Chẳng mấy chốc đã tới ngày đại hội ngành nghề công nghệ thông tin.

Năm giờ chiều, toàn thể nhân viên của Khoa kỹ Tinh Thần tập trung ở công ty.

Ai nấy đều rất chỉn chu.

Cánh đàn ông mặc đồng loạt tây trang màu đen, áo sơ mi bên trong mỗi người một màu một kiểu.

Chu Bắc còn đeo thêm cặp kính râm, bị Triệu Thù giật ra vứt xuống bàn: “Đừng đeo, trông cứ y như là đầu gấu, xã hội đen.”

Trâu Tinh Thần đứng ở cửa chính, nhìn lên tầng hai rồi lại cúi xuống nhìn đồng hồ.

Tô Mạch, nữ nhân viên duy nhất của công ty, rốt cuộc cũng từ tầng trên xuống.

Hôm nay cô mặc váy dài trễ vai màu đen, tóc dài buông lơi, tai đeo đôi bông tai trân châu dáng dài. Tay mang chiếc túi Hermes Trâu Tinh Thần tặng. Trên quai túi thắt trang trí bằng chiếc khăn lụa xa xỉ Phó Vũ An tặng cô.

1j20g1t-23

c94f71a36a8632c473473b4607e98707

58bd2bfen624a6544jpgcc_350x449

Cô đi ra cửa chính, Trâu Tinh Thần lấy đôi cao gót đỏ gót nhọn để trên giá giày xuống.

Tô Mạch khoác tay Trâu Tinh Thần đi ra cổng: “Tới lúc đó người ta sẽ thấy nhà thiết kế bình thường của Khoa kỹ Tinh Thần, lương tháng năm ngàn sang trọng thời thượng đẳng cấp như thế nào, ngoại hình lại còn chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, quá tuyệt.”

Trâu Tinh Thần quay qua nhìn Tô Mạch một cái.

Cô đã trang điểm, môi cũng cùng màu đỏ tươi giống giày, tôn lên nước da trắng ngần như ngọc.

Trâu Tinh Thần: “Lát nữa em hãy tới dự với tư cách bạn gái anh, phu nhân cũng được.”

Tô Mạch phản đối: “Lúc trước là ai nói tôn trọng em là một cá thể độc lập chứ không phải là tự gắn mình với tên một người đàn ông.”

Trâu Tinh Thần: “Anh đổi ý rồi.”

Tô Mạch kề tai Trâu Tinh Thần nói nhỏ: “Có phải anh sợ một người phụ nữ đẹp như thế này sẽ bị người ta bắt mất phải không?”

Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái: “Sợ? Thần ca của em đã từng sợ gì chưa? Tìm khắp hội trường em có thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn Thần ca của em chắc.”

Ra tới chỗ xe, Trâu Tinh Thần mở cửa xe cho Tô Mạch: “Nghe nói Cố Bắc Đồ cũng nằm trong danh sách được mời. Dám nói chuyện với cậu ta một câu, em nhất định phải chết.”

Tô Mạch ngồi vào xe: “Loại bại tướng dưới tay đó không phải xưa nay anh không thèm để vào mắt sao. Hơn nữa, anh ấy chỉ muốn thắng anh thôi chứ đâu có thích em thực.”

“Anh mới là hồng nhan họa thủy, không phải em.”

Cô vừa mới nói xong đã bị tay đàn ông ngồi bên nghiêng người sang, áp vào lưng ghế.

Cô mặc váy trễ vai, bờ vai trắng như tuyết và cặp xương quai xanh mảnh mai lộ hết ra ngoài, chói sáng tới mức làm anh thấy bực bội.

Anh mút mấy hơi dưới cổ cô rồi mới buông ra.

Tô Mạch cúi xuống nhìn: “Anh làm gì thế!”

Trâu Tinh Thần cười nhếch mép: “Đánh dấu.”

Nói rồi lại hôn cô thêm mấy cái, kề tai cô thì thầm: “Tối về đừng thay đồ vội, để anh thay cho em.”

Hội Triệu Thù đã đánh xe đi khỏi khu biệt thự một đoạn dài, quay đầu lại nhìn không thấy bóng dáng giám đốc Trâu đâu.

Triệu Thù nói với Vương Tử Hoài đi ké xe ngồi ở ghế phó lái: “Ông gọi cho lão đại một cú đi, không nhanh lên là muộn mất. Lần đầu tham gia một hội nghị có tầm cỡ như vậy, đến muộn thật không hay.”

Bọn họ rõ ràng thấy giám đốc Trâu và phu nhân đã lên xe.

Vương Tử Hoài đưa điện thoại qua: “Tôi không gọi, tôi còn muốn giữ mạng, không dám gọi tới vào lúc này đâu. Muốn gọi thì ông tự gọi đi.”

Triệu Thù tiêu hóa xong câu đó, vô cùng khinh bỉ Vương Tử Hoài: “Ông xem ông kìa, đầu óc có thể trong sáng một chút được không? Giờ đã là lúc nào rồi ông còn có thể nghĩ tới chuyện đó, lão đại là người như thế sao?”

Trong gara xe ở biệt thự, Tô Mạch cản tay Trâu Tinh Thần lại: “Sờ đi đâu đấy? Anh muốn làm gì?”

Trâu Tinh Thần vừa hôn cô vừa đáp: “Em nói xem.”

Tô Mạch nghiêng đầu tránh đi: “Anh là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới đấy à? Sao anh lại phóng đãng như thế hả? Hội nghị sắp bắt đầu tới nơi rồi, anh nhanh lên đi.”

Trâu Tinh Thần thì thầm: “Em biết anh mà, phải rất lâu, không nhanh được.”

Tô Mạch đá anh một cái: “Bảo anh nhanh lái xe đi.”

“Bị muộn thật rồi.”

Trâu Tinh Thần nguội lại, khởi động xe: “Ai bảo hôm nay em đẹp như vậy.”

Tô Mạch chỉnh lại trang phục bị gã đàn ông ngồi bên làm lộn xộn, lấy gương con ra tô lại son.

Trâu Tinh Thần: “Tối này về tới nhà đừng xuống xe vội.”

Dường như anh lại mới mở thêm được một cánh cửa bước vào một thế giới mới nữa.

Trên đường đi, Tô Mạch bỗng nghĩ ra hôm nay cũng là ngày Lâm Tiểu Linh và chồng cũ ra tòa ly hôn.

Tô Mạch nhận được cuộc gọi của Lâm Tiểu Linh báo cho cô biết mọi chuyện đều rất thuận lợi, tên cặn bã kia bị đuổi ra khỏi nhà.

Sau cùng còn lo lắng dặn Tô Mạch phải chú ý an toàn, tên cặn bã đó đã biết Tô Mạch xen vào chuyện này, giúp Lâm Tiểu Linh thuê được luật sư giỏi.

Cúp điện thoại, Trâu Tinh Thần hỏi Tô Mạch: “Em thừa biết chồng cũ của Lâm Tiểu Linh chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, xen vào việc này có nguy cơ rước họa vào thân, sao vẫn cứ làm?”

Tô Mạch quay qua nhìn anh: “Đổi lại là anh thì anh có giúp không? Nếu người cần giúp là Triệu Thù, anh sẽ giúp chứ?”

Trâu Tinh Thần gật đầu.

Tô Mạch nói tiếp: “Em không muốn cô ấy bị người ta bắt nạt. Hơn nữa, anh cũng biết mà, cô ấy đã ở bên em lúc em thấy buồn nhất.”

“Vậy nên, cho dù tên cặn bã đó có tìm tới cửa, em cũng vẫn đứng về phía Lâm Tiểu Linh, cùng cô ấy đối mặt không hề do dự.”

Đèn đỏ, Trâu Tinh Thần dừng xe, xoa xoa tóc Tô Mạch: “Một cô gái tốt.”

“Còn có anh nữa mà, sao có thể để em một mình được.”

Tô Mạch gạt tay Trâu Tinh Thần khỏi đầu mình: “Kiểu tóc. Kiểu tóc. Đừng làm rối của em. Không thì lát còn làm màu thế nào được.”

Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Tốt thật.”

Tô Mạch: “Cái gì tốt thật?”

Trâu Tinh Thần: “Sau khi kinh qua vụ Tiêu Như tầm này năm ngoái vẫn còn giữ được niềm tin và lòng dũng cảm, anh thấy em như vậy thật là tốt.”

Anh nhìn vào mắt cô, trịnh trọng nói: “Anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em nữa.”

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần, thấy anh khi nói lời này thật quá đỗi dịu dàng.

Một lát sau, Tô Mạch nói: “Em thấy Lâm Tiểu Linh với Triệu Thù được đó, hay là giới thiệu cho hai người họ làm quen nhỉ?”

Trâu Tinh Thần: “Không phải Triệu Thù đang đợi nữ thần của ông ấy sao, đã đợi tám năm rồi.”

Tô Mạch: “Nữ thần của anh ấy không phải tháng trước đã kết hôn rồi sao. Ỡm ờ, làm tốn mất tám năm tuổi trẻ của người ta. Nếu mà là Tiểu Linh nhà em thì có đánh chết cũng không làm chuyện như thế.”

Xe chạy tới một khách sạn năm sao. Trước khi xuống xe, Trâu Tinh Thần kéo cao cổ váy của Tô Mạch lên.

“Em xem em mặc cái thứ gì này, lộ hết rồi.”

Tô Mạch kéo cổ váy xuống, chỉnh sửa lại đàng hoàng: “Kiểu của nó thế, váy trễ vai thì phải lộ vai mới đẹp.”

Trâu Tinh Thần lại thò tay kéo lên.

Tô Mạch từ bỏ kháng cự, lúc đi tới cửa vào hội trường, thừa lúc Trâu Tinh Thần không chú ý, lại kéo nó xuống.

Hội trường tổ chức hội nghị được bố trí rất thoải mái, ngoại trừ mấy hàng ghế ngồi ngay ngắn xếp trước sân khấu, hai bên sườn được kê một loạt sô pha. Nằm giữa hội trường là khu tự phục vụ, trên bàn dài xếp đầy các loại điểm tâm cầu kỳ, hoa quả và rượu.

Người được mời tới dự hội nghị đều là những nhân vật có tiếng tăm trong ngành công nghệ thông tin. Cánh đàn ông mặc Âu phục còn phụ nữ thì mặc váy dạ hội lộng lẫy.

Ngay đến bộ đồ của Tô Mạch cũng chỉ được coi là khiêm tốn.

Một người đàn ông cầm ly rượu tới nói chuyện với Trâu Tinh Thần.

Đối phương nhìn Tô Mạch một cái, lịch sự hỏi: “Vị đây là?”

Trâu Tinh Thần cười: “Đây là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, Tô Mạch, một nhà thiết kế rất lợi hại.”

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần. Đèn trong hội trường chiếu sáng cho tất cả mọi người nhưng không ở đâu đẹp bằng khi ở trên người anh.

Cô mỉm cười bổ sung: “Đồng thời là bạn gái của giám đốc Trâu.”

Trâu Tinh Thần được voi lại đòi tiên: “Vị hôn thê của tôi.”

Người đàn ông giơ ly rượu: “Chúc mừng nhé.”

Người ta đi rồi, Tô Mạch mới thì thầm với Trâu Tinh Thần: “Cái người đến cái nhẫn kim cương cũng không chuẩn bị lại còn không biết xấu hổ nói em là vị hôn thê của anh à?”

Trâu Tinh Thần cười.

Lại có người qua chào hỏi, vị này là giám đốc đầu tư của quỹ ICGE.

Năm ngoái Khoa kỹ Tinh Thần muốn cạnh tranh suất đầu tư của quỹ này nhưng rồi lỡ mất.

Giám đốc ICGE: “Năm ngoái tôi thấy trong danh sách xin đầu tư có Khoa kỹ Tinh Thần của các cậu, hôm họp lại không thấy các cậu tới.”

Thời điểm ấy, Trâu Tinh Thần và Tô Mạch còn đang bị giữ trong đồn công an. ICGE trao cơ hội cho Khoa kỹ Bắc Đồ.

Giám đốc ICGE: “Thật là đáng tiếc.” Bằng không, lấy thế phát triển hiện giờ của Khoa kỹ Tinh Thần, khoản đầu tư của họ có thể sẽ thu được kết quả vượt ngoài mong đợi.

Triệu Thù đi tới: “Chẳng phải Khoa kỹ Bắc Đồ đang kiếm tiền về cho các anh rồi sao.”

Giám đốc ICGE cười: “Phải phải phải.”

Công ty Khoa kỹ Bắc Đồ cũng không tồi nhưng so với Khoa kỹ Tinh Thần thì vẫn chênh khá nhiều.

Khoa kỹ Tinh Thần là chú ngựa ô đột ngột lao lên trong ngành, thành tích ấn tượng đến đáng sợ. Quanh Trâu Tinh Thần chẳng mấy chốc đã vây đầy người tới nói chuyện, tâng bốc.

Tô Mạch thấy chán, tách riêng ra qua khu tự phục vụ ăn điểm tâm.

Cô ăn thử một miếng bánh hoa quế, quay người lại thì thấy Cố Bắc Đồ.

Tô Mạch cầm ly rượu bỏ đi.

Cố Bắc Đồ gọi cô lại: “Anh chỉ nói mấy câu thôi.”

Tô Mạch dừng bước nhưng không quay đầu lại.

Cố Bắc Đồ nói: “Anh đã xem qua game của bọn em rồi, anh thừa nhận ván này anh thua.”

Tô Mạch quay đầu lại, hững hờ nhìn: “Lấy bản lĩnh ra tranh đấu một phen trên phương diện sự nghiệp thì thôi nhưng đừng chuyện gì cũng so với người ta. Tôi là một con người, không phải thứ dùng để anh chứng minh sự ưu tú của bản thân so với Trâu Tinh Thần.”

Cố Bắc Đồ nhìn Tô Mạch: “Anh từng thật lòng thích em.”

“Hồi học trung học, anh từng thật lòng thích em. Anh thừa nhận mục đích ban đầu của anh không trong sáng, đánh cược thua với người ta nên mới tiếp cận em. Tới lúc anh phát hiện bản thân đã thích em thì mẹ anh xuất hiện. Anh không biết mẹ anh làm sao mà biết được, mãi tới gần đây anh mới biết là Tiền Viện chụp ảnh gây hiểu nhầm hai ta rồi cho mẹ anh xem.”

“Lúc đó nếu anh không bỏ em, mẹ anh sẽ gọi hiệu trưởng tìm lý do buộc em thôi học.”

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn với vẻ mỉa mai: “Vậy em nên cám ơn anh phải không.”

Cố Bắc Đồ: “Nếu không phải Tiền Viện ở giữa gây khó dễ thì giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi.”

Tô Mạch cười khẩy một tiếng: “Nếu anh thực lòng thích một người lại biết cô ấy ghét anh thì anh nên tránh xa ra một chút.”

Cố Bắc Đồ nhíu mày: “Em đâu cần phải nói khó nghe như thế.”

Tô Mạch lạnh lùng nói: “Tôi mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh, lại càng sẽ không tha thứ cho hội Tiền Viện.”

Cô nói xong, quay người đi chỗ khác, định bỏ đi.

“Anh không dám mong ước xa vời sẽ được em tha thứ, sau này anh cũng sẽ không tới làm phiền em nữa.” Cố Bắc Đồ nói lời cuối, “Chúc hai người hạnh phúc.”

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn thấy người đứng giữa đám người cách cô chẳng bao xa, người đàn ông cô thích đang cầm ly rượu, quay nghiêng mặt nói chuyện với người bên cạnh.

Bao nhiêu người như vậy, cô liếc mắt một cái là có thể nhận ngay ra anh.

Thấy anh đang bận nên cô không đi qua.

Tô Mạch để ly rượu xuống, định vào nhà vệ sinh trang điểm lại.

Lúc ở ngoài hành lang, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Nghe máy, không ngờ là Lục Bảo Muội gọi.

“Có việc gì?”

Lục Bảo Muội nói trong điện thoại: “Cô đang ở hội trường đại hội ngành nghề công nghệ thông tin phải không? Tiền Viện tới tìm cô đấy, tự cô hãy chú ý một chút.”

Tô Mạch cười khẩy một tiếng: “Nhưng mà tôi đâu có sợ cô ta.”

Lục Bảo Muội: “Cố thiếu gia phát hiện ra hồi trung học, Tiền Viện sai người chụp tấm ảnh đó, hai người đã cắt đứt hẳn rồi. Giờ Tiền Viện dồn món nợ này lên đầu cô, muốn tìm cô tính sổ đấy.”

Tô Mạch đứng tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: “Được đấy, mấy người bọn cô hả?”

Lục Bảo Muội giải thích: “Tôi không xen vào. Việc làm ăn của nhà Trương Lâm Na đang ngày càng tệ, bận chuyện công ty, cũng không đi. Tôi không biết Thượng Quan Tú Lệ có đi không nhưng chắc chắn là Tiền Viện có đi.”

Tô Mạch: “Hội trường đâu đâu cũng có người, máy quay cũng có rất nhiều, Tiền Viện chắc chắn không ngu tới mức tới đây động thủ.”

Lục Bảo Muội: “Cô ấy không ngu nhưng cô ấy đã mất lý trí rồi. Cô ấy yêu Cố Bắc Đồ bao nhiêu năm qua. Mất anh ấy, cô ấy không sống nổi.”

“Tóm lại, cô cứ chú ý một chút.”

Tới tận khi hội nghị đã trôi qua quá nửa vẫn không hề thấy Tiền Viện xuất hiện.

Tô Mạch ngồi cạnh Trâu Tinh Thần, trên sân khấu, một vị tai to mặt lớn trong giới IT đang phát biểu.

Trâu Tinh Thần quay qua nhìn Tô Mạch: “Em đang nhìn gì thế?”

Tô Mạch quay lại nhìn lên sân khấu: “Không có gì.”

Trâu Tinh Thần cầm tay Tô Mạch để lên chân mình.

Một lúc sau, người dẫn chương trình nói tới thớt ngựa ô đáng chú ý nhất của năm nay, Khoa kỹ Tinh Thần, mời Trâu Tinh Thần lên phát biểu.

Trâu Tinh Thần đứng dậy, trước khi đi lên sân khấu còn nhìn lại về phía Tô Mạch, cười khẽ.

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên sân khấu. Đèn trên sân khấu sáng hơn dưới hội trường, chiếu thành một hình tròn ở chỗ người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đứng. Anh đứng giữa vòng tròn như đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, nổi bật, sáng chói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện