Vào lúc hoàng hôn, trên đường lớn gần như đã không còn ai qua lại nữa, Tiêu Địch dựa vào ưu thế địa lý mang theo máy chụp ảnh và xe đạp đi tới tòa thị chính ở khu vực lân cận để bắt đầu công tác.

Tiêu Địch ở tại thủ đô nước Đông Phương hơn nữa cách tòa thị chính không xa, mà địa điểm trao đổi của nguyên thủ quốc gia này cùng đại biểu ngoại tinh nhân lại nằm ngay tại bên trong văn phòng chính phủ kia.

Tiêu Địch vừa vào đến cửa, khu vực bên đó gần như đã bị phong tỏa, chỉ còn lại vài phóng viên yêu thích đĩa bay như cậu đứng chờ trước cửa.

Đến xế chiều mới có người từ trong đi ra, ánh đèn chiếu rọi xuống tạo ra một vệt bóng đen thật dài. Khi ngoại tinh nhân đi ra thì nhìn thấy người nọ, đột nhiên bốn phía lại trở nên yên tĩnh.

“Tui phắc! Cái này mà gọi là ngoại hình không giống người địa cầu sao?”

Trong yên lặng Tiêu Địch kinh hô ra tiếng, khiến mọi người nhìn về phía cậu, thật đúng là nói ra tiếng lòng của mọi người mà.

Ngoại tinh nhân kia thân cao gấp hai lần người địa cầu, lấy dáng người 1m7 của Tiêu Địch so sánh, ít nhất người nọ phải cao đến 3m6.

Đi ra cùng ngoại tinh nhân là một vị lãnh đạo, đến bắt chuyện với cảnh sát đi theo người nọ, cảnh sát vừa mở đường để bước lên vừa muốn lôi Tiêu Địch đi. Đột nhiên ngoại tinh nhân kia dùng giọng điệu bản địa chính cống nói một câu.

“Khoan đã, tiểu đệ đệ kia cũng không có nói bậy mà.”

Nghe thấy ngoại tinh nhân giải thích cho mình, Tiêu Địch rất hứng thú.

“Anh biết nói tiếng của chúng tôi sao, mọi người ở tinh cầu kia đều cao giống anh vậy hả?”

“Đúng vậy, chiều cao là do lực hấp dẫn quyết định, lực hấp dẫn ở tinh cầu chúng tôi chỉ bằng một phần ba ở địa cầu thôi.”

“Các anh dự định sẽ ở lại địa cầu lâu dài sao?”

“Có lẽ là vậy đi. Tiểu đệ đệ có thiệt nhiều vấn đề để hỏi a, bất quá hôm nay tôi còn có việc, nếu có cơ hội tôi sẽ mời cậu đến phi thuyền của tôi chơi, đến khi đó tôi sẽ tiếp tục giải đáp các nghi vấn của cậu ha.”

Người khổng lồ kia đi tới lấy tay sờ sờ tóc cùng hai má Tiêu Địch. Y đưa cho cậu một cái cúc áo lớn nhỏ gì đó mà mặt trên còn có một cái cái nút.

“Món đồ chơi nhỏ này tặng cho cậu.”

Sau khi người nọ xoay người rời đi, Tiêu Địch vẫn còn đứng ngốc lăng ở nơi đó, cậu không rõ tại sao y lại đưa cho mình món đồ chơi nhỏ này? Tĩnh 69422833 đã hội đàm cùng nguyên thủ của địa cầu xong, y trở lại phi thuyền với nhóm bạn của mình, vừa mới tiến vào khoang thuyền thì chung quanh đã vang lên thanh âm quen thuộc.

“Tướng quân, cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn của ngài thiếu mất một viên rồi.”

“Tôi đã đưa nó cho một tiểu đệ đệ trên địa cầu, cậu nhóc ở nơi đó thật sự rất đáng yêu nha.”

“Chuyện ngài vừa nói, tôi đây xin đính chính lại, căn cứ vào các nghiên cứu của chúng ta thì người địa cầu trong độ tuổi từ mười tám đến hai mươi hai tuổi chính là người trưởng thành rồi.”

“A! Thiên Tâm đã quên mất lời tôi nói rồi sao?”

“Ha ha, sẽ, sẽ.” (sẽ quên mất mới là lạ đó)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện