“Rốt cục là ai muốn giết ta, là Doãn Chí Bình hay Thông Huyền?”, Dương Đỉnh Thiên cố gắng đứng vững, ánh mắt tăm tối nhìn Cát Hồng.

“Có gì khác nhau sao?”, Cát Hồng phất tay tuỳ ý, ông ta bật cười: “Ngày đầu tiên Thánh Tử kế nhiệm thay chưởng giáo đã nói rồi, đám phản nghịch với ý đồ mưu phản như các người nên giết thì phải giết, ồ đúng rồi…”  
Nói tới đây, Cát Hồng lại vỗ ngực: “Sư tôn cũng nói rồi, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, huynh biết quá nhiều bí mật, nếu như bán đứng tông môn thì không hay rồi”.

“Vu oan giá hoạ”, Dương Đỉnh Thiên không hề phẫn nộ, ông ta không gào thét, bình tĩnh đến kinh người.

“Nào sư huynh, sư đệ tiễn huynh lên đường”, Cát Hồng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, ông ta tung ra một chưởng.

Dương Đỉnh Thiên nghiến răng, linh lực tán loạn cố gắng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay tung ra một chưởng.


Rầm!  
Hai chưởng ấn va vào nhau vang lên tiếng nổ ầm vang, những tảng đá lớn ở tứ phương liên tiếp vỡ tan, cây cổ thụ xung quanh cũng gãy đôi, không gian trở nên trống trải hơn nhiều.

Phụt!  
Dương Đỉnh Thiên phun ra ngụm máu lảo đảo lùi về sau, ông ta mỏi mệt, đến hai phần khả năng chiến đấu cũng không có.

Vút!  
Tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một kiếm mang theo trường hồng của Cát Hồng đâm vào không gian, cứ thế chĩa về phía Dương Đỉnh Thiên giống như thể ông ta không muốn cho Dương Đỉnh Thiên có thêm giây phút được thở.

Thấy sát kiếm đâm đến, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo nhưng không có thêm động tác dư thừa nào vì nếu như ông ta không thể vận thêm được linh lực thì nhát kiếm kia của Cát Hồng sẽ giết chết ông ta.

Vào thời khắc sinh tử, Dương Đỉnh Thiên lại bật cười, bật cười một cách bi thương, ông ta khẽ nhắm mắt, hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt mỏi mệt.


Vút!  
Lại là một nhát kiếm vung ra nhưng cảnh tượng Dương Đỉnh Thiên người đẫm máu bị đâm xuyên lại không hề xảy ra, đợi tới khi Dương Đỉnh Thiên mở mắt ra thì ập vào mắt ông ta chính là một bàn tay, một bàn tay ánh vàng còn nhát kiếm kia của Cát Hồng lại bị bàn tay đó kẹp chặt, cho dù Cát Hồng có vận sức thế nào cũng không thể đâm kiếm nhích thêm được chút nào.

Dương Đỉnh Thiên vô thức nhìn chủ nhân của bàn tay đó, đó là một thanh niên đeo mặt nạ, mái tóc đen nhánh bay trong gió, trên phần trán bên phải còn lờ mờ hiện ra chữ “thù”.

Bịch!  
Trong lúc này, Cát Hồng đã nhanh chóng lùi về sau.

“Ngươi là ai?”, Cát Hồng hung tợn nhìn Diệp Thành, mặt mày tôi độc thấy rõ: “Ta là người của Hằng Nhạc Tông, việc không nên đụng vào tốt nhất đừng nhúng tay, nếu không Thánh Tử nhà ta mà nổi giận thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy”.

“Giết, không để tên nào sống sót”, hồi đáp Cát Hồng là một câu nói lãnh đạm của Diệp Thành.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện