Sáng sớm, ánh nắng chan hoà chiếu rọi khắp núi linh Hằng Nhạc Tông, quanh núi linh lúc này hãy còn những vòng mây bồng bềnh trôi lững lờ.

Lúc này, trong mỗi một động phủ đều có đệ tử đi ra, bóng người lũ lượt kéo về phía Càn Khôn Các.

Càn Khôn Các hôm nay thật náo nhiệt.

Khi Diệp Thành và Hổ Oa đi vào đây đã kéo theo ánh mắt của quá nhiều người, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, cũng có người thù hận.

Diệp Thành ngó lơ tất cả, hắn cứ thế cùng Hổ Oa đi vào nơi khuất nhất.

Hổ Oa cũng đăng ký tham gia vào cuộc so tài ở ngoại môn.

Diệp Thành không mong Hổ Oa vào được nội môn, hắn chỉ muốn cho Hổ Oa cảm nhận được không khí giao đấu là gì.

“Nếu như gặp phải đệ tử lợi hại thì đệ cứ đầu hàng, hiểu chưa?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.

“Đệ hiểu rồi”, dù có Diệp Thành ở bên nhưng Hổ Oa vẫn đứng ngồi không yên.

Đây là lần đầu tiên cậu nhóc thấy cảnh tượng hoành tráng thế này.

Chẳng mấy chốc, các đệ tử lần lượt đi vào, Càn Khôn Các càng trở nên rộn ràng hơn.


“Đệ tử của Nhân Dương Phong đến rồi”, không biết là ai hét lên, Tề Hạo mặc đạo bào trắng nổi bật trong đám người xuất hiện.

Ấy!  
Diệp Thành bất ngờ, hắn có thể nhận ra bóng hình Tề Hạo trong đám người của Nhân Dương Phong.

“Mấy ngày ngay tiểu tử nhà ngươi sống vui vẻ đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ nếu như gặp tên này thì có cần đánh cho hắn thảm thiết thêm lần nữa không.

Lúc này cũng có rất nhiều đệ tử của Nhân Dương Phong nhìn về phía Diệp Thành, tên nào tên nấy mặt căm thù, đặc biệt là Tề Hạo, mặt mày tối sầm thấy rõ.

Diệp Thành liếc hắn một cái rồi thu lại ánh mắt.

Đệ tử của Địa Dương Phong sau đó cũng đi vào.

Cũng giống với Nhân Dương Phong, bọn họ cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt căm thù.

Sau Địa Dương Phong, Diệp Thành nhìn thấy đệ tử của Thiên Dương Phong, nhưng người dẫn đầu lại là một thanh niên mặc đồ xanh ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, trông có vẻ hoà nhã hơn, ít nhất thì không hống hách như các đệ tử Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong.

“Người này không phải là đệ tử xếp đầu ở ngoại môn được đồn đại chứ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tu vi của hắn không bằng Giang Hạo?”  
“Hắn là đệ tử xếp đầu tiên ở ngoại môn”, ở bên Diệp Thành vang lên giọng nói khác.

Diệp Thành vô thức nhìn theo và nhận ra bên cạnh có một thanh niên nằm ra chỗ ngồi, toàn thân nhếch nhác, y phục không chỉnh tề đầu tóc rối bời.

“Giỏi giấu khí tức thật”, nhìn thanh niên này, ánh mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn không nhận ra tu vi của người này.

Lúc Diệp Thành nhìn thấy hắn thì hắn đã nhấp thêm ngụm rượu, uống đến mức chếnh choáng.

“Người này không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Đệ tử của Giới Luật Đường cũng đến rồi”, dứt lời, Doãn Chí Bình dẫn đầu đội đệ tử đi vào.

Hắn ta bộ dạng cao cao tại thượng, khẽ phất quạt xếp, trông phong độ ngời ngời khiến rất nhiều nữ đệ tử phải xuýt xoa.

Giống với Giang Hạo và Tử Sam, Doãn Chí Bình cũng tìm ra được bóng dáng Diệp Thành trong đám người, sau đó hắn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt hằn học.

“Sớm muộn ta cũng diệt ngươi”, Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Doãn Chí Bình.

Tiếp sau đó là thủ đồ Vương Lâm của Linh Quả Viên, Tiêu Cảnh thủ đồ của Chấp Pháp Điện, Lục Huyên Nhi thủ đồ của Tàng Thư Các, Hoắc Đằng thủ đồ Nhiệm Vụ Các và Tề Nguyệt của Linh Đan Các cũng dẫn đệ tử đi vào.


Các đệ tử tới tham gia cuộc so tài ở ngoại môn đã tới đông đủ.

Chẳng mấy chốc, trong hư không có Tường Vân bay từ tứ phương tới, thủ toạ của tam phong tám các, nhất điện, nhất đường, lưỡng viên đều tới đông đủ.

Sau đó, bên trong nội môn có ba đạo thần hồng rẽ không gian bay tới.

Trông thấy người tới, Diệp Thành chợt sáng mắt lên vì trong ba người tới có hai người mà hắn biết.

Kia chẳng phải là Sở Huyên thủ toạ Ngọc Nữ Phong của nội môn và Phong Vô Ngấn phong chủ của Ngự Kiếm Phong sao?  
Còn người thứ ba chính là Thiên Huyền Phong phong chủ xếp đầu trong cửu đại chủ phong của nội môn, Hằng Nhạc Tông gọi người này là Đạo Huyền Chân Nhân.

“Hằng Nhạc Tông coi trọng cuộc so tài ngoại môn vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, “ở Chính Dương Tông không nghiêm như vậy”.

Lúc nói lời này, Diệp Thành cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, không cần nói cũng biết đó chính là Sở Huyên đang đứng trên Vân Đoạn.

“Đừng quên thử thách ta đặt ra cho ngươi”, Sở Huyên với đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thành khiến hắn mở cờ trong bụng.

“Vâng vâng”, Diệp Thành tươi cười.

Vù!  
Sau âm thanh đó, một đạo linh quang bay vào hư không hoá thành la bàn khổng lồ phát sáng rực rỡ, bên trên còn khắc rất nhiều tên của các đệ tử trong cuộc so tài ở ngoại môn, la bàn này được lấy ra bất cứ lúc nào, với mục đính làm bằng chứng công bằng cho tất cả mọi người.

Đây cũng chính là triệu thị kêu gọi tất cả các đệ tử tham gia so tài biết được đối thủ của mình là ai.

“Cuộc so tài ngoại môn bắt đầu”.

Sau giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía la bàn trong không trung.


Vù!  
La bàn xoay chuyển phát ra ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi hai đạo linh quang chiếu xuống thì la bàn mới ngừng lại.

“Chọn trúng ai rồi?”, các đệ tử xung quanh đều nhìn về hai hướng.

Một tia sáng chiếu về phía đệ tử của Nhân Dương Phong, nếu nhìn kỹ thì đây chính là đệ tử của nhà họ Tề ở Nam Cương đưa đến, đường đệ của Tề Hạo – Tề Vân.

Còn một bên khác chiếu về phía Diệp Thành, nếu quan sát kỹ chẳng phải chiếu trúng Hổ Oa bên cạnh Diệp Thành sao?  
“Ấy, đó là tiểu tử Hổ Oa sao?”, xung quanh xôn xao.

“Bớt lời, đến đi”, Hổ Oa gằn giọng, lập tức rút Ô Thiết Côn ra.

Côn?  
Hổ Oa vừa rút Ô Thiết Côn đã khiến tất cả mọi người xung quanh bất ngờ.

“Tu gì không tu lại chọn côn”.

“Ta thấy hắn sẽ thảm bại thôi, Tề Vân là người của nhà họ tề ở Nam Cương, tài năng không vừa”.

“Ta cũng nghĩ vậy”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện