Vài ngày sau
Băng Nguyệt điện, tất cả các trưởng lão trong cung tập hợp lại cùng thảo luận về việc phát triển Băng Nguyệt cung trong tương lai. Thiên Tà cũng không nói gì mà chỉ im lặng ngồi nghe.
Đợi thảo luận xong xuôi, hắn mới hỏi:
- Ta cũng ở Băng Nguyệt cung lâu rồi, nhưng không biết phía sau núi rốt cuộc có cái gì. Tại sao lại cấm không cho người khác ra vào.
Tiết Tiên Tiên nhìn hắn, nói:
- Phía sau núi là cấm địa của Băng Nguyệt cung vì trong đó có một cây Linh Thụ, rất nhiều năm trước vùng đất đó cũng không phải là cấm địa. Nhưng không biết vì sao, Linh Thụ đột nhiên sản sinh ra Linh khí ít dần, sau đó dừng hẳn việc sản sinh này lại, Linh Thụ cũng không biết vì sao ngừng phát triển lại, có giấu hiệu chết dần chết mòn. Cung chủ đời trước không tìm hiểu được nguyên nhân lên quyết định không để cho người nào vào trong khu vực này nữa. Đồng thời cũng tuyên bố nơi đó là cấm địa của Băng Nguyệt cung, không cho phép bất kỳ đệ tử hay trưởng lão nào đi vào.
- Ta có thể vào xem xét được chứ?
- Chuyện này...
Tiết Tiên Tiên nghe Thiên Tà nói vậy nàng hơi chần chừ nhìn về phía mọi người, dù sao nàng cũng không thể một mình quyết định việc này.
- Cung chủ, đã Thiên Tà trưởng lão muốn vào thì người dẫn ngài ấy vào một chút, dù sao cũng không thiệt hại gì.
- Đúng vậy, Thiên Tà trưởng lão có công lớn với Băng Nguyệt cung, xem một chút cấm địa thì có gì khó khăn đâu.
Thấy tất cả mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, Tiết Tiên Tiên nói:
- Đã mọi người đều đồng ý, vậy chút nữa ta sẽ đưa Thiên Tà trưởng lão đi.
Sau khi rời khỏi điện, Tiết Tiên Tiên dẫn Thiên Tà đi về phía cấm địa. Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Thiên Tà nghi ngờ quay sang hỏi Tiết Tiên Tiên:
- Tiên Tiên, nơi này là cấm địa.
- Đúng vậy nha. Nhiều năm trước đây chỗ này là một khu rừng rậm, nhưng dần dần biến thành như bây giờ.
Thiên Tà không nghi ngờ không được, vì phía trước là một thung lũng, nói đúng hơn là thung lũng chết. Trên mặt đất từng viên đá lớn nhỏ lổm chổm, không có một cây cỏ gì sinh trưởng. Một thung lũng rộng lớn chỉ toàn là đất và đá.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đến gốc cây Linh Thụ.
Thiên Tà gật đầu đi theo nàng.
Đi hơn một giờ, Thiên Tà cũng đã nhìn thấy một gốc cây khổng lồ.
- Cây to vậy.
- Đây chính là Linh Thụ.
Trước mắt hắn là một thân cây cực kỳ to lớn, cao hơn hai mươi mét, độ rộng của cây cũng phải ba chục mét. Tán cây trải rộng ra xung quanh, nhưng toàn bộ lá cây rụng sạch sẽ không còn lại một cái nào. Nếu không phải còn một vài cành nhỏ còn có chút màu xanh bên ngoài, hắn đã cho rằng thân cây này đã chết. Thiên Tà quay sang hỏi một câu khiến Tiết Tiên Tiên không biết nói gì
- Cây kiểu gì lạ vậy, lá thì không có mà thân cây còn to hơn độ cao của cây nữa.
-...
- Đi, lại gần xem.
Thiên Tà và Tiết Tiên Tiên tới dưới gốc cây, hắn lẳng lặng nhìn gốc cây một lúc, sau đó nói:
- Nói chuyện đi, ta biết ngươi còn nói được.
Tiết Tiên Tiên nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn đang nói gì nữa.
Thiên Tà không để ý đến nàng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thân cây, nói:
- Mẹ kiếp, ngươi còn không chịu nói thì bản Công tử băm ngươi ra làm củi đốt.
- Chàng trai trẻ, đừng làm phiền ta tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Phía trên thân cây hiện ra một khuôn mặt khổng lồ, già nua. Âm thanh yếu ớt truyền ra từ cái miệng to lớn trên thân cây. Tiết Tiên Tiên nhìn ngây người, lẩm bẩm nói
- Cây này thành tinh từ khi nào vậy, sao trước kia chưa từng nghe ai nói tới.
Thiên Tà nhìn khuôn mặt kia, nói:
- Nói đi, tại sao lại ra nông nỗi này, loại cây như ngươi còn lâu mới hết thọ nguyên.
Linh Thụ nhìn hắn một chút, sau đó nói:
- Ngươi thật sự muốn nghe sao? Thiên Tà mỉm cười gật gật đầu.
- Bản Công tử bây giờ cũng rảnh rỗi, nói nghe một chút. Nhưng đừng nói những chuyện vớ vẩn, nói nguyên nhân ngươi biến thành như vậy là được.
- Àiii... Người trẻ tuổi bây giờ thật là... Được rồi, dù sao thì ta cũng sắp chết, tiêu hao thêm chút thọ nguyên còn lại nói chuyện với ngươi cũng được.
Thiên Tà nghe hắn nói mãi nói mãi, cuối cùng hắn chịu không nổi nữa, giơ tay lên ngắt lời Linh Thụ, nói:
- Dừng, không phải ngươi nói thọ nguyên sắp hết sao, lảm nhảm gì nhiều như vậy.
-...
- Tóm lại là ngươi ngàn năm trước bị một loại yêu thú kỳ lạ tấn công, để tiêu diệt nó ngươi đã tiêu hao hết sinh mệnh, thọ nguyên của mình. Bây giờ ngồi đây chờ chết. Không đúng phải là đứng yên chờ chết.
- Đúng vậy.
Linh Thụ thở dài.
- Ngươi cũng quá vô dụng đi, một con yêu thú thôi mà cũng phải tiêu hao hết sinh mệnh của mình để chém giết.
- Khốn kiếp, ngươi nghĩ con yêu thú đó yếu.....
Thiên Tà một câu nói này khiến Linh Thụ lại bắt đầu điên cuồng lải nhải, nước bọt văng tung toé, như mưa vậy. Lần này Thiên Tà cũng không cắt lời của nó, mà là im lặng phong tỏa thính giác của mình.
Gần một giờ sau Linh Thụ mới ngừng lại, nó thấy Thiên Tà ngồi im không nhúc nhích, một cái rễ cây nhỏ chui lên từ dưới đất, cọ nhẹ vào người Thiên Tà, nói:
- Tiểu huynh đệ, có phần nghe Linh Thụ ta giảng giải chiến tích khiến cho cậu hoảng sợ rồi. Ta đã nói mà, người trẻ tuổi cần học hỏi, nghe người lớn tuổi nói nhiều một chút....
Linh Thụ lúc này lại tiếp tục lải nhải. Ở một bên khác Tiết Tiên Tiên hai mắt đã nhíu lại, có giấu hiệu muốn ngủ gật.
Lại sau một giờ đồng hồ, Linh Thụ cũng dừng lại, nó thấy Thiên Tà vẫn ngồi yên chăm chú nghe, nó cười cười, trong lòng nghĩ người này cũng không tệ.
Tiết Tiên Tiên ở bên cạnh thấy Thiên Tà ngồi yên như vậy, ánh mắt mang theo một chút sự nghi hoặc, dù sao từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy hắn chăm chú nghe người khác nói như vậy.
- Thiên Tà.
Nàng gọi nhẹ hắn một câu, không thấy hắn trả lời, tay nhẹ nhàng đẩy một cái, Thiên Tà lập tức ngã xuống đất.
- Chuyện gì... Chuyện gì vậy...
-....
Thì ra tên này từ nãy đến giờ là đi ngủ. Tiết Tiên Tiên im lặng tuyệt đối, không để ý đến hắn nữa. Nàng quay sang hỏi Linh Thụ
- Hao hết sinh mệnh, thọ nguyên không có cách nào giúp phục hồi lại sao. Ngài phải biết là mình vô cùng quan trọng với Băng Nguyệt cung chúng ta, mặc dù phải trả giá đắt thế nào chúng ta cũng sẽ giúp đỡ ngài hồi phục.
- Tiểu cô nương, vô ích thôi. Nếu như vài ngàn năm trước thì còn có một chút hy vọng. Nhưng bây giờ...
Tiết Tiên Tiên nghe xong, vội vàng nói:
- Vậy là có cách. Dù cho có một tia hy vọng chúng ta cũng muốn thử. Không biết muốn hồi phục cần những thứ gì.
Linh Thụ nhìn nàng, thở dài
- Tiểu cô nương có biết Bách Thọ Quả không?
Tiết Tiên Tiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, loại quả này nàng còn chưa từng nghe nói qua.
- Bách Thọ Quả là loại quả tăng cao thọ nguyên, vô cùng quý hiếm. Vài ngàn năm trước cũng đã vô cùng hiếm có, năm đó Cung chủ đời trước của Băng Nguyệt cung cũng đã tìm kiếm vài trăm năm mà không tìm được. Lúc đó đã như vậy, bây giờ Bách Thọ Quả đã tuyệt chủng rồi.
Linh Thụ thở dài.
- Lão Thụ già, khẩu vị cũng lớn như vậy sao. Mở miệng là muốn Bách Thọ Quả.
Thiên Tà dụi dụi mắt, nói.
- Tiểu huynh đệ cũng biết Bách Thọ Quả. Cậu kiến thức cũng rất rộng rãi nha.
- Hừ. Bản Công tử không những kiến thức rộng rãi, mà Bách Thọ Quả bản Công tử cũng có một quả.
Nghe hắn nói vậy, Tiết Tiên Tiên ánh mắt lập tức kích động nhìn hắn.
- Tiểu huynh đệ, chuyện này đùa giỡn không vui chút nào. Nếu như cậu nói có vài loại Linh quả ngàn năm khác thì ta còn tin. Nhưng Bách Thọ Quả.... Àiiii
Linh Thụ căn bản không tin hắn có Bách Thọ Quả. Trong khi đó Tiết Tiên Tiên ánh mắt vẫn khóa chặt lấy hắn, nàng hỏi:
- Thật sự, Thiên Tà ngươi có Bách Thọ Quả?
Nàng biết hắn vô cùng thần bí, từ khi đến Băng Nguyệt cung đã tạo ra vô số kỳ tích, làm được những việc mà người khác không thể làm nổi. Mà nàng cũng biết tính cách của hắn, nếu như không có hoặc không biết hắn cũng sẽ không bao giờ nói như vậy. Quả nhiên, Thiên Tà gật đầu, nói:
- Ta có một quả năm trăm năm tuổi. Trong một lần vô tình đạt được.
- Thật, tiểu huynh đệ, ngươi nói là thật.
Thiên Tà liếc Linh Thụ một cái, khinh thường, nói:
- Bản Công tử sống bao nhiêu năm còn chưa từng lừa gạt ai. Đâu như ai đó, đối phó với một con yêu thú nho nhỏ mà thổi bùng lên không biết bao nhiêu lần.
Linh Thụ nghe hắn nói vậy, cũng không để ý, dù sao sự chú ý của hắn bây giờ là Bách Thọ Quả. Muốn để ý tới việc gì đó thì điều kiện kiên quyết là phải còn sống. Nếu không phải hắn muốn sống thêm một chút thì đã không cắt đứt toàn bộ nguồn năng lượng cung cấp cho cành cây.
- Tiểu huynh đệ, Bách Thọ Quả đó không biết có thể...
- Lão muốn, bản Công tử không cho. Bách Thọ Quả tăng năm trăm năm tuổi thọ, tại sao ta phải cho lão.
Thiên Tà cắt lời lão. Bách Thọ Quả vô cùng quý giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được, không nói đến bây giờ loại quả này đã tuyệt chủng. Năm xưa khi hắn còn tung hoành vũ trụ loại quả này cũng đã vô cùng quý hiếm. Vì một quả mà không ít môn phái lớn mạnh chém giết lẫn nhau. Bách Thọ Quả trong tay hắn cũng là do hắn tiêu diệt một đám cao thủ mới cướp đoạt được.
- Chuyện này...
Lão Linh Thụ cũng không tìm ra lý do gì để thuyết phục được hắn. Mà ở bên cạnh Tiết Tiên Tiên cũng đang vắt óc suy nghĩ. Nàng không muốn dùng và cũng không thể dùng thân phận Cung chủ đến ép buộc hắn. Cũng không thể yêu cầu hắn cống hiến cho Băng Nguyệt cung, dù sao Băng Nguyệt cung cũng đã thiếu hắn rất nhiều, trong khi hắn không nợ Băng Nguyệt cung gì cả. Một Thụ một người vắt nát óc suy nghĩ.
- Cái kia... Tiểu huynh đệ, cậu cho ta Bách Thọ Quả, ta nợ cậu một món nợ nhân tình thế nào. Không đúng là ba món nợ nhân tình, cậu thấy sao, phải biết....
Không đợi Linh Thụ nói xong, Thiên Tà đã phất phất tay
- im miệng, bản Công tử không cần nhân tình của lão già như ngươi. Với lại ngươi có phải là người đâu mà đòi có nhân tình.
Linh Thụ lại tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
- Thiên Tà chỉ cần ngươi chịu cho Bách Thọ Quả, người ta sau này tùy ý ngươi, được không.
- Ukm thế bây giờ nàng không phải vẫn luôn tùy ý ta sao.
Nghe hắn nói vậy, Tiết Tiên Tiên không nói được gì, trước giờ nàng vật luôn tùy ý hắn, mỗi lần muốn chống cự một chút đều bị hắn dùng dâm uy đe dọa, khiến cho nàng không thể không thuần phục. Nghĩ tới bản tính Sắc Lang của hắn, Tiết Tiên Tiên cắn răng nói:
- Giao ra Bách Thọ Quả, ta... Ta giới thiệu em gái mình cho ngươi.
Thiên Tà nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:
- Nàng có em gái?
- Hừ... Ta cũng còn có mẹ, em gái ở nhà. Hừ... Sắc Lang ngươi rốt cuộc có đồng ý không?
- Tốt... Ta cho nhưng vài ngày nữa nàng phải mang ta tới nhà nàng.
- Dâm ma.
Linh Thụ ở một bên nghe, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, từ khi nào nhân tình của lão quái không đáng giá như vậy rồi. Không lẽ thế giới này đã thay đổi.
---- Bởi vì cảnh về Băng Nguyệt cung này toàn là sắc, muốn chậm rãi miêu tả phải mất vài chục chương. Nên bản nhân tạm dừng việc tìm kiếm hàng mới trong Băng Nguyệt cung ở đây. Chuyển cảnh qua chị em, mẹ, dì nhà Tiết Tiên Tiên. Thế nhưng các vị yên tâm, sớm muộn gì cũng ăn sạch Băng Nguyệt cung. Lần này về nhà mẹ Tiết Tiên Tiên cũng thu luôn vài người trong nhà nhé. ----
---- Đọc xong nhớ để lại bình luận góp ý ----
ĐinhChiểu
Băng Nguyệt điện, tất cả các trưởng lão trong cung tập hợp lại cùng thảo luận về việc phát triển Băng Nguyệt cung trong tương lai. Thiên Tà cũng không nói gì mà chỉ im lặng ngồi nghe.
Đợi thảo luận xong xuôi, hắn mới hỏi:
- Ta cũng ở Băng Nguyệt cung lâu rồi, nhưng không biết phía sau núi rốt cuộc có cái gì. Tại sao lại cấm không cho người khác ra vào.
Tiết Tiên Tiên nhìn hắn, nói:
- Phía sau núi là cấm địa của Băng Nguyệt cung vì trong đó có một cây Linh Thụ, rất nhiều năm trước vùng đất đó cũng không phải là cấm địa. Nhưng không biết vì sao, Linh Thụ đột nhiên sản sinh ra Linh khí ít dần, sau đó dừng hẳn việc sản sinh này lại, Linh Thụ cũng không biết vì sao ngừng phát triển lại, có giấu hiệu chết dần chết mòn. Cung chủ đời trước không tìm hiểu được nguyên nhân lên quyết định không để cho người nào vào trong khu vực này nữa. Đồng thời cũng tuyên bố nơi đó là cấm địa của Băng Nguyệt cung, không cho phép bất kỳ đệ tử hay trưởng lão nào đi vào.
- Ta có thể vào xem xét được chứ?
- Chuyện này...
Tiết Tiên Tiên nghe Thiên Tà nói vậy nàng hơi chần chừ nhìn về phía mọi người, dù sao nàng cũng không thể một mình quyết định việc này.
- Cung chủ, đã Thiên Tà trưởng lão muốn vào thì người dẫn ngài ấy vào một chút, dù sao cũng không thiệt hại gì.
- Đúng vậy, Thiên Tà trưởng lão có công lớn với Băng Nguyệt cung, xem một chút cấm địa thì có gì khó khăn đâu.
Thấy tất cả mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, Tiết Tiên Tiên nói:
- Đã mọi người đều đồng ý, vậy chút nữa ta sẽ đưa Thiên Tà trưởng lão đi.
Sau khi rời khỏi điện, Tiết Tiên Tiên dẫn Thiên Tà đi về phía cấm địa. Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Thiên Tà nghi ngờ quay sang hỏi Tiết Tiên Tiên:
- Tiên Tiên, nơi này là cấm địa.
- Đúng vậy nha. Nhiều năm trước đây chỗ này là một khu rừng rậm, nhưng dần dần biến thành như bây giờ.
Thiên Tà không nghi ngờ không được, vì phía trước là một thung lũng, nói đúng hơn là thung lũng chết. Trên mặt đất từng viên đá lớn nhỏ lổm chổm, không có một cây cỏ gì sinh trưởng. Một thung lũng rộng lớn chỉ toàn là đất và đá.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đến gốc cây Linh Thụ.
Thiên Tà gật đầu đi theo nàng.
Đi hơn một giờ, Thiên Tà cũng đã nhìn thấy một gốc cây khổng lồ.
- Cây to vậy.
- Đây chính là Linh Thụ.
Trước mắt hắn là một thân cây cực kỳ to lớn, cao hơn hai mươi mét, độ rộng của cây cũng phải ba chục mét. Tán cây trải rộng ra xung quanh, nhưng toàn bộ lá cây rụng sạch sẽ không còn lại một cái nào. Nếu không phải còn một vài cành nhỏ còn có chút màu xanh bên ngoài, hắn đã cho rằng thân cây này đã chết. Thiên Tà quay sang hỏi một câu khiến Tiết Tiên Tiên không biết nói gì
- Cây kiểu gì lạ vậy, lá thì không có mà thân cây còn to hơn độ cao của cây nữa.
-...
- Đi, lại gần xem.
Thiên Tà và Tiết Tiên Tiên tới dưới gốc cây, hắn lẳng lặng nhìn gốc cây một lúc, sau đó nói:
- Nói chuyện đi, ta biết ngươi còn nói được.
Tiết Tiên Tiên nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn đang nói gì nữa.
Thiên Tà không để ý đến nàng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thân cây, nói:
- Mẹ kiếp, ngươi còn không chịu nói thì bản Công tử băm ngươi ra làm củi đốt.
- Chàng trai trẻ, đừng làm phiền ta tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Phía trên thân cây hiện ra một khuôn mặt khổng lồ, già nua. Âm thanh yếu ớt truyền ra từ cái miệng to lớn trên thân cây. Tiết Tiên Tiên nhìn ngây người, lẩm bẩm nói
- Cây này thành tinh từ khi nào vậy, sao trước kia chưa từng nghe ai nói tới.
Thiên Tà nhìn khuôn mặt kia, nói:
- Nói đi, tại sao lại ra nông nỗi này, loại cây như ngươi còn lâu mới hết thọ nguyên.
Linh Thụ nhìn hắn một chút, sau đó nói:
- Ngươi thật sự muốn nghe sao? Thiên Tà mỉm cười gật gật đầu.
- Bản Công tử bây giờ cũng rảnh rỗi, nói nghe một chút. Nhưng đừng nói những chuyện vớ vẩn, nói nguyên nhân ngươi biến thành như vậy là được.
- Àiii... Người trẻ tuổi bây giờ thật là... Được rồi, dù sao thì ta cũng sắp chết, tiêu hao thêm chút thọ nguyên còn lại nói chuyện với ngươi cũng được.
Thiên Tà nghe hắn nói mãi nói mãi, cuối cùng hắn chịu không nổi nữa, giơ tay lên ngắt lời Linh Thụ, nói:
- Dừng, không phải ngươi nói thọ nguyên sắp hết sao, lảm nhảm gì nhiều như vậy.
-...
- Tóm lại là ngươi ngàn năm trước bị một loại yêu thú kỳ lạ tấn công, để tiêu diệt nó ngươi đã tiêu hao hết sinh mệnh, thọ nguyên của mình. Bây giờ ngồi đây chờ chết. Không đúng phải là đứng yên chờ chết.
- Đúng vậy.
Linh Thụ thở dài.
- Ngươi cũng quá vô dụng đi, một con yêu thú thôi mà cũng phải tiêu hao hết sinh mệnh của mình để chém giết.
- Khốn kiếp, ngươi nghĩ con yêu thú đó yếu.....
Thiên Tà một câu nói này khiến Linh Thụ lại bắt đầu điên cuồng lải nhải, nước bọt văng tung toé, như mưa vậy. Lần này Thiên Tà cũng không cắt lời của nó, mà là im lặng phong tỏa thính giác của mình.
Gần một giờ sau Linh Thụ mới ngừng lại, nó thấy Thiên Tà ngồi im không nhúc nhích, một cái rễ cây nhỏ chui lên từ dưới đất, cọ nhẹ vào người Thiên Tà, nói:
- Tiểu huynh đệ, có phần nghe Linh Thụ ta giảng giải chiến tích khiến cho cậu hoảng sợ rồi. Ta đã nói mà, người trẻ tuổi cần học hỏi, nghe người lớn tuổi nói nhiều một chút....
Linh Thụ lúc này lại tiếp tục lải nhải. Ở một bên khác Tiết Tiên Tiên hai mắt đã nhíu lại, có giấu hiệu muốn ngủ gật.
Lại sau một giờ đồng hồ, Linh Thụ cũng dừng lại, nó thấy Thiên Tà vẫn ngồi yên chăm chú nghe, nó cười cười, trong lòng nghĩ người này cũng không tệ.
Tiết Tiên Tiên ở bên cạnh thấy Thiên Tà ngồi yên như vậy, ánh mắt mang theo một chút sự nghi hoặc, dù sao từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy hắn chăm chú nghe người khác nói như vậy.
- Thiên Tà.
Nàng gọi nhẹ hắn một câu, không thấy hắn trả lời, tay nhẹ nhàng đẩy một cái, Thiên Tà lập tức ngã xuống đất.
- Chuyện gì... Chuyện gì vậy...
-....
Thì ra tên này từ nãy đến giờ là đi ngủ. Tiết Tiên Tiên im lặng tuyệt đối, không để ý đến hắn nữa. Nàng quay sang hỏi Linh Thụ
- Hao hết sinh mệnh, thọ nguyên không có cách nào giúp phục hồi lại sao. Ngài phải biết là mình vô cùng quan trọng với Băng Nguyệt cung chúng ta, mặc dù phải trả giá đắt thế nào chúng ta cũng sẽ giúp đỡ ngài hồi phục.
- Tiểu cô nương, vô ích thôi. Nếu như vài ngàn năm trước thì còn có một chút hy vọng. Nhưng bây giờ...
Tiết Tiên Tiên nghe xong, vội vàng nói:
- Vậy là có cách. Dù cho có một tia hy vọng chúng ta cũng muốn thử. Không biết muốn hồi phục cần những thứ gì.
Linh Thụ nhìn nàng, thở dài
- Tiểu cô nương có biết Bách Thọ Quả không?
Tiết Tiên Tiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, loại quả này nàng còn chưa từng nghe nói qua.
- Bách Thọ Quả là loại quả tăng cao thọ nguyên, vô cùng quý hiếm. Vài ngàn năm trước cũng đã vô cùng hiếm có, năm đó Cung chủ đời trước của Băng Nguyệt cung cũng đã tìm kiếm vài trăm năm mà không tìm được. Lúc đó đã như vậy, bây giờ Bách Thọ Quả đã tuyệt chủng rồi.
Linh Thụ thở dài.
- Lão Thụ già, khẩu vị cũng lớn như vậy sao. Mở miệng là muốn Bách Thọ Quả.
Thiên Tà dụi dụi mắt, nói.
- Tiểu huynh đệ cũng biết Bách Thọ Quả. Cậu kiến thức cũng rất rộng rãi nha.
- Hừ. Bản Công tử không những kiến thức rộng rãi, mà Bách Thọ Quả bản Công tử cũng có một quả.
Nghe hắn nói vậy, Tiết Tiên Tiên ánh mắt lập tức kích động nhìn hắn.
- Tiểu huynh đệ, chuyện này đùa giỡn không vui chút nào. Nếu như cậu nói có vài loại Linh quả ngàn năm khác thì ta còn tin. Nhưng Bách Thọ Quả.... Àiiii
Linh Thụ căn bản không tin hắn có Bách Thọ Quả. Trong khi đó Tiết Tiên Tiên ánh mắt vẫn khóa chặt lấy hắn, nàng hỏi:
- Thật sự, Thiên Tà ngươi có Bách Thọ Quả?
Nàng biết hắn vô cùng thần bí, từ khi đến Băng Nguyệt cung đã tạo ra vô số kỳ tích, làm được những việc mà người khác không thể làm nổi. Mà nàng cũng biết tính cách của hắn, nếu như không có hoặc không biết hắn cũng sẽ không bao giờ nói như vậy. Quả nhiên, Thiên Tà gật đầu, nói:
- Ta có một quả năm trăm năm tuổi. Trong một lần vô tình đạt được.
- Thật, tiểu huynh đệ, ngươi nói là thật.
Thiên Tà liếc Linh Thụ một cái, khinh thường, nói:
- Bản Công tử sống bao nhiêu năm còn chưa từng lừa gạt ai. Đâu như ai đó, đối phó với một con yêu thú nho nhỏ mà thổi bùng lên không biết bao nhiêu lần.
Linh Thụ nghe hắn nói vậy, cũng không để ý, dù sao sự chú ý của hắn bây giờ là Bách Thọ Quả. Muốn để ý tới việc gì đó thì điều kiện kiên quyết là phải còn sống. Nếu không phải hắn muốn sống thêm một chút thì đã không cắt đứt toàn bộ nguồn năng lượng cung cấp cho cành cây.
- Tiểu huynh đệ, Bách Thọ Quả đó không biết có thể...
- Lão muốn, bản Công tử không cho. Bách Thọ Quả tăng năm trăm năm tuổi thọ, tại sao ta phải cho lão.
Thiên Tà cắt lời lão. Bách Thọ Quả vô cùng quý giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được, không nói đến bây giờ loại quả này đã tuyệt chủng. Năm xưa khi hắn còn tung hoành vũ trụ loại quả này cũng đã vô cùng quý hiếm. Vì một quả mà không ít môn phái lớn mạnh chém giết lẫn nhau. Bách Thọ Quả trong tay hắn cũng là do hắn tiêu diệt một đám cao thủ mới cướp đoạt được.
- Chuyện này...
Lão Linh Thụ cũng không tìm ra lý do gì để thuyết phục được hắn. Mà ở bên cạnh Tiết Tiên Tiên cũng đang vắt óc suy nghĩ. Nàng không muốn dùng và cũng không thể dùng thân phận Cung chủ đến ép buộc hắn. Cũng không thể yêu cầu hắn cống hiến cho Băng Nguyệt cung, dù sao Băng Nguyệt cung cũng đã thiếu hắn rất nhiều, trong khi hắn không nợ Băng Nguyệt cung gì cả. Một Thụ một người vắt nát óc suy nghĩ.
- Cái kia... Tiểu huynh đệ, cậu cho ta Bách Thọ Quả, ta nợ cậu một món nợ nhân tình thế nào. Không đúng là ba món nợ nhân tình, cậu thấy sao, phải biết....
Không đợi Linh Thụ nói xong, Thiên Tà đã phất phất tay
- im miệng, bản Công tử không cần nhân tình của lão già như ngươi. Với lại ngươi có phải là người đâu mà đòi có nhân tình.
Linh Thụ lại tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
- Thiên Tà chỉ cần ngươi chịu cho Bách Thọ Quả, người ta sau này tùy ý ngươi, được không.
- Ukm thế bây giờ nàng không phải vẫn luôn tùy ý ta sao.
Nghe hắn nói vậy, Tiết Tiên Tiên không nói được gì, trước giờ nàng vật luôn tùy ý hắn, mỗi lần muốn chống cự một chút đều bị hắn dùng dâm uy đe dọa, khiến cho nàng không thể không thuần phục. Nghĩ tới bản tính Sắc Lang của hắn, Tiết Tiên Tiên cắn răng nói:
- Giao ra Bách Thọ Quả, ta... Ta giới thiệu em gái mình cho ngươi.
Thiên Tà nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:
- Nàng có em gái?
- Hừ... Ta cũng còn có mẹ, em gái ở nhà. Hừ... Sắc Lang ngươi rốt cuộc có đồng ý không?
- Tốt... Ta cho nhưng vài ngày nữa nàng phải mang ta tới nhà nàng.
- Dâm ma.
Linh Thụ ở một bên nghe, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, từ khi nào nhân tình của lão quái không đáng giá như vậy rồi. Không lẽ thế giới này đã thay đổi.
---- Bởi vì cảnh về Băng Nguyệt cung này toàn là sắc, muốn chậm rãi miêu tả phải mất vài chục chương. Nên bản nhân tạm dừng việc tìm kiếm hàng mới trong Băng Nguyệt cung ở đây. Chuyển cảnh qua chị em, mẹ, dì nhà Tiết Tiên Tiên. Thế nhưng các vị yên tâm, sớm muộn gì cũng ăn sạch Băng Nguyệt cung. Lần này về nhà mẹ Tiết Tiên Tiên cũng thu luôn vài người trong nhà nhé. ----
---- Đọc xong nhớ để lại bình luận góp ý ----
ĐinhChiểu
Danh sách chương