Mấy ngày nay quả nhiên phó tổng giám đốc Lý không hề xuất hiện ở công ty, Tiêu Như cũng xin nghỉ ít ngày.
Tô Mạch dồn phần lớn sức lực vào công việc và dành ra chút thời gian để vẽ một mẩu truyện tranh.
Truyện vẽ về một con thỏ cứu một con cáo nhưng cáo lấy oán trả ơn, bán thỏ cho sói.
Mẩu truyện này không có gì độc đáo, mới mẻ, cũng tương tự truyện bác nông dân và con rắn. Tô Mạch tập trung vào kỹ thuật vẽ điêu luyện để thể hiện hình ảnh, khắc họa thật rõ nét sự ngây thơ và lương thiện của thỏ, sự vong ân phụ nghĩa của cáo và tham lam đê tiện của sói.
Văn phòng giám đốc bị đập tan tành, người trong công ty ít nhiều cũng biết chuyện.
Tô Mạch gửi truyện tranh vẽ xong cho mọi người trong công ty.
Tổng giám đốc Lưu gọi Tô Mạch vào văn phòng, trông có vẻ rất tức giận: “Tiểu Tô, cô vẫn luôn là người biết lấy đại cục làm trọng. Cô chĩa thẳng mũi giáo vào phó tổng giám đốc và giám đốc nghệ thuật của công ty như vậy, sau này còn làm việc thế nào nữa?!”
Tô Mạch: “Tổng giám đốc Lưu, làm xong hạng mục Shandy, tôi sẽ từ chức. Trước khi đi tôi nhất định phải nói ra chân tướng sự thật.”
Tổng giám đốc Lưu: “Cô tính cá chết lưới rách à? Tiểu Tô, trước đây cô đâu phải người hành sự bốc đồng như thế.”
Tô Mạch kiên định đáp: “Mail đã gửi đi hết rồi, không có lý nào lại thu hồi. Nếu tổng giám đốc Lưu muốn sa thải tôi, tôi cũng không oán trách nửa câu.”
Căn cứ theo luật lao động, người bị sa thải còn được bồi thường một tháng tiền lương.
Tổng giám đốc Lưu thở dài: “Hôm qua tôi có đi thăm phó tổng giám đốc Lý. Anh ấy nằm trên giường, muốn cựa mình cũng không được, coi như là đã nhận được một bài học rồi. Vợ anh ấy đang đòi ly hôn, nhà ấy coi như hết. Cả Tiêu Như nữa, cô biết tại sao cô ấy xin nghỉ phép không?”
Tô Mạch: “Tại vì bị sét đánh à?”
Tổng giám đốc Lưu: “Bị cháu họ tôi, con gái của phó tổng giám đốc Lý đánh. Tiêu Như sợ bị mất việc nên không dám báo cảnh sát.”
Tô Mạch đứng dậy: “Hạng mục Shandy cuối tháng này sẽ xong. Những công việc khác đang còn trên tay, tôi cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành.”
Trước khi ra ngoài, cô quay đầu lại hỏi: “Tổng giám đốc Lưu có định giữ Tiêu Như lại Ori tiếp không?”
Tổng giám đốc Lưu day nhẹ thái dương, không trả lời.
Vì mẩu truyện tranh của Tô Mạch, giữa phó tổng giám đốc Lý và Tiêu Như, chỉ có thể giữ một.
Chẳng bao lâu sau, Tô Mạch thấy quản lý nhân sự bị gọi vào phòng tổng giám đốc.
Tiêu Như thành kẻ bị thí bỏ.
Tô Mạch bắt đầu lo lắng chuyện tìm công việc mới.
Trước giờ cơm trưa, cô hoàn thiện sơ yếu lí lịch của mình.
Cô lại nhớ lời người đàn ông ấy nói ở trên xe taxi sau khi ra khỏi đồn công an, anh nói, trước khi cô tìm được công việc mới, anh nuôi cô, anh nuôi cô cả đời.
Công ty có một phòng ăn nhỏ chuyên để nhân viên mang cơm theo hoặc gọi cơm ngoài tới ngồi ăn và nghỉ ngơi.
Lâm Tiểu Linh mở hộp cơm: “Quán này còn cho cả bánh trôi.”
Cô nàng cúi xuống ngửi ngửi: “Mùi hoa quế đậm thật.”
Tô Mạch liếc nhìn: “Ừ, đang nóng, tranh thủ ăn đi.”
Lâm Tiểu Linh nếm thử một miếng: “Mạch tỷ nếm thử đi, ngon đấy.”
Tô Mạch: “Chị không thích bánh trôi mùi hoa quế.”
Lâm Tiểu Linh ngẩng đầu ngạc nhiên: “Không phải bánh trôi trong siêu thị toàn là mùi hoa quế cả sao ạ? Còn có mùi khác nữa à?”
Tô Mạch gắp miếng cà tím hương cá, chẳng nếm ra được hương vị gì, nói khẽ: “Chị từng ăn món bánh trôi ngon nhất thế giới mùi hoa mạt lị.”
*cà tím hương cá 鱼香茄子:
cà tím hấp xào chung với thịt lợn băm rang ớt thêm hỗn hợp nước tương giả cá. Video cách nấu có engsub:
Điện thoại Lâm Tiểu Linh reo, cô nàng liếc nhìn rồi nghe máy, là bạn trai gọi.
Cô nàng không còn ngượng ngùng như hồi mới đầu nữa, có lẽ là đã quen với chuyện có người yêu.
Cúp điện thoại, Lâm Tiểu Linh nói: “Bọn em đang tính mua một căn hộ, mua xa một chút cho rẻ, dù sao cũng có tàu điện ngầm.”
“Nhà anh ấy vẫn còn một em trai đang đi học, không dư được bao nhiêu. Bên nhà em tuy là điều kiện cũng không được tốt nhưng nhà chỉ có mình em, ít nhiều cũng cho được một chút, gom góp lại thì cũng đủ thanh toán lần đầu.”
Tô Mạch nói không tập trung: “Tốt thật.”
*Tiền thanh toán lần đầu 首付 theo luật hiện hành ở Việt Nam là không quá 30% nhưng ở Trung Quốc nó là tối thiểu không dưới 30% trừ trường hợp căn hộ có diện tích dưới 90m2 hoặc nhà tự ở của Bắc Kinh thì có thể hạ xuống 20% (khái niệm “nhà tự ở” do chính quyền Bắc Kinh đặt ra và chỉ có ở Bắc Kinh để gọi các nhà thuộc diện nhà ở xã hội có diện tích <90m2, giá thấp hơn khoảng 30% so với giá nhà ở thương mại xung quanh dành cho các hộ gia đình đáp ứng được điều kiện mua nhà của chính quyền và phải chịu các điều kiện ràng buộc như không được phép bán, sang nhượng lại nhà trong vòng 5 năm. More: link)
Buổi chiều, Tô Mạch kết thúc hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần, nén file gửi mail qua cho họ.
Cô nhìn dòng chữ công ty khoa kỹ Tinh Thần trong email, nhìn một hồi mới bấm máy gọi đi.
Người nghe máy là Triệu Thù: “Xin chào, công ty khoa kỹ Tinh Thần nghe.”
Tô Mạch: “Tôi là Ori. Hạng mục đã làm xong, anh kiểm tra mail và xác nhận nhé.”
Triệu Thù ừ, không nói thêm gì nữa, khác hẳn thái độ nhiệt tình khi trước.
Hôm lễ đính hôn, mấy người bọn họ đều đến dự nhưng chẳng chứng kiến được gì.
Triệu Thù cúp điện thoại, quay đầu liếc nhìn phòng Trâu Tinh Thần.
Anh ta vẫn cứ nhốt mình trong đó ôm laptop ngồi trên sô pha, không nói chuyện với bất kể một ai, cơm trưa cũng không ăn, gạt tàn đựng đầy tàn thuốc.
Triệu Thù đi gõ cửa: “Thần ca?”
Trong phòng không có ai đáp.
Triệu Thù mở cửa đi vào.
Tên đàn ông ngồi trên sô pha không cạo râu, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính bất động, cứ như thể tất thảy mọi vật khác trên đời này đều không tồn tại.
Áo sơ mi đang mặc vẫn là cái hôm qua.
Triệu Thù ngồi xuống: “Thần ca, ông còn không đi tắm đi là mọc mốc đấy.”
Trâu Tinh Thần vẫn không nhúc nhích, tay gõ code không ngừng nghỉ, dường như đang trốn tránh hoặc đang giải tỏa điều gì đó.
Bình thường anh ta ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang viết code. Nếu ai dám nói mấy chuyện vớ vẩn trong lúc anh ta đang viết code thì trăm phần trăm sẽ bị mắng tới chết không chốn chôn thây.
Cái người này lúc nào cũng thiếu sự nhẫn nại.
Thế mà gã đàn ông kiêu căng đó giờ đang ngồi trên sô pha, cổ họng không phát ra một tiếng.
Triệu Thù thở dài: “Tôi nói thì họng ông cũng phải ừm một tiếng chứ lão đại của tôi ơi.”
“Ông mắng tôi một trận vì tôi làm phiền ông viết code đi.”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn Triệu Thù một cái: “Cút ra ngoài.”
Đã mười mấy tiếng đồng hồ liền anh không uống chút nước nào, yết hầu khàn như tiếng cưa gỗ.
Triệu Thù vô cùng vui vẻ: “Biết mắng người là tốt rồi.”
“Lão đại, chờ đấy, tôi đi gọi Vương Tử Hoài vào, thằng này kinh nghiệm thất tình phong phú lắm, có lẽ hai người sẽ có chung đề tài.”
Trâu Tinh Thần lại liếc lên, trước khi anh phải lên tiếng lần nữa, Triệu Thù nhanh chân cút ra ngoài.
Chu Bắc ngoái đầu nhìn: “Sao không nghe thấy tiếng lão đại gầm thét? Hay là vẫn chưa ổn?”
Triệu Thù thở dài, đi lại sau lưng Vương Tử Hoài, đặt hai tay lên hai vai cậu ta: “Tử Hoài huynh, năm đó lúc huynh thất tình, làm thế nào mà hết được?”
Vương Tử Hoài chẳng hề nghĩ ngợi: “Thực xin lỗi Triệu huynh, ta không phải phiền muộn vì chuyện này. Bởi vì ta luôn là người đá người khác.”
“Đâu giống người nào đó thầm mến nữ thần bảy, tám năm, nói một cuộc điện thoại thôi cũng căng thẳng tới mức lắp bắp.”
Triệu Thù bóp cổ Vương Tử Hoài, ấn đầu cậu ta xuống bàn phím: “Cái thằng ngu nhất công ty này, muốn tạo phản rồi phải không?”
Đinh Đông Xuân ngồi bên nói chêm vào: “Vấn đề này của lão đại quả là khó giải quyết. Bởi vì không phải ai đá ai mà là chú rể lẫn cô dâu cùng đào hôn, đúng là chuyện có một không hai.”
Mễ Việt mở điện thoại, ghi vào note: “Đề tài này được đấy, tôi phải đưa vào trong tiểu thuyết của mình mới được. Có lẽ tình tiết trong game cũng có thể thêm một tình huống như thế.”
Chu Bắc đứng dậy khỏi ghế: “Lão đại không phải là người mới gặp chút khó khăn đã không gượng dậy nổi như vậy, đợi hai hôm chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Vương Tử Hoài: “Cái đồ đàn ông chưa biết mùi yêu đương nhà ông thì sao hiểu được. Tự cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Năm đó Đường Tăng đi lấy kinh, vượt chín chín tám mươi mốt ải đều được con khỉ giúp. Thực ra ải khó nhất là ải tình ở Nữ nhi quốc thì là chính ông ấy tự vượt.”
Đinh Đông Xuân hắng giọng: “Nhỏ nhẹ hỏi thánh tăng, nhi nữ có đẹp không ơ… có đẹp không…”
*Lời bài “Tình nhi nữ” trong Tây du ký:
Triệu Thù đá anh ta một đá: “Đinh lão đầu, chăm đi karaoke luyện tập nhiều vào rồi hẵng hát.”
Lập trình viên Đinh Đông Xuân mới tốt nghiệp năm ngoái trẻ nhất công ty: “Ông mới là lão, cả nhà ông toàn là cụ lão. Chu Bắc, lại đây nhận xét xem, vừa rồi tôi hát có hay không?”
“Đúng rồi, Chu Bắc, cái váy hôm nay ông mặc được đấy, thanh thoát, tôn da, nhất định viết code sẽ không bị bug. Cho nên, vừa rồi tôi hát có hay không?”
Chu Bắc mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng đang định mở miệng thì cửa văn phòng mở.
Mọi người đồng loạt đình chỉ trò đùa ồn ào.
Trâu Tinh Thần một tay ôm laptop, đi về phía phòng họp, giọng vẫn khàn khàn như thế, không nghe ra được tâm trạng thế nào: “Họp.”
Rồi quay qua bảo Triệu Thù: “Gọi Trịnh Kỳ Lân về cho tôi.”
Trịnh Kỳ Lân là một nghệ sĩ vẽ tranh minh họa hàng đầu, là giám đốc nghệ thuật chân chính của công ty khoa kỹ Tinh Thần. Bỏ công ty đi tìm vợ, không biết đã tìm được đến đâu rồi.
*Nhân vật Trịnh Kỳ Lân đã được nhắc đến ở Chương 6
Triệu Thù: “Rõ, thưa lão đại!”
Anh ta chần chừ một chút rồi hỏi: “Này, thiết kế giao diện app đọc tiểu thuyết làm xong rồi đấy, người ta gửi qua cho chúng ta rồi, anh muốn xem thử không?”
Anh ta không dám nhắc tới tên Ori hay Tô Mạch trước mặt Trâu Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần đứng trước bàn phòng họp: “Việc này về sau không cần thông qua tôi, ông toàn quyền xử lý đi.”
Triệu Thù nhìn Trâu Tinh Thần đầy chờ mong.
Trâu Tinh Thần: “Nhìn cái cứt.”
Triệu Thù đòi được ăn mắng xong, rốt cuộc cũng yên tâm. Biết mắng người là tốt, dù sao cũng tốt hơn là không chịu nói gì.
Trâu Tinh Thần ngả lưng vào ghế nhìn lên trần nhà: “Bị hụt mất khoản đầu tư của ICGE, tôi bảo Chu Bắc bán cái xe kia của tôi đi rồi. Còn nữa, tháng sau chuyển văn phòng.”
Chu Bắc nói với mọi người: “Lão đại bảo chuyển tới biệt thự làm việc. Giám đốc tài chính tôi đây cho rằng: làm vậy là rất tốt.” Có thể tiết kiệm được một khoản to.
Cái biệt thự này được Trâu Tinh Thần thừa kế từ cha ruột. Đã nhiều năm không có người ở.
Lúc tan làm, Tô Mạch gặp phải Cố Bắc Đồ.
Trông có vẻ như anh ta cố ý đứng dưới sảnh chờ cô, vừa thấy cô là liền đi tới.
Anh ta mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, tay xách laptop: “Tiểu Mạch.”
Tô Mạch chẳng ngừng chân lấy một chút, vẫn tiếp tục đi ra cửa. Hôm nay cô phải về nhà đóng gói đồ đạc để chuyển sang ở chỗ Lâm Tiểu Linh.
Cố Bắc Đồ đi theo: “Anh thắng hắn.”
Tô Mạch dừng lại nhưng không quay đầu lại: “Anh không thắng được anh ấy.”
Cố Bắc Đồ đi vòng lên trước, kiêu ngạo ra mặt: “Khoản đầu tư của ICGE, anh giành được rồi.”
Tô Mạch nhìn anh ta một cái: “Anh biết tại sao không?”
Cố Bắc Đồ nhíu mày: “Còn vì sao được nữa? Đương nhiên là vì thực lực và triển vọng của công ty game bọn anh đáng giá để đầu tư hơn.”
Tô Mạch cười một tiếng: “Bởi vì, căn bản hôm đó anh ấy không tới.”
Sự kiêu ngạo trong đôi mắt Cố Bắc Đồ tắt dần nhưng vẫn không chịu nhận thua: “Cho dù hắn tới cũng chưa chắc đã giành được đầu tư.”
Tô Mạch: “Không đời nào.”
Anh ấy chẳng có gì không thắng được.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Đồ: “Về sau đừng tới làm phiền tôi nữa. Tôi rất ghét anh, chẳng lẽ anh không nhận ra à?”
Cố Bắc Đồ: “Nghe nói hôm lễ đính hôn, hai người đều không tới.”
Tô Mạch: “Liên quan gì anh? Anh và đám người Tiền Viện, tôi mong rằng các người tránh tôi thật xa ra.”
Nói xong, cô đẩy cửa bỏ đi.
Bóng lưng dứt khoát.
Tô Mạch về nhà, tới dưới tầng ngẩng đầu nhìn lên thoáng thấy căn hộ cũ của anh sáng đèn.
Tựa như kẻ gặp sóng gió, lạc đường trên biển khơi đã lâu bỗng nhìn thấy hải đăng.
Cô bất chấp chạy vào trong tòa nhà, chê thang máy chậm nên leo cầu thang bộ thoát hiểm lên tầng hai.
Mỗi một bước leo lên, vui mừng và áy náy trong lòng lại nhiều thêm một chút.
Cô đứng trước cửa nhà anh, giơ tay nhưng mãi không ấn chuông cửa.
Cô không có mặt mũi nào.
Tô Mạch đứng sững trước cửa nhà anh tròn mười lăm phút.
Danh sách chương