Đã hai giờ trôi qua, chiến trường lúc này cũng không phải là chiến trường chém giết đẫm máu, mà là chiến trường của sự dâm đãng. Năm ngàn người cùng một đống yêu thú không ngừng phang phập lẫn nhau, bọn họ giường như không biết mệt mỏi, liên tục thay phiên nhau phang phập. Một phạm vi rộng lớn tràn ngập mùi tinh dịch, những âm thanh dâm đãng, sung sướng không ngừng vang lên. Đám người Bách Hoa Cốc cũng đã không muốn nhìn nữa, cả đám tụm năm tụm ba vào chém gió ầm ầm.

Trương Hinh Dư nhìn đám đệ tử, lại nhìn Thiên Tà, nói:

- Cứ như vậy thì đến bao giờ mới kết thúc. Chúng ta quay về Bách Hoa Cốc trước.

Hoa Thiên Tuyết cũng gật đầu nhìn Thiên Tà, nói:

- Thiên Tà trưởng lão, làm phiền ngài dọn dẹp chỗ này.

Hai người nói xong rồi ra hiệu đệ tử rút lui. Đám đệ tử cũng không muốn ở đây nữa, cảnh tượng trước mắt đã vượt quá sức chịu đựng của bọn họ. Hai tiếng vừa rồi bọn họ gần như không dám nhìn về phía trước. Chỉ có thể quay lưng lại nói chuyện linh tinh với nhau.

Thiên Tà nhìn đám người càng lúc càng đi xa, hắn lại nhìn về phía chiến trường phía trước, lắc lắc đầu, thì thầm:

- Một mình bản Công tử ở chỗ này làm gì. Ân, làm thế nào để xử lý đống hỗn hợp này bây giờ.

Bên trong kết giới, Lãng Vô Tình lúc này có vẻ như đã thoát khỏi hiệu lực của Xuân dược. Bởi vì vừa rồi hắn chỉ hít có một chút, sau đó lập tức phong bế hơi thở lên tình trạng dính xuân dược không sâu. Hắn thoát ra khỏi đám yêu thú, cố gắng nén chịu sự đau đớn từ phía dưới truyền tới, giấu mình vào sau một cái thân thể Yêu thú khổng lồ. Gọi là giấu mình nhưng thật ra hắn đang giả chết, hắn phát hiện ra yêu thú đối với xác chết không có hứng thú. Nhìn thấy đám người Bách Hoa Cốc rút lui, hắn thở ra một hơi. Xem ra có khả năng không bị giết chết. Đang định nhắm mắt lại tiếp tục giả chết thì hắn cảm thấy mình bị lơ lửng trên không trung, đang bay ra khỏi kết giới. Chưa kịp vui mừng thì một thanh âm vang lên bên tai hắn.

- Ồ... Ngươi không tiếp tục sao. Nhìn xem mọi người đang hưng phấn không kìa.

Thiên Tà cười cười nhìn hắn nói. Vừa rồi đang suy nghĩ xem giải quyết bằng cách nào thì thấy tên này nằm trên mặt đất, cái đầu còn thỉnh thoảng ngẩng lên quan sát. Lãng Vô Tình nhìn thấy tên ác ma trước mắt, hắn điên cuồng gào lên:

- Ngươi... Ngươi là ma quỷ... Ngươi sẽ không được chết tử tế....

Thiên Tà Không đợi hắn nói xong, cắt ngang, nói:

- Có chết tử tế hay không ta cũng không biết, nhưng ngươi thì khác, bản Công tử là người nhân từ, ngươi yên tâm, Bản Công tử nhất định sẽ chôn cất đàng hoàng cho ngươi.

Thiên Tà nhấc tay lên, không cho Lãng Vô Tình nói thêm một câu nào, một chưởng đánh ra. Lãng Vô Tình lập tức bị nện xuống dưới đất, mặt đất có một cái hình người hố sâu không thấy đáy. Hắn đã bị chôn sâu dưới lòng đất.

Thiên Tà nhìn cái hố hình người, cười nói:

- Bản Công tử nói lời, giữ lời, đem ngươi chôn cất tử tế như vậy. Yên nghỉ đi.

Thiên Tà nhìn về phía bên trong kết giới, hắn lẩm bẩm:

- Coi như thời gian hơn hai giờ vừa rồi là cho các ngươi hưởng thụ cuộc sống. Ngươi nào còn là xử nam thì cũng đã được phá thân, người nào không phải xử nam thì cũng được hưởng thụ lần cuối trước khi chết. Trên thế giới này chắc chỉ có một mình ta mới nhân từ với kẻ thù như vậy.

- Đến giờ lên đường rồi.

Bất Diệt Đế Quyền - Diệt Địa.

Thiên Tà đánh lên bầu trời một quyền, vài giây sau, một cỗ khí tức khủng bố từ trên bầu trời tản ra. Cỗ khí tức này nhanh chóng bao trùm khắp đại lục, sau đó một nắm đấm khổng lồ từ trên bầu trời giáng xuống. Nắm Đấm mang theo khủng bố khí tức tử vong, hủy diệt ập tới đám người bên trong kết giới.

Ầm Ầm Ầm Ầm

Một vùng khí lưu khủng bố từ phía kết giới truyền ta, sau đó lan tỏa khắp một vùng rộng lớn.

Bách Hoa Cốc gần với kết giới nhất, lúc này toàn bộ mọi người gần như đã qùy rạp trên đất. Hoa Thiên Tuyết tu vi cao nhất cũng không ngoại lệ, nàng cảm thấy kinh hãi, kinh hãi từ sâu bên trong linh hồn. Nàng cảm nhận được khí tức tử vong, hủy diệt luẩn quẩn trong không khí. Ánh mắt không khỏi hướng về phía kết giới mà lúc trước rời đi.

Lúc này Không chỉ có nàng cảm nhận được như vậy, mà là toàn bộ Thiên Nam Đại Lục cũng đều đang run rẩy, vô số cao thủ hoặc là đang ẩn cư, hoặc là đang ở sâu bên trong các Tông môn cũng đang khiếp sợ, kinh hãi lao ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nhưng loại khí tức này kéo dài vài giây rồi biến mất, đến nhanh đi cũng nhanh, như chưa từng xuất hiện nên không ai biết được nó từ đâu phát ra, ngoại trừ người trong Bách Hoa Cốc.

Vùng đất trước mắt Thiên Tà là nơi trung tâm tản ra hủy diệt khí tức lúc này cũng đã yên tĩnh lại, mọi vật đều nguyên vẹn như lúc ban đầu, không thiếu một lá cây, ngọn cỏ. Ngoại trừ gần năm ngàn người và một đống yêu thú biến mất không thấy tăm hơi. Thiên Tà hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, gật gật đầu nói:

- Ân. Giải quyết sạch sẽ, không một chút gì còn xót lại, bản Công tử ra tay quả nhiên khác biệt.

Sau đó hắn quay đầu trở lại Bách Hoa Cốc.

----------------------------------------------------------

Trên bàn tiệc, Hoa Thiên Tuyết Cầm ly rượu nhìn Thiên Tà, nói:

- Ly này Hoa Thiên Tuyết ta mời Thiên Tà trưởng lão. Hôm nay nhờ có Thiên Tà trưởng lão mà Bách Hoa Cốc chúng ta được giải nguy.

- Hoa trưởng lão đừng khách khí. Thiên Tà ta đã coi Bách Hoa Cốc như nhà của mình vậy, có thể góp chút sức lực cũng là vinh hạnh của ta.

Thiên Tà cũng nâng ly lên khách sáo nói.

- Thiên Tà trưởng lão, Mời.

- Mời

Hai người cụm ly một chút rồi uống cạn.

- Hoa trưởng lão đừng gọi ta là Thiên Tà trưởng lão, gọi ta là Thiên Tà được rồi.

- Vậy Thiên Tà trưởng lão.... Ah không Thiên Tà cũng có thể gọi ta là Thiên Tuyết nha.

- Chuyện này....

- Làm sao? Không lẽ Thiên Tà trưởng lão không đồng ý với cách gọi như vậy.

- Thiên Tuyết.

Hoa Thiên Tuyết cười một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người bên dưới, lớn tiếng nói:

- Hôm nay mọi người uống hết mình nha. Không thể để cho Thiên Tà cười nhạo Bách Hoa Cốc chúng ta không bằng Băng Nguyệt cung được.

Bởi vì là ngồi bàn tròn, lên Thiên Tà bị kẹp ở giữa bởi hai người Hoa Thiên Tuyết và Trương Hinh Dư ( Lẽ ra là mỗi người một bàn, nhưng để phù hợp với tình huống tiếp theo lên chỉ có thể là bàn tròn ngồi chung). Uống vài chén rượu vào, hắn cảm thấy thân thể có chút nóng lên, nhất là trước mắt toàn là mỹ nữ, hương thơm đặc thù của nữ nhân đập vào mặt. Hắn cũng đã có chút không thành thật.

- Trương Cốc chủ, ngài không uống rượu sao?

Thiên Tà bàn tay đặt trên đùi Trương Hinh Dư vuốt ve, xoa nắn, miệng nói.

Trương Hinh Dư thân thể cứng đờ, đôi mắt u oán nhìn Thiên Tà, nói:

- Ta mời Thiên Tà trưởng lão một ly.

Nói xong cũng rót cho hắn một chén, Thiên Tà cũng cười cười cạn chén với nàng.

- Thiên Tuyết, ta mời nàng một ly.

Thiên Tà cười nói, sau đó rót cho Hoa Thiên Tuyết một chén. Hoa Thiên Tuyết cũng không từ chối, há miệng một ngụm nuốt xuống.

- Tốt. Thiên Tuyết đủ khí phách.

Thiên Tà nói xong cũng uống cạn chén của mình. Trong khi hắn uống rượu với Hoa Thiên Tuyết, bàn tay to vẫn không ngừng xoa bóp, vuốt ve chân của Trương Hinh Dư.

- Sư phụ, người uống ít một chút. Tửu lượng của người không tốt mà.

Trương Hinh Dư xấu hổ trừng mắt nhìn Thiên Tà, sau đó lại nhìn Hoa Thiên Tuyết nói.

- Không sao đâu hôm nay là ngày vui, uống nhiều một chút cũng được.

Hoa Thiên Tuyết nhìn Trương Hinh Dư nói. Mà Trương Hinh Dư lúc này đã không còn chú ý đến nàng nói. Tâm thần của nàng đang tập trung tại nơi một bàn tay đang càn quấy giữa hai chân mình. Thiên Tà lúc này một bàn tay đã tiến vào trong váy của nàng, cách lớp nội khố nhẹ nhàng vuốt ve. Trương Hinh Dư khuôn mặt đỏ bừng, mị nhãn như tơ, phía dưới âm đ*o d*m thủy lầy lội. Nàng xuân tình nhộn nhạo, không những không có phản kháng, ngược lại là hơi tách hai chân mình ra, để cho bàn tay của hắn càng thêm dễ dàng ma sát.

Thời gian dần dần trôi qua, Thiên Tà miệng vẫn uống rượu, cười nói với mọi người, không ai biết bàn tay của hắn vẫn đang không ngừng khiêu khích Trương Hinh Dư.

Hoa Thiên Tuyết bưng lên một chén rượu, nàng lúc này đã say, nhìn Thiên Tà nói:

- Thiên Tà. Ta mời ngươi một chén cuối. Ta sắp say rồi.

Thiên Tà cũng không từ chối, hai người uống xong thì Hoa Thiên Tuyết ngã gục xuống bàn. Say đã không thể say hơn. Thiên Tà nhìn vài người khác trên bàn mình, lại nhìn xung quanh, lúc này mọi người gần như đã say hết. Còn một vài đệ tử vẫn đang uống, nhưng chắc không lâu sau cũng sẽ gục.

Thiên Tà xoay người ôm lấy Trương Hinh Dư, miệng nhẹ cắn lấy vành tai của nàng, một tay xoa bóp bộ ngực lớn, tay còn lại xoa xoa lưng nàng.

- Không.... Không được.... Mọi người... Mọi người ở chỗ này đây...

Trương Hinh Dư nhẹ giọng nói, hai tay còn không ngừng giãy giụa, đẩy hắn ra.

- Đừng sợ, bọn họ say hết rồi.

Thiên Tà cuồng nhiệt hôn nàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng chui vào bên trong quấn lấy lưỡi của nàng.

Trương Hinh Dư y y a a không rõ, hai tay vô lực đẩy hắn ra. Đầu lưỡi hơi đưa ra cho hắn nhấm nháp, liếm mút.

Thiên Tà dục hỏa bừng bừng, ôm lấy Trương Hinh Dư, ghé sát vào tai nàng nói:

- Hinh Dư, không cảm thấy nơi này rất tốt sao. Yêu đương vụng trộm trước mắt nhiều người như vậy mà nàng không cảm thấy hưng phấn sao?

Trương Hinh Dư lúc này cũng cảm thấy kích thích vô cùng, nhìn xung quanh đám đã gục hết xuống trên bàn, lại nhìn bên cạnh hắn Sư phụ Hoa Thiên Tuyết cũng đã say bí tỉ. Một cảm giác hưng phấn chạy lên não, nàng dùng hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy Thiên Tà, khuôn mặt xinh đẹp cọ nhẹ vào má hắn ma sát, hơi thở cũng dần dần trở lên dồn dập.

Thiên Tà vung lên váy của nàng, bàn tay xoa nắn cặp mông to, cặp đùi thon dài, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai chân nàng.

- Ướt đẫm... Hinh Dư quả nhiên dâm đãng nha.

Trương Hinh Dư bị hắn vuốt ve, khiêu khích lâu như vậy, nàng không có phản ứng mới là lạ. Nàng bị hắn không ngừng xoa xoa âm đ*o khiêu khích, mà ở trước mắt là sư phụ Hoa Thiên Tuyết đang say rượu gục trên bàn, bốn phía là vô số đệ tử, trưởng lão của Bách Hoa Cốc, nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nhưng tại bên trong nhục nhã này, nàng lại sinh ra khoái cảm, kích thích. Nàng cố gắng đè nén tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của mình, tuy nhiên trong thân thể khát vọng khiến nàng kiên trì không được bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện