Cơn mưa mùa xuân như không bao giờ tạnh, Quý Đông Dương và Chu Nghi Ninh ở nhà một ngày, hai người ngồi trên sofa xem phim, Chu Nghi Ninh kể cho anh nghe về bệnh của mình, kể quá trình điều trị của cô khi còn ở Anh, kể chuyện gì đã ra khi cô bắn người kia, cả chuyện về Trương Hội và Alice nữa.

Cô kể hết cho anh nghe. Cô chưa từng nói với ai về những chuyện này, cô rất muốn quên hết những chuyện đó, mỗi lần nghĩ đến bản thân đã từng điên dại như thế nào, cô đều ước đó không phải là sự thật, cô không muốn thừa nhận người đó là mình. Đến cả những chuyện khó nói nhất, cô cũng kể hết cho anh.

Quý Đông Dương im lặng lắng nghe, tuy gương mặt không biểu hiện gì nhưng thật ra trái tim anh đau buốt không thôi, không ngờ cô đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Anh ôm cô, hỏi nhỏ: "Nghỉ học một năm hả?"

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Vâng."

Quý Đông Dương: "Vì sao sau khi tạm nghỉ học lại về nước?"

Chu Nghi Ninh cựa quậy trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, "Về tìm anh."

Quả nhiên là vậy, cô không trở về chỉ để phá hỏng tiệc sinh nhật của Chu Giai Huệ. Quý Đông Dương nhìn cô, nói: "Em tìm được rồi, nhưng lại rất ghét anh."

Tại bữa tiệc sinh nhật ấy, sau khi đỡ cô dậy, câu nói của anh rất đáng ăn đòn, Chu Giai Huệ lại thích anh, cho nên lúc đó cô mới ghét anh, mãi cho đến khi cô về nước hẳn. Thì ra cô đã từng ghét anh.

Chu Nghi Ninh nói: "Lúc đó em không biết là anh mà, nếu em biết thì sẽ không ghét anh đâu."

Nếu biết, cô đã lôi anh lên giường rồi.

Quý Đông Dương như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cười, nụ cười có hơi xấu xa. Chu Nghi Ninh nhào lên hôn anh, "Vậy còn anh thì sao? Lúc đầu có ghét em không?"

Quý Đông Dương giữ cô ngồi đàng hoàng, "Không."

Không ghét, nhưng cũng không thích.

Chu Nghi Ninh biết anh không biết dỗ dành con gái, nhưng có sao đâu, anh yêu cô là được.

Hơn bốn giờ chiều, Trương Nhiên mua thức ăn và trái cây mang đến, Quý Đông Dương xách mấy cái túi đồ lỉnh kỉnh đi vào bếp, hỏi: "Bên ngoài chung cư còn phóng viên không?"

Trương Nhiên gật đầu: "Còn, bảo vệ không đuổi đi được, có người còn che ô đi qua đi lại ở gần đây, có rất nhiều xe đỗ bên ngoài, đều là xe của phóng viên cả, không biết có ai giả làm người trong chung cư trà trộn vào đây chưa, lúc nãy đậu xe em có quan sát một lúc, không phát hiện được gì cả."

Chu Nghi Ninh nhìn cô ấy, "Chị Vi nói tới đây mà, sao không thấy đâu hết?"

Trương Nhiên: "Tới rồi, đang ở trường quay, chị ấy đi cùng anh Dương."

Trương Nhiên nhìn Quý Đông Dương, "Đông ca, nếu anh muốn đi thì đợi đến tối hẵng đi, nhớ gọi trước cho em biết để em còn thăm dò tình hình."

Quý Đông Dương đáp "ừ", không nói gì thêm.

Trương Nhiên thấy không còn chuyện gì nữa nên chỉ ở thêm một lát rồi đi.

Chu Nghi Ninh tới xem nguyên liệu nấu ăn, nhìn anh: "Quý Đông Dương, tối nay anh nấu cơm nhé? Em không biết nấu."

Quý Đông Dương rất hiếm khi nấu cơm, quãng thời gian một năm ở Anh là lúc anh nấu thường xuyên nhất, tay nghề cũng bình thường thôi, "Ừ, nhưng em phải phụ một tay."

***

Tần Uyển đi tới cổng nhà họ Chu, thím Trương đi ra mở cửa thấy bà thì ngỡ ngàng, lắp bắp: "Bà... bà chủ..."

Tần Uyển đứng bên ngoài, "Mở cửa giúp tôi."

Thím Trương lập tức mở cửa, Tần Uyển nhìn thím, "Tôi không phải bà chủ nhà họ Chu, từ hơn hai mươi năm trước đã không phải rồi, sau này đừng gọi như vậy nữa."

Thím Trương luống cuống chân tay, "Dạ, dạ."

Tần Uyển giẫm giày cao gót đi vào nhà. Đã mười mấy năm bà không bước vào ngôi nhà này, lần gần nhất là lúc con gái bảy tuổi, bà hỏi thím Trương: "Có đủ người không?"

"Đều ở nhà hết ạ."

"Vậy thì tốt."

Tần Uyển nâng cằm cười khẽ, đi vào nhà.

Lúc này thím Trương mới kịp phản ứng, xem ra lần này Tần Uyển đến đây không hề yên ả rồi. Tuy bà lớn tuổi, trình độ văn hóa không cao lại không rành internet, nhưng tối qua Chu Lợi Huy rất giận dữ, mắng Chu Giai Huệ đang say khướt một trận tơi bời, còn đánh cô ta một bạt tai, bà cũng đã loáng thoáng nghe ra sự việc, cô phụ bếp cũng đã kể cho bà nghe chuyện ở trên mạng.

Hạ Vân chịu đựng bao lâu nay cuối cùng cũng bộc phát mà cãi nhau với Chu Lợi Huy, cả nhà náo loạn nguyên đêm, hôm nay không ai đi làm.

Tới sáng nay trên mặt của Chu Giai Huệ vẫn còn in dấu bàn tay, có thể nhận ra Chu Lợi Huy đã đánh mạnh đến thế nào.

Tần Uyển đi vào nhà nhưng không ai phát hiện, Chu Lợi Huy vẫn còn đang dạy dỗ Chu Giai Huệ: "Lát nữa theo bố đi xin lỗi chị con."

Chu Giai Huệ: "Con không đi! Những tin tức đó là sự thật cả mà, tại sao con phải xin lỗi? Sao chị ta cầm dao xông vào con mà không xin lỗi con?"

Chu Lợi Huy nổi nóng, mắng to: "Mày đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi!"

Tần Uyển bật cười.

Chu Giai Huệ nhìn thấy bà như nhìn thấy quỷ, hét toáng lên: "Mẹ, mẹ! Mẹ nhìn ai tới kìa."

Hạ Vân và Chu Lợi Huy cùng nhìn ra cửa, cũng như Chu Giai Huệ, Hạ Vân rất kinh ngạc, chỉ có Chu Lợi Huy là bình tĩnh, dù sao chính ông đã gọi điện cho Tần Uyển, ông biết bà sẽ về, cũng biết bà sẽ không dễ dàng cho qua sự việc lần này, Chu Lợi Huy hiểu rõ hơn ai hết bà là người ghi thù rất lâu.

Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Uyển nhìn ba người, bà kiêu ngạo tựa nữ vương, giọng điệu lạnh nhạt: "Các người cho rằng chuyện này chỉ cần xin lỗi là giải quyết xong?"

Hạ Vân nhìn bà, sắc mặt lạnh lùng: "Vốn dĩ tôi cũng sẽ không để Huệ Huệ xin lỗi."

Tần Uyển ngồi xuống sofa, bà mặc cái váy dài màu vàng nhạt, vì ngồi xuống nên mắt cá chân lộ ra ngoài, đôi giày cao gót làm tôn lên sự tao nhã của bà, năm tháng không để lại nhiều vết tích trên gương mặt bà.

Có những người sẽ được thời gian ưu ái, Tần Uyển là một trong số đó.

Chu Lợi Huy nhìn bà, ánh mắt như bừng tỉnh, thật ra ông từng hối hận. Sau khi Chu Nghi Ninh xảy ra chuyện ở Anh, trong mấy năm cô tiếp nhận điều trị, mỗi lần sang Anh thăm con ông đều gặp Tần Uyển. Tần Uyển luôn xem ông như người xa lạ, thỉnh thoảng bà đến bệnh viện cùng bạn trai, đó là một người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn, cuộc sống của bà ngày càng thoải mái, vui vẻ, còn ông như mất đi sức lực theo từng ngày.

Năm xưa bố mẹ ông không thích Hạ Vân, kiên quyết phản đối chuyện của hai người, sau một thời gian chống đối bất thành, ông chấp nhận cuộc hôn nhân vì lợi ích. Tần Uyển là người kiêu ngạo, không dịu dàng và cũng chẳng lấy lòng ông, trong lúc hai người dần dần thích ứng nhau, Hạ Vân quay lại tìm ông, ôm ông khóc lóc làm ông không có cách nào cự tuyệt.

Chu Lợi Huy thích được phụ nữ sùng bái, còn Tần Uyển thì thích hai người ngang hàng, ông hưởng thụ sự dịu dàng của Hạ Vân, đồng thời điên cuồng trong cảm giác chinh phục Tần Uyển. Tần Uyển và Hạ Vân mang thai gần như cùng lúc, ngày Tần Uyển phát hiện ra Hạ Vân đã có bầu hai tháng, đó là lần đầu tiên Chu Lợi Huy chứng kiến Tần Uyển nổi điên. Sau khi náo loạn xong, Tần Uyển bình tĩnh nói: "Tôi muốn ly hôn."

Tối đó ông đưa Hạ Vân về, vì lòng không yên nên bất cẩn xảy ra tai nạn giao thông, Hạ Vân sảy thai.

Khi đó, Tần Uyển đã mang thai bốn tháng, bà không phá thai mà ở nhà dưỡng thai, ông cũng không đi tìm Hạ Vân nữa, lúc đó ông đã quyết định cắt đứt hoàn toàn với Hạ Vân. Tần Uyển nghe ông nói thế thì chỉ lạnh nhạt đáp: "Ừ."

Thời gian đó Chu Lợi Huy vô cùng chiều chuộng Tần Uyển, bà muốn sao trên trời ông cũng tình nguyện hái xuống cho bà, bà không cự tuyệt bất kỳ hành động lấy lòng của ông, vì thế, Chu Lợi Huy cho rằng bà đã tha thứ cho ông, sống hạnh phúc bên nhau chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng ông không ngờ bà lại kiên quyết đến thế, bà bỏ lại Chu Nghi Ninh vừa đầy tháng, đi biền biệt suốt bảy năm trời.

Tần Uyển mới bỏ đi được mấy ngày thì Hạ Vân tới tìm ông, một lần nữa Chu Lợi Huy không thể thoát khỏi cảm giác hư vinh do Hạ Vân mang lại. Hạ Vân nói sẽ nguyện ý nuôi Chu Nghi Ninh cùng ông, xem cô như con ruột, khi Chu Nghi Ninh được hai mươi bốn tháng tuổi, Chu Giai Huệ ra đời.

Tiếng đầu tiên mà Chu Nghi Ninh biết nói là "mẹ", thấy cô gọi Hạ Vân như thế, ông cũng không sửa.

Cho đến khi Chu Nghi Ninh phát bệnh, Chu Lợi Huy mới biết mình đã quá sai lầm. Hạ Vân trút hết mọi tội lỗi lên đầu Tần Uyển cho sự cố sảy thai của mình, bà ta giận cá chém thớt lên người Chu Nghi Ninh, ông không thể tưởng tượng nổi ở sau lưng ông, Hạ Vân đã lạnh nhạt với Chu Nghi Ninh đến nhường nào.

Suốt bảy năm đằng đẵng, Chu Nghi Ninh luôn sống trong sự giả tạo ấy, lúc thì được đối xử rất tốt, lúc lại bị lạnh nhạt, ngôi nhà này phải tồi tệ thế nào mới hại cô thành ra như vậy? Chu Lợi Huy nhìn Tần Uyển, ông cảm thấy hoảng hốt bởi những chuyện hoang đường năm xưa.

Nhìn thấy vẻ mặt của chồng, Hạ Vân nghiến răng, sắc mặt càng lúc càng xấu.

Tần Uyển cười: "Nếu đã như vậy thì cũng chẳng có gì để nói nữa."

Bà đứng lên, bất ngờ kéo cổ áo của Chu Giai Huệ, giơ tay tát cô ta một cái rất mạnh khiến ai cũng giật mình.

Má phải của Chu Giai Huệ in dấu bàn tay, nhìn còn rõ ràng hơn dấu tay bên má trái mà Chu Lợi Huy đã tát cô ta tối qua.

Hạ Vân hét to, xông lên, "Đồ điên! Sao lại đánh con gái tôi?"

Tần Uyển giơ tay lên tát vào mặt bà ta, cái tát này còn mạnh hơn cái tát dành cho Chu Giai Huệ. Hạ Vân buộc phải lùi về sau mấy bước, tay ôm mặt nhìn đối phương bằng vẻ khó tin, mắt bà ta đỏ ngầu, sau một lúc, bà ta xông lên như kẻ điên, giơ tay định đánh trả.

Ngay sau đó, tay bà ta bị giữ chặt.

Bà ta quay sang, thấy Chu Lợi Huy đang nhìn mình.

Hạ Vân vừa khóc vừa nói: "Ông làm gì vậy? Con đàn bà đê tiện này vừa đánh tôi đó!"

Vẻ mặt Tần Uyển rất điềm tĩnh: "Cái tát vừa rồi là món nợ năm xưa cô nợ tôi, còn bây giờ vẫn còn thứ cho cô nữa đó."

Chu Giai Huệ định xông tới giúp Hạ Vân nhưng bị Chu Lời Huy quát: "Ngồi yên đó!"

Chu Giai Huệ cứng đờ tại chỗ, nhìn chằm chằm Tần Uyển.

Hạ Vân bàng hoàng nhìn Chu Lợi Huy, nát ruột nát gan: "Tôi mới là vợ của ông, tôi bị đánh mà ông không lo cho tôi? Chu Lợi Huy, ông có phải là đàn ông không vậy? Vợ con bị đánh mà ông còn bênh người ngoài?"

Chu Lợi Huy bình tĩnh nói: "Bà ấy không phải là người ngoài, bà ấy là mẹ Ninh Ninh."

Tần Uyển nhìn Chu Lợi Huy, bà cười khẽ, sau đó lấy túi xách trên sofa xoay người bỏ đi, bỏ lại phía sau là tiếng gào khóc la hét của Hạ Vân.

***

Lúc Tần Uyển nhấn chuông cửa, Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương đang ở trong bếp, cô chỉ làm việc vặt phụ giúp anh thôi.

Nghe tiếng chuông cửa, Chu Nghi Ninh quay sang nhìn Quý Đông Dương: "Chắc là mẹ em đến."

Quý Đông Dương mím môi, dùng xẻng đảo thịt trong nồi, điềm tĩnh nói: "Ừ, em ra mở cửa đi."

Chu Nghi Ninh cười, cô kiễng chân hôn cằm anh, nhướn mày: "Anh đừng căng thẳng, nếu mẹ em biết anh là người mà em muốn tìm, mẹ sẽ cảm ơn anh."

Quý Đông Dương nhìn lại cô, cười: "Anh không căng thẳng."

Chu Nghi Ninh vẫn cười, cô lại kiễng chân hôn anh thêm cái nữa. Người đàn ông này đã giúp cô không gặp tổn hại thể xác nào, mặc dù Tần Uyển không nói nhưng trong lòng bà vẫn rất biết ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện