“Phắc! Nói dễ nghe thiệt á, nếu muốn ở chung cậu cũng phải nhìn xem người đó là nam hay nữ chứ. Chuyện xế chiều hôm nay có thể miễn cưỡng cho qua cũng đã là việc không dễ dàng gì rồi.”

“Cậu đây là đang phân biệt giới tính sao, Tĩnh tướng quân nhà tớ sẽ thương tâm đó nha.”

“Trước khoan hãy nói về chuyện này đã, cậu cứ đưa tớ về nhà đi, thả tớ xuống mái nhà là được rồi.”

“Còn vấn đề sống chung thì sao?”

Tĩnh thấy Tiêu Địch như vậy dường như khiến cho y có cảm giác bị bội tình bạc nghĩa.

Tiêu Địch sờ sờ mũi, trả lời qua loa.

“Chuyện này để sau rồi chúng ta lại nói tiếp.”

Cậu mới không hồ đồ đâu, tuy rằng quả thật y thuật của tinh cầu W rất cao siêu, cảm giác đau đớn không kéo dài lâu lắm, thế nhưng ký ức về quá trình đau đớn thê thảm ấy được đổi lấy bằng máu đấy.

Trong chuyện đó Tĩnh xác thật là không có kỹ xảo gì cả, ngoại trừ việc mạnh mẽ trừu sáp ra, ngay cả một chút âu yếm cũng không có.

Hiện tại cậu còn phải tập trung vào việc học, hơn nữa pháp luật của C quốc lại không thừa nhận hôn nhân đồng tính, mẹ cậu mà biết được chuyện này còn không lột da cậu mới là lạ đó. Không chỉ vậy, bây giờ đa số các gia đình ở C quốc cũng đều là con một thôi.

Yêu thích là một chuyện, nhưng sống chung với nhau lại là một chuyện khác, Tiêu Địch rất muốn cứ như vậy mà mặc kệ tất cả mọi chuyện đi.

Tĩnh nói.

“Ngày hôm nay để Thiên Tâm đưa em về đi. Hôm nào tôi lại tìm em nói tiếp chuyện này.”

Tiêu Địch ngoài cười nhưng trong không cười đáp ứng.

Thiên Tâm thả cậu xuống mái nhà, Tiêu Địch vừa mở cửa vào phòng khách thì thấy ba mẹ mình ngồi ngơ ngác trên ghế sa lon.

“Ba mẹ, đã trễ như thế này sao hai người còn chưa ngủ nữa?”

Vốn dĩ ba mẹ cậu còn đang thất thần chợt tỉnh táo lại, đột nhiên giật mình một cái. Mẹ cậu thì đang hồi tưởng lại việc dường như là bà ngồi ở đây để đợi con trai trở về hỏi chuyện gì đó.

Ba Tiêu Địch sờ sờ đầu, không nghĩ ra tại sao mình lại ngồi ở ngoài phòng khách với vợ, ông ngáp một cái rồi trở về phòng đi ngủ.

Mẹ Tiêu Địch nhìn cậu, rồi cũng đứng lên đi theo chồng mình.

“Hình như lúc nãy mẹ có chuyện gì đó muốn hỏi con, đột nhiên hiện tại lại quên mất rồi. Thôi quên đi, đã khuya lắm rồi, con cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tiêu Địch đặt đồ vật linh tinh xuống, sau đó cậu đi vào phòng ngủ của mình, nhìn thấy trên giường gọn gàng tự hỏi không biết là ai đã giúp mình dọn dẹp nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện