*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.











“A Thụ, lỗ tai của đại ca  nghe được, chỉ có thể nhìn hình dáng môi của chúng ta khi phát  mới biết chúng ta   gì, ban đầu chắc chắn rất khó nhìn kịp, vì vậy chúng ta phải  chậm  chút để đại ca có thể nhìn , có phải ?” Nàng cúi đầu lại gần bên , kiên nhẫn .

Tiết Thụ động đậy trong chăn, “Ta biết, nhưng ta  phải tức giận vì điều này.”

Diệp Nha cười trộm, “Là bởi vì ta trừng mắt với chàng nên chàng  vui sao? Nhưng chàng cũng  trừng lại ta mà, A Thụ, có phải chàng  thích ta ?” Bởi vì giọng điệu làm nũng của ,  xấu hổ ban nãy của Diệp Nha dần biến mất, nàng  muốn đùa giỡn với đại nam nhân như , nhìn xem,  vẫn y như  đứa bé vậy.

“Ta thích nương tử!” Tiết Thụ lập tức ném chăn ra, xoay người liền ôm Diệp Nha vào ngực.

Diệp Nha nhìn thoáng qua cửa phòng,  nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên mặc  ôm, vươn tay vuốt thẳng nếp nhăn  xiêm y của ,  giọng : “Nếu thích ta, vậy chàng còn tức giận cái gì?”

Tiết Thụ nhìn chằm chằm đôi môi hồng căng mọng của nàng, nuốt  ngụm nước bọt: “Nương tử, đêm nay nàng cho ta tiến vào , ta   giận nữa.”   lâu  được làm,  rất muốn.

Diệp Nha trừng mắt , người này  là, ngày đó ở  núi dằn vặt nàng lâu như vậy, mới mấy ngày thôi, lại muốn nữa sao? “Nương tử, sao môi nàng đỏ vậy? Giống như  bị ai hôn.” Tiết Thụ càng xem càng thấy kỳ quái, môi nương tử bình thường chỉ hồng hồng thôi, chỉ khi nào bị  hôn hoặc lúc vừa mới ăn xong mới có thể hồng nhuận như vậy. Nhưng lúc nãy  đâu có hôn nàng, lẽ nào nương tử lén  ăn vụn đồ ăn?

Trong lòng Diệp Nha giật mình, chột dạ cúi đầu vào ngực , muốn bồi thường: “Đừng  bậy! Chàng đừng giận nữa, đêm nay  cho chàng...”

Nghe nàng  như vậy, Tiết Thụ nhất thời vui sướng, làm gì còn tâm tư suy nghĩ vì sao môi nương tử lại đỏ như vậy, bàn tay to xốc dưới nách Diệp Nha, muốn ôm người lên giường: “Nương tử, trời còn sớm, chưa tới giờ ăn đâu. Hay chúng ta ngủ trước  chút nha?”

Diệp Nha lật đật giữ chặt thành giường, nhéo   cái: “Đừng làm bậy! Xiêm y của tam đệ còn chưa may xong, chỉ còn  bên tay áo nữa thôi. Chàng  ngủ , để ta làm cho xong luôn.” Sao có thể làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt chứ!

Tiết Thụ đau đến nhe răng,  cam tâm ôm chặt người vào ngực, hôn cho  , sau đó mới lưu luyến buông tay để Diệp Nha làm việc.

--------------------------------------------------------------------

/*--Tác giả  ra suy nghĩ của mình:--*/

Độc giả: Ngươi muốn  gì?

Giai Nhân:  dám , sợ bị đánh...

Độc giả: Rốt cuộc là cái gì?

Giai Nhân: Các ngươi thử đoán xem?

Độc giả: Ngươi có tin chúng ta  lấy gạch ném ngươi !!!

Ngốc thụ:  được ném mẹ ruột! Mẹ ruột thấy ta lâu rồi  được ăn thịt,  muốn cho ta ăn thịt đó! ( Ta mới là con rể mẹ thương  nhất, nhưng chỉ sợ các ngươi  thích ta, lúc cho ta ăn thịt lúc nào bà ấy cũng phải quan sát xung quanh kỹ lưỡng!)

Lão đại: Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, nhị đệ ăn xong  lập tức đến lượt ta... (Ta phải suy nghĩ địa điểm và tư thế  chút, hai đệ đệ đều ở nhà,   có chút khó khăn!)

Lão tam: Ha ha, bởi vì muốn cho các ngươi ăn thịt nên mới lấy y phục mùa đông của ta làm bia đỡ đạn sao? Ta muốn tạo phản, đừng ai ngăn cản ta!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện