúi đầu nhìn miếng đệm lót đã bị thấm ướt, khóe miệng cong cong.

Chu Nghi Ninh đỏ mặt, tức giận nói: "Tại sao không làm?"

Cũng không thể nói là không làm, dù sao hai người cũng...

Nhưng cũng đâu thể nói là đã làm.

Rốt cuộc Quý Đông Dương cũng ngẩng đầu nhìn cô, nói nhỏ: "Sợ có sự cố ngoài ý muốn."

Bây giờ, cho dù là anh hay là cô đều không được phép để xảy ra sự cố.

Có đôi khi chỉ một sự cố là đủ để hủy diệt tất cả.

***

Trên đường về, hai người dừng lại bên đường ăn chút gì đó rồi vào nội thành. Lúc về đến nhà đã năm giờ chiều.

Chu Nghi Ninh đi tắm, Quý Đông Dương mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, một lúc sau, thấy cô đã tắm xong, anh vẫy tay, "Qua rửa rau."

Chu Nghi Ninh mặc áo khoác, ngồi xuống sofa mang vớ vào, "Em đi mua ít đồ cái đã."

Quý Đông Dương nghiêng đầu nhìn cô, "Mua gì?"

Có khi trong nhà có sẵn.

Chu Nghi Ninh nhìn anh, đứng dậy nói, "Rượu, ở chỗ này của anh không có, em tìm rồi."

Quý Đông Dương không ngăn cô, chỗ anh không có rượu thật, "Sợ ở dưới chung cư cũng không có."

Ở đây không phải là khu chung cư cao cấp mà chỉ là khu bình thường thôi, hơn nữa cũng đang tết, mấy cửa hàng đều đóng cửa hết cả, còn cửa hàng tiện lợi 24/7 sợ cũng không có rượu.

Chu Nghi Ninh đi ra cửa, quay đầu lại cười: "Không sao, em tới câu lạc bộ của Chu Thân lấy, cũng gần đây thôi."

Quý Đông Dương gật đầu, ném chìa khóa xe cho cô, "Lái xe đi."

Hai mươi phút sau, Chu Nghi Ninh tới câu lạc bộ của Chu Thân. Nhìn thấy cô, Chu Thân sửng sốt: "Sao em lại tới đây?"

Chu Nghi Ninh hất cằm: "Lấy cho em mấy chai rượu."

Chu Thân ngạc nhiên: "Lúc trước đưa cho em nhiều lắm mà, uống hết cả rồi? Con gái con đứa, ở một mình mà sao uống nhiều rượu dữ?"

Chu Nghi Ninh: "Nói nhiều quá, mau lên."

Chu Thân hết cách, chỉ đành đi lấy rượu cho cô.

Trong lúc đợi Chu Thân, điện thoại vang chuông, cô nhìn màn hình, là Alice gọi tới.

"Cục cưng Nghi Ninh, cậu đang ở đâu thế?"

"Ở thành phố B, sao thế?"

Alice cười: "Tớ cũng đang ở đây nè, tối nay ăn cơm với nhau nhé."

Chu Nghi Ninh nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"

Alice bỗng ngừng cười, "Tớ tới hôm qua rồi, muốn gặp cậu quá, tối nay cậu đi với tớ được không? Tớ khó chịu lắm."

Chu Nghi Ninh nghĩ tới Quý Đông Dương đang nấu cơm ở nhà, cắn môi nói: "Ừ, lát nữa tớ tới chỗ cậu."

Chu Nghi Ninh lấy được rượu liền ra khỏi câu lạc bộ.

Trên đường đi, Chu Nghi Ninh gọi điện cho Quý Đông Dương, giọng đầy áy náy: "Quý Đông Dương, em xin lỗi, tối nay em không ăn cơm với anh được."

Quý Đông Dương ngớ người ra một chút, nhìn nguyên liệu đã chuẩn bị xong xuôi, nói nhỏ: "Ừ, anh biết rồi."

Chu Nghi Ninh hỏi: "Anh không hỏi em đi đâu hả?"

Quý Đông Dương cười: "Vậy em đi đâu?"

Chu Nghi Ninh đảo mắt: "Em đi với Alice."

Cúp máy, Quý Đông Dương nhìn cá chiên xù và khô bò vừa mới lấy ra, anh đóng gói rồi cất lại vào tủ lạnh.

Từ hai người biến thành một người, không cần có nấu nướng cầu kỳ.

Quý Đông Dương ăn bữa cơm đơn giản rồi đi tắm.

Trên weibo, Triều đại thái bình là từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.

Vì yêu cầu từ phía nhà sản xuất yêu cầu, Quý Đông Dương đăng mấy tấm hình để tuyên truyền, nội dung rất ngắn gọn: Tối nay bắt đầu phát sóng Triều đại thái bình, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Quý Đông Dương tự quản lý weibo của mình, anh rất hiếm khi đăng bài, có đăng thì cũng chỉ để tuyên truyền cho phim, tạp chí hay sự kiện mà thôi.

Hậu cung bùng nổ.

"Biết ngay tối nay Đông ca sẽ đăng weibo mà."

"Đã ngồi trước tivi chờ xem Đông ca. Đừng nói là tập 1 Đông ca vẫn chưa xuất hiện nhé, tui đập tivi liền, nói thiệt đó!"

"Đã liếm poster tám lần rồi, tạo hình cổ trang của Đông ca đẹp quá thể đáng."

"Poster cũng có Chu Nghi Ninh nữa đó, mắt của cô ấy đẹp quá, nhìn rất có hồn, còn quyến rũ nữa."

...

Tám giờ tối, Triều đại thái bình chính thức phát sóng.

Quý Đông Dương ngồi trên sofa xem phim, hôm nay cô gái đó nói muốn xem phim cùng anh, nào ngờ lại cho anh leo cây.

***

Alice uống rượu một mình trong quán bar, lúc Chu Nghi Ninh tìm thấy cô ấy, cô ấy đã chếnh choáng say, "Hi, Nghi Ninh, tới rồi đó hả? Mau uống với tớ nào."

Chu Nghi Ninh giữ ly rượu trong tay cô ấy lại, "Trương Hội đâu?"

Alice cắn môi, như muốn khóc, "Đừng nhắc tới cô ấy nữa, tớ đến đây một mình."

Mỗi lần giận dỗi thì Alice đều khóc. Lần nào về nước cũng có màn này, Chu Nghi Ninh quen rồi.

Nửa đêm, Chu Nghi Ninh đưa Alice say mèm về nhà mình, Trương Hội đứng bên dưới khu chung cư, thấy hai người liền vội vàng chạy tới.

Về đến nhà, Chu Nghi Ninh nhìn đồng hồ, mười hai giờ rồi.

Còn chưa xem tập đầu tiên của Triều đại thái bình mà đã bước sang ngày mới rồi, Chu Nghi Ninh dẩu môi, ôm gối nhìn Trương Hội chăm sóc Alice. Cho Alice uống say là một tai họa, khi nhìn thấy Trương Hội thì cô ấy lại càng làm loạn, một lát sau thì ôm bồn cầu nôn suýt tắt thở, dây giật bồn cầu cũng sắp bị cô ấy làm hỏng.

Trương Hội nhìn Chu Nghi Ninh: "Cậu thay quần áo đi."

Chu Nghi Ninh nghĩ ngợi một chút, "Tớ đi đây."

Trương Hội nhướn mày: "Qua nhà hàng xóm chứ gì?"

Chu Nghi Ninh đi ra cửa, không ngoảnh đầu lại, "Không phải, mà cũng gần như vậy."

Tới khu chung cư của Quý Đông Dương, Chu Nghi Ninh đỗ xe, mặc áo khoác, đeo khẩu trang, đội mũ, xách chai rượu vang đi đến cửa hàng 24/7, cô bé nhân viên đang ngủ gà ngủ gật bị tiếng "Kính chào quý khách" được cài tự động làm giật mình. Cô ấy ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Chào quý khách."

Tết nhất nên có rất ít khách ghé vào cửa hàng vào giờ này, cô ấy nhìn chằm chằm vị khách ăn mặc kín mít, mắt của vị khách này đẹp quá, như muốn làm say lòng người.

Chu Nghi Ninh nhìn cô ấy một cái rồi đi đến quầy hàng bên cạnh nhìn một đống hộp.

Cuối cùng chọn hai hộp để lên quầy, sau đó mở ba lô lấy hai tờ tiền màu đỏ ra đưa.

Nhân viên thấy mấy xấp tiền trong ba lô thì ngẩng đầu nhìn vị khách. Đúng là không thể trông mặt mà bất hình dong được, hiếm thấy ai mang theo nhiều tiền mặt như vị khách này.

Chu Nghi Ninh nhận tiền thừa, cất tiền và đồ đạc vào ba lô, sau khi đi ra cửa hàng, cô khẽ bật cười.

Mười phút sau, cô nhấn chuông cửa nhà anh.

Không biết Quý Đông Dương đã ngủ chưa, lúc không làm việc, anh ngủ rất sớm.

Đợi một lúc lâu cửa mới mở, Quý Đông Dương làm mặt lạnh nhìn cô, Chu Nghi Ninh cười với anh: "Em về rồi đây."

Quý Đông Dương mím chặt môi, xoay người lại, tiếng nói rất trầm, không vui: "Đóng cửa lại."

Cô bất ngờ ôm chầm anh từ phía sau, cọ nhẹ đầu vào lưng anh, "Đánh thức anh hả? Sao khó chịu thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện