- Trong sách ghi lại Xích Hỏa Vượn là một loại cực kỳ tàn bạo, huyết tinh yêu thú. Chúng thích uống máu, ăn não con mồi. Hơn nữa loại yêu thú này linh trí cực cao, vô cùng gian xảo. Một khi bị nó xác định là con mồi thì vô cùng khó thoát chết. Thực lực vào khoảng cấp bốn sơ kỳ tương đương với Hóa thần cảnh sơ kỳ.

Diệp Mộng Kỳ có một chút hoảng sợ nói.

Khặc... Khặc

Đột nhiên con Xích Hỏa Vượn cười lên một tiếng quái dị, thanh âm vô cùng khó nghe, sau đó nó lao tới phía bốn người. Trong tay cây Thương dài không chủ nào lưu tình đập xuống.

Bốn người vội vàng tránh né, Huyền Nguyệt vừa nhảy ra sau rồi lại lấy đà vọt tới, Huyền Băng Kiếm va chạm vào trường thương phát ra những âm thanh chói tai. Phương Hân và Mộng Kỳ thấy vậy cũng không chậm trễ, nhanh chóng lao vào hỗ trợ

- Huyền Nguyệt tỷ, chúng ta tới giúp.

Xích Hỏa Vượn đẩy lùi Huyền Nguyệt sau đó nó rít gào một tiếng hướng hai người kia lao đến. Trường thương xẹt qua cắt đứt mép áo của Phương Hân rồi nện xuống đất, tạo ra một cái hố sâu.

Khặc... Khặc...

Xích Hỏa Vượn lại phát ra những tiếng cười quái dị, sau đó lại tiếp tục vung vẩy trường thương hướng về phía nàng đập xuống.

Phương Hân nhanh chóng lắc mình tránh né, trường thương trượt qua đầu nàng cắt đứt vài sợi tóc. Lúc này ở bên cạnh Mộng Kỳ nhanh tay chém xuống một kiếm vào tay nó.

Xích Hỏa Vượn đau đớn kêu lên một tiếng, nó vất trường thương xuống đất, giơ quyền hướng về phía Mộng Kỳ đánh tới.

Bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, Diệp Mộng Kỳ buộc phải đưa kiếm lên chắn trước ngực.

Kengggg...

Quyền cước nhanh chóng va chạm vào thanh kiếm.

Xoẹt tt...

Mộng Kỳ đánh bay ra ngoài, bàn chân cắm xuống đất, mỗi bước lui lại tạo thành những vết chân thật sâu dưới lòng đất.

Khặc... Khặc...

Xích Hỏa Vượn lại cười quái dị vài tiếng, định tiếp tục lao đến chỗ nàng, lúc này ở phía sau nó, Huyền Nguyệt cũng bổ xuống một kiếm.

Keng...

Xích Hỏa Vượn bị chém trúng người, nhưng nó dường như mình đồng da sắt vậy, không bị tổn thương chút nào. Xích Hỏa Vượn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vung tay hướng về phía Huyền Nguyệt đánh tới. Huyền Nguyệt vội vàng tránh né, trên áo bị móng vuốt của nó cào trúng làm mất đi một mảng áo lớn.

Nó đang định lao tới phía nàng thì lúc này, phía sau lưng nó Thiên Tà xuất hiện, trong tay cầm Cục gạch huyền thoại không chút lưu tình nào nện xuống đầu nó. Xích Hỏa Vượn quay đầu lại phía Thiên Tà, đang định giơ tay lên thì mặt nó lại bị đập một cú trời giáng.

Phanh phanh phanh phanh

Những âm thanh va chạm liên tiếp vang lên. Xích Hỏa Vượn đã ngã xuống mặt đất, miệng trào ra bọt rãi, có vẻ như nó bị choáng. Thiên Tà định nện tiếp thì Phương Hân lao tới, cướp lấy Cục gạch của hắn, sau đó nàng dùng hết sức nện liên hoàn.

Phanh... Phanh... Phanh...

Sau đó không ngừng chửi bới:

- Khốn kiếp Xích Hỏa Vượn...

- Ngươi dám cắt tóc lão nương...

- Lão nương đập chết ngươi...

- Đập chết ngươi...

-...

Thiên Tà lắc lắc đầu, quay lại đỡ Mộng Kỳ cùng Huyền Nguyệt. Huyền Nguyệt thì không bị gì, chỉ là quần áo bị mất chút ít, Mộng Kỳ vừa rồi nàng bị đánh trúng lên bị thương.

Một lúc sau, có vẻ như Phương Hân đã mỏi tay, nàng dừng lại đi về phía Thiên Tà, thở hồng hộc nói:

- Công tử, Cục gạch này là gì vậy. Ta đập lâu như vậy mà không sứt mẻ gì.

- Ta cũng không biết.

Thiên Tà nói xong rồi nhìn về phía Xích Hỏa Vượn. Lúc này nó đã cực kỳ thê thảm, đầu bị nện biến hình, thụt sâu trong lòng đất. Thân thể đều bị đánh méo mó, nó đã chết không thể chết hơn được nữa. Nhớ tới lúc trước tiếng gào thét thê lương, Thiên Tà rùng mình một cái, không dám nhìn Phương Hân.

- Chúng ta tìm nơi nào nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi tiếp, dù sao Mộng Kỳ cũng bị thương rồi.

Cả ba người gật đầu, nhanh chóng đi tìm nơi có thể dừng chân. Bởi vì là khu vực yêu thú hoạt động lên bọn họ rất nhanh cũng tìm được một cái hang động, sau đó chém giết con yêu thú bên trong. Dìu dắt Mộng Kỳ vào bên trong cho nàng nghỉ ngơi, Phương Hân xung phong đi kiếm củi đốt.

Bốn người ngồi vây quanh bếp lửa, bầu không khí rất vui vẻ. Ăn uống xong xuôi, Mộng Kỳ bắt đầu tĩnh tâm khôi phục, Phương Hân không biết chạy đi đâu. Ngồi một lúc rồi Thiên Tà nháy mắt với Huyền Nguyệt rồi đi ra ngoài hang. Vài phút sau thì nàng cũng đi ra. Thiên Tà kéo nàng đến một gốc cây đại thụ trước đó không xa rồi ôm lấy nàng. Huyền Nguyệt cũng ôm chặt lấy hắn, miệng nói:

- Công tử, Nguyệt Nguyệt nhớ người lắm.

- Ngày nào cũng gặp nhớ gì mà nhớ.

- Công tử xấu, biết rõ người ta nói nhớ gì mà còn trêu chọc người ta.

Thiên Tà cười cười

- Ta thật sự không biết nha. Nguyệt Nguyệt không nói rõ thì ta làm sao biết được.

Huyền Nguyệt bàn tay di chuyển xuống cầm chặt lấy Cự Long giữa hai chân của hắn, bóp nhẹ một chút, nói:

- Người ta nhớ cái này, được chưa...

Nói xong qùy xuống trước mặt hắn, bàn tay nhỏ cởi bỏ đai lưng, sau đó cầm lấy Cự Long ra, ngậm vào trong miệng liếm mút, hàm răng trắng còn nhẹ nhàng cắn nhẹ Cự Long . Một lát sau nàng nhả ra Cự Long, đầu lưỡi di chuyển xuống dưới ngậm hai viên tinh hoàn vào miệng, bàn tay cũng cầm lấy Cự Long vuốt ve lên xuống.

Thiên Tà nhắm mắt lại hưởng thụ nàng miệng lưỡi phục vụ. Một lúc sau, Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thiên Tà, nói:

- Công tử, Nguyệt Nguyệt chịu không nổi nữa. Người mau chơi ta đi.

Thiên Tà gật đầu, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một chiếc giường. Chiếc giường này là lúc trước ở Nam Thành hắn ghé vào cửa hàng mua. Đặt vững chắc trên mặt đất, vừa quay đầu lại thì Huyền Nguyệt đẩy ngã hắn xuống giường. Quần áo của nàng không biết từ khi nào đã lột sạch, nàng cưỡi trên người hắn, nói:

- Công tử , để Nguyệt Nguyệt.

Sau đó cầm lấy Cự Long đặt trước cửa âm đ*o rồi từ từ ngồi xuống. Bởi vì d*m thủy chưa đầy đủ lên hơi khó đi vào. Thiên Tà bật người dậy, há miệng ngậm lấy núm vú của nàng liếm mút. Vài phút sau thì Huyền Nguyệt bắt đầu chuyển động.

Mà lúc này, phía sau một thân cây, một bóng người vẫn đang quan sát bọn họ. Chính là Phương Hân, vừa rồi nàng đi tắm về thì gặp ngay cảnh tượng Huyền Nguyệt đang phục vụ hắn. Nàng núp ở bên một thân cây quan sát, trong đầu nhớ tới lúc trước mình và Thiên Tà điên cuồng bên bờ hồ. Thân thể nàng nóng lên, một tay vô ý thức mà đưa lên vuốt ve ngực mình, tay còn lại vươn tới giữa hai chân, trong đầu tưởng tượng người đang cưỡi trên người hắn là mình chứ không phải Huyền Nguyệt. Càng nghĩ tới cảnh tượng như vậy, dục vọng của nàng càng mạnh hơn, tay xoa xoa ở bên ngoài quần áo không đủ giải tỏa cho nàng. Nàng vươn tay vào trong áo xoa bóp bộ ngực, tay kia cũng kéo xuống nội khố, một ngón tay cắm vào bên trong âm đ*o, rút ra cắm vào giống như lúc trước Thiên Tà làm cho mình vậy. Khoái cảm truyền đến khiến nàng toàn thân run rẩy, bên trong âm đ*o d*m thủy tràn ra.

Thiên Tà hai tay cầm chặt lấy mông của Huyền Nguyệt, không ngừng trợ giúp nàng chuyển động. Huyền Nguyệt dưới sự giúp đỡ của hắn, nàng giống như ngồi trên lò xo vậy, thân thể bay lên cao rồi rơi xuống mạnh, Cự Long to lớn thâm nhập vào hết cỡ trong âm đ*o của nàng. Huyền Nguyệt tiếng rên rỉ càng lớn càng thêm lớn hơn.

Đứng ở bên gốc cây Phương Hân lúc này cũng đã không thể chịu đựng nổi, rút tay ra khỏi quần áo, sau đó nàng cắn chặt răng đi đến bên cạnh giường. Huyền Nguyệt nhìn thấy nàng tiến đến cũng dừng động tác lại, nằm bẹp xuống ôm lấy Thiên Tà, nói:

- Phương Hân, sao muội lại tới đây.

Thiên Tà không nói gì, tiếp tục công việc, hai tay hắn lại nhấc mông Huyền Nguyệt lên rồi thả xuống, cứ tiếp tục như vậy. Hắn muốn xem Phương Hân phản ứng thế nào.

- Công tử... Đừng động... Phương Hân còn ở đây...

Huyền Nguyệt nói nhỏ. Thiên Tà không để ý đến nàng, tiếp tục động tác, mà lại càng thêm dùng sức hơn. Chỗ hai người kết hợp BẠCH... BẠCH tiếng vang không ngừng phát ra.

Phương Hân tim đập nhanh hơn, phía dưới âm đ*o d*m thủy đã ầm ầm chảy ra, nàng tiếp tục hướng về phía hai người đi tới. Huyền Nguyệt lại kêu lên:

- Phương Hân... Muội... Đừng lại đây....

Phương Hân cảm giác mình muốn điên rồi nàng đi tới bên cạnh giường, cởi bỏ quần áo của mình, nhìn Thiên Tà, nói:

- Công tử, Hân Nhi cũng muốn...

----- Báo trước chương sau cũng là Sắc -----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện