Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành đi xuống sườn núi, chạy một mạch từng bước nhỏ tới Nhiệm Vụ Các.

Sự xuất hiện của hắn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, một mặt vì khuôn mặt lạ lẫm của hắn, mặt khác vì tu vi ngưng khí tầng thứ nhất và thanh kiếm Thiên Khuyết rất nặng hắn mang trên lưng.

“Ngưng khí tầng thứ nhất, khả năng thiên bẩm chẳng ra làm sao”, Diệp Thành vừa đi vào là đã có đệ tử của Hằng Nhạc Tông liếc nhìn với ánh mắt coi thường.

“Lại còn chọn linh khí Thiên Khuyết, đúng là ăn no rửng mỡ”.

“Ta nghi ngờ đầu óc của hắn có vấn đề”.

Diệp Thành không hề quan tâm tới những lời dị nghị của những người khác, đôi mắt hắn chỉ chăm chú nhìn tấm bia đá dựng đứng bên trong Nhiệm Vụ Các, bên trên treo đầy những tấm ngọc bài nhỏ, mỗi tấm ngọc bài thể hiện một nhiện vụ với độ khó từ thấp tới cao.

Thân có đan hải, cơ thể dẻo dai lại có chân hoả hộ thể, ta có đủ thực lực có thể đối mặt với yêu thú ngưng khí dưới tầng thứ năm trở xuống.

Vừa nhìn mỗi một nhiệm vụ trên bia đá, Diệp Thành tự đánh giá thực lực của mình.


Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên tấm ngọc bài cuối cùng, đó chính là một nhiệm vụ tương đối dễ, nằm trong phạm vi thực lực của hắn: “Huyết Lang”.

Huyết lang, Diệp Thành từng gặp khi  thu phục yêu thú, đây là loài sói vô cùng hung tàn, thực lực tương đương với tu sĩ ngưng khí tầng thứ ba, nó có cơ thể rắn chắc, những tu sĩ ngưng khí thông thường không thể phá được phòng ngự của nó, và tu sĩ bình thường chẳng ai muốn đụng tới nó làm gì.

“Chọn mày”, Diệp Thành định giơ tay lấy tấm ngọc bài thì bị một bàn tay với nước da trắng nhanh hơn một bước giật mất tấm ngọc bài xuống.

“Nhiệm vụ huyết lang Triệu Long ta chọn rồi”, bên tai Diệp Thành vang lên tiếng cười khúc khích và giọng nói mang theo vẻ giễu cợt, khích bác.

Diệp Thành vô thức quay đầu sang bên, nhìn thấy một đệ tử mặc đồ tím, khuôn mặt sáng sủa, phong độ ngời ngời, tóc đen dày và suôn như dòng nước chảy, thế nhưng miệng lại mang theo nụ cười ngạo nghễ khiến hắn nghe mà ghét vô cùng.

“Sao nào? Không phục hả?”, đệ tử với cái tên Triệu Long hất cằm cao ngạo lên tiếng, đến nhìn Diệp Thành hắn cũng chỉ liếc xéo chứ không nhìn thẳng.

“Sư huynh cứ lấy đi”, Diệp Thành không buồn tranh luận với hắn, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía ngọc bài và tiếp tục tìm kiếm nhiệm vụ khác, cuối cùng hắn cũng ưng nhiệm vụ cùng cấp với nhiệm vụ giết huyết lang, đây cũng là nhiệm vụ giết yêu thú.

Chỉ là hắn vừa định giơ tay thì tên Triệu Long kia lại nhanh hơn hắn một bước, giật luôn ngọc bài xuống.

“Nhiệm vụ này ta cũng nhận”, tiếng cười nhạo của Triệu Long lại vang lên lần nữa, hắn không quên dành cho Diệp Thành ánh mắt khiêu khích.

Diệp Thành liếc Triệu Long nhưng vẫn nhẫn nhịn, ánh mắt lại lần nữa nhìn sang tấm ngọc bài.

Hắn tìm kiếm nhiệm vụ khác nhưng vẫn giống như hai lần trước, hắn vừa định giơ tay với ngọc bài thì một bài tay khác đã giật trước hắn.

“Nhiệm vụ này cũng là của ta”, người ra tay không ai khác chính là Triệu Long, hắt hất cằm dương dương tự đắc.

Diệp Thành cau mày, hắn cuối cùng cũng nhận ra tên Triệu Long này không phải tới đây để nhận nhiệm vụ mà đến để gây sự, nếu không thì bao nhiêu đệ tử nhận nhiệm vụ như vậy, tại sao lại cứ tranh giành nhiệm vụ với Diệp Thành.

“Huynh đệ này, ta và huynh không liên quan gì đến nhau, tại sao lại làm khó ta?”, Diệp Thành nhìn Triệu Long bằng ánh mắt khó hiểu.

Diệp Thành nghĩ rằng hắn lần đầu đến Hằng Nhạc Tông nên mọi việc hành sự đều phải thật cẩn trọng, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động gây sự, thế nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn sợ bất cứ việc gì.

Tên Triệu Long trước mặt rõ ràng là nhằm vào hắn, đã vậy thì với tính cách của Diệp Thành, hắn đương nhiên sẽ không chịu cảnh người khác bắt nạt được.


“Chẳng liên quan gì, hừ…”, Triệu Long hắng giọng: “Ngươi đánh tiểu đệ của ta, dám nói không liên quan? Cái gan ngươi cũng không vừa nhỉ.

Tiểu đệ của Triệu Long ta mà ngươi cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống”.

Hắn dứt lời, Diệp Thành mới hiểu ra mọi chuyện.

Diệp Thành đã đoán được đại khái tiểu đệ của Triệu Long là ai.

Ngoài tên Trương Đào mà hôm qua hắn đánh cho tơi bời ra thì hắn thật sự không nghĩ ra người nào khác.

Và hôm nay, Triệu Long đến giúp Trương Đào trút giận.

Không hổ là đại ca của Trương Đào, tu vi của Triệu Long mạnh hơn Trương Đào rất nhiều, thế nhưng so với Trương Đào thì cũng hống hách khoa trương hơn nhiều.

Trong chốc lát, một cánh tay của Triệu Long đã đặt lên bả vai Diệp Thành, ngay sau đó, luồng chân khí thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành, cứ thế khuấy đảo khắp cơ thể hắn.

Diệp Thành cau mày nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Chân khí vùng đan hải toát ra, đấu chọi lại với chân khí mà Triệu Long đẩy vào.

Chân khí do Diệp Thành đẩy ra mặc dù khiến Triệu Long có phần ngỡ ngàng nhưng hắn vẫn bật cười giảo hoạt: “Tiểu tử, ta coi thường ngươi rồi”.


Ra khỏi Nhiệm Vụ Các, Diệp Thành cứ thế đi thẳng xuống núi, khi đi qua tiểu linh viên, Diệp Thành rẽ vào thăm hai người phía Trương Phong Niên.

“Chỉ có hai người mới khiến con cảm thấy ấm áp, cho con thấy được bên cạnh con còn có người con cần bảo vệ”, Diệp Thành nở nụ cười, đi xuống núi linh, hắn chợt cảm thấy mong đợi về một khởi đầu mới tươi đẹp hơn.

Hắn phải nỗ lực hơn nữa để bảo vệ người mà hắn cần bảo vệ.

Mười mấy dặm bên ngoài Hằng Nhạc Tông có một cánh rừng rậm toàn yêu thú, còn nhiệm vụ của Hằng Nhạc Tông chính là giết chết yêu thú và canh chừng nơi này.

Diệp Thành định hướng trước khi đi sau đó thắt chặt thanh Thiên Khuyết vào người, cứ thế đi về phía cánh rừng đầy yêu thú kia.

Sau một giờ đồng hồ, khi đứng trước cánh rừng già, Diệp Thành mới thở phào và dừng chân.

Khu rừng rất rộng, cây cối um tùm cao vút lên tận mây xanh.

Chỉ đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh và sự tàn khốc của nơi này.

“Phải làm việc thôi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sải bước vào khu rừng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện