Lúc hai người trở về nhà, Tiết Tùng chưa về.

Diệp Nha kêu Tiết Thụ đi cất đồ, nàng vào sân phơi quần áo, xoay người ngẩng đầu, Đại Hoàng thong thả lắc lư tiến vào, đi một vòng quanh nàng, cuối cùng nằm một bên, đầu tựa trên mặt đất, đôi mất nâu nhìn chằm chằm nàng, vẫn không nhúc nhích, chỉ khi nàng giũ quần áo, nó mới có thể chớp chớp mấy cái, hai lỗ tai dựng thẳng đứng.

Diệp Nha còn có chút sợ nó, mang theo tâm lý lo lắng, lâu lâu lại nhìn nó một cái, phơi đồ xong nàng quay về phòng, thấy nó không đứng lên theo, nhẹ nhàng thở ra.

”Nương tử, ta làm cá cho nàng nha?” Tiết Thụ mang theo hai con cá lớn và một con cá nhỏ đứng dưới mái hiên, cười xem nàng.

”Chàng biết làm sao?” Diệp Nha có điểm hoài nghi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng nên chuẩn bị cơm trưa.

Tiết Thụ gật đầu liên tục, hắn rất thích ăn cá, nhưng thường thường vận khí không tốt, rất khó bắt được cá, hôm nay không biết sao lại thế này, một lần bắt được ba con!

”Vậy chàng làm đi, ta đi nấu cơm.”

Chờ nàng vét hết túi gạo, Tiết Thụ đã làm xong cả ba con cá.

Diệp Nha nhìn mấy con cá, suy nghĩ một chút, rồi quyết định lát nữa sẽ nấu hết cả ba con, sẽ để dành con cá nhỏ kia cho Tiết Bách.

”Chàng đi hái dưa chuột và đậu que đi, nhớ rửa sạch luôn.” Nàng cầm mấy con cá, đặt trên tấm thớt, vừa vung dao cắt mình cá, vừa nói với Tiết Thụ, ba món ăn, mỗi loại làm hai dĩa, chắc cũng đủ rồi.

Có thể giúp nương tử lúc bận rộn, Tiết Thụ rất vui vẻ, vô cùng cao hứng mà đi. Hái xong đậu thì lập tức chạy tới hỏi đủ không, Diệp Nha nói không đủ, hắn lại trở về hái, tới tới lui lui vài lần, cuối cùng cũng xong.

Khi Tiết Tùng trở về, chỉ thấy Diệp Nha xoay người bận việc trong phòng bếp, Tiết Thụ đứng ở cửa nhìn nàng, Đại Hoàng cũng đến, duỗi đầu lưỡi canh giữ dưới mái hiên, đầu hướng vào phòng bếp.

Mùi thơm mê người và âm thanh va chạm khi nấu ăn đồng thời truyền đến, hắn kìm lòng không đậu hít sâu một hơi, lo lắng trong lòng dần dần bị biến mất. Từ sau khi nương mất, trừ bỏ ở nhà nhị thúc ăn cơm vài lần, hắn đã mười mấy năm không nghe thấy hương thơm như thế này.

”Đệ muội, sớm như vậy đã làm cơm? Nhị thúc bọn họ phỏng chừng một lát nữa mới đến.” Hắn đi tới cửa, vỗ bả vai Tiết Thụ, nhìn nồi cá kho nói.

Diệp Nha đảo ba con cá một lần rồi đậy nắp nồi lại: “Muội biết, nhưng mà kho cá này hơi lâu, muội chuẩn bị món này trước, món khác chờ họ gần đến mới làm.” Nàng lau tay vào tạp dề, ngẩng đầu nhìn Tiết Tùng: “Huynh mua đất được chưa?”

Tiết Tùng lập tức chú ý tới, vành mắt của nàng có chút hồng, rõ ràng là đã khóc!

Hắn cố nén không quay đầu nhìn Tiết Thụ, sắc mặt bình tĩnh đi vào: “Ta mua được rồi, ngay tại bờ sông, ngày mai ta và Nhị đệ sẽ đến đó làm cỏ.” Chỉ đi giắt một chút, tại sao lại khóc, chẳng lẽ nhị đệ lại bắt nạt nàng? Nghe hắn nói ngày mai sẽ khai hoang, Diệp Nha rất lo lắng: “Đại ca, thương thế của huynh còn chưa tốt lắm, việc đồng ánh giao cho muội với A Thụ đi. Ba mẫu đất, chỉ cần hai chúng ta là được rồi.” Nàng sáu tuổi bắt đầu làm việc, nhổ cỏ trồng trọt cũng rất quen tay, nếu không phải bị bán đến Tôn phủ, phỏng chừng cả đời sẽ sống cùng với hoa mầu.

”Không cần, vết thương của ta không sao, việc đồng áng không cần muội nhúng tay, muội giúp đỡ việc trong nhà là được.” Tiết Tùng lập tức trả lời, bọn họ không thể cho nàng cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp), nhưng cũng không cần bắt nàng làm lụng vất vả việc đồng áng, nàng vừa thấy liền biết chưa từng làm qua việc nhà nông, dáng người mảnh khảnh trắng bóc, hắn không muốn nàng bị phơi nắng giống những phụ nữ nhà nông bình thường.

Không cho Diệp Nha có cơ hội phản bác, hắn đi đến cửa sau, kêu Tiết Thụ đi cùng: “Đệ muội, muội tiếp tục nấu ăn đi, ta có chút chuyện muốn nói với nhị đệ.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Sắc mặt của hắn có chút lạnh lùng, tuy nói cũng không khác bình thường, nhưng Diệp Nha vẫn nhận thấy được hắn hình như có chút không vui, là do nàng nói sai cái gì sao? Nàng cúi đầu, nhìn Tiết Thụ chầm chậm bước qua bên người nàng, cuối cùng nhỏ giọng nói thầm đi sân sau, chỉ có Đại Hoàng còn nằm dưới dưới mái hiên cùng nàng. Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật nàng không hiểu ba huynh đệ Tiết gia, trong mắt bọn họ, nàng chỉ là người ngoài sao?

Trầm mặc một lát, nàng lấp tức phấn chấn lên, chuyện trọng yếu nhất hôm nay là chiêu đãi cả nhà nhị thúc, còn những chuyện khác, để sau hẵng nói, cùng lắm thì cái gì cũng nghe theo Tiết Tùng, không bao giờ tự chủ trương nữa. Hắn kêu nàng đi nấu cơm nàng liền nấu cơm, hắn không cho nàng làm ruộng nàng sẽ không đi...

Bên kia Tiết Tùng gọi Tiết Thụ vào dưới tàng cây, mặt lạnh giáo huấn: “Có phải đệ lại bắt nạt nàng hay không?”

”Đệ không có...” Tiết Thụ trong lòng có quỷ, không dám nhìn thẳng hắn, quay đầu nhìn chuồng gà bên hàng rào, đếm một con lại một con. Vừa đếm tới năm, chợt nghe đại ca hình như cố nén tức giận hỏi hắn: “Đệ không khi dễ nàng, tại sao nàng lại khóc? Đừng hòng nói dối ta, ta biết nàng đã khóc!”

Tiết Thụ bĩu môi, đại ca vẫn lợi hại như vậy, trước đây hắn trộm đồ ăn trong nhà nhị thúc, rõ ràng đã lau miệng sạch sẽ, nhưng sau cùng vẫn bị đại ca nhìn ra, mang hắn tới trước nhà nhị thúc, trước mặt nhị thẩm hung hăng đánh hắn một trận, đến nay hắn đều nhớ rõ ngày đó mông đau đến nở hoa.

Nghĩ đến hậu quả nói dối, hắn cảm thấy mông lại đau, vụng trộm nhìn đại ca, liền chống lại một khuôn mặt lạnh như băng. Hắn hoảng sợ, vội nhỏ giọng giải thích nói: “Không phải đệ, người đầu tiên bắt nạt nương tử là Liễu quả phụ kia, đệ bơi tới trước mặt nương tử, chợt nghe nàng ta nói liên miên cái gì đó, còn chặn đường không cho nương tử đi, đệ liền hắt nước nàng ta...”

Liễu quả phụ?

Tiết Tùng nhíu mày, cắt đứt lời nói vô nghĩa của hắn: “Vậy đệ nghe thấy nàng nói gì không?”

Tiết Thụ nhức đầu, cẩn thận hồi tưởng tỉ mỉ, nhớ rõ cái gì đều kể hết với Tiết Tùng, trước sau có chút không liền mạch, nhưng Tiết Tùng nghe hiểu được, Liễu quả phụ nói Diệp Nha đi ra từ kỹ viện!

Người đàn bà lắm miệng kia, nếu nàng ta là nam nhân, bây giờ hắn lập tức sẽ đi đập nát miệng của nàng!

Hắn rất nhanh nắm chặt nắm tay, thật lâu sau mới bình phục cơn tức giận trong lòng, nhìn xem ngốc nhị đệ vẫn như cũ không dám ngẩng đầu, nhớ tới lời nói của hắn vừa rồi, lại hỏi: “Vậy đệ tại sao lại khi dễ nàng? Chẳng lẽ đệ tin lời nói của Liễu quả phụ nên mắng nàng?” Chuyện như thế này không phải chưa từng có, lần đó Liễu quả phụ bị vợ của Lý Kim tát vào mặt, nàng không biết làm gì, liền cố ý xúi giục nhị đệ nói chút lời khó nghe, cũng may bị tam đệ phát hiện đúng lúc, mới không chọc tới vợ của Lý Kim.

”Đệ không có mắng nương tử!” Tiết Thụ bị oan uổng, lập tức ngẩng đầu quát, vô cùng tức giận.

Tiết Tùng hoảng sợ, “Đệ ồn ào cái gì! Đệ không mắng nàng, vậy đệ đã làm gì?” Lo lắng nhìn về phía cửa sau, sợ bị Diệp Nha nghe thấy.

Tiết Thụ lập tức ủ rũ xuống, “Nương tử sợ Đại Hoàng, kêu đệ đuổi nó đi, đệ không đuổi, còn lấy tay sờ ngực nàng, vì thế nàng đã khóc...” Nói cho cùng, quả thực nương tử vẫn là bị hắn chọc khóc.

Đại Hoàng dọa người, nàng sợ hãi, tay sờ ngực...

Tiết Tùng rất nhanh đã đoán được đại khái, dùng sức đá Tiết Thụ một cước: “Ta không phải đã nói chỉ cần nàng không muốn, thì không cho phép đệ chạm vào nàng sao? Có phải đệ đã ép buộc nên nên nàng mới không vui hay không?” Nàng vốn đã chịu ủy khuất vì lời nói của Liễu quả phụ, thế mà hắn còn làm ra những hành động lỗ mãng như vậy, nàng có thể buồn hay sao?

Tiết Thụ không trốn, chỉ là có chút ủy khuất: “Nơi đó của nương tử mềm mại, đệ rất thích sờ, không tin huynh cứ thử xem, sờ vào rồi, sau này nhất định sẽ muốn sờ nữa!” Hắn thích ăn cá, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều muốn ăn, nhưng nương tử thì không giống vậy, chỉ hưởng qua một lần, hắn liền nhớ kỹ tư vị cực kỳ sung sướng đó, hơn nữa nương tử lại không giống cá, khó bắt như vậy, nàng lắc lư ngay trước mắt hắn, đại ca có biết hắn nhẫn nhịn vất vả lắm không?

Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Tiết Thụ chạy đến trước cái bóng Tiết Tùng, oán hận giẫm lên đầu cái bóng của hắn: “Huynh chỉ biết đánh ta! Hừ, chờ huyni cưới vợ, đệ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào huynh, nếu huynh vụng trộm sờ nương tử của mình, ta cũng sẽ đánh huynh cho xem!” Nói xong, dường như sợ Tiết Tùng đánh hắn, chạy nhanh như chớp, tất nhiên cũng sẽ không nhìn thấy, đại ca hắn…đỏ mặt.

Diệp Nha đang cắt đậu, thấy Tiết Thụ vội vội vàng vàng chạy vào, vừa định hỏi hắn chạy cái gì, chợt nghe hắn quay ra sân trước la lớn “Nhị thúc“.

Nàng lập tức sợ run một cái, vội vàng bỏ công việc, cởi tạp dề, sửa sang lại quần áo, đi ra nghênh đón.

Tiết Sơn Lương và vợ của ông ấy, Lâm thị sóng vai đi ở phía trước, đều mặc quần áo vải thô, thoạt nhìn mới bốn mươi tuổi. Người trước thân hình cao lớn, màu da ngăm đen, lưng có chút khòm, nhìn thấy Diệp Nha, hắn thả chậm cước bộ một chút, lập tức tỏ ra thân thiết cười cười với nàng, Diệp Nha vội kêu nhị thúc, sau đó nhìn về phía Lâm thị.

Lâm thị trên đầu bọc khăn vải xám, búi tóc sơ cẩn thận tỉ mỉ, cả người có vẻ vô cùng chỉnh tề. Bà có chút gầy, xương gò má hơi cao, nhưng trừ bỏ nhìn nghiêm khắc chút, thì vẫn còn đẹp lắm, chỉ có làn da trắng nõn do hàng năm lao ngoài đồng trở nên thô ráp hơi ngâm.

Sau khi Lâm thị vào cửa liền nhanh chóng nhìn lướt qua góc sân, thấy mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng, khóe miệng căng thẳng mới nới lỏng chút, mà khi bà nhìn thấy cháu dâu mặc dù một thân vải thô, nhưng cũng khó nen tư sắc, trong mắt liền hiện lên một vẻ nghiêm nghị, đối với sự bắt chuyện của Diệp Nha, cũng chỉ hừ một tiếng trả lời.

Diệp Nha đối với thái độ của bà đã chuẩn bị tâm lý, dù sao Tiết Thụ nói bậy về bà ấy rất nhiều, nàng chỉ lúng túng đỏ mặt, cũng không có lộ ra sự sợ hãi không vui.

Tiết Sơn Lương biết vợ của mình là đức hạnh gì, ho khan một tiếng, xoay người, nói với đôi tỷ đệ phía sau: “Đây là là nhị tẩu của các con, còn không mau thưa một tiếng!”

”Nhị tẩu!” Gần như đồng thời, hai giọng nói, một mềm nhẹ một thanh thúy truyền đến tai Diệp Nha.

Nàng “Ồ” một tiếng, đến lúc thấy rõ bộ dạng hai đứa trẻ này, khóe miệng không khỏi mang theo ý cười.

Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi bên trái hẳn chính là Xuân Hạnh, gương mặt trắng noãn như trứng gà, mũi cao thanh tú, đôi mắt đào hoa như nước trong veo, cứ như vậy mang theo ý tò mò hiền lành nhìn nàng. Trên người nàng, Diệp Nha thấy được tất cả ưu điểm vẻ ngoài của dòng họ Tiết gia, thật sự là một cô nương xinh xắn, để cho người ta vừa nhìn một lần đã thấy thích.

Mà trong miệng Tiết Thụ, thằng nhóc thường thường bắt nạt Xuân Hạnh, đệ đệ Hổ Tử, kỳ thật chính là một bé trai sáu bảy tuổi, bụng nhỏ tròn vo bước ra, khuôn mặt cũng tròn tròn, mặc dù có đôi mắt đào hoa giống như tỷ tỷ, lại không có xuất chúng như vậy, nhưng cũng được coi là thật thà đáng yêu.

Hắn gọi xong mốt tiếng nhị tẩu, chớp mắt, nhìn thấy Đại Hoàng nằm trước phòng bếp, lập tức không kiên nhẫn giãy khỏi tay Xuân Hạnh, chạy nhanh tới phòng bếp, bởi vì Tiết Thụ và Diệp Nha sóng vai đứng trước cửa, động tác của hắn lại quá mức đột ngột, khiến Diệp Nha trốn tránh không kịp, bị đụng trúng một chút, may mà bên cạnh chính là cánh cửa, nàng vịn vào nó một hồi mới đứng vững lại được.

Bé trai nào cũng đều như vậy sao, đệ đệ của nàng cũng là thích chạy nhảy đụng chạm khắp nơi, Diệp Nha không để ý, cười che giấu, muốn mời ba người vào nhà.

Phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng Hổ Tử giãy dụa: “Đại ca, huynh buông ra, đệ muốn chơi với Đại Hoàng!”

Tiết Tùng trực tiếp nhấc người tới trước mặt Diệp Nha, đè nặng vai hắn: “Xin lỗi nhị tẩu của đệ trước!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đại ca, tại sao ngươi lại đỏ mặt? Có phải suy nghĩ quá nhiều hay không? Ngươi nghĩ gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện