Tô Mạch trở về phòng thuê thì nghe thấy tiếng Lâm Tiểu Linh khóc trong phòng.
Cô gõ cửa: “Tiểu Linh, em không sao chứ?”
Lâm Tiểu Linh đỏ hoe mắt ra mở cửa.
Tô Mạch: “Làm sao vậy?”
Lâm Tiểu Linh ôm cánh tay Tô Mạch kéo cô vào trong phòng: “Mạch tỷ, em gặp phiền phức to rồi.”
Tô Mạch rút khăn giấy đưa cho cô nàng: “Không phải sắp đi đăng ký kết hôn với bạn trai, chuẩn bị mua nhà rồi sao, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Tiểu Linh lau nước mắt: “Không phải chuyện tình cảm, là trong công việc. Trong khi làm quảng cáo cho khách hàng, em không cẩn thận dùng một tấm ảnh chưa mua bản quyền để làm nền.”
Tô Mạch hơi bực: “Em bị ấm đầu đấy à? Làm thiết kế mà sao ý thức về bản quyền lại yếu kém như thế!”
Tuy cô không còn là cấp trên của Lâm Tiểu Linh nhưng với một nhà thiết kế mà nói, dùng hình ảnh chưa mua bản quyền cho quảng cáo thương mại thì chẳng khác gì thằng ăn trộm.
Là vấn đề về đạo đức, cũng là vấn đề về nguyên tắc và pháp luật.
Lâm Tiểu Linh vừa mở máy tính vừa giải thích: “Mạch tỷ, không phải em cố ý dùng hình ảnh chưa mua bản quyền, chẳng qua em không may dùng lộn giữa hai tấm ảnh cực kỳ tương tự nhau thôi.”
Tô Mạch mở hai tấm ảnh ra xem thử. Hai tấm ảnh giống nhau tới tám phần, đều chụp cảnh của trường trung học, sân thể dục và nắng. Điểm khác biệt là, tấm đầu tiên, ở góc dưới cùng bên trái có người, còn tấm kia thì không có.
Tấm không có người thì tác giả đã cấp quyền sử dụng công cộng, dùng cho thương mại không thành vấn đề. Tấm có người thì vẫn thuộc quyền tác giả.
Tô Mạch hỏi: “Em đã liên hệ với tác giả chưa?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu, mở một diễn đàn địa phương lên: “Em đã gửi tin nhắn riêng trong diễn đàn cho người ta rồi nhưng chưa được hồi âm. Avatar của người này vẫn xám suốt, không online.”
Với lại bài đăng đi kèm tấm ảnh này hiển thị ngày tháng đã từ mười hai, mười ba năm trước, rất có khả năng tác giả đã không còn hoạt động trên diễn đàn này nữa.
Tô Mạch: “Quảng cáo đã tung ra chưa?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu: “Tung rồi, poster quảng cáo ngoài trời, làm nó khá phiền phức, tạm thời chưa đổi được. Muốn thay hình mới thì phải đợi ít nhất năm ngày nữa.”
Quảng cáo này được tung ra ở các trung tâm thương mại lớn và các trạm xe buýt. Tình huống tốt nhất là đối phương không phát hiện ra quảng cáo này, hoặc là thấy cũng không quan tâm, coi như không có chuyện gì.
Tình huống xấu nhất là bị đối phương truy cứu, Lâm Tiểu Linh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, đền bù cho tác giả một khoản tiền. Lỡ như chuyện bị làm to lên, ảnh hưởng tới uy tín của công ty quảng cáo thì hậu quả khôn lường.
Tô Mạch nhìn thử avatar của tác giả, như một kỳ tích, nó bỗng sáng lên.
“Nhanh lên, gửi tin nhắn riêng cho người ta xin phép sử dụng đi. Nếu đối phương không chịu cho không thì mình mua.”
Lâm Tiểu Linh lau khô nước mắt, nhanh tay gõ một xâu chữ. Lời lẽ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống lạy đối phương.
Đối phương rất lâu không trả lời, may là avatar vẫn đang sáng.
Ảnh đại diện của người này là hình một bông hướng dương vẽ tay màu vàng sáng, một sinh vật mạnh mẽ hướng về phía trước. Tên nick là “Tôi vừa đánh răng vừa hát”. Tới tám phần là một tên ngốc.
Vừa đánh răng vừa hát, trong sáng, hồn nhiên.
Nhìn chằm chằm mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.
Lâm Tiểu Linh bấm gọi voice.
Rốt cuộc đối phương cũng nghe.
Giọng nói lãnh đạm, hơi khàn: “Không cấp quyền sử dụng, cũng không bán bản quyền.”
“Lập tức nhanh chóng tháo dỡ các quảng cáo có liên quan!”
Lâm Tiểu Linh vội nói: “Nhưng thời gian không kịp, ít nhất phải năm ngày nữa.”
Đối phương có vẻ không dễ nói chuyện: “Ngày mai.” Nói xong liền kết thúc cuộc gọi voice.
Lâm Tiểu Linh quay đầu nhìn Tô Mạch: “Mạch tỷ, sao em thấy giọng người này hơi quen quen ấy.”
Ban đầu việc thiết kế giao diện app cho Khoa kỹ Tinh Thần do Lâm Tiểu Linh phụ trách, từng bị người nào đó bên khách hàng mắng mấy lần.
Không lấy được bản quyền sử dụng cho quảng cáo nghĩa là vi phạm bản quyền.
Lâm Tiểu Linh cúi đầu, không biết nên làm gì mới được.
Tô Mạch: “Để chị thử giúp em kéo dài thêm vài ngày. Em tranh thủ thay hình nền rồi liên hệ với bên in ấn đi.”
Nói rồi liền về phòng mình.
Lâm Tiểu Linh la lên sau lưng: “Mạch tỷ, chị có phương thức liên lạc với người đó à?”
Tô Mạch không quay đầu, cúi đầu ừ một tiếng.
Cô về phòng mình, đứng bên cửa sổ nhìn vào màn đêm.
Tôi vừa đánh răng vừa hát, hóa ra hồi thiếu niên anh là người hồn nhiên, trong sáng như vậy. Triệu Thù nói tất cả đều thay đổi sau cái chết của Chu Thấm Nhã. Nhờ mụ điên Lý Thư Tình ban tặng.
Ngày hôm sau, Tô Mạch tới công ty từ lúc năm giờ hơn.
Trời tờ mờ sáng, trong khu biệt thự rất vắng người đi đường.
Từ đằng xa, cô đã nhìn thấy hai gã đàn ông đứng trước biệt thự nhà Trâu Tinh Thần đang phết sơn đỏ viết chữ lên tường và cửa.
Viết là “kẻ giết người”.
Tô Mạch đi tới quát to ngăn họ lại: “Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy!”
Một tên tay có hình xăm hằm hè nhìn lại: “Mẹ mày, bớt xen vào chuyện của người khác đi.”
Tô Mạch tháo giày cao gót, chĩa gót giày nhọn vào hai tên kia: “Mau cút đi cho bà!”
Tên đầu trọc cười khẩy một tiếng, chẳng thèm để vào mắt.
Một người đi ngang qua nhìn thấy cảnh này liền tránh đi, đi vòng đường khác.
Tô Mạch mở cửa đi vào trong biệt thự, lúc trở ra, tay xách một con dao, đá đổ thùng sơn.
Màu đỏ loang đầy trên đất.
“Có cút không?”
Cô quát to, mắt hung dữ. Tựa một kẻ tội phạm đào tẩu không sợ trời không sợ đất.
Hai tên côn đồ chỉ nhận tiền làm việc, định viết vài chữ theo lệnh rồi đi, không tính liều mạng làm gì. Người đứng sau chỉ cho tiền đi sơn chứ đâu cho tiền đi bán mạng.
Tên có hình xăm lại khá là sĩ đời, không muốn bị nói là bị một con đàn bà cầm dao dọa cho bỏ chạy. Hắn nhặt chổi quét sơn ném vào người Tô Mạch: “Lần này tha cho mày, lần tới gặp cha mày thì liệu mà đi đường vòng.”
Để lại một câu dọa dẫm, hai gã đàn ông bỏ đi.
Tô Mạch nhặt chổi quét sơn lên quăng lại thật mạnh, nện trúng vào lưng thằng có hình xăm. Chổi sơn rơi xuống đất, nảy vài cái rồi nằm yên trong bụi cỏ cắt bằng.
Cô cầm dao trong tay, bộ đồ trắng bị nhuộm đỏ sơn, mắt cũng hồng hồng, như thể cực kỳ giận dữ.
“Nói cho Lý Thư Tình biết, còn dám tới đây sinh sự là bà chém chết!”
Giống như khoảnh khắc cô bị Lý Quảng Toàn trói trên ghế, anh đá văng cửa xuất hiện. Anh khi ấy và cô bây giờ thật giống nhau.
Người đi đường dần đông hơn. Hai gã kia rẽ vào khúc cua, không nhìn thấy nữa.
Tô Mạch nhặt thùng sơn và chổi sơn vứt vào thùng rác.
Cô vẫn còn đang cầm dao, má không biết bị dính sơn đỏ khi nào, trên người bị vệt một vệt đỏ chóe thẳng từ trên ngực xuống dưới gấu váy.
Cơn giận trong mắt cô vẫn còn chưa nguôi, sự hung dữ vẫn còn chưa cất giấu hết, trông thật giống nữ ác ma bò từ trong phim kinh dị ra.
Cô băng qua đường, đi về phía cửa biệt thự.
Suýt thì làm một bác gái đi loanh quanh tản bộ sợ mất mật. Bác gái cố lấy dũng khí rụt rè hỏi: “Cháu gái sao thế?”
Nếu không phải quanh đây có mùi sơn thì bác gái đã báo cảnh sát rồi.
Tô Mạch không trả lời. Cô cầm dao đứng trước cửa biệt thự, ngẩng đầu đọc dòng chữ.
“Kẻ giết người”, dưới chữ người còn dây ra một giọt sơn chảy xuôi theo tường xuống dưới nền đất.
Tô Mạch ngước lên nhìn cửa sổ tầng hai.
Cô chỉ nhìn thấy rèm cửa sổ hơi động.
Cô vào lại trong biệt thự, bỏ dao vào bồn rửa, cúi xuống nhìn đồ mình đang mặc.
Trên sô pha có chiếc áo khoác không biết ai quẳng ở đấy. Tô Mạch lại lấy mặc tạm để che vệt sơn đỏ.
Đang định ra ngoài thì trên đỉnh đầu bỗng đâu bay tới một chiếc áo sơ mi màu xanh lam.
Tô Mạch bắt được, ngước lên nhìn.
Người đàn ông đứng cạnh lan can tầng hai, ánh mặt đầy nặng nề: “Cái đó là của Triệu Thù, tám ngày rồi chưa giặt.”
Tô Mạch cầm áo sơ mi của Trâu Tinh Thần: “Cảm ơn.”
Nói rồi cởi chiếc áo đang mặc ra, thay bằng chiếc màu xanh này.
Cô lại soi thử trước màn hình máy tính đen sì: “Cái này em mặc đẹp quá, cho em nhé.”
Trâu Tinh Thần: “…”
Hình như anh có cúi đầu cười một cái nhưng bất đắc dĩ lại phải tỏ ra cáu kỉnh: “Thích nhặt đồ người khác mặc rồi thế cơ à?”
Cái sơ mi trắng kia của anh đã bị cô xin mất. Chính là cái lần trước anh mặc lúc đánh nhau với Lý Quảng Toàn ở Ori.
Tô Mạch: “Có hai cái để mặc luân phiên.”
Trâu Tinh Thần không tiếp tục nói.
Nói tiếp dễ kéo con người ta vào trong hồi ức.
Tô Mạch ngửa mặt lên nói: “Em ra ngoài trước đã, xin phép nghỉ hai tiếng buổi sáng.”
Người đàn ông khom người, tì tay lên lan can, cúi đầu xuống: “Được thôi, trừ lương là được.”
Tô Mạch ừ một tiếng, xách túi đi ra ngoài.
Cô bọc mình trong chiếc sơ mi xanh rộng rãi vào siêu thị mua dung môi pha sơn về tẩy sơn trên tường.
Triệu Thù cho xe vào trong ga-ra rồi đi ra: “Mẹ, lại là Lý Thư Tình làm đây mà!”
Tô Mạch vứt cho Triệu Thù một cái khăn lau: “Mau lau đi.”
Triệu Thù cầm khăn cùng lau dọn với Tô Mạch.
Tô Mạch: “Trước đây các anh cũng không báo cảnh sát à?”
Triệu Thù ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, vừa đổ dung môi vào khăn vừa đáp: “Vô ích thôi, cùng lắm là bắt được mấy tên lâu la nhốt vài ngày rồi lại thả ra. Lần tới vẫn cứ như vậy thôi. Làm lớn chuyện thì không tốt cho Thần ca. Dù sao năm đó cũng tại anh ấy nên Chu Thấm Nhã mới chết.”
Tô Mạch vứt giẻ lau xuống đất: “Đệt, thật ấm ức quá!”
Cô xắn tay áo: “Tôi phải tìm Lý Thư Tình tính sổ!”
Ức hiếp cô thì được. Ức hiếp anh ấy: không được.
Vốn tưởng Triệu Thù sẽ phản đối, không ngờ hai người lại ăn rơ với nhau hợp sức nghĩ ra một ý hay. Bọn họ tính toán tối nay sẽ tới nhà Lý Thư Tình đập vỡ cửa kính, đập xong thì chuồn luôn.
Triệu Thù cười: “Tôi vốn tưởng cô thì, cô là loại người…”
Tô Mạch thấy anh ta ngại ngùng bèn giúp nói nốt: “Đùa giỡn tình cảm của người khác, chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
Triệu Thù: “Đúng, chính là ý này đó!”
Tô Mạch: “Ha ha.”
Triệu Thù tiếp tục nói: “Thực ra cô rất nghĩa khí.”
Tô Mạch lau sạch góc sơn cuối cùng: “Anh sai rồi, tôi đây không phải là nghĩa khí.”
Triệu Thù ngẫm nghĩ vài giây, bỗng sực hiểu: “Biết rồi, là tình yêu.”
Dọn xong chỗ sơn, Tô Mạch vứt giẻ lau vào thùng rác, quay sang nói với Triệu Thù: “Áo khoác có thời gian thì nên giặt đi.”
Triệu Thù mặt đầy dấu chấm hỏi: “Gì cơ? Cô nói cái trên sô pha hả? Tôi mới mang tới hôm qua mà, đã mặc tí nào đâu.”
Tô Mạch đi lấy chiếc túi treo ở cửa biệt thự: “Sáng nay tôi xin nghỉ hai tiếng về nhà thay quần áo.”
Triệu Thù ừ một tiếng, đi vào nhà.
Lúc đóng cửa, liếc nhìn về phía Tô Mạch, suýt thì anh ta tưởng mình bị hoa mắt. Sao cô ấy lại đi nhảy chân sáo như trẻ con vậy chứ.
Áo khoác của anh ta sạch thì có liên quan gì đâu, có đáng để phấn khích vậy không?
Cô gõ cửa: “Tiểu Linh, em không sao chứ?”
Lâm Tiểu Linh đỏ hoe mắt ra mở cửa.
Tô Mạch: “Làm sao vậy?”
Lâm Tiểu Linh ôm cánh tay Tô Mạch kéo cô vào trong phòng: “Mạch tỷ, em gặp phiền phức to rồi.”
Tô Mạch rút khăn giấy đưa cho cô nàng: “Không phải sắp đi đăng ký kết hôn với bạn trai, chuẩn bị mua nhà rồi sao, xảy ra chuyện gì rồi?”
Lâm Tiểu Linh lau nước mắt: “Không phải chuyện tình cảm, là trong công việc. Trong khi làm quảng cáo cho khách hàng, em không cẩn thận dùng một tấm ảnh chưa mua bản quyền để làm nền.”
Tô Mạch hơi bực: “Em bị ấm đầu đấy à? Làm thiết kế mà sao ý thức về bản quyền lại yếu kém như thế!”
Tuy cô không còn là cấp trên của Lâm Tiểu Linh nhưng với một nhà thiết kế mà nói, dùng hình ảnh chưa mua bản quyền cho quảng cáo thương mại thì chẳng khác gì thằng ăn trộm.
Là vấn đề về đạo đức, cũng là vấn đề về nguyên tắc và pháp luật.
Lâm Tiểu Linh vừa mở máy tính vừa giải thích: “Mạch tỷ, không phải em cố ý dùng hình ảnh chưa mua bản quyền, chẳng qua em không may dùng lộn giữa hai tấm ảnh cực kỳ tương tự nhau thôi.”
Tô Mạch mở hai tấm ảnh ra xem thử. Hai tấm ảnh giống nhau tới tám phần, đều chụp cảnh của trường trung học, sân thể dục và nắng. Điểm khác biệt là, tấm đầu tiên, ở góc dưới cùng bên trái có người, còn tấm kia thì không có.
Tấm không có người thì tác giả đã cấp quyền sử dụng công cộng, dùng cho thương mại không thành vấn đề. Tấm có người thì vẫn thuộc quyền tác giả.
Tô Mạch hỏi: “Em đã liên hệ với tác giả chưa?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu, mở một diễn đàn địa phương lên: “Em đã gửi tin nhắn riêng trong diễn đàn cho người ta rồi nhưng chưa được hồi âm. Avatar của người này vẫn xám suốt, không online.”
Với lại bài đăng đi kèm tấm ảnh này hiển thị ngày tháng đã từ mười hai, mười ba năm trước, rất có khả năng tác giả đã không còn hoạt động trên diễn đàn này nữa.
Tô Mạch: “Quảng cáo đã tung ra chưa?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu: “Tung rồi, poster quảng cáo ngoài trời, làm nó khá phiền phức, tạm thời chưa đổi được. Muốn thay hình mới thì phải đợi ít nhất năm ngày nữa.”
Quảng cáo này được tung ra ở các trung tâm thương mại lớn và các trạm xe buýt. Tình huống tốt nhất là đối phương không phát hiện ra quảng cáo này, hoặc là thấy cũng không quan tâm, coi như không có chuyện gì.
Tình huống xấu nhất là bị đối phương truy cứu, Lâm Tiểu Linh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, đền bù cho tác giả một khoản tiền. Lỡ như chuyện bị làm to lên, ảnh hưởng tới uy tín của công ty quảng cáo thì hậu quả khôn lường.
Tô Mạch nhìn thử avatar của tác giả, như một kỳ tích, nó bỗng sáng lên.
“Nhanh lên, gửi tin nhắn riêng cho người ta xin phép sử dụng đi. Nếu đối phương không chịu cho không thì mình mua.”
Lâm Tiểu Linh lau khô nước mắt, nhanh tay gõ một xâu chữ. Lời lẽ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống lạy đối phương.
Đối phương rất lâu không trả lời, may là avatar vẫn đang sáng.
Ảnh đại diện của người này là hình một bông hướng dương vẽ tay màu vàng sáng, một sinh vật mạnh mẽ hướng về phía trước. Tên nick là “Tôi vừa đánh răng vừa hát”. Tới tám phần là một tên ngốc.
Vừa đánh răng vừa hát, trong sáng, hồn nhiên.
Nhìn chằm chằm mãi vẫn không thấy đối phương trả lời.
Lâm Tiểu Linh bấm gọi voice.
Rốt cuộc đối phương cũng nghe.
Giọng nói lãnh đạm, hơi khàn: “Không cấp quyền sử dụng, cũng không bán bản quyền.”
“Lập tức nhanh chóng tháo dỡ các quảng cáo có liên quan!”
Lâm Tiểu Linh vội nói: “Nhưng thời gian không kịp, ít nhất phải năm ngày nữa.”
Đối phương có vẻ không dễ nói chuyện: “Ngày mai.” Nói xong liền kết thúc cuộc gọi voice.
Lâm Tiểu Linh quay đầu nhìn Tô Mạch: “Mạch tỷ, sao em thấy giọng người này hơi quen quen ấy.”
Ban đầu việc thiết kế giao diện app cho Khoa kỹ Tinh Thần do Lâm Tiểu Linh phụ trách, từng bị người nào đó bên khách hàng mắng mấy lần.
Không lấy được bản quyền sử dụng cho quảng cáo nghĩa là vi phạm bản quyền.
Lâm Tiểu Linh cúi đầu, không biết nên làm gì mới được.
Tô Mạch: “Để chị thử giúp em kéo dài thêm vài ngày. Em tranh thủ thay hình nền rồi liên hệ với bên in ấn đi.”
Nói rồi liền về phòng mình.
Lâm Tiểu Linh la lên sau lưng: “Mạch tỷ, chị có phương thức liên lạc với người đó à?”
Tô Mạch không quay đầu, cúi đầu ừ một tiếng.
Cô về phòng mình, đứng bên cửa sổ nhìn vào màn đêm.
Tôi vừa đánh răng vừa hát, hóa ra hồi thiếu niên anh là người hồn nhiên, trong sáng như vậy. Triệu Thù nói tất cả đều thay đổi sau cái chết của Chu Thấm Nhã. Nhờ mụ điên Lý Thư Tình ban tặng.
Ngày hôm sau, Tô Mạch tới công ty từ lúc năm giờ hơn.
Trời tờ mờ sáng, trong khu biệt thự rất vắng người đi đường.
Từ đằng xa, cô đã nhìn thấy hai gã đàn ông đứng trước biệt thự nhà Trâu Tinh Thần đang phết sơn đỏ viết chữ lên tường và cửa.
Viết là “kẻ giết người”.
Tô Mạch đi tới quát to ngăn họ lại: “Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy!”
Một tên tay có hình xăm hằm hè nhìn lại: “Mẹ mày, bớt xen vào chuyện của người khác đi.”
Tô Mạch tháo giày cao gót, chĩa gót giày nhọn vào hai tên kia: “Mau cút đi cho bà!”
Tên đầu trọc cười khẩy một tiếng, chẳng thèm để vào mắt.
Một người đi ngang qua nhìn thấy cảnh này liền tránh đi, đi vòng đường khác.
Tô Mạch mở cửa đi vào trong biệt thự, lúc trở ra, tay xách một con dao, đá đổ thùng sơn.
Màu đỏ loang đầy trên đất.
“Có cút không?”
Cô quát to, mắt hung dữ. Tựa một kẻ tội phạm đào tẩu không sợ trời không sợ đất.
Hai tên côn đồ chỉ nhận tiền làm việc, định viết vài chữ theo lệnh rồi đi, không tính liều mạng làm gì. Người đứng sau chỉ cho tiền đi sơn chứ đâu cho tiền đi bán mạng.
Tên có hình xăm lại khá là sĩ đời, không muốn bị nói là bị một con đàn bà cầm dao dọa cho bỏ chạy. Hắn nhặt chổi quét sơn ném vào người Tô Mạch: “Lần này tha cho mày, lần tới gặp cha mày thì liệu mà đi đường vòng.”
Để lại một câu dọa dẫm, hai gã đàn ông bỏ đi.
Tô Mạch nhặt chổi quét sơn lên quăng lại thật mạnh, nện trúng vào lưng thằng có hình xăm. Chổi sơn rơi xuống đất, nảy vài cái rồi nằm yên trong bụi cỏ cắt bằng.
Cô cầm dao trong tay, bộ đồ trắng bị nhuộm đỏ sơn, mắt cũng hồng hồng, như thể cực kỳ giận dữ.
“Nói cho Lý Thư Tình biết, còn dám tới đây sinh sự là bà chém chết!”
Giống như khoảnh khắc cô bị Lý Quảng Toàn trói trên ghế, anh đá văng cửa xuất hiện. Anh khi ấy và cô bây giờ thật giống nhau.
Người đi đường dần đông hơn. Hai gã kia rẽ vào khúc cua, không nhìn thấy nữa.
Tô Mạch nhặt thùng sơn và chổi sơn vứt vào thùng rác.
Cô vẫn còn đang cầm dao, má không biết bị dính sơn đỏ khi nào, trên người bị vệt một vệt đỏ chóe thẳng từ trên ngực xuống dưới gấu váy.
Cơn giận trong mắt cô vẫn còn chưa nguôi, sự hung dữ vẫn còn chưa cất giấu hết, trông thật giống nữ ác ma bò từ trong phim kinh dị ra.
Cô băng qua đường, đi về phía cửa biệt thự.
Suýt thì làm một bác gái đi loanh quanh tản bộ sợ mất mật. Bác gái cố lấy dũng khí rụt rè hỏi: “Cháu gái sao thế?”
Nếu không phải quanh đây có mùi sơn thì bác gái đã báo cảnh sát rồi.
Tô Mạch không trả lời. Cô cầm dao đứng trước cửa biệt thự, ngẩng đầu đọc dòng chữ.
“Kẻ giết người”, dưới chữ người còn dây ra một giọt sơn chảy xuôi theo tường xuống dưới nền đất.
Tô Mạch ngước lên nhìn cửa sổ tầng hai.
Cô chỉ nhìn thấy rèm cửa sổ hơi động.
Cô vào lại trong biệt thự, bỏ dao vào bồn rửa, cúi xuống nhìn đồ mình đang mặc.
Trên sô pha có chiếc áo khoác không biết ai quẳng ở đấy. Tô Mạch lại lấy mặc tạm để che vệt sơn đỏ.
Đang định ra ngoài thì trên đỉnh đầu bỗng đâu bay tới một chiếc áo sơ mi màu xanh lam.
Tô Mạch bắt được, ngước lên nhìn.
Người đàn ông đứng cạnh lan can tầng hai, ánh mặt đầy nặng nề: “Cái đó là của Triệu Thù, tám ngày rồi chưa giặt.”
Tô Mạch cầm áo sơ mi của Trâu Tinh Thần: “Cảm ơn.”
Nói rồi cởi chiếc áo đang mặc ra, thay bằng chiếc màu xanh này.
Cô lại soi thử trước màn hình máy tính đen sì: “Cái này em mặc đẹp quá, cho em nhé.”
Trâu Tinh Thần: “…”
Hình như anh có cúi đầu cười một cái nhưng bất đắc dĩ lại phải tỏ ra cáu kỉnh: “Thích nhặt đồ người khác mặc rồi thế cơ à?”
Cái sơ mi trắng kia của anh đã bị cô xin mất. Chính là cái lần trước anh mặc lúc đánh nhau với Lý Quảng Toàn ở Ori.
Tô Mạch: “Có hai cái để mặc luân phiên.”
Trâu Tinh Thần không tiếp tục nói.
Nói tiếp dễ kéo con người ta vào trong hồi ức.
Tô Mạch ngửa mặt lên nói: “Em ra ngoài trước đã, xin phép nghỉ hai tiếng buổi sáng.”
Người đàn ông khom người, tì tay lên lan can, cúi đầu xuống: “Được thôi, trừ lương là được.”
Tô Mạch ừ một tiếng, xách túi đi ra ngoài.
Cô bọc mình trong chiếc sơ mi xanh rộng rãi vào siêu thị mua dung môi pha sơn về tẩy sơn trên tường.
Triệu Thù cho xe vào trong ga-ra rồi đi ra: “Mẹ, lại là Lý Thư Tình làm đây mà!”
Tô Mạch vứt cho Triệu Thù một cái khăn lau: “Mau lau đi.”
Triệu Thù cầm khăn cùng lau dọn với Tô Mạch.
Tô Mạch: “Trước đây các anh cũng không báo cảnh sát à?”
Triệu Thù ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, vừa đổ dung môi vào khăn vừa đáp: “Vô ích thôi, cùng lắm là bắt được mấy tên lâu la nhốt vài ngày rồi lại thả ra. Lần tới vẫn cứ như vậy thôi. Làm lớn chuyện thì không tốt cho Thần ca. Dù sao năm đó cũng tại anh ấy nên Chu Thấm Nhã mới chết.”
Tô Mạch vứt giẻ lau xuống đất: “Đệt, thật ấm ức quá!”
Cô xắn tay áo: “Tôi phải tìm Lý Thư Tình tính sổ!”
Ức hiếp cô thì được. Ức hiếp anh ấy: không được.
Vốn tưởng Triệu Thù sẽ phản đối, không ngờ hai người lại ăn rơ với nhau hợp sức nghĩ ra một ý hay. Bọn họ tính toán tối nay sẽ tới nhà Lý Thư Tình đập vỡ cửa kính, đập xong thì chuồn luôn.
Triệu Thù cười: “Tôi vốn tưởng cô thì, cô là loại người…”
Tô Mạch thấy anh ta ngại ngùng bèn giúp nói nốt: “Đùa giỡn tình cảm của người khác, chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
Triệu Thù: “Đúng, chính là ý này đó!”
Tô Mạch: “Ha ha.”
Triệu Thù tiếp tục nói: “Thực ra cô rất nghĩa khí.”
Tô Mạch lau sạch góc sơn cuối cùng: “Anh sai rồi, tôi đây không phải là nghĩa khí.”
Triệu Thù ngẫm nghĩ vài giây, bỗng sực hiểu: “Biết rồi, là tình yêu.”
Dọn xong chỗ sơn, Tô Mạch vứt giẻ lau vào thùng rác, quay sang nói với Triệu Thù: “Áo khoác có thời gian thì nên giặt đi.”
Triệu Thù mặt đầy dấu chấm hỏi: “Gì cơ? Cô nói cái trên sô pha hả? Tôi mới mang tới hôm qua mà, đã mặc tí nào đâu.”
Tô Mạch đi lấy chiếc túi treo ở cửa biệt thự: “Sáng nay tôi xin nghỉ hai tiếng về nhà thay quần áo.”
Triệu Thù ừ một tiếng, đi vào nhà.
Lúc đóng cửa, liếc nhìn về phía Tô Mạch, suýt thì anh ta tưởng mình bị hoa mắt. Sao cô ấy lại đi nhảy chân sáo như trẻ con vậy chứ.
Áo khoác của anh ta sạch thì có liên quan gì đâu, có đáng để phấn khích vậy không?
Danh sách chương