Ngọc Nhi vừa rồi ở trong phòng có chút buồn chán nên mới định đi ra tìm Thiên Tà nói chuyện. Nào ngờ vừa ra thấy luôn cảnh tượng hắn đang bị một cô gái lạ lẫm hôn môi mà không có chút kháng cự nào. Nàng khá là tức giận.

- Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi để cho ngươi thoải mái mà lén lút với người ta phải không. Hừ.

- Ta có sao? Thiên Tà cười cười nhìn nàng. Vừa rồi hắn cũng không có lén lút gì.

Ngọc Nhi lúc này đã cởi bỏ áo choàng, nàng mặc một bộ đồ bó sát. Toàn bộ những đường cong trên cơ thể hiển lộ rõ ràng, vô cùng mê người. Bên trong tửu lâu đa số nam nhân đều tập trung ánh mắt vào nàng. Những tiếng thảo luận nhỏ cũng từ từ vang lên, nội dung thì không cần nói cũng biết được.

- Một cô nàng thật xinh đẹp. Các ngươi mau nhìn xem, ngực rồi mông.... Chậc chậc...

- Tiểu cô nương, tên nam nhân phụ lòng kia vừa câu dẫn cô gái khác. Cô cũng thấy đấy. Không bằng cô đi theo ta đi. Ta đảm bảo sau này chỉ có một mình cô.

- Đúng vậy, theo ta đi...

-....

Liên tiếp những tiếng bình luận dâm đãng có, khinh thường cũng có, ghen tị cũng có. Còn cả những tiếng chê trách, hạ thấp Thiên Tà....

- Cô nương, như vậy đi, chúng ta giúp cô giáo huấn, dạy bảo tên tiểu tử phụ lòng này, cô thấy sao?

Trong đám khách có vài người nhìn khá tuấn tú, đi tới bên cạnh Ngọc Nhi, nói. Ánh mắt bọn họ còn không ngừng sắc sắc mà quét dọc thân thể nàng.

Thiên Tà liếc mắt nhìn qua đám người đó, sau đó không thèm để ý tới nữa mà quay mặt nhìn ra phía cửa sổ. Đám người này cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Kết Đan kỳ, hắn thổi một hơi cũng chết chứ đừng nói đến việc giáo huấn Thiên Tà hắn.

- Các người vừa mới nói gì?

Ngọc Nhi ánh mắt loé lên một tia lạnh lẽo, nhìn đám người nói.

- Các ngươi muốn thay ta giáo huấn hắn, có thật không?

- Đúng vậy. Chúng ta đảm bảo dạy do tên tiểu tử này ngoan ngoãn trở lại. Dạy cho hắn biết cái gì gọi là vợ mình cũng là vợ bạn.... Không đúng, cho hắn biết phụ lòng kết quả.

Một người bộ dạng vô cùng bỉ ổi nhảy ra nói. Có lẽ hắn nghĩ đây là cơ hội tốt để lấy lòng mỹ nhân. Nói xong hắn lập tức xuất thủ, một chưởng vỗ về phía Thiên Tà.

- Muốn chết.

Ngọc Nhi ánh mắt lạnh lẽo, đem cánh tay của người này cầm lấy, sau đó trong nháy mắt dùng sức bẻ ngược một cái. Lập tức tiếng xương gãy vang lên cùng tiếng hét thảm của người này.

- Rắc... Rắc.... Aaaa.....

Người này lập tức ngã nhào xuống đất, cánh tay bị bẻ gãy nhô ra cả xương trắng, xuyên qua quần áo, máu tươi không ngừng trào ra.

Bốn xung quanh đám người hai mắt trừng lớn, không tin nổi chuyện xảy ra.

- Giáo huấn hắn, bằng các ngươi những loại rác rưởi như vậy. Các ngươi cũng xứng.

Ngọc Nhi lúc này khí thế đang không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng lại ở Đại Thừa cảnh.

Đại Thừa cảnh khí thế lập tức bùng phát, trong nháy mắt liên tiếp đẩy lui tất cả mọi người.

Trong cả tửu lâu này cũng không có ai tu vi so với Ngọc Nhi cao hơn, ở Đại Thừa cảnh uy áp, bọn họ sắc mặt vô cùng khó coi. Những người tu vi quá thấp còn chịu không được mà quỳ xuống.

Đám người Kết Đan cảnh kia đứng gần nhất, sắc mặt họ trắng bệch như tờ giấy, mặc dù không đến nỗi quỳ xuống nhưng hai chân cũng đã run rẩy. Trên chán mồ hôi lạnh tràn ra, từng giọt từng giọt chảy xuống.

Thực lực chênh lệch quá lớn, cả tửu lâu lặng im không một tiếng động.

- Các ngươi nói muốn giáo huấn hắn. Các ngươi biết hắn là ai sao? Các ngươi vừa rồi không phải rất khí thế kêu la sao? Sao giờ lại im lặng.

Ngọc Nhi liếc mắt nhìn cả đám người nói. Dâm uế ngôn ngữ cũng thôi đi, nhưng đám can đảm động đến Thiên Tà, điều này khiến nàng khó chịu. Thiên Tà bây giờ không chỉ là Phu quân của Mộ Khuynh Thành, hơn nữa chính bản thân nàng cũng đã thầm thương hắn. Ngọc Nhi nàng sao có thể cho phép đám sâu kiến này động chạm đến Thiên Tà.

- Không nói, vậy chết đi cho ta.

Ngọc Nhi lập tức chuẩn bị xuất thủ.

- Được rồi, Ngọc Nhi. Chúng ta đi thôi.

Im lặng nãy giờ Thiên Tà đột nhiên lên tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Hắn cũng không muốn gây chuyện ở chỗ này, dù sao nơi này cũng không có thích hợp. Vừa rồi Ngọc Nhi bộc phát khí thế, tin tưởng cũng không lâu sau sẽ có những người duy trì trật tự của Yêu Thành kéo đến. Phiền phức nối tiếp phiền phức, hắn không thích.

- Hừ.

Ngọc Nhi nhìn bóng lưng Thiên Tà một chút, sau đó nhìn đám người hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo Thiên Tà.

Thiên Tà cũng không có đi đâu xa mà là về phòng mình nghỉ ngơi. Dọc đường Ngọc Nhi không ngừng truy hỏi hắn này nọ, Thiên Tà cũng không có nói dối hay giấu diếm gì. Nàng hỏi gì thì nói đó. Cuối cùng cũng làm cho nàng hài lòng. Hai người lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ trở lại.

Thiên Tà bước vào phòng trọ. Mặc dù là phòng tốt nhất nhưng bố cục cũng không có xa hoa, nhưng khá rộng rãi, ngăn nắp và gọn gàng sạch sẽ. Trong phòng còn thoang thoảng mùi hương thơm của Ngọc Nhi, hắn thoải mái hít thật sâu một hơi. ( Có ai thắc mắc trong phòng lại có mùi thơm của Ngọc Nhi không? Đơn giản là vì đây chính là phòng của Ngọc Nhi, vừa rồi ăn xong nàng có về phòng tắm rửa.... Mà Thiên Tà cũng không có về phòng mình mà hướng thẳng về phía phòng nàng đi tới. Mộ Khuynh Thành đi dạo chưa về, mình hắn trong phòng thì chắc chắn sẽ buồn chán đến chết.

- Sắc lang, ngươi làm gì?

Ngọc Nhi vừa rồi không thể ngăn cản nổi hắn tiến vào phòng mình, giờ lại thấy hắn như vậy, nàng tức giận nói.

- Trong phòng thật thơm nha, lại giống mùi hương của Ngọc Nhi nữa chứ. Chậc chậc...

Thiên Tà cười cười nhìn nàng, vô sỉ nói.

- Ngươi.... Ngươi... Bại hoại.... Sắc lang.....

Đối với sự vô sỉ của hắn, Ngọc Nhi tức giận vô cùng, nàng dùng mọi từ mình biết để mắng hắn.

Thiên Tà cười cười không để ý đến nàng nữa mà đi tới phía giường, ý định nằm nghỉ một chút.

- Ngươi... Mau về phòng. Không cho phép chạm vào giường của ta. A....

Ngọc Nhi thấy hắn hướng về phía giường mình đi tới, nàng lập tức lao tới ngăn cản. Nhưng không cẩn thận va vào chân ghế, thân hình mất cân bằng nghiêng ngả sắp ngã.

Thiên Tà nhanh tay ôm lấy nàng, tránh cho nàng ngã xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện