Mộ Khuynh Thành nhìn tảng đá ghi địa phận Yêu Thú Cốc trước mắt, nàng nhẹ giọng nói:

- Yêu Thú Cốc ta đã từng nghe qua. Nghe nói nơi này diện tích rất rộng lớn, muốn đi xuyên qua sẽ vô cùng khó khăn, gặp nhiều yêu thú cấp cao, vô cùng nguy hiểm. Còn nếu như muốn đi vòng, Yêu Thú Cốc diện tích lớn, sẽ mất rất nhiều thời gian.

Thiên Tà nhìn trước mắt một mảnh thung lũng rộng lớn, bên trong yêu khí bay lượn khắp nơi, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng gầm của những loài yêu thú không biết tên, hắn chậm rãi nói:

- Chúng ta đi xuyên qua thôi.

Mộ Khuynh Thành gật đầu. Nếu chọn đường vòng thì không biết bao nhiêu lâu mới đi qua được nơi này. Còn nếu xuyên qua thì chắc chắn sẽ nhanh hơn. Mặc dù có phần nguy hiểm nhưng nếu bọn họ chú ý đề phòng, cẩn thận một chút thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Mộ Khuynh Thành cùng Thiên Tà đều đã quyết định như vậy, Ngọc Nhi cùng Vi Nhi cũng không có thể nói gì khác, bốn người nhanh chóng tiến vào bên trong Yêu Thú Cốc.

Theo bốn người xâm nhập, Thiên Tà cùng ba cô gái nhanh chóng hiểu được nơi này vì sao được gọi là Yêu Thú Cốc. Nơi này Yêu Thú đi lại đầy đất. Mới đi hơn hai giờ mà đã gặp hơn hai mươi con. Điều may mắn nhất là đám yêu thú mà họ gặp được toàn là yêu thú cấp thấp, không có chút uy hiếp nào với bốn người. Chúng nhanh chóng bị Ngọc Nhi và Vi Nhi nhanh chóng giải quyết.

Sắc trời cũng nhanh chóng tối dần, mặt trăng thay thế mặt trời, dần dần hiện ra trên đỉnh núi. Thiên Tà cùng ba người quyết định tìm một chỗ qua đêm. Ban đêm có thể nói là nguy hiểm hơn ban ngày nhiều lần. Ban đêm là thời điểm cho Yêu Thú hoạt động mạnh nhất, ở một nơi nhiều Yêu thú như Yêu Thú Cốc, sự nguy hiểm không cần phải nói cũng biết.

Ở dưới một gốc cây lớn, nơi đám người Thiên Tà chọn làm nơi qua đêm, từng trận gió rít gào vù vù thổi, như muốn thổi tắt ngọn lửa nhỏ duy nhất mà bốn người đang vây quanh dùng để sưởi ấm, nướng thịt.

Mộ Khuynh Thành hai tay nhanh chóng đảo chiếc gậy nhỏ được xiên đầy thịt trên ngọn lửa, thời gian chậm rãi trôi qua, thịt nướng cũng dần dần toả mùi thơm ngát. Nàng dùng dao nhỏ nhanh chóng cắt thử miếng thịt ra vài miếng nhỏ, sau đó đưa cho Thiên Tà.

Thiên Tà cũng không khách khí, nhận lấy xiên thịt rồi bắt đầu chậm rãi thưởng thức. Đối với nhưng người như bọn họ mà nói, ăn uống cũng chỉ là thói quen mà thôi. Với tu vi bây giờ, dù có vài tháng không ăn uống cũng không có cảm giác gì không khoẻ.

Thiên Tà cắn xuống một miếng thịt, chậm rãi thưởng thức. Mộ Khuynh Thành nướng thịt kỹ năng có thể nói là không tệ, tuy không phải là những thứ ngon nhất Thiên Tà từng ăn, nhưng cũng đã là rất ngon.

Thiên Tà hướng Mộ Khuynh Thành gật đầu, ý nói đồ ăn rất ngon. Nàng cười vui vẻ sau đó cầm lấy một xiên thịt chậm rãi ăn. Có một điều mà Thiên Tà dò hỏi được từ Ngọc Nhi, đó là Mộ Khuynh Thành rất ít khi nướng thịt, cũng không mấy khi nấu ăn. Đến cả Ngọc Nhi và Vi Nhi theo nàng lâu như vậy cũng chỉ được nếm thử tay nghề của nàng một lần. Còn vì lý do gì thì Thiên Tà cũng không biết, mà chắc cũng chẳng ai biết ngoài chính bản thân Mộ Khuynh Thành. Thiên Tà cũng lười hỏi nàng, có lẽ đối với hắn lý do nàng tại sao như vậy cũng không quan trọng.

Ngay khi bốn người vừa ăn được một chút, những tiếng yêu thú gầm gừ, gào thét truyền ra, vang vọng, rung chuyển cả thung lũng.

- Chuyện gì xảy ra.

Vi Nhi hỏi. Cả bốn người cùng đứng lên nhìn về phía những tiếng yêu thú gầm gừ. Bốn người có thể phát hiện ra những tiếng gầm này cách bốn người không xa.

Mộ Khuynh Thành nhíu mày nhìn một chút. Nàng phát hiện số lượng yêu thú đột nhiên tức giận này số lượng cũng không ít, chí ít cũng phải vài trăm con.

- Xem ra có người chọc giận bọn yêu thú.

- Một đám ngu ngốc.

Thiên Tà nhẹ giọng nói. Số lượng yêu thú lớn như vậy cho dù Độ Kiếp cảnh như Mộ Khuynh Thành cũng phải vô cùng vất vả mới có thể giải quyết được. Chưa nói đến trong đám yêu thú tức giận này có con nào đẳng cấp cao hay không.

- Chúng ta tìm chỗ tránh đi trước.

Mộ Khuynh Thành đề xuất. Nàng cũng biết chúng khá khó giải quyết, vô cùng phiền toái.

- Không kịp. Chúng đến rồi.

Thiên Tà lắc đầu. Sau đó ngồi xuống, nhàn nhã ăn thịt nướng.

Mộ Khuynh Thành cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Ngọc Nhi và Vi Nhi thì cảnh giác quan sát bốn phía. Quả nhiên, ở nơi xa xa tầm mắt có vài đôi mắt đỏ ngầu trong màn đêm đang quan sát bọn họ. Hai người sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Vi Nhi nhìn Thiên Tà, nói:

- Ngươi đã biết từ trước rồi sao? Sao ngươi không nói sớm.

Thiên Tà liếc nàng một cái, cũng không nói gì mà tiếp tục ăn. Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện, nhưng cảm thấy đám yêu thú này đẳng cấp cũng không quá lớn, phù hợp cho ba cô gái rèn luyện lên cũng không cảnh báo mọi người.

- Ngươi....

Vi Nhi có chút tức điên, nàng không biết tên này lấy gan ở đâu ra, lúc này vẫn ngồi nhàn nhã ăn thịt.

- Sợ hãi, không phải chỉ là vài con yêu thú thôi sao. Ngươi giết chúng là xong.

Thiên Tà không nhanh không chậm nói.

- Ngươi... Ngươi...

Vi Nhi có chút không biết nói thế nào. Cái gì mà vài con yêu thú, dựa theo tiếng gầm gừ, nàng cũng biết số lượng chúng không ít, ít nhất nàng cũng không có khả năng xử lý toàn bộ.

- Được rồi Vi Nhi. Muội bình tĩnh đi.

Mộ Khuynh Thành cũng lên tiếng. Bây giờ nàng đã vô cùng tin tưởng, tín nhiệm Thiên Tà. Trải qua thời gian ở chung, nàng có cảm giác dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng có thể giải quyết. Hơn nữa đám yêu thú này dù đông đảo, nhưng nàng cũng có lòng tin chém giết chúng.

Thấy hai người như vậy, Ngọc Nhi và Vi Nhi cũng không thể làm gì khác. Vào giờ phút này có trách móc lẫn nhau cũng không giải quyết được vấn đề.

Một lúc sau, rừng núi càng lúc càng thêm rung chuyển dữ dội. Ngọc Nhi hướng về phía xa nhìn tới, chỉ thấy một đoàn lít nha lít nhít những đôi mắt màu đỏ.

Mấy trăm con yêu thú dồn dập hướng về phía đám người Thiên Tà mà lao tới. Loại yêu thú khí tức cuồng bạo đập vào mặt, khiến cho ba cô gái trong lòng chấn động. Nhưng cũng may mắn đám yêu thú này phần lớn là yêu thú cấp hai, cấp ba. Cá biệt có một vài con cấp bốn. Yêu thú đa số là Trúc cơ, kết đan cảnh tương tự con người, nhưng số lượng chúng khá nhiều, trong chốc lát giải quyết được cũng là một chuyện khá khó khăn.

- Yêu thú cấp thấp. Ngọc Nhi, Vi Nhi bắt đầu công việc đi thôi.

Thiên Tà liếc đám yêu thú một cái, lắc đầu nhìn Ngọc Nhi và Vi Nhi nói.

Ngọc Nhi và Vi Nhi thấy Mộ Khuynh Thành cũng gật đầu, hai nàng cắn răng vận chuyển thân pháp lao vào đám yêu thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện