Đứng ở trên đài cao, Phan Minh nhìn xuống đám học trò của mình, chờ đợi câu trả lời.

Trở thành Hà thành phân viện giáo viên đến nay cũng đã được gần 20 năm, mặc dù chủ yếu là vì tiền và quyền nhưng bản thân Phan Minh cũng phải công nhận thiên phú của một số học sinh thật sự rất tốt, đặc biệt là Lý gia Nhị tiểu thư.

“Thưa… thưa thầy, bạn Gia… Gia Nguyệt mấy ngày nay đều… đều ở trong phòng luyện đan riêng của bạn ấy, có vẻ… có vẻ là có người khác dạy bạn ấy luyện đan rồi.” - Một giọng nói non nớt ấp úng vang lên, nhưng lại như cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Phan Minh thì bất ngờ, còn mấy bạn học khác thì xì xào bàn tán.

“Luyện đạn cùng người khác? Hà thành có người giỏi hơn thầy Minh sao?”

“Gia Nguyệt không đi học mà ở nhà học với giáo viên riêng, Lý gia đúng là Lý gia a.”

“Hay mình xin qua đó học thử 1 ngày xem sao?”

...

Phan Minh mặt đen thui, gầm thét: “Ai vừa trả lời đứng lên, làm sao em biết có người khác dạy Lý nhị tiểu thư?”

Bạn nhỏ vừa trả lời run rẩy đứng lên, mếu máo nói: “Thưa… thưa thầy, bạn… bạn của em là con của hộ vệ phòng luyện đan riêng của bạn Gia Nguyệt. Bạn ấy nói cha bạn ấy lúc ăn cơm nói là mấy ngày nay Nhị tiểu thư đều… đều ở đan phòng cùng một thanh niên luyện đan chung với nhau, mỗi ngày đều yêu cầu 20, 30 phần dược liệu.”

Phan Minh trầm mặt, hắn không yêu thích công việc này nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chịu được việc học trò giỏi nhất của hắn bị người khác cuỗm mất, như vậy không khác gì tát vào mặt hắn và nói: “Thầy dạy không được, nên để tôi dạy.”

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Phan Minh mỉm cười nói: “Cả lớp, nếu bạn Gia Nguyệt đã có người khác dạy, vậy chúng ta cũng nên cùng giáo viên mới chào hỏi một chút, mọi người thấy… thế… nào?” - Mấy chữ cuối hắn rít qua kẽ răng, ánh mắt híp híp nhìn mấy bạn nhỏ bên dưới.

Đám nhỏ lạnh cả sống lưng, gật đầu lia lịa, mồm năm miệng mười tranh nhau nói:

“Đồng ý, chúng ta qua thăm Nhị tiểu thư, lại cùng giáo viên mới chào hỏi.”

“Đúng vậy, bạn Gia Nguyệt là bạn học chúng ta, chúng ta cũng nên qua chào hỏi.”

“Đồng ý! Đồng ý!”

...

Phan Minh cười gật đầu, sau đó dẫn đầu một đám trẻ con 5, 6 tuổi đi tới Lý gia tìm Nhị tiểu thư Lý Gia Nguyệt, từ xa nhìn lại rất có “người trong giang hồ” khí thế.

Chính Nam đang cùng Gia Nguyệt phú bà lăn cùng một chỗ, bỗng nhiên mắt phải nháy một cái làm hắn nhíu mày.

Gia Nguyệt phú bà thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy anh Nam? Tự nhiên cau mày nghiêm túc thế?”

Chính Nam cười lắc đầu: “Không có gì. Ăn xong rồi, nghỉ cũng đủ rồi, dậy luyện đan thôi em.”

Gia Nguyệt phú bà bất đắc dĩ ngồi dậy. Mấy ngày nay được Chính Nam cưng chiều, cô bé cảm thấy rất thích thú, nhưng chỉ cần cãi lời hắn, hắn liền một câu không nói mà quay đi luyện đan tới lúc hết dược liệu thì thôi.

Hôm nay Chính Nam muốn luyện hoàn mỹ Thối Thể đan để chính mình sử dụng bởi vì nhiệm vụ chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn mà hắn mới chỉ cấp 5/10, deadline xém lông mày rồi.

Hai người cùng nhau phân dược liệu thành các phần riêng với nhau. Lợi dụng quyền lợi của Nhị tiểu thư, Chính Nam yêu cầu hẳn 30 phần dược liệu tốt nhất, đảm bảo hiệu suất thành đan đúng với năng lực của hắn.

Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hai người liếc nhau một cái, Gia Nguyệt phú bà lên tiếng: “Có chuyện gì thế?”

Hộ vệ bên ngoài cung kính trả lời: “Bẩm Nhị tiểu thư, có Phan đại sư và các bạn học của tiểu thư tới… thăm tiểu thư.”

Gia Nguyệt phú bà bất đắc dĩ đi ra mở cửa, trên mặt cười gượng: “Chào thầy! Chào mọi người! Mời vào.”

Phan Minh gật đầu bước vào, nhìn trên bàn mấy chục phần cực phẩm dược liệu, lại nhìn khuôn mặt búng ra sữa Chính Nam, hắn cảm thấy nộ từ tâm ra.

“Gia Nguyệt, em tuy là Lý gia Nhị tiểu thư nhưng dù sao thầy cũng là thầy của em. Em nghỉ học không có lý do mấy ngày nay làm cho thầy và các bạn rất lo lắng. Có phải em bị người xấu dụ dỗ bỏ học hay không? Hay là có người ép buộc em nghỉ học?” - Vừa nói Phan Mình vừa liếc nhìn Chính Nam, ý tứ không nói ai cũng hiểu rõ.

Chính Nam thấy lão già này vừa gặp mặt đã gán cho hắn tội danh “dụ dỗ trẻ chưa vị thành niên” thì đầu tiên là mộng bức, sau đó là tức giận: “Vị thầy giáo này, ăn có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung. Cái gì gọi là dụ dỗ? Cái gì gọi là ép buộc?”

“Tôi cũng không nói cậu, cậu la lên làm gì. Chẳng lẽ cậu có tật giật mình?” - Phan Minh trừng mắt.

Thấy hai người vừa gặp mặt đã om sòm, Gia Nguyệt phú bà lên tiếng can ngăn: “Thầy Minh, cảm ơn thầy qua thăm em. Mấy ngày nay em nghỉ không xin phép là em sai, em xin lỗi thầy. Nhưng mà học luyện đan với anh Nam em tiến bộ rất lớn, thầy đừng làm khó anh ấy.”

Phan Minh nghe được hai câu đầu còn vuốt râu đắc ý, nhưng nghe câu sau xém chút khiến hắn nghẹn chết: “Gia Nguyệt, em còn nhỏ phải cẩn thận, thời buổi bây giờ lừa gạt rất nhiều, đừng bị người ta lợi dụng đào mỏ mà không biết. Nhiều người nha, bản lĩnh thì không có, chỉ biết làm tiểu bạch kiểm, bán đi danh dự đàn ông, nịnh hót kiếm chén cơm.”

Chính Nam thật sự nhịn không nổi nữa! Lão già này đầu tiên nói hắn dụ dỗ trẻ chưa thành niên, sau đó lại nói hắn ép buộc, bây giờ còn nói hắn lừa gạt, đào mỏ.

Riêng khoản tiểu bạch kiểm thì hắn nhận.

Nhưng mà cmn! Bán đi danh dự là cái quần què gì.

Đang muốn mở miệng phản bác, Chính Nam lại bị Gia Nguyệt phú bà cướp lời: “Thầy Minh, thầy và các bạn đến thăm em rất cảm ơn, nhưng anh Nam không phải là kẻ lừa gạt, thầy không nên nói anh ấy như vậy.”

Phan Minh mặt mo đỏ bừng. Học trò cưng của mình vì bảo vệ tên tiểu bạch kiểm kia mà lớn tiếng chỉ trích mình trước mặt bao nhiêu học sinh.

Sĩ khả sát bất khả nhục a!

Hắn không dám làm gì Gia Nguyệt phú bà, chẳng lẽ một cái tiểu bạch kiểm còn trị không được.

Nghĩ tới đây, Phan Minh cười nói: “Thầy cũng không có nói vị… công tử này là người như vậy, chỉ là muốn dặn dò em mà thôi. Nếu em đã nói em có tiến bộ rất lớn vậy chúng ta tỉ thí một lần xem sao. Vị… công tử này, cậu nói xem!”

Chính Nam làm bộ ngập ngừng: “Tỉ… tỉ thí sao, không nên a, thắng thua gì đều làm mất hoà khí. Hay là thôi đi.”

Thấy Chính Nam chột dạ, Phan Minh càng chắc chắn tên tiểu bạch kiểm này chỉ biết dựa vào ba tấc lưỡi kiếm cơm. Hắn đổi giọng thân thiết: “Không thể nói như vậy a, chúng ta luyện dược sư bình thường đều là bế quan trong phòng luyện đan, hiếm có cơ hội gặp người trong nghề, lại có nhiều học sinh ở đây xem như vậy, công tử không nể mặt tôi cũng phải xem ở tinh thần hiếu học của các bạn nhỏ chứ.”

Chính Nam vẫn giả vờ sợ hãi, ánh mắt tránh né: “Nếu thầy đã nói như vậy, tôi thấy chúng ta nên cho học sinh tỉ thí với nhau trước xem sao? Sau đó nếu thầy còn hứng thú chúng ta lại tới đấu một ván.”

Phan Minh lần này mười phần tin tưởng vào phán đoán của bản thân, thanh niên trước mặt đang tìm cách trốn tránh cùng mình đấu đan.

“Bình, con thay mặt thầy lên đấu cùng học sinh của vị công tử này. Đừng làm thầy mất mặt.” - Phan Minh ra hiệu cho học sinh lâu năm nhất của hắn, cũng là con trai hắn bước ra thi đấu.

Chính Nam bên kia mỉm cười, nhìn Gia Nguyệt phú bà: “Gia Nguyệt, em lên cùng bạn thi đấu một chút. Làm hết sức mình là được.”

Các bạn học còn lại được một phen xì xào, bàn tán.

“Phan Bình là con trai thầy Minh, năm nay 12 tuổi nhưng cũng đã học luyện đan được 4, 5 năm rồi. Lần này Nhị tiểu thư khó thắng a!”

“Không biết chắc được, Nhị tiểu thư thiên phú rất tốt a, lỡ đâu mấy ngày nay Nhị tiểu thư tiến bộ thật thì sao?”

“Cậu ngu ngốc a, Nhị tiểu thư nói vậy là để bảo vệ anh kia thôi, ở đâu ra mấy ngày mà có cái gì gọi là tiến bộ.”



Xung quanh mấy bạn nhỏ xì xào bàn tán, ở giữa phòng, Gia Nguyệt phú bà cùng Phan Bình đều đã đứng trước lò luyện đan.

“Nhị tiểu thư, lần đầu cùng nhau thi đấu, đắc tội.” - Không giống như Phan Minh lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm vũ trụ, Phan Bình vừa điềm đạm lại khiêm tốn.

Gia Nguyệt phú bà mỉm cười gật đầu: “Cùng cố gắng!” - Ở cùng với Chính Nam không ít ngày, cô bé cũng đã phần nào kiềm chế được tiểu thư tính khí.

“E hèm!” - Phan Minh lúc này tằng hắng một cái, kéo sự chú ý của mọi người về phía hắn, sau đó dõng dạc tuyên bố: “Mọi người đều thấy, hôm nay Phan Bình và Nhị tiểu thư Lý Gia Nguyệt ở đây thi đấu luyện đan, kết quả thi đấu sẽ được tính theo ba tiêu chí là đẳng cấp, phẩm chất và số lượng đan dược. Nam công tử, cậu có ý kiến gì không?”

Mọi người quay qua nhìn Chính Nam, Chính Nam cũng nghiêm túc nói: “Rất công bằng. Lần này thi đấu không có thưởng phạt cho nên hai em cứ bình tĩnh làm hết sức mình, kết quả có như thế nào thì cả hai đều là người thắng."

"Bắt đầu đi!”

Cuộc thi đấu nhỏ vô thưởng vô phạt này khá là công bằng. Phan Bình có cha là cấp 2 luyện dược sư Phan Minh, có thể nói là con nhà nòi. Hắn chắc chắn mạnh hơn Gia Nguyệt phú bà ở khoản khống hỏa, nắm bắt thời cơ và độ quen thuộc.

Chính Nam nhìn kỹ quá trình Phan Bình luyện đan, âm thầm gật đầu. Cậu bé này có những lỗi nhỏ giống như Gia Như phú bà trước khi được hắn chỉ dạy, đây là do thói quen của thầy giáo ảnh hưởng trực tiếp tới học sinh, nhưng khác nhau chính là cậu bé này nhờ vào sự quen thuộc và cảm nhận của bản thân đã khiến cho tác hại của những lỗi nhỏ này giảm xuống thấp hơn.

Gia Nguyệt phú bà bên kia lại là hoàn toàn thoải mái, mấy ngày nay được Chính Nam chỉ dạy, cô bé cũng hiểu được trước kia chính mình cho là phương pháp luyện đan tốt nhất hóa ra đầy rẫy những lỗi nhỏ, một vài lỗi trong đó khi biết được cô bé còn cảm thấy thật sự ngớ ngẩn.

Lần thi đấu này là để chứng minh Chính Nam không phải là đồ ăn bám, cho nên cô bé quyết tâm dùng mười hai thành thực lực.

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện