- Mị Mị. Tới nàng rồi.
Thiên Tà nói xong, tay cầm lấy Cự Long ma sát xung quanh âm đ*o của nàng một chút, sau đó chậm rãi cắm vào.
- Ân.... Nhẹ một chút.... Người ta vừa.... Vừa mới bị... Bị phá thân.... Còn không chịu nổi.... A... Nhẹ một chút...
Mị Mị rên rỉ nói, sau đó kéo tay Huyền Nguyệt đặt trên ngực mình, hy vọng nàng có thể giúp mình xoa bóp. Huyền Nguyệt lúc này cũng đã hồi phục lại, nàng cũng không từ chối, tay bắt đầu xoa bóp bộ ngực của Mị Mị. So với ngực của mình, Mị Mị bộ ngực nhỏ hơn một chút, nhưng vô cùng căng tròn, co dãn rất tốt.
- Mị Mị nơi này sờ vô cùng thoải mái, muội có thể hay không giúp ta sờ nữa.
Mị Mị cũng không từ chối, hai ngón tay kẹp chặt lấy núm vú của nàng, đầu ngón tay cái gẩy nhẹ một chút.
- A.... Thoải mái...
Thiên Tà không ngừng đâm chọc Mị Mị, mà tay hắn cũng bắt đầu mò mẫm trong âm đ*o của Huyền Nguyệt. Sau đó lại rút ra Cự Long, cắm vào âm đ*o của Huyền Nguyệt, điên cuồng mà đâm chọc, được khoảng chừng trăm cái, hắn lại rút Cự Long ra, cắm lại vào trong âm đ*o của Mị Mị.
- Công tử... A... Người làm chết Nguyệt Nguyệt... A...
- Mị Mị cũng sắp bị người.... Làm chết... A....
Thiên Tà cứ như vậy điên cuồng đâm thọc, Huyền Nguyệt một chút, Mị Mị một chút, khi Cự Long của hắn rút ra khỏi âm đ*o của Huyền Nguyệt thì ngón tay hắn lập tức cắm vào, Mị Mị cũng vậy.
Thiên Tà khiến cho hai nàng đạt tới cao trào mới dừng lại, nhưng lúc này Cự Long vẫn chưa có dấu hiệu xuất tinh. Huyền Nguyệt và Mị Mị vô lực tái chiến nằm trên mặt đất cũng nhìn thấy, nhưng hai nàng hiện tại không thể thừa nhận thêm được nữa, âm đ*o đã sưng lên bằng hai cái bánh bao, bên trong âm đ*o d*m thủy ầm ầm phun ra.
- Công tử quá dũng mãnh rồi.
Mị Mị thở dốc nói. Mà ở bên cạnh nàng Huyền Nguyệt đã bò dậy, nắm lấy Cự Long của hắn ngậm vào miệng liếm mút. Đầu lưỡi linh hoạt vòng xung quanh Cự Long, một lúc sau mới nhả ra, hai tay vuốt ve Cự Long, nói:
-Công tử... Bắn cho Nguyệt Nguyệt đi.
Nói xong Huyền Nguyệt lại ngậm lấy Cự Long vào miệng liếm mút. Mà ở bên cạnh, Mị Mị cũng không chịu yếu thế, nàng ngậm lấy hai quả trứng chim vào miệng mút lấy.
Thiên Tà đựơc hai người phục vụ, hắn cũng nhanh chóng không chịu nổi. Hai tay giữ chặt lấy đầu Huyền Nguyệt, Cự Long mạnh mẽ ra vào trong miệng nàng. Huyền Nguyệt mở lớn hai mắt, nàng cảm thấy Cự Long đã cắm sâu trong cổ họng mình, nàng liều mạng mà há to miệng hết sức. không lâu sau cảm thấy Cự Long to hơn một chút, nóng hơn. Sau đó một dòng tinh dịch nóng bỏng phun trào vào trong họng nàng.
- Ân... Ra rồi.
Thiên Tà cố sức cắm thêm vài cái, sau đó bắn đầy tinh dịch vào trong miệng nàng. Huyền Nguyệt ngậm lấy tinh dịch của hắn, xoay người nằm đè lên Mị Mị, hôn môi nàng, sau đó đầu lưỡi đem tinh dịch chuyển đến miệng Mị Mị. Huyền Nguyệt nằm đè lên người Mị Mị, bộ ngực ma sát với nhau, hai âm đ*o sưng đỏ dán lại với nhau. Mị Mị cũng không từ chối Huyền Nguyệt, nàng kịch liệt đáp lại, đem tinh dịch cuốn được nuốt xuống bụng. Thiên Tà nhìn xem hai nàng dâm mỹ, hắn cố kìm chế lại ý định tiếp tục làm hai người. Đứng dậy mặc quần áo cẩn thận lại.
Thiên Ta vừa mặc xong quần áo thì ánh sáng lóe lên, Thiên Tuyết lại xuất hiện trong hang động. Nàng nhìn hai người Huyền Nguyệt và Mị Mị đang trần truồng ôm hôn, vuốt ve nhau trên mặt đất, kinh ngạc nói:
- Các ngươi....
Hai người hoảng hốt, Huyền Nguyệt vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo, Mị Mị ngây người một chút, cũng nhanh chóng mặc lại quần áo của mình.
Thiên Tà thấy cả hai nàng đều vô cùng xấu hổ, bầu không khí trong hang động có một chút ngột ngạt, hắn lên tiếng:
- Thiên Tuyết, hai người bọn họ vừa rồi hít phải làn khói màu hồng đó, mà làn khói đó giống xuân dược cho nên.... nàng tự hiểu đi...
Thiên Tuyết nghe vậy cũng gật gật đầu. Nàng cũng không lạ gì với loại khói đặc thù của Hồ tộc đó.
- Thu hoạch được truyền thừa rồi thì chúng ta rời khỏi đây thôi.
Thiên Tà nói xong cũng hướng về phía bên ngoài đi ra.
Bốn người nhanh chóng đi ra khỏi hang động, nhìn mảnh đất trước mắt, hắn nhớ tới trong này có rất nhiều truyền thừa, bảo vật. Chuyến này đến đây mặc dù Thiên Tuyết đã thu được truyền thừa, nhưng hắn cảm thấy như vậy chưa đủ so sánh với công sức đến đây. Nhìn nhẫn chứa đồ một chút, sau đó ý niệm vừa động, Tầm Bảo Thử xuất hiện trên bàn tay hắn. Thiên Tà nhìn nó, nói:
- Tiểu mập mạp, lâu rồi không có việc gì dùng đến ngươi, lần này có cơ hội cho ngươi thể hiện. Nghe nói chỗ này có rất nhiều bảo vật. Ngươi biết làm thế nào rồi chứ.
Tầm Bảo Thử kêu chít chít hai tiếng, sau đó nhảy xuống đất, ngửi ngửi một chút, rồi lao về phía trước.
Đám người Thiên Tà mau chóng bám theo sau nó. Không lâu sau thì Tầm Bảo Thử nhảy lên vai Thiên Tà, bàn chân mũm mĩm chỉ về phía trước vài mét. Thiên Tà nhìn cảnh tượng phía trước mắt một chút, nơi này cũng không có gì khác biệt với những chỗ khác, nơi này là một nơi cỏ cây xanh tốt trên mặt một đồng bằng rộng lớn.
Nhưng hắn cũng không có nghi hoặc gì, Tầm Bảo Thử loại động vật này rất có thiên phú về tầm bảo. Nhìn Huyền Nguyệt gật gật đầu. Huyền Nguyệt hiểu ý, nàng rút ra Huyền Băng kiếm, một kiếm bổ về phía trước.
Oanh OANH
Trên mặt đất hình thành một khe rãnh lớn, mà phía dưới lộ ra ánh sáng lung linh trận pháp. Trận pháp này lộ ra khí tức cực kỳ khủng bố, ở chính giữa trận pháp có một chiếc áo giáp.
- Quả nhiên có bảo vật, xem ra đúng như lời bọn người kia nói, nơi này bảo vật vô số.
Thiên Tà nhìn trận pháp phía trước mắt, gật gật đầu.
- Công tử, trận pháp khí tức khủng bố như vậy, chúng ta có phá nổi không.
Thiên Tuyết nhìn trận pháp trước mắt, nhỏ giọng nói. Thiên Tà nhìn Mị Mị, cười nói:
- Mị Mị sống lâu như vậy, có phá nổi trận pháp này không?
- Hừ.... Trận pháp nho nhỏ này, ta nhắm mắt cũng phá được.
Mị Mị cười nói, sau đó đi tới bên cạnh trận pháp. Thiên Tà cũng không nói gì nữa. Mặc dù hắn không hiểu biết về trận pháp, nhưng hắn biết một cách phá vỡ nhanh, đó chính là dùng sức mạnh phá nát....
Mị Mị đi tới bên cạnh trận pháp, nàng quan sát một chút, sau đó một chưởng oanh ra về hướng góc trận pháp. Trận pháp kịch liệt chấn động, sau đó quang mang phóng thẳng lên trời cao. Từng đợt năng lượng khổng lồ từ trong trận pháp bay ra, hướng về phía nàng. Loại năng lượng này nhìn thì yếu ớt vô cùng, nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại sức mạnh cực khủng bố.
Loại năng lượng này nhìn thì thấy vô cùng yếu ớt, nhưng thật ra nó lại ẩnchứa sức mạnh cực lớn bên trong. Đừng nói cảnh giới chỉ có Hóa thần sơ kỳ như Mị Mị, sợ rằng ngay cả Đại Thừa cảnh bị đánh trúng, coi như không chết thì cũng phải tàn phế,Thiên Tà vội vàng phất tay một cái, một vòng tròn bao phủ lấy Mị Mị.
Oanh OANH Oanh
Đám năng lượng va chạm với vòng bảo vệ tạo, tạo ra một vụ nổ lớn, khói bụi mù mịt. Đợi khi khói bụi rút đi, Thiên Tà tiến đến vỗ vai Mị Mị, nói:
- Tiểu Mị Mị, lần sau cẩn thận một chút.
- Đa tạ Công tử.
Mị Mị nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói. Đám năng lượng kia quá khủng bố, nàng không có một chút cơ hội trốn chạy nào, nếu như không có Thiên Tà trợ giúp, nàng chỉ sợ đã bị tan xương nát thịt.
Thiên Tà nhìn về phía trận pháp, thấy lúc này trận pháp đã biến mất, bộ áo giáp đang nằm trên mặt một tảng đá.
Thiên Tà giơ tay lên, hơi vẫy một cái, bộ áo giáp lập tức bay về phía hắn.
Áo giáp bị Thiên Tà cầm trong tay, thì một cỗ uy áp khổng lồ từ bên trong áo giáp bộc phát ra. Cỗ uy áp này vô cùng mạnh, Ba người Huyền Nguyệt, Mị Mị, Thiên Tuyết cũng bị chấn lui về phía sau một bước.
- Đồ vật đã nằm trong tay bản Công tử mà còn muốn phản kháng, khi biết tự lượng sức mình.
Thiên Tà cười một tiếng trong cơ thể sức mạnh cũng bộc phát, nhanh chóng chấn áp luồng uy áp của Áo giáp. Năm giây sau, uy áp từ từ biến mất, Áo giáp nằm im trong tay Thiên Tà, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng, thoạt nhìn vô cùng cao quý, sang trọng.
- Công tử, áo giáp này phẩm cấp là gì mà uy áp khủng bố như vậy?
Huyền Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, hỏi. Mị Mị và Thiên Tuyết cũng chăm chú nhìn hắn. Thiên Tà vất áo giáp cho Huyền Nguyệt, sau đó nói:
- Cho nàng. Áo giáp này phẩm cấp vào khoảng Thiên Cấp, kém một chút nữa là đến Thánh cấp. Bản Công tử đã giúp nàng xóa bỏ ấn ký của chủ nhân đời trước, nàng cứ như vậy mặc vào là được.
- Đa tạ Công tử.
Huyền Nguyệt cũng không từ chối, nàng khoác lên người, lập tức áo giáp biến mất, dường như hòa vào da thịt của nàng.
Thiên Tà nhìn Mị Mị và Thiên Tuyết đang hâm mộ nhìn Huyền Nguyệt, hắn cười ôm lấy hai nàng, nói:
- Một kiện áo giáp mà thôi, có cần phải hâm mộ như vậy không. Lần sau có thứ gì tốt bản Công tử sẽ cho hai nàng.
- Được rồi, tiểu mập mạp, chúng ta tiếp tục.
Thiên Tà vừa nói xong thì có ba bóng người vù vù lao tới. Một tên thanh niên mặc quần áo màu hồng nhìn vào bốn người Thiên Tà, nói:
- Giao ra đồ vật vừa đạt được, nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.
Thiên Tà nhíu mày, lại có vài tên chặn đường hắn, mà lần này không phải vì mỹ nữ, mà là vì bảo vật. Chắc vừa rồi động tĩnh quá lớn làm bọn họ chú ý. Nhìn qua thì thấy cả ba đều là Hóa thần cảnh.
- Lăng thiếu, vừa rồi động tĩnh từ chỗ này phát ra. Chắc chắn bọn họ lấy được bảo vật gì đó.
- Đúng vậy... Đúng vậy. Bảo vật thì làm sao có thể để đám sâu kiến này giữ được chứ. Lăng thiếu, bảo vật thì chỉ có người mới xứng đáng đạt được.
Một người bên cạnh vẻ mặt nịnh bợ nhìn tên thanh niên mặc đồ màu hồng kia, nói. Một người khác cũng cười hát đệm. Hai người này có lẽ là người hầu của tên thanh niên kia, Thiên Tà ánh mắt di chuyển sang nhìn hai người, trong đó một người là một lão giả râu tóc bạc phơ, quần áo màu trắng, trên tay có cầm một cây phất trần, trên người tỏa ra một loại tiên phong đạo cốt khí tức. Mà người còn lại thì có một khuôn mặt nhăn nheo, mặc quần áo màu đen, cũng là một lão giả, nhưng khác với lão giả áo trắng kia. Lão giả này sắc mặt âm u, thuộc về loại người tính cách âm trầm. Tên thanh niên được gọi là Lăng thiếu kia nghe hai lão giả nịnh bợ, nở nụ cười, khuôn mặt vô cùng đáng ghét, khiến người khác muốn đấm vào mặt hắn một cái. Hắn vui vẻ nhìn hai lão giả kia một chút, sau đó ánh mắt di chuyển đến phía bốn người Thiên Tà, dùng giọng điệu vô cùng muốn ăn đòn, nói:
- Các ngươi. Mau đem bảo vật giao ra đây. Loại bảo vật này không phải đám ruồi muỗi như các ngươi có thể chiếm lấy. Đúng rồi, còn ba người đeo khăn che mặt kia, lấy khăn ra cho ta nhìn một chút.
Thiên Tà nở nụ cười, ôm lấy eo Huyền Nguyệt và Thiên Tuyết, nói:
- Làm sao, muốn cướp đồ và sắc. Nếu bản Công tử không đồng ý đây.
- To gan. Một đám sâu kiến không nghe thấy Lăng thiếu nói sao? Còn không mau chóng đem bảo vật lấy ra. Ba người kia mau chóng lấy khăn che mặt xuống.
Lão giả mặc đồ đen nhìn đám người Thiên Tà quát lớn, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Trong mắt sát cơ lóe lên.
- Muốn đồ vật, có bản lĩnh phóng tới mà lấy.
Thiên Tà khinh bỉ nhìn lão giả kia nói. Hắn hoàn toàn không coi lão giả vào mắt.
- Muốn chết.
Hắc bào lão giả nổi giận, thân hình lóe lên hướng về phía Thiên Tà lao tới, một chưởng hướng về phía đầu Thiên Tà oanh xuống.
- Cút...
Chưởng lực tiến gần tới Thiên Tà, một tiếng nói vang lên, sau đó một chưởng khác lao ra, phá nát chưởng lực của lão giả, sau đó còn oanh thẳng vào ngực lão.
Hắc bào lão giả bị chưởng lực oanh trúng, thân hình liên tiếp lùi về phía sau, rất vất vả mới dừng lại được,
Phốc
lão giả áo đen phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo một chút, sắc mặt đã biến thành trắng bệch. Nhìn xuống dưới ngực mình, chỉ thấy máu thịt be bét, lộ ra cả xương.
Lăng thiếu và lão giả còn lại thấy cảnh như vậy, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc. Ánh mắt nhìn về phía chưởng lực phát ra, là một người mặc đồ trắng, đeo khăn che mặt, thân hình bị áo choàng bao phủ, căn bản chỉ biết là một người nữ nhân qua mái tóc dài buông xõa sau lưng. Người áo trắng này chính là Huyền Nguyệt, nàng không cho phép bất kỳ người nào được chạm vào Thiên Tà khi hắn chưa cho phép, chứ đừng nói đến người này định tấn công hắn.
Lăng thiếu và lão giả áo trắng không ngừng đánh giá bốn người, nguyên bản coi bọn họ là thịt cá trên thớt, nhưng sau màn vừa rồi, bọn họ không thể không cẩn thận đối phó. Vừa rồi Hắc bào lão giả công kích bốn người, mặc dù mang theo khinh thị, nhưng lúc đó lão cũng đang tức giận, chưởng lực mang tám phần công lực, không nghĩ tới bị cản phá dễ dàng như vậy, lại còn bị thương.
Lăng thiếu nhìn Bạch bào lão giả, hai người gật đầu với nhau, sau đó hướng về phía bốn người Thiên Tà lao tới.
Thiên Tà nói xong, tay cầm lấy Cự Long ma sát xung quanh âm đ*o của nàng một chút, sau đó chậm rãi cắm vào.
- Ân.... Nhẹ một chút.... Người ta vừa.... Vừa mới bị... Bị phá thân.... Còn không chịu nổi.... A... Nhẹ một chút...
Mị Mị rên rỉ nói, sau đó kéo tay Huyền Nguyệt đặt trên ngực mình, hy vọng nàng có thể giúp mình xoa bóp. Huyền Nguyệt lúc này cũng đã hồi phục lại, nàng cũng không từ chối, tay bắt đầu xoa bóp bộ ngực của Mị Mị. So với ngực của mình, Mị Mị bộ ngực nhỏ hơn một chút, nhưng vô cùng căng tròn, co dãn rất tốt.
- Mị Mị nơi này sờ vô cùng thoải mái, muội có thể hay không giúp ta sờ nữa.
Mị Mị cũng không từ chối, hai ngón tay kẹp chặt lấy núm vú của nàng, đầu ngón tay cái gẩy nhẹ một chút.
- A.... Thoải mái...
Thiên Tà không ngừng đâm chọc Mị Mị, mà tay hắn cũng bắt đầu mò mẫm trong âm đ*o của Huyền Nguyệt. Sau đó lại rút ra Cự Long, cắm vào âm đ*o của Huyền Nguyệt, điên cuồng mà đâm chọc, được khoảng chừng trăm cái, hắn lại rút Cự Long ra, cắm lại vào trong âm đ*o của Mị Mị.
- Công tử... A... Người làm chết Nguyệt Nguyệt... A...
- Mị Mị cũng sắp bị người.... Làm chết... A....
Thiên Tà cứ như vậy điên cuồng đâm thọc, Huyền Nguyệt một chút, Mị Mị một chút, khi Cự Long của hắn rút ra khỏi âm đ*o của Huyền Nguyệt thì ngón tay hắn lập tức cắm vào, Mị Mị cũng vậy.
Thiên Tà khiến cho hai nàng đạt tới cao trào mới dừng lại, nhưng lúc này Cự Long vẫn chưa có dấu hiệu xuất tinh. Huyền Nguyệt và Mị Mị vô lực tái chiến nằm trên mặt đất cũng nhìn thấy, nhưng hai nàng hiện tại không thể thừa nhận thêm được nữa, âm đ*o đã sưng lên bằng hai cái bánh bao, bên trong âm đ*o d*m thủy ầm ầm phun ra.
- Công tử quá dũng mãnh rồi.
Mị Mị thở dốc nói. Mà ở bên cạnh nàng Huyền Nguyệt đã bò dậy, nắm lấy Cự Long của hắn ngậm vào miệng liếm mút. Đầu lưỡi linh hoạt vòng xung quanh Cự Long, một lúc sau mới nhả ra, hai tay vuốt ve Cự Long, nói:
-Công tử... Bắn cho Nguyệt Nguyệt đi.
Nói xong Huyền Nguyệt lại ngậm lấy Cự Long vào miệng liếm mút. Mà ở bên cạnh, Mị Mị cũng không chịu yếu thế, nàng ngậm lấy hai quả trứng chim vào miệng mút lấy.
Thiên Tà đựơc hai người phục vụ, hắn cũng nhanh chóng không chịu nổi. Hai tay giữ chặt lấy đầu Huyền Nguyệt, Cự Long mạnh mẽ ra vào trong miệng nàng. Huyền Nguyệt mở lớn hai mắt, nàng cảm thấy Cự Long đã cắm sâu trong cổ họng mình, nàng liều mạng mà há to miệng hết sức. không lâu sau cảm thấy Cự Long to hơn một chút, nóng hơn. Sau đó một dòng tinh dịch nóng bỏng phun trào vào trong họng nàng.
- Ân... Ra rồi.
Thiên Tà cố sức cắm thêm vài cái, sau đó bắn đầy tinh dịch vào trong miệng nàng. Huyền Nguyệt ngậm lấy tinh dịch của hắn, xoay người nằm đè lên Mị Mị, hôn môi nàng, sau đó đầu lưỡi đem tinh dịch chuyển đến miệng Mị Mị. Huyền Nguyệt nằm đè lên người Mị Mị, bộ ngực ma sát với nhau, hai âm đ*o sưng đỏ dán lại với nhau. Mị Mị cũng không từ chối Huyền Nguyệt, nàng kịch liệt đáp lại, đem tinh dịch cuốn được nuốt xuống bụng. Thiên Tà nhìn xem hai nàng dâm mỹ, hắn cố kìm chế lại ý định tiếp tục làm hai người. Đứng dậy mặc quần áo cẩn thận lại.
Thiên Ta vừa mặc xong quần áo thì ánh sáng lóe lên, Thiên Tuyết lại xuất hiện trong hang động. Nàng nhìn hai người Huyền Nguyệt và Mị Mị đang trần truồng ôm hôn, vuốt ve nhau trên mặt đất, kinh ngạc nói:
- Các ngươi....
Hai người hoảng hốt, Huyền Nguyệt vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo, Mị Mị ngây người một chút, cũng nhanh chóng mặc lại quần áo của mình.
Thiên Tà thấy cả hai nàng đều vô cùng xấu hổ, bầu không khí trong hang động có một chút ngột ngạt, hắn lên tiếng:
- Thiên Tuyết, hai người bọn họ vừa rồi hít phải làn khói màu hồng đó, mà làn khói đó giống xuân dược cho nên.... nàng tự hiểu đi...
Thiên Tuyết nghe vậy cũng gật gật đầu. Nàng cũng không lạ gì với loại khói đặc thù của Hồ tộc đó.
- Thu hoạch được truyền thừa rồi thì chúng ta rời khỏi đây thôi.
Thiên Tà nói xong cũng hướng về phía bên ngoài đi ra.
Bốn người nhanh chóng đi ra khỏi hang động, nhìn mảnh đất trước mắt, hắn nhớ tới trong này có rất nhiều truyền thừa, bảo vật. Chuyến này đến đây mặc dù Thiên Tuyết đã thu được truyền thừa, nhưng hắn cảm thấy như vậy chưa đủ so sánh với công sức đến đây. Nhìn nhẫn chứa đồ một chút, sau đó ý niệm vừa động, Tầm Bảo Thử xuất hiện trên bàn tay hắn. Thiên Tà nhìn nó, nói:
- Tiểu mập mạp, lâu rồi không có việc gì dùng đến ngươi, lần này có cơ hội cho ngươi thể hiện. Nghe nói chỗ này có rất nhiều bảo vật. Ngươi biết làm thế nào rồi chứ.
Tầm Bảo Thử kêu chít chít hai tiếng, sau đó nhảy xuống đất, ngửi ngửi một chút, rồi lao về phía trước.
Đám người Thiên Tà mau chóng bám theo sau nó. Không lâu sau thì Tầm Bảo Thử nhảy lên vai Thiên Tà, bàn chân mũm mĩm chỉ về phía trước vài mét. Thiên Tà nhìn cảnh tượng phía trước mắt một chút, nơi này cũng không có gì khác biệt với những chỗ khác, nơi này là một nơi cỏ cây xanh tốt trên mặt một đồng bằng rộng lớn.
Nhưng hắn cũng không có nghi hoặc gì, Tầm Bảo Thử loại động vật này rất có thiên phú về tầm bảo. Nhìn Huyền Nguyệt gật gật đầu. Huyền Nguyệt hiểu ý, nàng rút ra Huyền Băng kiếm, một kiếm bổ về phía trước.
Oanh OANH
Trên mặt đất hình thành một khe rãnh lớn, mà phía dưới lộ ra ánh sáng lung linh trận pháp. Trận pháp này lộ ra khí tức cực kỳ khủng bố, ở chính giữa trận pháp có một chiếc áo giáp.
- Quả nhiên có bảo vật, xem ra đúng như lời bọn người kia nói, nơi này bảo vật vô số.
Thiên Tà nhìn trận pháp phía trước mắt, gật gật đầu.
- Công tử, trận pháp khí tức khủng bố như vậy, chúng ta có phá nổi không.
Thiên Tuyết nhìn trận pháp trước mắt, nhỏ giọng nói. Thiên Tà nhìn Mị Mị, cười nói:
- Mị Mị sống lâu như vậy, có phá nổi trận pháp này không?
- Hừ.... Trận pháp nho nhỏ này, ta nhắm mắt cũng phá được.
Mị Mị cười nói, sau đó đi tới bên cạnh trận pháp. Thiên Tà cũng không nói gì nữa. Mặc dù hắn không hiểu biết về trận pháp, nhưng hắn biết một cách phá vỡ nhanh, đó chính là dùng sức mạnh phá nát....
Mị Mị đi tới bên cạnh trận pháp, nàng quan sát một chút, sau đó một chưởng oanh ra về hướng góc trận pháp. Trận pháp kịch liệt chấn động, sau đó quang mang phóng thẳng lên trời cao. Từng đợt năng lượng khổng lồ từ trong trận pháp bay ra, hướng về phía nàng. Loại năng lượng này nhìn thì yếu ớt vô cùng, nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại sức mạnh cực khủng bố.
Loại năng lượng này nhìn thì thấy vô cùng yếu ớt, nhưng thật ra nó lại ẩnchứa sức mạnh cực lớn bên trong. Đừng nói cảnh giới chỉ có Hóa thần sơ kỳ như Mị Mị, sợ rằng ngay cả Đại Thừa cảnh bị đánh trúng, coi như không chết thì cũng phải tàn phế,Thiên Tà vội vàng phất tay một cái, một vòng tròn bao phủ lấy Mị Mị.
Oanh OANH Oanh
Đám năng lượng va chạm với vòng bảo vệ tạo, tạo ra một vụ nổ lớn, khói bụi mù mịt. Đợi khi khói bụi rút đi, Thiên Tà tiến đến vỗ vai Mị Mị, nói:
- Tiểu Mị Mị, lần sau cẩn thận một chút.
- Đa tạ Công tử.
Mị Mị nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói. Đám năng lượng kia quá khủng bố, nàng không có một chút cơ hội trốn chạy nào, nếu như không có Thiên Tà trợ giúp, nàng chỉ sợ đã bị tan xương nát thịt.
Thiên Tà nhìn về phía trận pháp, thấy lúc này trận pháp đã biến mất, bộ áo giáp đang nằm trên mặt một tảng đá.
Thiên Tà giơ tay lên, hơi vẫy một cái, bộ áo giáp lập tức bay về phía hắn.
Áo giáp bị Thiên Tà cầm trong tay, thì một cỗ uy áp khổng lồ từ bên trong áo giáp bộc phát ra. Cỗ uy áp này vô cùng mạnh, Ba người Huyền Nguyệt, Mị Mị, Thiên Tuyết cũng bị chấn lui về phía sau một bước.
- Đồ vật đã nằm trong tay bản Công tử mà còn muốn phản kháng, khi biết tự lượng sức mình.
Thiên Tà cười một tiếng trong cơ thể sức mạnh cũng bộc phát, nhanh chóng chấn áp luồng uy áp của Áo giáp. Năm giây sau, uy áp từ từ biến mất, Áo giáp nằm im trong tay Thiên Tà, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng, thoạt nhìn vô cùng cao quý, sang trọng.
- Công tử, áo giáp này phẩm cấp là gì mà uy áp khủng bố như vậy?
Huyền Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, hỏi. Mị Mị và Thiên Tuyết cũng chăm chú nhìn hắn. Thiên Tà vất áo giáp cho Huyền Nguyệt, sau đó nói:
- Cho nàng. Áo giáp này phẩm cấp vào khoảng Thiên Cấp, kém một chút nữa là đến Thánh cấp. Bản Công tử đã giúp nàng xóa bỏ ấn ký của chủ nhân đời trước, nàng cứ như vậy mặc vào là được.
- Đa tạ Công tử.
Huyền Nguyệt cũng không từ chối, nàng khoác lên người, lập tức áo giáp biến mất, dường như hòa vào da thịt của nàng.
Thiên Tà nhìn Mị Mị và Thiên Tuyết đang hâm mộ nhìn Huyền Nguyệt, hắn cười ôm lấy hai nàng, nói:
- Một kiện áo giáp mà thôi, có cần phải hâm mộ như vậy không. Lần sau có thứ gì tốt bản Công tử sẽ cho hai nàng.
- Được rồi, tiểu mập mạp, chúng ta tiếp tục.
Thiên Tà vừa nói xong thì có ba bóng người vù vù lao tới. Một tên thanh niên mặc quần áo màu hồng nhìn vào bốn người Thiên Tà, nói:
- Giao ra đồ vật vừa đạt được, nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.
Thiên Tà nhíu mày, lại có vài tên chặn đường hắn, mà lần này không phải vì mỹ nữ, mà là vì bảo vật. Chắc vừa rồi động tĩnh quá lớn làm bọn họ chú ý. Nhìn qua thì thấy cả ba đều là Hóa thần cảnh.
- Lăng thiếu, vừa rồi động tĩnh từ chỗ này phát ra. Chắc chắn bọn họ lấy được bảo vật gì đó.
- Đúng vậy... Đúng vậy. Bảo vật thì làm sao có thể để đám sâu kiến này giữ được chứ. Lăng thiếu, bảo vật thì chỉ có người mới xứng đáng đạt được.
Một người bên cạnh vẻ mặt nịnh bợ nhìn tên thanh niên mặc đồ màu hồng kia, nói. Một người khác cũng cười hát đệm. Hai người này có lẽ là người hầu của tên thanh niên kia, Thiên Tà ánh mắt di chuyển sang nhìn hai người, trong đó một người là một lão giả râu tóc bạc phơ, quần áo màu trắng, trên tay có cầm một cây phất trần, trên người tỏa ra một loại tiên phong đạo cốt khí tức. Mà người còn lại thì có một khuôn mặt nhăn nheo, mặc quần áo màu đen, cũng là một lão giả, nhưng khác với lão giả áo trắng kia. Lão giả này sắc mặt âm u, thuộc về loại người tính cách âm trầm. Tên thanh niên được gọi là Lăng thiếu kia nghe hai lão giả nịnh bợ, nở nụ cười, khuôn mặt vô cùng đáng ghét, khiến người khác muốn đấm vào mặt hắn một cái. Hắn vui vẻ nhìn hai lão giả kia một chút, sau đó ánh mắt di chuyển đến phía bốn người Thiên Tà, dùng giọng điệu vô cùng muốn ăn đòn, nói:
- Các ngươi. Mau đem bảo vật giao ra đây. Loại bảo vật này không phải đám ruồi muỗi như các ngươi có thể chiếm lấy. Đúng rồi, còn ba người đeo khăn che mặt kia, lấy khăn ra cho ta nhìn một chút.
Thiên Tà nở nụ cười, ôm lấy eo Huyền Nguyệt và Thiên Tuyết, nói:
- Làm sao, muốn cướp đồ và sắc. Nếu bản Công tử không đồng ý đây.
- To gan. Một đám sâu kiến không nghe thấy Lăng thiếu nói sao? Còn không mau chóng đem bảo vật lấy ra. Ba người kia mau chóng lấy khăn che mặt xuống.
Lão giả mặc đồ đen nhìn đám người Thiên Tà quát lớn, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Trong mắt sát cơ lóe lên.
- Muốn đồ vật, có bản lĩnh phóng tới mà lấy.
Thiên Tà khinh bỉ nhìn lão giả kia nói. Hắn hoàn toàn không coi lão giả vào mắt.
- Muốn chết.
Hắc bào lão giả nổi giận, thân hình lóe lên hướng về phía Thiên Tà lao tới, một chưởng hướng về phía đầu Thiên Tà oanh xuống.
- Cút...
Chưởng lực tiến gần tới Thiên Tà, một tiếng nói vang lên, sau đó một chưởng khác lao ra, phá nát chưởng lực của lão giả, sau đó còn oanh thẳng vào ngực lão.
Hắc bào lão giả bị chưởng lực oanh trúng, thân hình liên tiếp lùi về phía sau, rất vất vả mới dừng lại được,
Phốc
lão giả áo đen phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo một chút, sắc mặt đã biến thành trắng bệch. Nhìn xuống dưới ngực mình, chỉ thấy máu thịt be bét, lộ ra cả xương.
Lăng thiếu và lão giả còn lại thấy cảnh như vậy, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc. Ánh mắt nhìn về phía chưởng lực phát ra, là một người mặc đồ trắng, đeo khăn che mặt, thân hình bị áo choàng bao phủ, căn bản chỉ biết là một người nữ nhân qua mái tóc dài buông xõa sau lưng. Người áo trắng này chính là Huyền Nguyệt, nàng không cho phép bất kỳ người nào được chạm vào Thiên Tà khi hắn chưa cho phép, chứ đừng nói đến người này định tấn công hắn.
Lăng thiếu và lão giả áo trắng không ngừng đánh giá bốn người, nguyên bản coi bọn họ là thịt cá trên thớt, nhưng sau màn vừa rồi, bọn họ không thể không cẩn thận đối phó. Vừa rồi Hắc bào lão giả công kích bốn người, mặc dù mang theo khinh thị, nhưng lúc đó lão cũng đang tức giận, chưởng lực mang tám phần công lực, không nghĩ tới bị cản phá dễ dàng như vậy, lại còn bị thương.
Lăng thiếu nhìn Bạch bào lão giả, hai người gật đầu với nhau, sau đó hướng về phía bốn người Thiên Tà lao tới.
Danh sách chương