Một tuần nháy mắt trôi qua.

Thanh Vân Tông, Nghị Sư Điện.

"Được rồi, yên lặng đi, đến giờ làm việc rồi đấy, tập trung lại đây nào."

Chính Nam lên tiếng kéo sự chú ý của mọi người trong phòng lại.

Các cô gái rất nhanh dẹp chuyện tán gẫu sang một bên để tập trung cho cuộc họp.

“Một tuần qua Bạch Hổ và Giáp đều lần lượt mang đội ra bên ngoài làm nhiệm vụ, mặc dù xảy ra tranh chấp nhưng không có thương vong để anh rất hài lòng.

Thanh Vân Tông dưới tay Ất phát triển nhanh và vững chắc, không sai.

Ngoài ra Hắc - Bạch và Bính cũng có những bước tiến đáng kể trong việc thâu tóm Hà thành.

Cố gắng của mọi người anh đều đã thấy rõ, cho nên lát nữa anh sẽ dẫn tất cả tới một nơi để nghỉ xả hơi, coi như là thưởng chung.”

Các cô gái đều hào hứng không chịu nổi, ai cũng biết bản lĩnh đưa ra mấy thứ bất ngờ của Chính Nam nên đều chờ mong.

"Thưởng chung!? Ý anh nói là xong có phần thưởng riêng sao?"

Tú Anh phú bà luôn lý trí hơn những người khác, cô rất nhanh đã phát hiện ra ý khác trong lời nói của Chính Nam.

Chính Nam chờ các cô xôn xao một lát xong mới nói: “Tất nhiên là có nhưng chuyện đó nói sau đi. Trước hết để Bạch Hổ báo cáo tình hình trước đã.”

Mọi người đưa mắt về phía Vũ Tuyết phú bà. Cô đứng lên chậm rãi nói: “Được Không thần sứ giao nhiệm vụ kèm cặp và hướng dẫn Thanh Tâm, tôi mang cô ấy ra ngoài làm nhiệm vụ cấp D trong vòng 7 ngày. Chú ý rằng đây chỉ mới là lần thứ hai cô ấy đơn độc làm nhiệm vụ cấp D, lần trước chỉ để làm quen, tôi không nhắc tới ở đây.

Trong 7 ngày này, tôi ngoại trừ đứng một bên cho cô ấy lời khuyên về cách sinh tồn dã ngoại cũng như tập tính của yêu thú thì gần như không có bất kỳ trợ giúp gì khác.

Thanh Tâm hoàn toàn tự mình thiết kế bẫy, tự tìm phương pháp dẫn dụ mục tiêu và tự mình động thủ giết chết, tiến bộ rất nhanh.

Nhận xét của tôi đối với Thanh Tâm là thiên phú cao, khả năng học tập và áp dụng tốt, không gian phát triển lớn, đáng giá bồi dưỡng.”

Chính Nam hài lòng gật đầu, nói: “Rất tốt, không giấu mọi người, tôi có ý định bồi dưỡng Tâm trở thành hộ pháp tiếp theo, cho nên Bạch Hổ, nếu như không phải nguy hiểm tới tính mạng thì em không cần nhúng tay, để cho cô ấy tự trưởng thành.

Nhiệm vụ cấp D này em giao cho cô ấy, hai người tự quyết định với nhau ngày lên đường, càng sớm càng tốt.”

Trong vòng 7 ngày này Chính Nam lại nhận tới 26 nhiệm vụ cấp E, chỉ 2 lần may mắn nhận được nhiệm vụ cấp D.

Hắn cũng đã mò ra được một số thông tin cơ bản, chẳng hạn như cấp E nhiệm vụ thường thường sẽ tốn khoảng 3 ngày để hoàn thành, đó là thời gian vừa đi vừa làm vừa về, còn cấp D sẽ mất khoảng 7 ngày.

Nếu như nhận nhiều nhiệm vụ một lần thì sẽ tiết kiệm được thời gian đi lại khá nhiều nên Chính Nam thường giao 3 tới 4 nhiệm vụ cấp E cho một tổ mỗi lần họ tới tham khảo nhận. Nhờ như vậy mà chỉ trong 7 ngày hắn đã kiếm tới đủ 20 điểm tích lũy.

Cũng trong một tuần này, trải qua Giáp hộ pháp Vũ Vân đốc thúc và kèm cặp, cộng với áp lực vô hình từ việc phân tổ thúc đẩy lẫn nhau, 22 cô gái mà Chính Nam gọi là G1 đều đã đột phá tới Luyện Thể trung kỳ.

Phải biết với mặt bằng sở hữu thiên phú cấp 4 như các cô, không có vài tháng luyện thể là không thể nào có thành quả như hiện tại.

Nhưng biết sao được a, ở đây ăn cơm chính là linh thực, uống nước chính là linh thủy, thậm chí hít thở đều là linh khí được Tụ Linh Trận cấp 5 hấp thu tới, còn đan dược thì khỏi phải nói, đều là hoàn mỹ.

Không tiến bộ thần tốc mới có vấn đề đâu! Mà cũng chỉ là 23 cô gái G1 mới có đãi ngộ như thế này thôi, chứ Chính Nam cũng không đại gia tới mức cung cấp tài nguyên tốt như vậy cho hơn trăm đệ tử phổ thông ngoài kia.

“Như mọi người đều thấy thì gần đây anh chủ yếu chú trọng vào việc bồi dưỡng người mới mà không có hoạt động gì cho riêng anh và Akatsuki chúng ta nói chung, mọi người có ý kiến gì không?”

Tú Anh phú bà lên tiếng: “Em hiểu được tầm quan trọng của việc bồi dưỡng người mới, nhưng như anh vừa nói, chúng ta những người được coi là “cao tầng” của Akatsuki này tu vi đều giậm chân tại chỗ thời gian cũng không ngắn. Đặc biệt là Bạch Hổ và Giáp hộ pháp liên tục phải ra ngoài dài ngày, điều này sẽ hạn chế rất nhiều thời gian tu luyện của các cô ấy.

Cho nên, em cảm thấy chúng ta nên cân bằng lại giữa việc mang người mới ra bên ngoài làm nhiệm vụ lịch luyện và để cao tầng có thời gian tu luyện thêm cho hợp lý hơn.”

Ngọc Ngân phú bà cũng phát biểu: “Em đồng ý với ý kiến của Hắc Vô Thường. Hầu hết người mới đều đang có tu vi Luyện Thể sơ kỳ và trung kỳ, sớm lịch luyện cũng có những lợi ích lớn nhưng nếu vì vậy mà làm tốn thời gian của cao tầng quá nhiều thì lợi ích đó không so được với thời gian đã mất đi được.”

Chính Nam đầu có chút lớn.

Hắn vừa muốn thế lực phát triển nhanh, vừa muốn cao tầng có thời gian tu luyện, lại không muốn mạo hiểm để các cô gái tự mình ra ngoài lịch luyện, muốn cân bằng cả ba thứ này quá khó.

Vũ Tuyết phú bà góp ý: “Hắc - Bạch Vô Thường nói không sai, nhưng việc bồi dưỡng người mới cũng không thể chậm lại, cho nên em có ý kiến là chúng ta nên giữ các cô ấy lại trong tông môn tu luyện tới Luyện Thể hậu kỳ, sau đó để các cô ấy tự ra ngoài làm nhiệm vụ và lịch luyện.

Còn nếu anh không yên tâm sự an toàn của họ, chúng ta có thể tìm mua vài con linh thú đã được thuần hóa rồi để nó đi cùng bọn họ cũng không sai.”

Chính Nam bừng tỉnh, hắn đúng là quên mất tính năng sủng vật và nghề tuần thú của mình.

Yêu thú tu luyện không giống nhân loại.

Chúng không cần phải minh tưởng, hấp thu thiên địa linh khí rồi tinh luyện gì cả, mà chỉ cần ăn, ngủ và chiến đấu theo bản năng là được. Năng lượng thu được từ thức ăn sẽ tự giúp chúng lên cấp và đột phá.

Chính Nam gật đầu nói: “Ý tưởng rất tốt. Chúng ta đang thiếu nhân lực, như vậy có thể dùng yêu thú tới thay thế chúng ta bảo vệ các cô gái còn nhỏ yếu, cũng coi như cho bọn họ lẫn nhau bồi dưỡng đồng bạn cũng không sai.

Chuyện yêu thú ngày mai đích thân anh sẽ đi làm, mọi người trong thời gian này tự mình có kế hoạch cân bằng tu luyện và dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ đi.”

Nguyệt Vịnh hào hứng nói: “Nếu không còn gì để họp, vậy có phải là tới lúc anh nên thực hiện lời hứa rồi không?”

Nghe Nguyệt Vịnh nói, các cô gái lập tức lên tinh thần, ánh mắt chờ mong nhìn Chính Nam.

Chính Nam gật đầu nói: “Mọi người đi theo anh, anh dẫn mọi người đến một nơi thư giãn.”

Bởi vì thói quen của Chính Nam là tổ chức họp sau giờ cơm tối nên bên ngoài bầu trời đã tối đen.

Hắn mang theo ba vị phú bà và ba hộ pháp bay tới phía sau núi khiến các cô gái đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Tú Anh phú bà hỏi: “Nơi này không phải phía sau núi sao, ngoài rừng cây ra thì cái gì cũng không có a?”

Đây là cũng là nghi vấn chung của cả năm người còn lại, nhưng Chính Nam chỉ im lặng bay mà không nói gì, có vẻ hết sức thần bí.

Bay thêm một lát tới địa điểm mà hắn đã chọn kỹ trước đó, Chính Nam dừng lại nói: “Tới rồi, nơi này bị anh thiết lập một cái kết giới nên từ bên ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt, đi theo anh.”

Chính Nam ở trên không khí vẽ loạn một lát, một tấm màng mỏng hiện lên trước mặt mọi người rồi tách ra, để lộ ra không gian phí sau nó. Hắn quay đầu lại ra hiệu cho mọi người đi vào.

Sáu cô gái tò mò lần lượt đi vào, Chính Nam vào cuối cùng rồi đóng lại khe hở, kết giới lại hòa vào hoàn cảnh xung quanh, nơi này từ bên ngoài nhìn vào vẫn là một mảnh rừng cây tĩnh lặng.

Đóng lại kết giới xong, Chính Nam quay đầu lại nhìn.

Hắn há hốc mồm bởi vì trước mặt hắn là nguyên một tòa kiến trúc khổng lồ theo phong cách Nhật Bản với cửa kéo, ống trúc, hồ cá nhỏ, bàn ghế, quầy lễ tân…

Chính Nam nuột ngụm nước miếng: “Này, Trang. Không phải là dời cả một phòng tắm hơi Nhật Bản tới đây chứ?”

Trang phú bà trả lời: “Về kiến trúc thì đúng là như vậy, nhưng mà ký chủ vào trong đi mới biết vì sao đây được gọi là “Thiên đường”, haha.”

Ngọc Ngân phú bà hỏi Chính Nam: “Anh làm thứ này lúc nào thế?” - Hắn mỗi tối đều cùng cô quấn chung một chỗ, ngày thì đi lòng vòng khắp nơi, thời gian đâu làm ra thứ lớn như thế này a.

Chính Nam gãi đầu: “Haha... rảnh rỗi nên động tay động chân một chút, không cẩn thận thành ra lớn như vậy, haha.”

Mọi người đều cho Chính Nam một cái bạch nhãn, không cẩn thận sẽ thành như vậy, anh làm sao không lên trời luôn đi.

Chính Nam không nói mà dẫn đầu mở cửa rồi bước vào bên trong.

Cảnh tượng bên trong khiến hắn sững sờ, quả nhiên không phải ngoa khi Trang phú bà gọi đây là Thiên Đường.

Toàn bộ kiến trúc đều được làm bằng gỗ, không những không có cảm giác quê mùa mà ngược lại, lộ ra cực kỳ sang trọng.

Phía tay trái là một chuỗi dài các gian phòng nhỏ, có vẻ là phòng tắm cá nhân trước khi đi xông hơi, Chính Nam đếm qua có khoảng 50 phòng.

Bên tay phải lại là hai hồ bơi nước lạnh kiểu hiện đại cực lớn, một cái được phân làn, cái còn lại thì không.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện